Tửu lượng của cô không tốt, rượu hoa điêu lại là rượu gạo chính tông, sau khi khóc lâu như vậy, tác dụng chậm đến, sau đó cô khóc tới kiệt sức rồi nương theo cảm giác say ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Lâm Giản tỉnh lại mặt trời đã lên cao, cô xoa xoa thái dương đau nhức, lật người mới thấy gối ẩm ướt sẫm màu lại, trên mặt còn có vệt nước.
Hiếm khi ngủ được một giấc như vậy, cơn đau khó chịu trước khi ngủ đêm qua đã giảm đi rất nhiều.
Cô ngồi dậy, ngẩn ngơ một hồi lâu mới nhớ ra hình như tối qua mình có điện thoại cho Diêu Hỉ, nhưng cô đã nói gì với anh, không nhớ nổi. Lâm Giản mở điện thoại ra xem nhật ký cuộc gọi, đúng là có một cuộc gọi đi số lạ, hiển thị thời gian trò chuyện là ba giờ hai mươi phút.
Lâu như vậy? Lâm Giản tiếp tục ấn hai thái dương đau đớn, cô chỉ mơ hồ nhớ mình khóc lóc than thở với Diêu Hỉ, còn cô nói những gì thì không nhớ nổi, không biết tối qua anh bị mình quấy rầy có nghỉ ngơi được không.
Cảm giác say đã hết, cô bắt đầu hối hận vì sự mất kiểm soát tối qua, cũng xấu hổ gọi điện thoại lại cho Diêu Hỉ. Cô nghĩ nghĩ rồi nhắn tin, “Diêu Hỉ, xin lỗi, tối qua tôi uống chút rượu, có lẽ là say phát điên, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi chứ?”
Sau khi gửi tin nhắn, cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, Diêu Hỉ chưa trả lời, có lẽ không cầm điện thoại hoặc đang ở nơi tín hiệu kém.
Lâm Giản đang định đặt điện thoại xuống, dãy số bên kia lại nhắn về: “Rồi sẽ qua thôi.”
Bốn chữ cộng một dấu chấm câu.
Ngắn gọn súc tích.
Lâm Giản nghĩ cảnh Diêu Hỉ lo lắng sốt ruột rồi vắt óc suy nghĩ lời để an ủi mình, lòng ấm áp.
Đúng rồi, khó khăn đến tận trời rồi sẽ qua.
Trước kia sao cô không phát hiện Diêu Hỉ khờ khạo mà lời nói lại rất có lý.
Nghĩ vậy, Lâm Giản đứng dậy tắm rửa, mở tủ lạnh kiếm gì lấp đầy bụng. Mấy hôm nay gần như cô không ăn gì, chưa kể không nghỉ ngơi tốt, thân thể mệt tới cực hạn thì tự nhiên không muốn ăn, có thể do tối qua ngủ được một giấc, năng lượng hồi phục được một ít nên bắt đầu thấy đối.
Tủ lạnh trống không, cô cầm hộp sữa chua duy nhất còn sót lại, nhìn ngày thì đã quá hạn sử dụng.
Lâm Giản vào phòng khách, lấy hộp chocolate trên bàn ăn liên tục mấy viên mới đè cảm giác choáng váng xuống được.
Vương Hối Khang vẫn không gọi lại, Lâm Giản cầm điện thoại lên gọi anh ta.
“Có tin tức gì không? Hôm nay tôi muốn đến gặp anh tôi, càng để lâu càng không tốt cho anh ấy.”
“Tối hôm qua đến giờ tôi đã vận dụng hết những quan hệ có thể, xin lỗi---” lần đầu tiên Vương Hối Khang tự phụ phải nói xin lỗi với cô.
