Trong núi rét lạnh, Diệp Khai cùng Liễu Thiên khoác áo lông cừu, Phó Hồng Tuyết nội công thâm hậu không sợ hàn thử, đoàn người lại tìm kiếm thêm mười ngày. Sơn thế ngày càng hiểm trở, lấy võ công Liễu Thiên không thể đi tiếp được nữa.
Bọn họ ở trong núi dựng lều trại. Phó Hồng Tuyết tiếp tục tìm kiếm xung quanh, Diệp Khai cùng Liễu Thiên nhóm lửa nướng mấy động vật săn được. Phó Hồng Tuyết đi đến tận chiều mới về, Diệp Khai đưa nước tìm được trong núi qua cho y, nước đã được đun nóng.
Phó Hồng Tuyết ngồi bên người Diệp Khai, hai ngày nay y đã lùng sục khắp chỗ này rồi. Xem ra đúng như lời Đinh Linh nói, loại kỳ hoa này đã sớm bị người ngắt hết. Nếu còn, thì hẳn phải ở tận trên đỉnh cao nhất của Hoa Sơn.
Phó Hồng Tuyết yên lặng nhìn Diệp Khai. Diệp Khai trong người có nội thương, ngày đêm ở trong núi bị hàn khí bức bách, sắc mặt càng tái nhợt hơn trước. Đôi môi hồng nhuận cũng nhợt nhạt đi rất nhiều.
Diệp Khai thấy y nhìn mình, đưa đồ ăn cầm trong tay lên, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết lắc lắc đầu.
Diệp Khai nói, “Hồng Tuyết, ngươi không cần quá thất vọng, tìm không được cũng không sao.”
Phó Hồng Tuyết đứng lên, “Diệp Khai, ngươi theo ta ra ngoài một lát.”
Núi rừng trống trải, liếc mắt nhìn lại một cái, bầu trời gần tới mức dường như vươn tay là có thể chạm tới được, mây trắng lượn lờ dưới chân.
Phó Hồng Tuyết kéo lại áo choàng cho Diệp Khai, cùng hắn sóng vai đi dạo. Y không mở miệng, mỗi lần nhìn về phía Diệp Khai, Diệp Khai đều mỉm cười đáp lại. Đi đến một chỗ cản gió, Phó Hồng Tuyết ngồi lên phiến đá. Diệp Khai định ngồi xuống cạnh y, lại bị Phó Hồng Tuyết vươn tay ôm đến trên đùi.
Phó Hồng Tuyết nói, “Đá trên núi hàn khí quá nặng, ngươi chịu không nổi.” Y ôm Diệp Khai nói tiếp, “Diệp Khai, mấy ngày nay ngươi càng ngày càng tiều tụy, lòng ta cũng khổ sở.”
Phó Hồng Tuyết đối Diệp Khai phi thường quan tâm săn sóc, nhưng cũng rất ít khi biểu đạt trắng trợn như vậy. Y luôn làm nhiều hơn nghĩ, nghĩ nhiều hơn nói. Diệp Khai rất hiểu y, nghe y nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm động.
Phó Hồng Tuyết lại nói, “Ngươi vẫn muốn biết lúc ở Vô Gian Địa Ngục ta vì sao lại phát bệnh có phải hay không? Ta ngày hôm nay nói cho ngươi.”
Diệp Khai sợ gợi lên chuyện thương tâm của y, vội nói, “Hồng Tuyết, ngươi không cần nói, ta cũng không nhất định phải biết.”
Phó Hồng Tuyết vẫn nói, “Ngươi trong lúc mơ hồ phá nát vòng hoa ta cất giữ, lòng ta tràn ngập phẫn nộ.” Phó Hồng Tuyết không am hiểu cách trò chuyện với người khác, thường thường lúc nói chuyện với Diệp Khai, tuyệt đại đa số thời gian là y ở một bên lắng nghe, nên tốc độ nói rất chậm.
Diệp Khai thấp giọng nói, “Thực xin lỗi.”
Phó Hồng Tuyết lắc đầu, “Không phải.” Y sửa lại vạt áo choàng cho Diệp Khai, dùng áo choàng cùng chính thân thể mình bao lấy Diệp Khai, xác định không còn chỗ cho gió lùa vào, mới tiếp tục nói.
“Ta vẫn quen ngươi là truyền nhân của Tiểu lý phi đao Diệp Khai, vẫn quen ngươi mỗi lần xuất hiện đều là vì sóng vai cùng ta đối địch. Ta biết ngươi trúng mê dược, biết ngươi bị thương, nhưng ngươi vẫn là Diệp Khai, là Diệp Khai ban ngày trí tuệ, buổi tối nhu thuận.
Buổi tối ngày vòng hoa bị phá nát, ngươi đem vụn hoa kiếm trở về, quỳ xuống khóc cầu ta tha thứ, cầu ta không cần đánh ngươi.”
Diệp Khai nghe đến đó, lồng ngực truyền tới một trận đau đớn. Những chuyện buổi tối hắn vốn không biết, nghe Phó Hồng Tuyết kể chuyện này, trong đầu bỗng lóe lên hình ảnh mình lôi kéo ống tay áo Phó Hồng Tuyết cầu y tha thứ. Hết thảy đều rõ ràng như vậy, liền ngay cả đau thương tuyệt vọng bất lực lúc đó cũng đều cảm nhận được. Cỗ cảm xúc này thực đau đớn, hắn che ngực, âm thầm chống đỡ.
Phó Hồng Tuyết lại nói, “Ta trước đây cũng từng khóc cầu mẫu thân tha thứ lỗi lầm, cầu mẫu thân không cần đánh ta như vậy.”
Diệp Khai nghe Phó Hồng Tuyết nhắc đến chuyện trước đây, nghĩ đến Phó Hồng Tuyết thuở nhỏ gặp phải loại tra tấn không khác gì địa ngục này, cơ hồ quên cả thống khổ của chính mình. Hắn thấy Phó Hồng Tuyết trưởng thành bị Hoa Bạch Phụng quất roi còn nhịn không được rơi lệ, giờ nghĩ đến Phó Hồng Tuyết thơ ấu, đau đớn trong lòng càng thêm trầm trọng.
“Ta sinh khí với ngươi, nói mà không nghĩ, nói muốn đi Nam Hải tìm thuốc giải cho ngươi, muốn biến ngươi trở lại như trước. Sau này nghĩ lại, như trước là như thế nào, chính là một Diệp Khai chưa từng gây phiền phức cho ta, vĩnh viễn đều giúp ta, cùng xông pha nguy hiểm với ta, thậm chí vì ta mà tìm đến cái chết sao?
Nực cười, hóa ra ta lại ích kỷ như vậy, thế mà ta vẫn không hề phát hiện, còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.”
Diệp Khai vội la lên, “Hồng Tuyết, ngươi không phải người như vậy.”
Phó Hồng Tuyết tiếp tục, “Ngươi chịu không nổi thương tổn ta gây ra, tự phong bế mình, giống hệt như lúc ta gặp lại ngươi trên đỉnh Vân Thiên. Diệp Khai, ngươi lần lượt mạo hiểm vì ta, thậm chí còn vì ta mà tự sát. Ta không phải lòng dạ sắt đá, sao có thể không cảm động cho được. Nhưng ta lại tổn thương ngươi, lại gây cho ngươi thương tổn sâu sắc giống như những gì huynh muội Thu Mộng Địch gây ra cho ngươi.
Ngươi giống như vĩnh viễn không còn để ý tới ta, vĩnh viễn không cùng ta nói chuyện nữa vậy. Diệp Khai, khi đó ta mới phát hiện, ta có thể mất đi hết thảy những gì ta có lúc này, nhưng không thể mất đi ngươi. Vô luận ta có gọi ngươi thế nào, ngươi cũng không mở mắt. Tâm trí ta một mảnh hỗn loạn, thấy ngươi cả ngực đầy máu, nằm trước mặt ta. Ta muốn tới cứu ngươi, nhưng dùng hết toàn lực cũng không thể lại gần.
Sau khi tỉnh lại ta thề, cả đời này tuyệt đối không để ngươi phải chịu thống khổ nữa. Cho dù ngươi cầu ta chuyện gì ta cũng đều đáp ứng ngươi. Cho dù ngươi muốn ta làm gì, ta cũng đều đi làm.
Mới đầu có vẻ như ta tuân thủ đúng lời thề, ngươi mỗi ngày đều thực vui vẻ. Nhưng gần đây ngươi càng ngày càng thống khổ, càng lúc càng thêm tiều tụy.
Mấy ngày nay vào ban đêm, cả người ngươi đau nhức lợi hại, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Liễu huynh đệ nói bệnh của ngươi thoạt nhìn là do tâm tình không thoải mái, khiến khí hư tích tụ. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao ngươi ban ngày thoạt nhìn thực vui vẻ, buối tối lại càng không thể có tâm sự, lại có thể xuất hiện loại bệnh trạng này.”
Phó Hồng Tuyết ôm chặt Diệp Khai, ôn nhu hỏi, “Diệp Khai, vì sao?”
Diệp Khai lộ ra biểu tình ‘này cũng không có gì’, cười nói, “Là đại phu nhất định sẽ có lúc chẩn nhầm, Hồng Tuyết, ngươi không cần khó xử Liễu huynh đệ.”
Phó Hồng Tuyết nhìn sâu vào mắt hắn, “Nếu ngươi ban ngày thật sự vui vẻ, nếu ngươi ban ngày trên người không đau, vì sao ở thời điểm ta không thấy ngươi lại che ngực?”
Diệp Khai vội phản bác, “Ta không có.” Hắn chột dạ, lặng lẽ dời nắm tay đang đặt trên ngực xuống, nhưng còn chưa kịp di chuyển đã bị Phó Hồng Tuyết đè lại.
Phó Hồng Tuyết nắm tay hắn đặt vào lòng mình, “Diệp Khai, những lời ngươi nói với ta chiều hôm ấy, là thật lòng sao?”
Diệp Khai trong lòng chấn động, tim cũng loạn nhịp, khẳng định, “Phải.” Câu nói kia kỳ thực không phải Diệp Khai muốn nói ra miệng, nhưng đó đúng là nguyện vọng chân chính tận sâu trong nội tâm hắn. Hắn nghe Phó Hồng Tuyết hỏi, biết Phó Hồng Tuyết đang phân vân giãy dụa, hơi chút do dự có thể khiến chính bản thân hắn phải hối tiếc cả đời.
“Cho nên…..ngươi vì chuyện này mà khổ sở? Càng ngày càng khổ sở, càng ngày càng đau đớn?”
Diệp Khai khẽ gật đầu.
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, ngươi không cần khổ sở sớm như vậy.
Ta muốn lên đỉnh cao nhất của Hoa Sơn. Ngươi cùng Liễu huynh đệ ở tại chỗ này chờ ta. Chờ ta từ đó trở về, sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.”
Diệp Khai vội vàng nhảy dựng lên, xua tay nói, “Không cần….”
Phó Hồng Tuyết đứng lên, dùng một tay kéo hắn vào lòng, hôn lên môi hắn, đem những lời Diệp Khai còn chưa nói xong ngăn lại. Diệp Khai chống cự không được, bị Phó Hồng Tuyết chế trụ, chỉ có thể thừa nhận nhiệt tình của y. Răng nanh bị người nhẹ nhàng khiêu mở, đầu lưỡi bị hàm trụ trêu đùa, giống như đã từng quen thuộc, cả người đều như nhũn ra, thân thể không ngừng run rẩy.
Phó Hồng Tuyết hôn thật lâu mới buông ra, thấy trên mặt Diệp Khai lộ ra thần sắc ôn nhu thuận theo, ghé vào lỗ tai hắn nói, “Diệp Khai, đừng nói không cần với ta, ta không thích.”