• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe chạy tới một nơi trống trải, bên trái đường cao tốc là một cửa hàng nhỏ xập xệ, cửa hàng có một nhà vệ sinh đơn sơ, một phụ nữ Tây Tạng đang đứng trước nhà vệ sinh chờ thu tiền.



“Muốn đi vệ sinh hay mua nước thì nhanh lên đi.” Người tài xế hét lên, mấy người trên xe lục tục bước xuống.



Lâm Giản choáng váng xuống xe, định vào cửa hàng xem có bình dưỡng khí hay không.



“Cô không sao chứ?” Vẫn là giọng nam quen thuộc khi nãy.



“Có lẽ tôi bị sốc độ cao*, có thể làm phiền anh mua giúp tôi bình dưỡng khí không.” Lâm Giản ước lượng khoảng cách giữa mình và cửa hàng, hiện giờ cô đi vài bước đã thấy khó khăn, khi nói cô móc túi lấy tiền ra đưa cho người thanh niên trước mặt. Cô vốn chủ quan sức khỏe tốt, đạp xe mấy ngày khắp Tây Tạng không có vấn đề gì, ước chừng địa hình ở đây cao hơn 1000 mét, thêm bị không khí trong xe hun cho nên những vấn đề sức khỏe tích tụ mấy hôm nay bộc phát ra ngoài.



“Được rồi, cô chờ nhé.” Từ Nguyên cầm tiền, vội vàng chạy về phía cửa hàng.



“Sức khỏe không tốt thì đừng chạy lung tung, mấy cô gái trẻ bây giờ không biết tự lượng sức mình. Hôm nay may mắn gặp được tôi đi nhờ một đoạn, nếu không đón được xe thì sao?” tài xế móc gói thuốc lá loại rẻ ra hút, đứng bên cạnh Lâm Giản nói liên miên.



Bị cái mùi khó tả của người lái xe ám lấy, Lâm Giản lại bắt đầu buồn nôn. Cô đi tới đuôi xe, khó chịu ngồi xổm trên đất để định thần.



“Chủ cửa hàng nói gần đây có nhiều khách bị sốc độ cao nên bình dưỡng khí trong tiệm bán hết rồi. Cô không sao chứ?” giọng nam quen thuộc lại vang lên, vừa nói vừa nhét tiền lại cho Lâm Giản.



“Bây giờ tốt rồi, cảm ơn.” Lâm Giản yếu ớt đáp.



Một lát sau, những người đi mua nước, đi vệ sinh lần lượt trở về, Lâm Giản quay trở vào xe, lây lất tựa vào xe một lúc. Chứng ù tai khó chịu càng trầm trọng, Lâm Giản toát mồ hôi lạnh, nhân lúc chưa choáng váng mà nói, “Bác tài, tôi không được khỏe, anh có thể đưa tôi trở lại bệnh viện được không?”



Trở về, đến nơi có phòng khám ước tầm hai tiếng đồng hồ lái xe.



“Nhưng mọi người đều vội, không thể vì mình cô ảnh hưởng lịch trình của mọi người.” Tài xế không đồng ý ngay.



“Đúng vậy, chúng tôi muốn nhanh chóng đến Mêdog, lộ trình đến Mêdog thiên biến vạn hóa, nếu quay lại thì hành trình chúng ta sẽ rối tung lên.” Tôn Văn Văn nhận thấy trạng thái sống dở chết dở của Lâm Giản, sự không cam lòng ban nãy lập tức phát tác, cô ta là người đầu tiên lên tiếng bày tỏ quan điểm.



“Thật ra chúng ta không quá gấp gáp, nếu chần chừ cô ấy xảy ra chuyện thì không tốt.” Từ Nguyên đồng ý quay lại.



“Lăng Ba, anh quyết định đi. Hành trình là do anh lên, không thể tùy tiện mà sửa chứ.” Tôn Văn Văn ra hiệu cho Chương Lăng Ba ngồi cùng hàng ghế.



Quả nhiên người có tên Lăng Ba có vẻ lúng túng, “Đúng là không tốt lắm nếu thay đổi lịch trình.”



