“Đừng coi thường hắn. Kêu mấy người đi, chú ý một chút cho tao, đừng để lại bị hắn giải quyết ngược. Với đừng làm ầm ĩ quá, ông đây khó khăn mới có được chỗ dừng chân, không muốn phải đổi địa điểm nữa.” La Đình dặn dò.
“Anh cứ yên tâm, hắn ngoài sáng ta trong tối, quan trọng là chúng ta có hàng nóng trong tay. Lát nữa dồn hắn vào góc rồi xử lý, đem món nợ cũ của anh tính sổ với hắn!” Tên đàn em kia ngựa non háu đá, hiếm hoi mới có cơ hội lập công, mặt không giấu được vẻ hưng phấn.
La Đình nhích ghế lại gần, điều chỉnh camera đến góc gần Trần Hoài nhất, nhìn màn hình chăm chăm, rồi ngoáy ngoáy cánh mũi thật mạnh, tên đàn em bên cạnh hiểu ý, nhanh chóng chạy ra ngoài, lấy đồ đến đặt trên bàn máy tính, nhưng vẫn thận trọng dò ý, “Đại ca La, chiều nay anh mới…”
“Lảm nhảm nhiều thế? Gặp được người quen cũ, tâm trạng tốt, thêm lần nữa chúc mừng thì làm sao!” Sắc mặt La Đình sầm lại, tên đàn em kia im bặt. La Đình cúi đầu xuống, hít mạnh thứ trên bàn vào mũi rồi ngả bật người dựa ra ghế, người hắn ta thả lỏng, thoải mái.
“Nhân lúc tâm trạng ông đây tốt, nhanh chóng giải quyết nó đi! Nhớ, chúng ta ở đây còn làm ăn đàng hoàng, đừng làm loạn chỗ của tao! Ông đây không muốn cái kiểu ba ngày bị kiểm tra hai ngày cưỡng chế ngưng kinh doanh.” La Đình hít thêm mấy hơi nữa, chậm rãi mở mắt, phân phó tên đàn em bên cạnh.
Tên đó nghe lời gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Trần Hoài đến quầy bar ngồi xuống, người pha chế quầy bar đến hỏi, Trần Hoài gọi một ly cocktail. Bên trái anh là lão Lý, ánh đèn nêon lập loè, tầm mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc, rồi ai nấy thu tầm mắt về.
Lão Lý đứng lên đi về phía cửa, cách đó không xa có mấy người từ sàn nhảy bước ra đi sát lão Lý. Trần Hoài cũng đứng dậy, anh chưa kịp đi thì người pha chế đã đẩy ly cocktail ra trước mặt anh, “Rượu của anh!”
Trần Hoài móc mấy trăm tệ ra đặt lên quầy bar, cầm ly rượu uống một hớp rồi theo chân lão Lý đi ra cửa. Nhưng anh mới đi vài bước thì chú ý đến mấy người từ sàn nhảy bước ra đang hướng về phía này. Trần Hoài lướt nhìn quanh, bên chỗ ngoặt kia là toilet, bên ngoài toilet là đường lớn.
Anh nhanh chóng thay đổi ý định, sải bước về phía toilet.
Mấy người đi theo ra cửa cũng lập tức đổi hướng, đi về phía toilet. Có vẻ mới nhận tin mới nên đám người đó đều nhằm vào Trần Hoài.
Khi Trần Hoài rời đi, La Đình không còn thấy Trần Hoài trên màn hình ban đầu, nhưng mà nhìn hướng anh đi thì chắc đang định trốn vào toilet. La Đình chồm tới máy tính cầm con chuột, nhếch mép cười đắc thắng. Vừa hay có thể yên lặng mà xử lý tên này, không sợ cảnh sát đến điều tra.
La Đình mới hít không lâu, cảm giác phê còn mạnh nên bàn tay cầm chuột không nhanh nhẹn, loay hoay một lúc mới chuyển đến camera giám sát chỗ toilet. Sàn nhảy đang mở âm thanh mức tối đa, hắn cách màn hình mà nghe còn chói tai.
Đám người hắn nuôi không đến mức ngu ngốc, cũng biết cách che giấu động tĩnh. Âm thanh thế này thì lát nữa Trần Hoài có bị bắn thủng như cái sàng trong toilet cũng không ai phát hiện.
La Đình đang ghé sát màn hình nhìn cho rõ, không ngờ Trần Hoài lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào camera, đối diện với tầm mắt La Đình, tuy cách nhau khoảng cách xa như vậy như cặp mắt như diều hâu kia có sức sát thương mạnh mẽ, La Đình đang phiêu diêu đi mây về gió, bất ngờ đối mắt với Trần Hoài thì giật mình, toát mồ hôi lạnh, tỉnh táo lại.
Nhiều năm trước, đôi mắt này đã đối diện với hắn.
Mặc dù khi đó hắn và Trần Hoài cách nhau khoảng không xa, cũng là Trần Hoài ngoài sáng, hắn trong tối.
Giao dịch đó rất lớn, thoả thuận mua bán đã xong, trước đó bọn chúng đã cố ý chọn ngã ba ngay biên giới, là khu rừng mưa nhiệt đới, bọn chúng trà trộn quanh năm ở đây nên thông thuộc địa hình, cho dù gặp cảnh sát vẫn có thể thoát thân.
Không ngờ hôm đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vụ giao dịch này rất lớn nên hắn đích thân dẫn theo những tên thuộc hạ đắc lực nhất, khi giao đấu tuy bắn chết được hai tên cảnh sát nhưng mà đám thuộc hạ của hắn khi giao đấu không chịu nổi một đòn, còn thua đám nhãi nhép.
Cũng may hắn có tính nghi ngờ nặng, ẩn thân đến phút cuối cùng. Nhìn thấy cảnh đối đầu phía trước, hắn lập tức lẩn vào khu rừng rậm. Ẩn nấp suốt nửa tiếng, hắn yên lặng không nhúc nhích, chịu đựng đám muỗi rừng độc địa cắn liên tục ngứa phát điên.
Đối phương giải quyết hết đám thuộc hạ của hắn, nếu không hắn biết với tính lũ thuộc hạ của mình, vì mạng của mình mà khai hắn ra thì là chuyện chỉ trong giây lát.
Trận chiến trong rừng mưa nhiệt đới kia La Đình tận mắt chứng kiến, hắn như ‘chim sợ cành cong’. Thân thủ Trần Hoài thực sự làm hắn run sợ, cho dù chiến đấu kịch liệt đến phút cuối, bước chân Trần Hoài đã lảo đảo nhưng vẫn đỡ hai người đồng đội người đẫm máu của anh ta đi ra ngoài. Lúc đó với vị trí của hắn, giết Trần Hoài chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hắn thực sự đã có ý định này.
Súng trong tay hắn đã nhắm chuẩn Trần Hoài, đột nhiên đụng phải ánh mắt đỏ ngầu như máu của Trần Hoài, La Đình đờ người.
Hắn lo nếu hắn không bắn trúng, cảnh tượng khốc liệt vừa rồi sẽ diễn ra với hắn. Chưa kể, có thể đồng đội của Trần Hoài còn ở đâu đó gần đây. Buôn bán lượng ma tuý lớn thế này, nếu bị bắt thì cầm chắc án tử hình.
Chỉ 1% xác suất đó, La Đình không dám mạo hiểm.
Sau khi Trần Hoài kéo hai thi thể dẫm máu ra khỏi rừng, hắn vẫn không dám di chuyển, sợ xung quanh còn cảnh sát hoặc camera theo dõi gì đó.
Hắn kiên nhẫn ngồi đến khuya mới thận trọng rút lui khỏi đó.
Mất một đám lâu la lẫn mối làm ăn lớn, hơn nữa lại sợ bị tìm ra manh mối gì của mình, mấy năm nay La Đình an phận không dám hoạt động. Mãi đến hai năm trước, thấy tình hình tương đối ổn hắn mới bắt đầu làm lại nghề cũ. Chỉ có điều giờ hắn đã thông minh hơn, tránh đối đầu trực tiếp với cảnh sát. Hắn chỉ muốn kiếm tiền, không muốn ‘cá chết lưới rách’ cùng cảnh sát. Mạng của hắn là nhặt được từ cõi chết, phải cố mà giữ.
Nhưng mà dáng vẻ của Trần Hoài, cho dù gương mặt anh ta đầy máu thì hắn vẫn nhớ kỹ. Bao nhiêu năm qua, không biết bao nhiêu lần hắn hận không thể tự tay giết chết Trần Hoài.
Hắn đang hối hận, hối hận năm đó mình hèn nhát không giết Trần Hoài ngay tại chỗ để trút bỏ phẫn nộ trong lòng.
La Đình nghĩ tới đó, hắn lấy điện thoại, định gọi điện thoại. Hắn lại đổi ý.
Cho dù gây động tĩnh lớn đến đâu thì cũng phải xử lý Trần Hoài.
Nói đúng ra, là phải làm bằng mọi giá.
Nếu không phải do Trần Hoài thì bao nhiêu năm nay hắn đâu cần sống cuộc đời như rùa đen rút cổ như thế này. La Đình đang suy nghĩ, chưa kịp bấm số thì màn hình camera đột nhiên bị vật gì đó che lại, màn hình tối đen.
Con mẹ nó!
La Đình tự trách mình bất cẩn, lẽ ra ban nãy phải tự tay xử lý hắn! La Đình chửi thề, có điện thoại gọi đến.
“Anh La, hắn vào WC. Tụi em mới vừa xem thử, cửa bị khoá rồi. Anh xem camera thấy hắn đang làm gì bên trong? Có phải hắn cũng có súng trên người không?” Bên kia xin ý kiến.
“Chết tiệt, chút chuyện nhỏ cũng không làm xong!” La Đình chửi.
“Anh La, giờ làm gì ạ?” Bên kia thận trọng hỏi lại.
“Con mẹ mày, cái toilet thế cũng không biết xông thẳng vào à?” La Đình nổi điên.
Hắn vừa dứt lời, bên kia điện thoại truyền tới tiếng kêu thảm thiết, không chỉ có tiếng bên đầu điện thoại kia mà còn cả tiếng hét chói tai của khách trong quán bar.
Không chỉ vậy, căn phòng La Đình đang ở cũng tối sầm lại.
“Con mẹ nó, lại chuyện gì nữa?” La Đình nổi trận lôi đình.
“Dạ, hình như do bên chỗ toilet làm ra, bên trong có mùi khét.”
“Chết tiệt! Toilet có cửa sổ, nếu để người ở ngay dưới mắt trốn mất thì ông đánh gãy chân chó chúng mày!” La Đình nói rồi ném điện thoại xuống bàn, điện thoại bể nát văng ra thành mấy mảnh.
Hắn ném vỡ điện thoại, móc súng trong túi ra định lao lên tầng một.
Trần Hoài vào toilet nam, để tiện cho mấy người đàn ông đi không đúng hướng, nhà vệ sinh được làm theo kiểu cũ với cửa gỗ, đúng là cơ hội tốt để anh thoát thân.
Anh vừa vào đã khoá trái cửa lại, phun hớp rượu mà ban nãy anh uống ra, vừa nãy anh không nuốt nó. Anh nhanh chóng nhìn quanh toilet, thấy camera ở góc bên phải, anh lấy cây lau nhà để trong góc dựng ngược lên chắn tầm nhìn camera lại.
Trần Hoài quay lại bồn rửa tay tìm ổ điện, anh phá huỷ đường dây điện. Đây là hang ổ bọn ma tuý, lấy sức một mình anh mà chiến đấu bừa không phải là giải pháp tốt, khi vừa vào anh đã nhìn ra hướng cửa sổ, phá đường dây điện xong, xung quanh tối đen, anh quay người chạy thẳng đến cửa sổ.
Anh mới từ cửa sổ nhảy ra ngoài thì cửa toilet đã bật mở, tiếng đạn xé gió rít lên phía sau lưng.
Anh an toàn đáp chân xuống góc tường bên ngoài.
Trần Hoài chạy như điên ra ngoài, chạy vòng qua những con hẻm nhỏ, không bao lâu thì chạm trán với lão Lý.