“Luật sư Vương, những luật sư khác sẽ nói thế. Nếu vậy thì ngay từ đầu tôi đã không tìm tới anh. Dù sao anh cũng phải cho tôi thấy thù lao của tôi trả đúng là ‘tiền nào của nấy’ chứ.” Cô bình thản lên tiếng, nhưng mà Vương Hối Khang đầu dây bên kia nghe nghẹn họng, “Cô Lâm, vụ án này - hay là cô nên tìm người khác đi, khoản chi trước đó tôi sẽ chuyển trả lại toàn bộ.”
“Nếu anh muốn đập vỡ kim bài của mình thì cứ thử nửa chừng buông tay xem sao.” Cô đáp nhẹ, từ từ bóc vỏ viên kẹo chocolate bằng tay trái.
“Cô Lâm, đây là lần đầu tiên tôi nghe người khách hàng đe dọa.” Vương Hối Khang bị cô làm nghẹn lời, giọng khôi phục lại vẻ bất cần thường ngày.
“Sau này từ từ anh sẽ quen.” Cô nói xong thì cúp điện thoại, viên chocolate mới bóc lăn tròn từ bàn xuống sàn, cô không thèm nhặt, tê liệt ngã người xuống sô pha, nhìn trần nhà.
Hơn mười phút sau, Vương Hối Khang gọi lại, “Cô đúng là vận cứt chó, không biết sao mà cấp trên lại đồng ý, hai giờ chiều đến thăm Lâm Cương, nhiều nhất chỉ được năm sáu phút, không được nói những đề tài nhạy cảm để tránh bị nghi ngờ thông đồng khẩu cung.”
“Yên tâm đi.”
“Phải nhớ đây là trường hợp đặc biệt, chỉ có vài phút, nếu cô không tận dụng cơ hội này nói được những gì cần thì viết sẵn ra nháp, cố gắng chọn những điều quan trọng nhưng không nhạy cảm.”
“Tôi biết.”
Cúp điện thoại Vương Hối Khang, Lâm Giản cầm một quả táo trên bàn trái cây. Lúc mới mua thì quả táo còn tươi mới, gần một tháng, dù chưa hỏng nhưng mặt ngoài đã nhăn nheo. Lâm Giản không để tâm mà gọt vỏ nó, hơn nửa giờ sau, cô nhìn quả táo bị mình gọt còn không đến nửa phần thịt thì không do dự ném vào thùng rác, cầm con dao gọt hoa quả sắc bén vào nhà tắm.
Lâm Giản chậm rãi rửa con dao gọt hoa quả dưới vòi nước một lúc, trên lưỡi dao có ánh sáng trắng sắc lẻm. Cô từ từ tắt nước, tay trái cầm lấy cán dao quẹt lên cổ tay phải, hết dao này đến dao khác, vết dao lộn xộn, lập tức máu tuôn ra, chảy tí tách xuống bồn rửa mặt.
Cô đợi nửa phút, sau đó lấy khăn quấn lại đi ra phòng khách, nhanh chóng lấy túi sơ cứu, một tay băng bó vết thương. Làm xong xuôi, Lâm Giản lại nằm lên giường, đặt đồng hồ báo thức nhắm mắt nghỉ ngơi.
12 giờ trưa, đồng hồ báo thức vang lên.
Lâm Giản gỡ băng gạc trên tay phải, vết thương không quá sâu, máu đã đông lại đóng vảy, không có vấn đề gì lớn. Cô vào nhà tắm soi gương, nhìn sắc mặt tái nhợt của mình, xoay người ra cửa.
Lâm Giản đến sớm hơn một giờ, Vương Hối Khang đã ở đó đợi cô. Nhìn thấy xấp ảnh trên tay Lâm Giản, Vương Hối Khang hơi cau mày, “Thời kỳ nhạy cảm, tài liệu không cần thiết đừng mang theo, tránh việc kiểm tra sẽ bị tịch thu.”
“Yên tâm, không có bất kỳ cái gì trái pháp luật hoặc ám chỉ, chỉ là ghi chú du lịch bình thường nhất. Tôi sợ Lâm Cương ở trong đó buồn chán.” Lâm Giản nói xong thì đi vào bên trong.
Đúng là nhân viên chấp pháp kiểm tra cẩn thận từng bức ảnh, từng ghi chú phía sau, cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận cho Lâm Giản vào gặp Lâm Cương.
Vài phút sau, Lâm Giản và Lâm Cương gặp nhau.
Cách nhau một bức tường, Lâm Cương nhìn thấy cô vẫn có vẻ mặt uể oải. Cắt thuốc đột ngột khiến anh tiều tụy phờ phạc, râu ria xồm xoàm, người gầy hơn trước rất nhiều, gương mặt vốn tuấn tú không còn, xương gò má nhô lên, đã không còn dáng vẻ mày kiếm mắt sáng thông minh tháo vát trước kia.
Hôm qua Lâm Giản không nhìn thấy rõ ràng như thế này, bây giờ cô nhìn rồi dời mắt đi.
“Em không cần đến đây, cũng không cần thuê luật sư cho anh, đừng phí tiền vô ích.” Lâm Cương cuối cùng mở miệng, giọng khàn khàn, Lâm Giản không biết rốt cuộc thì một tháng này anh sống thế nào.
Trước kia, trước khi thực hiện bất kỳ hành động nào, anh sẽ không nói với cô nửa câu vì sợ cô lo lắng không đâu. Chỉ có lần này, trước khi xuất phát anh nói với cô: “Anh làm không nổi nữa, đợi hành động lần này kết thúc, anh không làm nữa.”
Một lời tiên tri.
“Sao lại tiêu tiền vô ích?” Cô cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc.
“Giản Giản, anh xin lỗi – làm em thất vọng rồi.” Ước chừng im lặng nửa phút, Lâm Cương mới lên tiếng.
“Em không thất vọng. Từ khi anh quyết định dấn thân vào công việc này, trong lòng em, anh vĩnh viễn là người hùng của em. Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, không có gì thay đổi.”
“Giản Giản, em đi đi, sau này đừng tới đây nữa. Còn nữa, em tìm cách xuất ngoại đi, đi càng xa càng tốt. Tự chăm sóc tốt cho bản thân.” Lâm Cương nói xong đứng dậy, xem dáng vẻ muốn đi về.
“Anh, lúc trước em đi Tây Tạng, không phải anh luôn muốn đến đó sao? Trên đường đi em tiện tay chụp một số ảnh, anh buồn chán thì có thể lấy ra xem.” Lâm Giản nói rồi nhét xấp ảnh qua cửa sổ nhỏ.
Lâm Cương sửng sốt, hai tay bị còng cầm lấy xấp ảnh Lâm Giản đưa qua, dĩ nhiên nhìn thấy cổ tay Lâm Giản có vết thương dữ dội, là do vật sắc bén gây nên.
“Tay em sao vậy?” Anh bắt đầu cau mày. Đúng như Lâm Giản dự đoán, anh không thể nhắm mắt làm ngơ.
“Nếu như anh dám ôm hết mọi thứ về mình một cách vô trách nhiệm như vậy, anh hẳn nên nghĩ em sẽ làm gì. Loại chuyện tự sa ngã này vừa học là biết, anh là tấm gương tốt nhất cho em.” Cô nghiêm nghị nói, là uy hiếp anh.
“Giản Giản, em sẽ không như vậy.”
“Anh, nếu anh không còn nữa, em chỉ còn có một mình…” giọng cô nhẹ đi, nức nở, vừa đấm vừa xoa, hy vọng có thể đả động đến anh để thay đổi ý nghĩ.
“Em gái anh sẽ không thế này! Vết thương tránh qua tĩnh mạch, miệng vết thương không sâu, em sẽ không làm chuyện ngu ngốc.” Tuy là đã cùng đường bí lối nhưng nhiều năm kinh nghiệm cho anh sự phân tích tỉ mỉ kín đáo.
Lâm Giản nghẹn lời.
Tiếng bước chân nhân viên từ hành lang vọng vào, thời gian hẳn là đã hết.
Cô rối rắm trong lòng, lại lên tiếng: “Mấy hôm trước em vừa đến đồn biên phòng ở Mêdog, gặp được Đổng Tự, anh ấy hỏi thăm anh, còn nói có cơ hội đến đây tìm anh---”
Lâm Cương đang nghiêng người bước đi lại như khựng lại tại chỗ, đôi tay bị còng khẽ run lên, có thể là do phản ứng của người nghiện ma túy, có thể là do nguyên nhân khác. Ánh mắt dại ra của Lâm Cương hiện lên một tia sáng không dễ phát hiện, chỉ là nó lướt qua trong khoảnh khắc.
“Cậu ấy còn chưa chuyển đến chỗ khác sao?”
“Dạ. Anh ấy nói ở đó khá tốt, khi tuần tra trên núi điều kiện hơi tệ, còn lại đều khá tốt. Anh ấy rất đen, mặt ửng hồng giống như dân địa phương.”
“Bên đó tia cực tím mạnh, rám nắng là chuyện thường.” Anh nuốt xuống, cổ họng khô khốc.
Bên ngoài tiếng bước chân càng gần, Lâm Giản đứng dậy, khom người về phía anh nói rất khẽ một câu, giây sau cô lui ra.
Đã hết giờ thăm.
Lâm Giản đi ra phía cổng, mồ hôi lạnh trên người bây giờ mới túa ra. Nước cờ hiểm này, chỉ mong Lâm Cương sẽ hồi tâm chuyển ý.
Anh ấy sẽ!
Cô ra khỏi cổng chính, bước tới sườn xe.
Vừa mới khởi động, còn lái được nửa mét thì nghe tiếng bùm, thân xe chấn động, Lâm Giản phanh gấp, đi xuống kiểm tra, lốp trước bên phải bị nổ.
Cô nhíu mày, gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm cho xe đến kéo.
“Xin lỗi, hiện giờ có một số tai nạn đang xử lý, vị trí hiện tại của cô tầm một giờ nữa sẽ có nhân viên đến, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.” Giọng nói ngọt ngào của bộ phận chăm sóc khách hàng an ủi.
Lâm Giản cúp điện thoại, đá vào bánh xe xẹp lép, chán nản.
Từ tối hôm qua khóc lóc trong cơn say, cô đã không ổn, tâm trạng đang trên đà suy sụp nên một chuyện nhỏ nhặt cũng có thể khiến cô nóng nảy.
Lâm Giản lại vòng lại dựa vào sườn xe, hai mắt muốn biến thành màu đen, cảm giác muốn ngất quen thuộc trên sa mạc lại ập tới. Cô biết mấy ngày nay mình gần như không ăn được một bữa đàng hoàng, hơn phân nửa là hạ đường huyết. Lâm Giản mở điện thoại tìm kiếm. Trước kia cô từng đặt hàng ở tiệm đó, đặt thì họ mới làm nên thời gian giao hàng thường chậm hơn những tiệm khác vài tiếng. Chờ xe đến kéo xe cô đi, cô bắt taxi về nhà thì là vừa vặn, Lâm Giản gọi điện thoại qua đặt rồi móc thuốc ra hút.
2h30 chiều là lúc trời nắng nóng nhất. Không biết do ánh mặt trời quá chói chang hay do cô hoa mắt, cô bỗng thấy một hình bóng quen thuộc đi ra cổng.
Lâm Giản hít một hơi thật sâu, bóng dáng quen thuộc càng đến gần, người đó mặc cảnh phục, rất nhanh đã đến trước mặt cô.
“Sao anh lại đến đây?” Cô không biết nên nói gì, chủ động lên tiếng hỏi, cảm xúc không thể biết được. Từ đêm trước khi rời khỏi Mêdog, hiếm khi cô nhìn thẳng vào anh.
“Có lớp học.” Anh đáp.
“Ừ.” Cô đáp lại một từ, không còn lời nào tiếp theo.
“Nổ lốp?” Anh hơi nghiêng người nhìn xe.
“Ừ.”
“Còn phải đợi bao lâu?”
“Khoảng một giờ.” Cảm giác muốn ngất xỉu quen thuộc lại ập đến, Lâm Giản hối hận khi ra ngoài không mang theo số chocolate còn lại.
Cô vừa dứt lời, anh đã đi vòng ra sau xe, mở cốp, lấy kích và lốp dự phòng, bên cạnh có hộp đựng dụng cụ cờ lê, Trần Hoài xách đồ ra vòng tới thân xe bên phải, nhanh nhẹn kích nâng xe lên, nới ốc thay lốp.
Không đầy mười phút, anh đã thay xong lốp xe.
Người đàn ông này, dường như không có gì mà anh không làm được.
Anh nhìn chiếc lốp đã được tháo ra, đột nhiên hỏi: “Sao lại nổ?”
“Mới khởi động không bao lâu đã nổ.”
“Tốc độ xe bao nhiêu?”
“Không nhanh, tầm bốn năm mươi mã lực.”
Vẻ mặt anh hơi khác thường nhưng không nói gì, ném lốp xe hỏng vào cốp xe.
Cuối cùng cô cũng khỏi phải chờ đợi dưới nắng. Cô nhìn tay anh bị dầu làm đen, lấy khăn ướt trong túi xách ra, đưa anh, “Cảm ơn.” Lâm Giản nói xong thì đi tới ghế lái.
“Sao lại bị đâm thành thế này?” Anh lấy khăn ướt lau tay, sau đó gõ cửa bên phải bị đâm biến dạng, giọng ẩn vẻ khó chịu.
“Một chiếc xe đang đi thẳng đâm vào khi tôi rẽ trái.”
“Thực sự cho mình là tài xế già? Loại xe thế này còn lái.” Anh tiếp tục gõ kính chiếu hậu bên phải, trên kính đã bị rạn nứt nên thủy tinh vỡ ra rơi thẳng xuống đất. Anh khom người nhặt mảnh vỡ ném vào thùng rác rồi quay lại.
Lâm Giản vẫn có thể liếc nhìn bên phải hay chuyển làn dù mặt kính bị nứt, bị anh gõ rớt hết kính thì lái xe sẽ khó khăn hơn nhiều. Cảm tình anh thay giúp lốp xe vừa rồi lại tan đi trong nháy mắt, cơn tức giận không tên lại nổi lên, “Anh làm vậy thì anh lái đi!”
“Đương nhiên, chắc chắn là ổn hơn so với em.” Anh như đang chờ câu nói của Lâm Giản, nói xong thì sấn lên giành trước ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Cánh cửa bên phải hư hỏng nặng không mở ra được, Lâm Giản sầm mặt ngồi vào ghế sau.
“Địa chỉ cửa hàng 4S thường đến?”
“Mấy ngày nay tôi phải dùng xe, để sửa sau!”
“Chiếc xe hỏng này của em cho dù em không quý mạng của mình thì xin hãy tôn trọng tính mạng những người lái xe và người qua đường khác, họ không có nghĩa vụ trả giá cho sự tùy hứng của em.” Anh không nể tình chỉ trích.
Lâm Giản nghèo từ, im lặng một hồi rồi báo địa chỉ cửa hàng 4S cho anh.
Không đến nửa giờ, anh đã lái xe đến cửa hàng 4S đó.
Ra khỏi cửa hàng 4S đã xế chiều, hoàng hôn buông xuống, cô ngẩng lên nhìn con đường thênh thang trước mặt, mắt lại tối sầm, đều do anh xen vào việc người khác, nếu không trên đường cô đã mua gì lót bụng.
Trời đất quay cuồng, cô ngất xỉu.
Trần Hoài ở bên cạnh Lâm Giản, bước chân cô loạng choạng, anh đã phát hiện cô không ổn, anh kịp thời đỡ lấy Lâm Giản đang ngã xuống đất. Trần Hoài bấm nhân trung* cô, cô mềm như bông không hề phản ứng. (Nhân trung: hay đường nhân trung được hiểu là vị trí rãnh lõm từ môi lên đến mũi.)
Đối diện bên kia đường có phòng khám nhỏ, Trần Hoài ôm ngang Lâm Giản đi về phòng khám.
Bác sĩ đo huyết áp cô, thấp tới kinh người, có lẽ kèm theo hạ đường huyết. Bác sĩ nhìn những vết cắt còn mới trên cổ tay cô, hỏi: “Trầm cảm à?”
“Không.” Trần Hoài phủ nhận.
“Vậy tại sao lại thế kia?” Bác sĩ bĩu môi nhìn cổ tay cô.
“Ngoài ý muốn thôi.”
“Mặc dù không tổn thương tĩnh mạch nhưng có vẻ chảy rất nhiều máu. Huyết áp thấp thôi, có lẽ là tuột huyết áp, tiêm cho cô ấy ít đường glucose là được, sau đó thì đợi cô ấy tỉnh đến bệnh viện lớn kiểm tra lại.”
Trần Hoài gật đầu, ở cùng cô truyền một bình glucose, Lâm Giản vẫn không tỉnh.
Trông giống như cô đang ngủ.
Dịch truyền chảy từng giọt, điện thoại trong túi Lâm Giản liên tục đổ chuông. Bên kia có vẻ rất gấp.
Trần Hoài thò tay vào túi cô lấy điện thoại, là số lạ. Anh bấm nút nhận, bên kia người giao hàng thở hổn hển hỏi, “Xin hỏi làm sao đến được tòa nhà 23, phòng 802 tiểu khu XXX, đi như thế nào ạ?”
“Nói lại lần nữa.”
“Xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến làm bán thời gian, hình như tôi lạc đường rồi, xin hỏi anh ở tòa nhà 23, phòng 802 tiểu khu XXX thì đi thế nào để đến ạ?”
Trần Hoài mở di dộng, nhanh chóng mở bản đồ, phóng to chi tiết nhất, chỉ đường cho bên kia rồi hỏi, “Bao lâu thì anh đến?”
“Chắc tầm nửa giờ nữa, tôi thực sự xin lỗi.”
“Được rồi.” Trần Hoài cúp điện thoại, chặn một chiếc taxi đến thẳng khu nhà cô sống.
Đến trước cửa phòng, Trần Hoài lục túi xách cô, tìm thấy chìa khóa. Anh mở cửa vào, đặt đó đặt Lâm Giản đang hôn mê lên giường.
Cô ngủ rất say, lâu như vậy mà không tỉnh lại.
Không bằng nói là quá mệt mỏi mà thôi, nương theo bệnh mà Lâm Giản ngủ như chết.
Trần Hoài để cô vào phòng không bao lâu thì có tiếng đập cửa, anh đi ra mở cửa, một anh chàng đưa hàng thở hồng hộc đem đồ đến, “Thật sự xin lỗi, tôi đi nhầm đường.” Cậu nhóc đầu đầy mồ hôi.
“Không sao.” Trần Hoài nhìn, túi nilon to cồng kềnh, hơi nhíu mày cất vào tủ lạnh.
Lúc này anh mới bắt đầu xem xét nơi ở của Lâm Giản. Màu sắc trang trí lạnh lẽo, ở đâu cũng nhìn thấy sách và dụng cụ chất cao, trong phòng khách không có TV, dựa tường là một chiếc bàn rất lớn, trên bàn có nhiều dụng cụ.
Anh đến gần xem xét những chiếc hộp đựng với nhiều thông số kỹ thuật khác nhau, còn có mấy bảng pha màu đã bay hơi, chỉ còn một ít màu dính bên dưới, có thể thấy trước đó vội vàng chưa kịp rửa sạch. Bên cạnh có nhiều bút lông, dao, thậm chí có đèn cồn, đèn hồng ngoại.
Anh cầm một chiếc kềm vice lên, cầm trong tay ước lượng một chút rồi thả lại chỗ cũ, xoay người đi vào nhà tắm rửa mặt bằng nước lạnh, rồi quay về phòng ngủ nhìn Lâm Giản.
Thời tiết oi bức lạ lùng, mồ hôi dày đặc trên gương mặt tái nhợt của cô, anh đưa tay thăm dò, lòng bàn tay lạnh ngắt, là toát mồ hôi trộm. Thân thể gầy yếu như thế mà không biết làm cách nào lại đi bộ qua được Mêdog.
Anh đứng dậy vào nhà tắm lấy khăn lông, vắt khăn lau chùi mồ hôi đẫm bên cổ và mặt cô. Khi Trần Hoài rút tay về, Lâm Giản đang ngủ say chợt lật người lên cánh tay anh đang để bên. Có vẻ như bắt được thứ gì đó, cô cọ cọ, gương mặt thân mật cọ lên quần áo ánh, “Anh ơi, đừng bỏ em lại---”, cô lẩm bẩm, tay níu chặt tay anh.
Anh thường thấy cô luôn trong trạng thái dựng lông lên như con nhím, hiếm khi thấy cô yếu đuối thế này. Anh cúi đầu nhìn, nhưng không rút tay ra.
Lâm Giản ngủ giấc này đến trời đất u ám, nửa đêm trở mình tỉnh giấc. Trong mơ màng hình như chưa ăn tối nhưng đã khôi phục lại sức lực. Cô khát khô cổ, lại trở mình, tay chợt chạm vào cái gì đó, cô giật mình tưởng là ảo giác, lại chần chừ tiếp tục đưa tay sờ về phía trước, hình như cô chạm vào thứ gì đó kỳ lạ, cách mặt vải không thể nói rõ.
Cô hơi sững sờ, gầy đây sức lực tiêu hao quá mức, ác mộng không ngừng, cô nghi ngờ mình lại đang nằm mơ, chỉ là giấc mơ này không có Lâm Cương.
Cảm giác trong lòng bàn tay thật lạ lùng mới mẻ, cô là người thích tìm tòi, tiếp tục sờ soạng, phồng phồng, nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô, Lâm Giản ấn ấn chỗ phồng lên, không biết sao cô nhớ tới cái đầu rắn độc đang tấn công ở Mêdog, trong nháy mắt lông tơ cô dựng đứng lên, cô muốn nhanh chóng tỉnh lại trong giấc mơ.
“Sờ ‘em trai’ tôi đủ chưa?” Trong màn đêm có một giọng nói quen thuộc vang lên, nghe có vẻ khó chịu.
Lâm Giản sợ tới mức muốn lên cơn đau tim, vèo một phát rút tay về, bật phắt dậy mò mẫm bật đèn đầu giường.
Tách, trong phòng sáng lên, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi dựa ở đầu giường, lưng nửa tựa vào đầu giường bên kia, ánh mắt không vui, hiển nhiên là bị cô đánh thức.
Mấy ngày liền chạy qua chạy lại, thân thể Trần Hoài cũng mệt mỏi đến cực hạn, vừa nãy định ngồi một lát rồi rời đi, không ngờ ngồi mấy phút đã ngủ quên mất.
Lâm Giản nhanh chóng ngẩng đầu nhìn xung quanh, đây rõ ràng là nhà cô!
Sao anh lại tìm tới đây?
Càng nghĩ càng thấy kinh khủng.
“Anh dựa vào cái gì mà tự tiện xông vào nhà riêng!” Cô mở miệng là không tốt.
Lúc này anh đang rất buồn ngủ nhưng bị giọng điệu lạnh như băng của cô đánh cho một kích, cơn buồn ngủ biến mất hơn phân nửa. Cô gái này, chỉ cần thân thể lanh lẹ thì một giây sau sