• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em đói.” Lâm Giản rút ra để thở lấy hơi, đột nhiên nói. Lâu lắm cô mới ra ngoài, cô nóng tới muốn bốc khói nên chưa lúc nào thèm chén canh nấm tuyết để giải nhiệt như bây giờ.



“Vậy mình đi ăn tối trước.” Trần Hoài gật đầu, nói xong cầm điện thoại ra cửa.



Hai người ra đường, lúc này hoàng hôn chưa tắt hẳn, bên ngoài vẫn còn người qua lại. Lần này Trần Hoài qua đây chỉ xem như nghiên cứu địa hình thôi, không dự định hành động. Hai người hiếm khi có lúc không vội vàng gấp gáp, anh cũng không có việc gì cần làm. Từ lúc quen biết đến nay lâu đến vậy mà đây mới là lần đầu tiên hai người thong thả đi dạo trên đường thế này.



Trần Hoài nhàn nhã ôm Lâm Giản đi dạo phố, nhìn ngắm đánh giá các tiệm ăn hai bên đuòng, phần lớn là quán ăn Tây Tạng, hoặc là món Tứ Xuyên cay, trừ mấy món này thì ít thấy những tiệm cơm bình thường.



Lần trước Trần Hoài dẫn cô đi ăn đã biết cô không quen ăn những món đơn giản của Tây Tạng, cho nên anh đi trên đường, tìm kiếm một quán ăn khẩu vị thanh đạm. Đi tới gần cuối phố vẫn không có được quán ăn nào phù hợp.



“Không sao, tìm một quán nào đó ăn tạm được rồi.” Thực ra Lâm Giản không khó chiều như anh nghĩ. Bây giờ cô đang đói, Lâm Giản nghĩ món gì thì cũng có thể ăn tạm một ít.



“Chúng ta đến quán kia thử xem.” Trần Hoài đi về cửa hàng cuối đường. Đó là một cửa hàng bánh ngọt, bên cạnh trồng một dây leo to không biết tên, trước cửa để một chiếc bàn đơn giản, để ghế hai bên, có người đang ngồi đánh cờ, mấy người đứng phía sau bàn luận. Cạnh cửa kính có một tấm bảng đen nhỏ viết bằng phấn màu: Sữa chua nhà làm.



Ở đây rất ít khi thấy mấy cửa hàng bánh ngọt gì đó, nhưng lại hợp với Lâm Giản.



“Vậy anh ăn có no không?” Lâm Giản lo tiệm bánh ngọt không có món chính, Trần Hoài sẽ không ăn no được, dù sao thì anh phải lái xe đường dài, thể lực tiêu hao nhiều hơn cô.



“Có em ở đây, em muốn cho anh no thì anh sẽ no, bắt anh đói thì anh đói.” Người nào đó nhẹ nhàng nói bên tai cô, giọng mang ý trêu chọc, Lâm Giản hiểu ngay trong nháy mắt, mặt nóng bừng, anh đã đẩy tấm cửa kính ra.



Cửa hàng nhỏ, bên trong không có khách, chỉ có một cô gái thanh tú trạc tuổi Lâm Giản trông tiệm. Cô ấy đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, thấy có khách vào thì nhiệt tình lấy thực đơn mang đến đưa hai người.



Bên trong tiệm trang trí đơn giản, trang nhã, nhưng rất ấn tượng.



Lâm Giản ngồi xuống xem menu, cô gọi một hơi rất nhiều loại, cô gái trông tiệm bước tới nói với vẻ xin lỗi, “Bình thường là chị gái tôi trông coi tiệm, hôm nay trùng hợp chị ấy lại phải ra ngoài, bây giờ chỉ có sữa chua với rượu lúa mạch vùng cao, bánh kem nhà làm, mấy món khác đều không có ạ.”



“Vậy thì lấy hai phần bánh kem, một cốc sữa chua, một bình rượu lúa mạch.” Trần Hoài nhanh chóng chọn món.



Cô gái trông chừng tiệm phụ chị mình thở phào nhẹ nhõm, đáp vâng rồi đi vào bên trong.



Trong lúc chờ đợu, Lâm Giản nhìn quanh. Sát tường là một tấm bìa cứng lớn, trên đó dán những món đồ do du khách làm, những tờ giấy ghi nhớ mà không cần đọc cũng biết trên đó là vô số ước nguyện, cũng có hình ảnh chụp tập thể, có bạn học hoặc chị em chụp chung, cũng có ảnh chụp những đôi tình nhân. Sát tường ở trong góc là một hộp thuỷ tinh rất lớn, đựng những tờ giấy ghi chú, có vẻ khi tấm vách dán này được dán kín thì những tờ giấy trên đó sẽ được xếp vào hộp thuỷ tinh này.