“Bác tài, không sao, vậy anh cứ nhanh chóng đến điểm tiếp theo đi.” Lâm Giản biết cô là người quá giang, đã có người phản đối thì cô không nên tư cách yêu cầu mọi người trong xe đều đồng ý quay lại.



Xe lại lâm vào yên tĩnh lần nữa.



Từ đầu đến cuối, người đàn ông xa lạ ngồi bên trái cô vẫn im lặng như không.



Xe chạy được vài phút, người đàn ông nói với phía trước, “Đằng trước một km có cây xăng, xe còn đủ xăng không?”



“May mà anh nhắc, nên đổ thêm chút xăng dự phòng.” Người tài xế đáp lại.



Không bao lâu đến cây xăng, mọi người lại xuống xe thư giãn gân cốt.



Lâm Giản đi vào nhà vệ sinh trong cây xăng.



Lúc cô đầu nặng chân nhẹ đi ra ngoài thì có người đưa cô bình oxy mini di động, khi cô nhìn lên, không ngờ lại là người lạ ngồi bên trái mình.



“Bao nhiêu tiền?” Lâm Giản định trả tiền.



“Hít đi rồi tính.” Người nọ uể oải đáp.



Trong trí nhớ Lâm Giản, cô không cảm thấy khó chịu đến mức này đã nhiều năm, người nọ vừa dứt lời, cô đã mở nắp hít một hơi thật sâu.



Không có cảm giác trong lành mát lạnh như tưởng tượng, ngược lại, một mùi dầu bốc ra xông vào mũi. Hơn nữa vừa rồi cô hít quá gấp nên hít một hơi thật sâu, mùi hôi đến gay mũi khó thể tưởng tượng xộc thẳng vào xoang mũi, chứng say xe cô nhịn từ nãy giờ lập tức bộc phát, giây tiếp theo cô đi tới thùng rác nôn điên cuồng.



Cô không ăn nhiều, dạ dày rỗng tuếch, tuy là buồn nôn đến mức muốn nôn đến sạch ruột nhưng mà thực tế chỉ nôn ra được ít nước. Lâm Giản cảm thấy mình nôn đến mật xanh mật vàng, sau đó mới run rẩy đứng lên.



“Sao bình oxy này lại có mùi dầu?” cô cau mày, nhận ra mình không còn không quá mức bức thiết cần oxy như ban nãy.



“Mua ở trạm xăng dầu sao lại không có mùi dầu được?” người bên cạnh lười nhác đáp một câu.



Nôn như vậy nhưng kỳ lạ là cảm giác đau đầu như muốn nứt ra ban nãy lại giảm đi rất nhiều.



Cô đứng đó như đang nhập thiền, so sánh với việc nôn như điên đến nỗi mắt tối đen lại thì cô đã nhẹ nhàng hơn không ít. Người nọ lại vào bên trong cửa hàng, khi đi ra cầm chai nước khoáng ném cho cô.



“Cảm ơn.” Lâm Giản nhận lấy, súc miệng, quay người lại thì anh ta đã vào xe.



So với tình trạng sống dở chết dở ban nãy, cô đã dễ chịu hơn, Lâm Giản vội bước nhanh đuổi theo, “Bao nhiêu tiền?”



Người đàn ông dừng lại, thấy cô đang mở ví, anh ta dùng ngón tay phải kẹp một tờ mười tệ bỏ vào túi, bước vào xe.



“Nhiêu đó đủ rồi sao?” Lâm Giản ở phía sau hỏi.



Anh ta như không nghe thấy, không phản ứng lại.



Quay lại xe lần nữa, người tài xế nhìn mặt Lâm Giản tái nhợt, ngập ngừng: “Khỏe hơn không?”



“Ừm.”



“Vậy là tốt rồi, may mà tôi tranh thủ đổ xăng để cô nghỉ ngơi.” Mặc dù Lâm Giản nửa đường bắt xe, tốt xấu gì cũng thu tiền nên tài xế không muốn khách của mình có gì ngoài ý muốn, lại lần nữa khởi động xe đi tiếp.



Lái xe đến thị trấn Pai*, người lái xe đưa đoàn người về khách sạn, chào tạm biệt, “Mọi người tốt nhất nên tìm một người khuân vác hay người dẫn đường, nếu không chỉ có thể ở đây đợi mấy ngày, chờ đoạn quốc lộ sửa xong thì mới có thể đi ô tô vào được.”



“Chúng tôi đến để khiêu chiến thử thách đi bộ đường dài, không thèm ngồi ô tô làm gì.” Tôn Văn Văn tự tin đáp.



“Chú em, đám thanh niên này không biết đầu óc nghĩ cái gì, nếu đợi các người bò tới lưng chừng núi rồi hối hận thì đã muộn. Chú cân nhắc xem có nên ở lại đợi mấy ngày nữa không.” Tài xế bắt chuyện với người râu quai nón ngồi bên ghế phụ lái.



“Tôi nhận được món đồ từ Lhasa*, đang chờ bán, muốn đi sớm một chút để bán lấy lại vốn.” Người đàn ông râu quai nón không dao động.



“Đồ của anh chỉ có mấy thứ này, chưa kể toàn là đồ dỏm, có thể bán được nhiêu tiền.” có lẽ trước đó Tôn Văn Văn đã nhìn thấy những thứ trong balô căng phồng của người đàn ông râu quai nón, lẩm bẩm một cách khinh bỉ.



“Nếu tới đó có thể bán giá cao hơn một chút, kiếm ít tiền vận chuyển cũng không thành vấn đề.” Người đàn ông có râu như không nghe thấy thái độ khinh thường của Tôn Văn Văn.



Lâm Giản nghe qua vài câu là hiểu họ định đi bộ vào núi, ban đầu cô định đi xe đến thị trấn Pai để tìm người hướng dẫn hoặc người khuân vác để vào núi, vừa hay trước mặt có sẵn một đội người sẵn sàng, trong lòng cô có chủ ý.



“Em gái, em cũng đi Mêdog à?” Từ Nguyên hỏi.



“Tôi lớn hơn cậu.” Lâm Giản liếc nhìn biểu tượng trường đại học trên ngực áo Từ Nguyên, mặt vô cảm sửa lại xưng hô.



“Cần phân biệt rạch ròi vậy sao? Tôi tên Từ Nguyên.” Từ Nguyên nhìn Lâm Giản, da cô trắng bóng như có thể phản chiếu hình ảnh, nước da trắng trẻo dễ làm người khác dễ lầm lẫn khi đoán tuổi, nhìn bề ngoài phỏng chừng họ không chênh lệch nhau bao nhiêu, nhưng ở cô toát lên vẻ điềm tĩnh hờ hững mà người ở độ tuổi họ không nên có, tóm lại là một sự kết hợp mâu thuẫn, làm người khác phải tò mò tìm hiểu.



“Lâm Giản.”



“Rất vui được gặp cô.” Từ Nguyên nói xong thì làm động tác chào khoa trương với cô.



Nhưng mà Lâm Giản ở trước mặt cậu ta vẫn bình tĩnh, nhìn cậu ta như kẻ thiểu năng.



“Được rồi, thua cô.” Từ Nguyên thở dài khi nhận ra mình dùng cách gì cũng không thay đổi được biểu cảm trên mặt Lâm Giản.



“Từ Nguyên, tới làm thủ tục nhận phòng.” Bên trong cửa truyền ra tiếng Tôn Văn Văn, cô không vui khi thấy người bạn đồng hành trò chuyện với Lâm Giản.



Đến giờ cơm tối, vẫn là Từ Nguyên đến gõ cửa.



Theo bà chủ, họ là nhóm du khách đến muộn nhất trong hôm nay, nấu một bàn đồ ăn thì dọn lên, mọi người ngồi vây lại vòng tròn ăn uống.



Trên đường đi đói bụng cả ngày không có gì bổ sung năng lượng, râu quai nón ăn rất nhiệt tình, mọi người mới động đũa, anh ta đã giải quyết xong một chén cơm.



Lâm Giản cúi đầu im lặng ăn cơm.



“Lăng Ba, khi nào chúng ta về thì đến Lhasa tìm vị thầy tu đó.” Tôn Văn Văn đột nhiên lên tiếng.



“Thiên châu* đắt như vậy, không cần phải thế chứ?” Chương Lăng Ba nghe được ngụ ý của Tôn Văn Văn, không được tán thành đề nghị đó lắm. (Thiên châu - đá Dzi – ngọc Dzi: là loại đá quý đặc biệt được mệnh danh là kim cương Tây Tạng. Trong tiếng Tạng, ‘dzi’ mang ý nghĩa tỏa sáng rực rỡ, trong suốt sáng tỏ như ánh sáng tinh khôi của mặt trời vào mỗi buổi sớm mai. Xem thêm chú thích)



“Cũng chỉ mấy chục vạn, cùng lắm thì tiền tiêu vặt mấy tháng sau tôi tiêu tiết kiệm lại là được.” Tôn Văn Văn bực bội, nhưng mọi người trong bàn đều nghe được rõ ràng chữ ‘mấy chục vạn’.



“Cô gái trẻ, ra tay rộng rãi nhỉ.” Râu quai nón hiếm thấy khi dừng đũa phát ra một câu, trên mặt râu quai nón dính một hạt cơm, khi nói chuyện thì hạt cơm lung lay nhưng mà không hề rơi xuống.



“Hôm qua tôi không đi cùng hai người, cô mua được thứ gì tốt mà không cho tôi xem vậy, mau lấy cho anh em xem với chứ.” Sự tò mò của Từ Nguyên là vô hạn.



“Đây, chính là cái này.” Tôn Văn Văn hiển nhiên rất vui khi sự chú ý của mọi người dồn vào mình, vừa nói vừa lấy chuỗi hạt Thiên châu đeo trên cổ ra cho Từ Nguyên xem.



“Cái gì mà ngọc trời với ngọc đất, chẳng lẽ giá trị hơn vàng và kim cương à?” Từ Nguyên không nghiêm túc nhìn ngắm.



“Đương nhiên, siêu sao Lý Liên Kiêt và Hoàng Thánh Y rất thích sưu tầm thiên châu, chúng rất có linh tính, viên này của tôi còn được khai quang ở chùa, mang trên người có thể giúp bình an.” Tôn Văn Văn có cảm giác ưu việt, phổ cập khoa học.



Lâm Giản tình cờ ngồi bên cạnh Từ Nguyên, trong lúc cậu ta chơi đùa, cô nghiêng đầu qua nhìn tỉ mỉ.



Hơ… quả nhiên rất nhiều người coi tiền như rác. Cô nghĩ thầm.



Có lẽ thấy Lâm Giản nhìn chăm chú vậy, Tôn Văn Văn có ý đề phòng bảo Từ Nguyên trả lại, đeo lại lên cổ.



“Lăng Ba, dù sao lúc quay lại chúng ta cũng sẽ mua nó.” Tôn Văn Văn giọng nũng nịu kết thúc.



“Vậy cũng được.” Chương Lăng Ba đồng ý không hề ngoài dự đoán.



Ăn được bữa cơm ngon, Lâm Giản cầm máy ảnh tiện tay chụp cảnh đêm bên ngoài khách sạn.



Màn đêm bao la, máy ảnh trên tay cô thì thật ra không chụp được cảnh sắc gì.



“Có nhã hứng nhỉ, thời này hiếm thấy người ta dùng máy ảnh loại có hình, tôi tưởng chỉ có trẻ con mới chơi.” Từ Nguyên đứng bên cạnh phát biểu cảm tưởng.



Lâm Giản không giải thích, chụp xong thì quay về phòng mình.



Đi ngang qua cầu thang, Tôn Văn Văn đang làu bàu, đồ quê mùa! Low! (Low theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc có nghĩa người có phẩm chất, gu thẩm mỹ kém).



Lâm Giản tựa như không nghe thấy, đi về phòng mình, rửa mặt mũi tay chân, trước khi đi ngủ xem lại mấy bức ảnh chụp, lật mặt sau ra, nhanh chóng viết lên đó.



Cô viết một mạch xong xuôi mới rút một điếu thuốc lá ra khỏi hộp, sau một ngày xóc nảy trên đường, giờ có thể nằm trên giường hít mây nhả khói đúng là hạnh phúc lớn lao.



Khi Lâm Giản hút được nửa điếu thuốc, cô mới nhìn thấy bình dưỡng khí để bên cạnh balô, cô chỉ mới hít một hơi lúc ở cây xăng, không dùng thêm lần nào nữa. Cô nhớ lại cảnh mình nôn hết mật xanh ra chiều nay, cứ cảm thấy có gì đó không ổn.



“Mua ở trạm xăng dầu sao lại không có mùi dầu được?” giọng người đó văng vẳng bên tai.



Lâm Giản không suy nghĩ ra vấn đề ở đâu, dứt khoát đứng dậy lấy bình dưỡng khí hít một hơi thật sâu.



Vẫn là một mùi dầu nồng nặc.



Cô bỗng hiểu rõ ngọn nguồn, dụi tàn thuốc lá trên tay vào gạt tàn thuốc, cầm bình dưỡng khí đi tới phòng đối diện gõ cửa.



Lâm Giản gõ cửa thật mạnh, mấy giây sau có tiếng bước chân đến gần, giọng trầm trầm nam giới cách cửa vang lên, “Ai?”



“Tôi có việc hỏi anh!”



Vừa dứt lời, cửa phòng Trần Hoài đã mở ra.



Có vẻ anh vừa tắm xong, trên trán còn những giọt nước chưa lau khô, không chú ý là những giọt nước trượt dọc theo mặt anh, dừng trên chiếc áo thun màu xám, cơ bắp cong cong ẩn hiện dưới lần áo, “Chuyện gì?” Anh tựa cửa, nhìn đồ trên tay cô, bình tĩnh như không.



“Lừa tôi thú vị sao?” bình dưỡng khí trên tay Lâm Giản ném vào anh ta ở ngay cự ly gần.



Tay anh cực nhanh và chuẩn xác bắt được một cách dễ dàng, khóe môi lại hiện lên nụ cười như có như không, “Lừa cô thì chưa nói tới, ít nhất trị hết chứng sốc độ cao của cô, không phải sao?”



Lâm Giản vốn đến để hỏi chuyện, kết quả anh nói vậy, cô á khẩu không trả lời được, dù sao thì đúng là chứng sốc độ cao của cô không phát tác nữa, cô đơ người vài giây rồi quay đi, thả lại hai chữ, “Cảm ơn!”



“Lần sau cảm ơn đừng đến nửa đêm, trai đơn gái chiếc dễ làm người ta hiểu lầm.” Anh nói hờ hững nhưng ánh mắt không hề e dè nhìn về phía cổ áo ngủ Lâm Giản đang đổ xuống, rõ ràng là lời nói nghiêm trang mà từ anh nói ra mang ý nghĩa sâu xa, thật sự làm người ta tức giận.



Đáp lễ anh chính là tiếng sập cửa vang dội của Lâm Giản.



++++++



Chú thích:



1. Sốc độ cao (AMS - Acute Mountain Sickness)



Sốc độ cao xuất hiện khi cơ thể bạn nhận được lượng oxy ít hơn bình thường. Hiện tượng này thường xảy ra khi lên tới độ cao trên 2.400 m. Ở những khu vực núi cao, ngoài việc lượng oxy ít hơn, áp suất không khí thấp khiến chúng ta hít được ít oxy hơn, dẫn đến cơ thể có những phản ứng như nôn nao, đau đầu, buồn nôn, mất cảm giác ngon miệng, chóng mặt và mệt mỏi.



Lên tới độ cao 3.500 m, các triệu chứng này sẽ càng rõ rệt. Nếu nặng có thể dẫn đến phù phổi cấp với những biểu hiện bao gồm: ho khan không dứt, hơi thở ngắn, đau đầu, suy giảm thể lực, mệt mỏi, khó thở cả khi nghỉ ngơi và đau tức vùng dưới ức. Đặc biệt, bệnh nhân thở khò khè, khó thở cả khi nằm, có khi nôn ra máu, nghe thấy tiếng ran và ran ngáy, nhịp tim nhanh, có sốt nhẹ, thở nhanh, gấp, mặt tím tái. Trường hợp nguy kịch, bệnh nhân trở nên lú lẫn, hôn mê, nếu không cấp cứu kịp thời có thể dẫn đến tử vong.



2. Thị trấn Pai, thuộc quyền quản lý của quận Mainling, Thành phố Linzhi, Khu tự trị Tây Tạng, nằm ở cuối phía đông bắc của Mainling. Nó giáp với Quận Medog về phía đông, Thị trấn Danniang về phía nam, và Quận Linzhi về phía tây và bắc. Tổng diện tích của khu vực là 1054,97 km vuông. Tính đến cuối năm 2019, dân số đăng ký của Thị trấn Pai là 2.163 người.)



3. Lhasa: là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó ở chân của đỉnh Gephel.



Thành phố này là nơi ở truyền thống của các Dalai Lama và các cung Potala và Norbulingka trong Phật giáo Tây Tạng được xem là các trung tâm linh thiêng nhất ở Tây Tạng.



Thành phố này có khoảng 255 000 người dân, ở độ cao vào khoảng 3 650 m (11 975 ft), là một trong những thành phố cao nhất trên thế giới. Lhasa theo nghĩa đen là "nơi ở của thần linh", mặc dù các tài liệu cổ tiếng Tây Tạng và các bản khắc cho thấy ban đầu nơi này được gọi là Rasa, nghĩa là "nơi của triều đình".



4. Thiên châu: Ngọc Dzi (Đá Dzi) Có nhiều tiêu chí để xác định ngọc Dzi gồm các dấu hiệu phong trần mòn theo ngày tháng, chấm thủy ngân, hình mờ, dấu hiệu rồng tròn, màu sắc thân ngọc, hoa văn mặt, mức độ hoàn hảo…



Dấu chỉ phong hóa: Đây là dấu hiệu cho biết tuổi tác hay niên đại của ngọc Dzi. Chúng là những đường kẻ có độ dày mỏng khác nhau chạy không đều trên bề mặt của ngọc. Tuy nhiên không phải viên Ngọc Dzi Tây tạng nào cũng có những dấu hiệu phong trần này.



Những chấm thủy ngân: là những đốm màu đỏ hoặc đen hiện lên từ bên trong lan ra ngoài bề mặt ngọc Dzi. Chúng xuất hiện có thể là do ảnh hưởng tương tác từ trường giữa ngọc Dzi và thân thể người sau một thời gian rất dài. Có hai loại chấm thủy ngân, đỏ và đen.



Ngọc Dzi chấm đen được cho là cổ hơn loại chấm đỏ vì những chấm đỏ này cuối cùng sẽ biến thành đen sau nhiều thế hệ đeo chúng.



Tuy nhiên Dzi có chấm thủy ngân cực khó tìm nên thường có giá rất cao.



Độ trong, mờ của ngọc Dzi: Đây là dấu hiệu chỉ mức độ trong suốt của thân ngọc Dzi, có khả năng để ánh sáng đi xuyên qua. Xưa nó từng được dùng là tiêu chí xác định độ xác thực của ngọc Dzi. Về sau này việc ấy bị xem là sai vì có nhiều viên Dzi chính cống nhưng lại không trong suốt. Thế nên đây không được cho là tiêu chí duy nhất để định gía trị một viên Dzi Tây tạng.



Dấu hiệu rồng tròn: Đây là những vân tự nhiên chạy quanh thân ngọc. Chúng được cho là dấu hiệu sinh ra trên ngọc khi các bậc thầy đeo chúng đã đạt đến đỉnh cao trong thiền định. Các dấu hiệu rồng tròn phải hoàn tất vòng đầy đủ quanh thân ngọc và không được cắt qua mắt ngọc Dzi. Nếu không đủ hai điều kiện này, gía của viên ngọc sẽ rớt thảm hại.



Màu sắc trên thân ngọc Dzi có thể chỉ định tuổi của chúng. Ngọc Dzi trẻ có màu thân đen và trắng sáng, già hơn có màu nâu đậm và nâu nhạt gía rất đắt và được các nhà sưu tập săn tìm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK