Cô yên lặng nằm nghiêng người, một tay chống cằm, nhìn Trần Hoài ngủ say, nụ cười từ sâu trong đáy lòng tràn lên mặt.
Lâm Giản giơ tay nhẹ nhàng chạm vào đỉnh lông mày anh, chưa vuốt đến đuôi chân mày thì anh đã tỉnh, vừa lúc bắt được bàn tay không yên của cô. Lâm Giản nóng bừng mặt, nhưng vẫn cọ cọ trong lòng anh, ngón trỏ tay phải nghệch ngoạc lên ngực anh, “Sao hôm qua anh không đánh lại anh hai?”
Võ nghệ Lâm Cương xuất sắc nhất trong số đồng đội anh, nhưng mà với Trần Hoài thì rõ là kém xa một quãng, cho nên hiển nhiên là Trần Hoài nhường anh.
“Đã nói là chỉ thử nghề nhau thôi.”
“Sức anh hai rất khỏe, ngực anh đau không?” Lâm Giản như muốn kiểm tra người anh có bị bầm tím không, cô nghiêng người qua, hơi thở phất qua cơ ngực cơ bụng để trần của anh, lập tức biến thành chất xúc tác không thể tả được.
Mới sáng sớm, Lâm Giản vừa thấy anh trần thân trên, vô thức nuốt nước miếng.
Trần Hoài cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.
Cô không ngại phát sinh bước tiếp theo.
Nhưng mà anh đã dừng lại đúng lúc, hỏi một câu không ăn nhập, “Giản Giản, anh trai em trong lòng em thật sự quan trọng như vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, không có anh hai thì sẽ không có em. Sẵn nói luôn, thật ra anh phải cảm ơn anh hai em, ít nhất nhờ anh ấy đưa em ra khỏi miền núi để đi học, biết chữ, nếu không thì anh không bao giờ có cơ hội gặp em.” Lâm Giản bị anh hỏi thì hào hứng đáo.
“Miền núi?” Anh hỏi lại.
“Dạ phải, hồi nhỏ tụi em sống ở một ngôi làng dưới thị trấn xx, là một vùng núi hẻo lánh phía tây. Nếu không có Lâm Cương, em cũng sẽ giống hầu hết bọn trẻ ở đó, học xong cấp hai thì đi làm công nhân trong các nhà máy.”
“Vậy--- mẹ em đâu?” Anh từng gặp qua Lâm Thắng ở bên ngoài viện bảo tàng, nhưng anh chưa bao giờ nghe cô nói về mẹ cô và Lâm Cương. Trực giác cho anh biết hoàn cảnh gia đình cô không ổn, hiếm hoi cô mới chủ động nhắc tới quá khứ của mình, anh thuận miệng hỏi một câu. Nếu cô không muốn kể, anh cũng không miễn cưỡng.
“Mẹ em – từ nhỏ em đã không gặp bà.” Cô rút tay về, gác trên người Trần Hoài, nằm song song với anh trên giường, vẻ mặt bình thản, “Nghe nói bà chưa từng đi học, ban đầu bà ở trên thị trấn, không biết làm thế nào mà quen biết với Lâm Thắng, biết bà nội em nghèo, cha mẹ bà đều phản đối bà qua lại với Lâm Thắng. Bà dứt khoát một mình chạy tới tỉnh khác làm công nhân, nghe nói tiền lương chỉ có một - hai tệ một ngày. Cả thời thanh xuân của bà là ở trong xưởng may, ăn mặc cần kiệm, tích cóp tiền bạc mà nuôi Lâm Thắng học xong đại học. Lâm Thắng là sinh viên đầu tiên trong thôn, sau khi tốt nghiệp thì làm việc trong huyện. Trong thôn ai có việc gì phiền phức đều đi tìm ông ta, bởi vì ông ta là công chức duy nhất mà họ biết. Lâm Thắng đã mất kiên nhẫn để tiếp họ. Mẹ em – em cảm thấy đại khái từ khi Lâm Thắng có công việc tại cơ quan nhà nước thì nhận ra ông ta coi thường bà không biết chữ. Bà cứ tưởng có con rồi sẽ tốt hơn. Ông ta vừa vào làm trong huyện thì mẹ sinh anh hai. Đến lúc mang thai em, Lâm Thắng không kịp đợi đến khi em sinh ra thì đã từ chức qua bên này.”
“Vậy mẹ em – sau đó thì sao—” Giọng Trần Hoài bắt đầu nặng nề.
“Bà sinh em không bao lâu, nghe nói ở cữ mấy ngày thì biến mất. Có người nói bà đơn độc đến tỉnh thành tìm Lâm Thắng, cũng có người nói bà đến thành phố lớn rồi bị bọn bắt cóc buôn người bán đến vùng núi xa xôi nào đó.” Lâm Giản như chìm vào hồi ức xa lạ.
Có thể thấy, ngày thường cô hiếm khi nhớ đến chuyện của mẹ.
“Em nghĩ mẹ em là người tài giỏi. Ba mươi năm trước, khi đó dân trí còn thấp, bà dốt đặc cán mai mà can đảm đi ra tỉnh khác làm công nhân kiếm tiền. Em nghĩ bà bị Lâm Thắng làm tổn thương, trốn đi rất xa, không muốn nhìn thấy em và Lâm Cương vì sẽ gợi lên cho bà hồi ức đau buồn, cho nên từ trước đến giờ bà không về tìm chúng em.” Khi cô nói, vẻ mặt bình thản, không hề oán hận, “Em cảm thấy bà không bị bọn buôn người bắt cóc, mặc dù nếu xui xẻo thì cũng có thể gặp trường hợp này, với sự can đảm của bà thì cũng sẽ tìm cơ hội thoát ra, không bị mắc kẹt mãi ở đó. Bà chỉ không muốn nhớ lại những quá khứ không tốt, em có thể hiểu.” Câu cuối cùng, cô nói với vẻ thong dong trầm tĩnh.
Cô tình nguyện tin là mẹ cô chỉ vì không muốn gặp lại Lâm Thắng, cả cô và Lâm Cương có liên quan đến cũng bị ghét bỏ, cô không muốn tin mẹ mình có thể gặp bất hạnh, chết ở nơi đất khách quê người xa lạ.
“Giản Giản…” Anh đột nhiên vươn tay ôm cô lại, từ nhỏ đã không có cha mẹ yêu thương, ở vùng núi hẻo lánh lạc hậu, anh không muốn nghĩ tới thời thơ ấu của cô rốt cuộc là thế nào.
“Nhưng thật ra em vẫn tốt, từ lúc có ký ức, Lâm Cương đã là một người anh trai lớn. Anh ấy chơi với em, đem đồ ăn ngon cho em. Thật ra không khổ sở như anh nghĩ đâu.” Cô nhìn ra được tâm tư anh, lên tiếng an ủi. Nhưng mà cô càng nhẹ nhàng thản nhiên an ủi, anh lại càng thêm đau lòng.
“Nhưng mà có chuyện này em ấn tượng sâu sắc. Ông nội em bệnh mất sớm, một mình bà nội lo việc trong ngoài, Lâm Thắng sợ nhất là người ta biết ông ta xuất thân nghèo hèn, quanh năm suốt tháng không quay về quê. Lúc còn nhỏ nhà nghèo đến mức không có cơm ăn, có lần em bị bà nội đưa tới một nhà trong thôn không có con gái, trước đó bà nội không nói thật, chỉ nói là mang em qua thôn bên xem gánh hát diễn tuồng. Ở nhà đó ăn một bữa cơm trưa, một lúc sau đã không thấy bà nội đâu. Khi đó em không biết trốn, chỉ biết khóc, mà không chỉ khóc không, em còn đập đồ đạc loạn lên. Vừa khóc vừa đập đồ đến mức nhà đó luống cuống, cảm thấy em khó dạy --- em còn nhỏ mà tính tình cộc cằn.” Cô nói tới đây bỗng cười khẽ, không cảm thấy quá khứ cực khổ, anh lại nghe đến mức ngực đau thắt lại, anh không dám tưởng tượng cảnh cô còn bé như vậy, bị đưa đến một nhà xa lạ, một mình cô sẽ bơ vơ, bất lực thế nào, mặc dù cô không than thở nửa câu.
“Tối đó trời lại mưa to, họ bó tay với em không biết làm thế nào, định là sáng mai mưa tạnh sẽ trả em về. Kết quả sáng sớm hôm sau Lâm Cương đã đến. Anh ấy cũng lần đầu tiên đi đến thôn đó, không biết đường, lần mò qua mấy ngọn núi mới tìm tới đây. Anh ấy cũng không biết nhà, hỏi thăm từng nhà một mới tìm ra. Lúc em nhìn thấy anh ấy, cả người anh ấy ướt đẫm, toàn thân đầy bùn lầy. Khi đó anh ấy mới chỉ mười mấy tuổi, chỉ là một thiếu niên, một mình lần mò trong đêm leo núi, sấm sét ầm ầm, không biết anh ấy có sợ không. Bà nội lừa anh ấy rồi dẫn em đi, vì vậy anh ấy đã gây với bà nội một trận. Anh nói với em, chỉ cần có anh ấy ở đây, cuộc sống khó khăn đến mấy cũng không đem em cho người khác. Sau này, anh ấy tranh thủ lúc nghỉ đông, nghỉ hè, cả cuối tuần đi làm cu li giúp dân trong thôn xây nhà, vác gạch, liều mạng làm việc, dành dụm tiền, tối còn đi bắt cá, lươn trong hồ đem ra chợ bán lấy tiền. Anh hai em lợi hại vậy đó, không có gì mà anh không làm được. Anh ấy luôn luôn có thể gom đủ học phí trước khi khai giảng, sau đó cho em đến trường học. Tới bây giờ em còn nhớ rõ lời anh ấy nói với em, không có người giúp chúng ta, trừ phi chúng ta nỗ lực học hành, mới có thể từ núi sâu đi ra ngoài. Em nghe cái hiểu cái không, nhưng mà lúc đó em đã nghĩ kỹ rồi, anh hai em, là người anh trai tốt nhất trên đời này. Chờ khi em trưởng thành, em nhất định phải thành công, ít nhất phải kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, để anh ấy sống cuộc sống tốt đẹp.” Cô nói tới đây, giọng rất nhẹ, tựa như đang nghĩ đến cảnh tượng đẹp đẽ nhất.
“Em nhớ khi anh ấy học lớp 12, đột nhiên anh ấy hỏi em lớn lên muốn làm nghề gì. Em nói muốn làm cảnh sát, nhưng mà anh ấy không đồng ý, anh nói con gái mà học cảnh sát cái gì, vừa dơ vừa mệt lại còn nguy hiểm, phải làm thì để anh làm là đủ ròi. Sau khi anh ấy thi đại học xong, bà nội em lại bệnh phải nằm viện, Lâm Thắng có về một lần. Anh ấy nghe mấy người lớn trong thôn nói Lâm Thắng làm việc bên này, cố ý ghi danh vào đại học cảnh sát, thực ra em biết, anh nghĩ có lẽ mẹ đang ở đâu đó trong thành phố này, anh ấy vẫn muốn tìm được mẹ. Anh ấy lo em một mình ở đó học thì bị bắt nạt nên đem em qua đây học luôn.” Lâm Giản thì thầm kể, còn anh bên cạnh yên lặng lắng nghe.
Cho đến giờ phút này, anh mới thực sự hiểu được vị trí của Lâm Cương trong lòng cô, là anh trai, mà hơn cả anh trai.
Vì vậy, rất lâu trước kia, khi ở Mêdog, cô nhìn Vương Vinh Kiệt và em gái bị tự kỉ của anh ta mà cô đã buột miệng lấy sinh mệnh mình ra bảo đảm, bởi vì tình cảm anh em khắc cốt ghi tâm, cô là người cảm nhận rõ ràng chính xác nhất. Vì vậy, cô mới có thể vì Lâm Cương mà đi đến nơi xa xôi vạn dặm, trèo đèo vượt suối để tìm một người mà bản thân cô không rõ tin tức, chỉ vì đó là người yêu mà Lâm Cương giấu sâu trong lòng.
Trong xương cốt, cô thật ra rất giống Lâm Cương.
Kẻ sĩ chết vì người tâm giao của mình, cô và Lâm Cương tuy là anh em, nhưng mà cũng là tri kỷ của nhau.
“Anh biết không, em mới nghe tin Đổng Tự mất, khi đó trong đầu em chỉ nghĩ Lâm Cương làm sao bây giờ đây? Chắc chắn anh ấy sẽ không chịu nổi tin dữ này, thế giới của em cũng gần như sụp đổ, em căn bản không dám mở miệng nói với Lâm Cương thế nào, thậm chí em còn ích kỷ nghĩ hay là nói dối anh ấy, cho dù với trí tuệ anh ấy thì không thể giấu được. Cũng may là anh nói giúp em. Cũng may trạng thái Lâm Cương tốt hơn em nghĩ. Anh ấy vẫn luôn như vậy, đao thương bất nhập. Em phải nhanh chóng thực hiện ước mơ thuở nhỏ của mình, em phải kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, mấy hôm nữa em sẽ đi làm lại, em phải để cho Lâm Cương hưởng thụ cuộc sống nhanh hơn.” Cô nói đến câu cuối đầy khí phách, rất tự tin sẽ thực hiện được mơ ước bao năm qua, mắt long lanh sáng rỡ như sao, đâm vào lòng anh, anh không đành lòng nhìn lại.
Trong khoảnh khắc, anh muốn nửa đường bỏ cuộc.
Nhưng mà, anh vẫn cố kiềm chế.
Khi Lâm Giản ra ngoài, Lâm Cương đã nấu xong bữa sáng. Chỉ có cháo trắng, váng đậu lên men mà Lâm Giản mua để trong tủ lạnh lúc trước.
“Anh xem anh hai em vất vả không, ngày mai tới lượt anh làm bữa sáng.” Lâm Giản nói đùa với Trần Hoài, có vài phần tư thế nữ chủ nhà. Một chén cháo trắng mà cô ăn rất ngon lành, đơn giản là bên cạnh có hai người quan trọng nhất đời cô.
“Giản Giản, lát nữa anh đi siêu thị, em muốn mua gì thì anh tiện thể mua luôn cho.” Ăn sáng xong, Lâm Cương định ra ngoài.
“Em đi với anh, qua mấy ngã tư có một siêu thị lớn.” Lâm Giản đáp.
“Quần áo Đổng Tự có mấy chỗ đứt chỉ, em ở nhà khâu lại giùm anh, sau này mặc tiện hơn.” Lâm Cương vẫn nói như bình thường, giống như Đổng Tự anh vừa nhắc vẫn còn sống, chứ không phải âm dương cách biệt.
Trong nháy mắt cô đờ người tại chỗ, rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Khi Lâm Cương quay về đã gần giữa trưa, Lâm Giản đã may lại những đường chỉ khâu lỏng lẻo trên quần áo Đổng Tự, ủi chúng thẳng thớm. Lâm Cương về thì vào phòng bếp bận rộn, giống như anh hứng thú với việc nấu nướng. Lâm Giản chỉ sợ anh rảnh rỗi quá mức, giờ anh có việc để bận rộn thì rất vui.
Mấy tháng ngồi tù anh gầy đi rất nhiều, là do việc cắt ma túy đột ngột tạo thành. Lâm Giản không biết tiến độ cai nghiện hiện tại của Lâm Cương, cô chỉ tin tưởng anh vô điều kiện.
Lâm Cương nấu một bàn đồ ăn, toàn những món Lâm Giản thích. Sáng nay anh đi lâu vậy, quả thực mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày mang về. Tủ lạnh trống trải của Lâm Giản đã nhét đầy mà còn không hết.
“Anh hai, siêu thị ở ngay sát bên, lúc nào muốn mua cũng được mà anh mua chi nhiều vậy?” Lâm Giản không hiểu nổi.
“Anh sợ em lười, đi siêu thị cũng lười.”
“Vậy thì có anh ở đây là được mà.” Lâm Giản nhìn Lâm Cương cười.
Lâm Cương lại không đáp, quay vô nhà tắm, không lâu sau vang lên tiếng dao cạo râu bằng điện.
Lâm Giản không ngờ Lâm Cương còn biết chăm sóc bản thân, dù sao cửa nhà tắm không đóng, cô rảnh rỗi không có gì làm đi qua dựa vào cửa, nhìn thấy Lâm Cương đã cạo râu xong đang nhìn vào gương. Trong gương, thân hình Lâm Cương tuy gầy gò nhưng lông mày vẫn hiện khí khái anh hùng, tướng mạo vẫn đẹp trai tuấn tú như cũ. Khi còn nhỏ, người trong thôn hay nói mẹ cô là một người đẹp, điểm này thì Lâm Giản tin tưởng.
“Sao tự nhiên lại sửa soạn kỹ càng vậy?” Lâm Cương thế này khiến cô yên tâm hơn.
“Em có thấy anh thay đổi khác hồi trước không? Nếu gương mặt này của anh lại thay đổi, em có thể nhận ra anh không?” Lâm Cương vẫn đang chăm chú nhìn mình trong gương, đột nhiên hỏi. Không biết anh thay bộ quần áo của Đổng Tự mà Lâm Giản đã vá lại khi nào.
“Làm gì có, dù mập hay ốm thì anh vẫn là anh, em vẫn nhận ra anh chứ. Sao tự nhiên anh có ý nghĩ kỳ lạ vậy?” Lâm Giản lầm bầm. Lâm Cương cũng không ngây người nữa, đi ra khỏi nhà tắm. Anh dọn dẹp phòng khách Lâm Giản một lần, nhìn thấy không còn gì để dọn thì mới đến gần Lâm Giản nói: “Giản Giản, chiều nay anh đến nghĩa trang ** để thăm Đổng Tự.”
Nụ cười trên mặt Lâm Giản tắt lịm, việc nên tới vẫn phải tới.
“Sáng nay cha mẹ em ấy đã hạ táng, anh muốn đi thăm em ấy.”
“Dạ, cũng được, em đi cùng anh.” Lâm Giản không cản. Tuy cô không biết tại sao Lâm Cương biết được thời gian và địa điểm nơi Đổng Tự hạ táng, nhưng việc Lâm Cương muốn làm, cô sẽ ủng hộ anh vô điều kiện.
Trần Hoài lái xe, ba người ngồi trong xe, trầm lặng.
Bởi vì không biết làm thế nào đối mặt với Đổng Tự.
Lâm Cương xách một túi nilon đen, phình phình như đựng khá nhiều đồ, anh nói mua cho Đổng Tự.
Lâm Giản muốn nhìn nhưng tay phải Lâm Cương đã đặt lên miệng túi, miệng túi lại được buộc chặt, cô không thể nhìn thấy đồ bên trong, đành bỏ cuộc.
Khi đến nghĩa trang, Trần Hoài đậu xe xong đi cuối cùng, vẻ mặt anh có vẻ đề phòng, thỉnh thoảng liếc nhìn về sau.
Lâm Giản quay đầu lại, chú ý đến động tác anh, hơi khó hiểu, thuận miệng hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Trần Hoài đáp lại rồi đuổi theo kịp.
Tới dãy mộ, đi dọc theo hàng đá xanh đi lên trên. Tuy là trời trưa hè nóng bức nhưng khu nghĩa trang vẫn ảm đạm, hơi lạnh lẽo. Ba người đi đến ngôi mộ Đổng Tự, trên bia chỉ viết mộ Đổng Tự, không có đầu đuôi, không có sinh nhật hay gia đình, tựa như anh là một linh hồn đơn độc trên cõi đời này, lẻ loi đến, lẻ loi đi.
Ngoài vết đất vàng còn mới trước mộ, không có trái cây, đồ cúng, hương khói, không có bất cứ thứ gì.
Trên đường đến đây, trái tim Lâm Giản vẫn luôn căng chặt, cho đến lúc cùng Lâm Cương đến trước mộ Đổng Tự, không có cảm xúc kích động phập phồng như cô tưởng, Lâm Cương tiến lên vài bước, chậm rãi giơ tay vuốt ve bia mộ Đổng Tự, như là kiểm tra xem bia mộ mà cha mẹ Đổng Tự mua một cách vội vã kia bền chắc hay không.
“Giản Giản, em tránh đi một lát nhé, anh muốn nói chuyện với Trần Hoài.” Lâm Cương bỗng quay người lại nhìn Lâm Giản, trong mắt là vẻ cưng chìu quen thuộc.
“Có gì mà em không được nghe vậy chứ, lạ vậy.” Lâm Giản lẩm bẩm, cô không muốn đi nơi khác.