Nhưng mười năm, hai mươi năm? Hay là ba mươi năm? Hoặc cơ bản là không lâu như vậy, chỉ vài năm thì hộp thuỷ tinh đó đã đầy, chẳng lẽ đến lúc đó lại đưa một hộp thuỷ tinh mới khác ra? Lâm Giản tự dưng nghĩ vậy rồi bật cười, cô chưa bao giờ làm những việc này, cứ luôn cảm thấy đó là hành động trẻ con.



Nhưng mà bây giờ cô chợt xúc động, cầm giấy ghi chú và bút trên bàn, viết nhanh một dòng chữ rồi dán lên tường cùng những tờ giấy ghi chú khác.



“Em viết gì vậy?” Trần Hoài hỏi.



“Không nói cho anh biết.” Lâm Giản cười ranh mãnh, vẻ mặt đắc thắng.



Cô gái mang sữa chua và rượu lúa mạch ra, cẩn thận rắc một ít mè lên trên. So với những món ăn có mùi vị lạ lùng, Lâm Giản thích bữa tối thế này hơn.



Cô cầm thìa nhỏ ăn từng miếng sữa chua, nó đặc sệt gần như bánh pudding, ăn vào có vị chua nhẹ, thơm ngọt.



Lâm Giản ăn mấy miếng, cầm thìa đưa tới miệng Trần Hoài, “Ngon lắm, anh ăn thử miếng đi.”



Trần Hoài nhìn cô, hơi bất lực trước hành động trẻ con của cô nhưng vẫn nghe lời ăn luôn.



“Ngon hông?”



“Ừ, cũng được.” Anh luôn là vậy, Lâm Giản chỉ biết anh không thích ăn thịt gà, những món nào anh thích hay không thích, cô đều không rõ.



Thấy Lâm Giản có vẻ thích ăn sữa chua của tiệm này, Trần Hoài nói cô gái kia mang thêm một ly nữa.



“Em cũng muốn uống rượu của anh.” Lâm Giản nhìn ly rượu lúa mạch màu vàng trong vắt của Trần Hoài, bên trên còn rắc ít mè, cô nghĩ nó sẽ ngon hơn rượu lúa mạch mà họ từng uống trong nhà dân trước đây, cô nói với giọng hơi làm nũng.



“Con gái mà uống rượu cái gì?” Thực ra nồng độ cồn của rượu lúa mạch không cao, nhưng loại rượu này có lẽ được để trong tủ lạnh, anh uống chỉ để giải khát, nhưng mà anh không muốn cho Lâm Giản uống nước lạnh.



“Uống một miếng thôi, nhìn ngon lắm mà.” Lâm Giản không chịu.



“Em tự nói đó, chỉ một hớp thôi.” Trần Hoài nói rồi đẩy chiếc cốc trong suốt sang cho Lâm Giản, Lâm Giản nhấp một hớp. Nhân lúc anh cúi xuống ăn bánh kem, cô lại uống trộm thêm vài hớp nữa, lúc này mới thấy thoả mãn quay về ăn sữa chua của mình.



Cô ăn vài miếng sữa chua rồi không nhịn được bật cười với Trần Hoài, mắt cong cong như trăng non, phản chiếu bóng hình anh.



Hai người thong thả ăn xong, ra đến ngoài vẫn chưa đến nửa tiếng.



Khi họ vào tiệm thì đã có mấy người chơi cờ ở ngoài cửa, khi đi ra thì họ vẫn chưa kết thúc, phía sau lại có thêm mấy khán giả, nhìn dáng vẻ thanh thản tự tại thì ước chừng chắc là hàng xóm xung quanh.



“Nước cờ đi hiểm thật!” Người đứng xem bình luận.



“Chậc, nước cờ chết. Thôi được, tôi đầu hàng.” Người Tạng ngồi phía Trần Hoài và Lâm Giản lên tiếng, nhưng giọng điệu ẩn vẻ không cam lòng, kiểu người rất mê cờ.



“Không chỉ có anh thôi đâu, nếu tôi tự chơi cũng không tìm được nước đi tiếp theo đâu.” Người chơi cờ đối diện là một người trung niên, thành thật đáp.



Thấy họ chơi cờ mê mẩn, Lâm Giản cố tình ghé qua nhìn, tuy quân cờ đen trắng nhìn giống cờ vây nhưng cách đi hoàn toàn khác.



“Đây là cờ Tây Tạng, khác với cờ vây mà em biết.” Trần Hoài giải thích.



Lâm Giản gật gật đầu.



Những người xem cờ bàn tán xôn xao một hồi đều cảm thấy người ngồi gần Trần Hoài đã thua nên bắt đầu tản ra về nhà.



Người chơi cờ ngồi bên Trần Hoài đã đứng dậy chuẩn bị thu cờ. Trần Hoài đột nhiên đưa tay di chuyển một quân cờ trắng đến điểm giao bên cạnh, người Tạng đó sững sờ, một lúc sau mới hét lên với mấy người vây xem ban nãy, “Quay lại, còn có đường đi!” Nói rồi thì quay qua Trần Hoài, “Người anh em, cờ nghệ đỉnh đấy!” Có thể thấy là một dân Tạng cực mê cờ.



Trần Hoài mỉm cười không đáp, cùng Lâm Giản quay về khách sạn họ ở.



“Cái gì anh cũng biết hết, giỏi ghê!” Lâm Giản cảm khái thật lòng.



“Đừng nôn nóng, người đàn ông của em còn biết nhiều điều hơn thế nữa.” Người nào đó dõng dạc nhận lời khen của Lâm Giản.



Lâm Giản nắm chặt tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. Ánh sáng nơi chân trời đã biến mất từ lâu, đèn mới lên rực rỡ, cô và anh, cùng tản bộ nơi phố phường xa lạ, cô nhìn bóng mình và Trần Hoài nghiêng nghiêng đổ dài chồng lên nhau, cảm giác an ổn không thể tả.



Thật ra cô chỉ uống mấy hớp rượu lúa mạch, nhưng khi đi về mặt lại như hơi say say, ửng hồng nhìn rất động lòng người.



Lâm Giản về phòng thì vào nhà tắm tắm trước. Tuy cô đã tĩnh dưỡng gần như phục hồi sức khoẻ nhưng vẫn còn ra mồ hôi trộm, đi ra ngoài một lúc là đổ mồ hôi.



Lâm Giản tắm xong lên giường nằm được một lúc thì Trần Hoài cũng đã tắm xong.



Anh vừa nằm xuống giường, Lâm Giản đã nhích lại gần. Trần Hoài ôm gương mặt cô, dịu dàng hôn lên môi cô, hiếm khi không động tay động chân. Ngược lại là Lâm Giản thấy anh không có bước tiếp theo, cô lại tìm kiếm trên người anh.



Tay cô mới chạm vào vùng bụng rắn chắc của anh thì cơ bụng anh đã cứng lại. Nhiều năm hành động bên ngoài, dáng người anh tốt không thể tin nổi, đụng đến đâu cũng cứng chắc, rất khác với phần bụng dưới mềm mềm của cô.



Lâm Giản tiếp tục từ bụng anh đi xuống, anh bỗng bắt tay cô lại. Anh sợ bị cô trêu đến mức không thể kiềm chế được. Sau sự việc Lâm Cương và Đổng Tự, sức khoẻ cô kém đi rất nhiều, anh không muốn làm cô mệt mỏi.



“Chờ sức khoẻ em tốt hơn rồi tính.” Giọng anh đã khàn khàn.



“Dạ.” Lâm Giản ngoan ngoãn gật đầu nhưng thấy hơi thở anh nóng hổi, cô cân nhắc, ghé sát lại gần anh, hôn lên phần bụng trần của anh, còn muốn tiếp tục hôn xuống dưới.



Người anh cứng đờ, mạch máu như muốn nổ tung, anh không nhúc nhích, sợ rằng chỉ vài giây nữa mình sẽ mất tự chủ.



“Anh có muốn em giúp không…” Mặc dù cô chưa từng thử cách này nhưng cô sẵn lòng thử vì anh.



Chỉ cần anh thích.



Anh sẽ thích. Cô biết. Vì vậy cô mới chủ động đề cập việc giúp anh theo cách này.



“Không cần.” Anh từ chối, mặc dù các tế bào trên người anh đang bừng bừng phấn khích chờ đợi điều sẽ xảy ra.



Cô có thói quen sạch sẽ, anh biết.



Anh không để cô làm những điều mà cô không thích, một việc cũng không.



Trừ khi một ngày nào đó anh giúp cô vượt qua được ám ảnh sạch sẽ đã hình thành nhiều năm kia, có lẽ anh sẽ đồng ý cho cô thử cách mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK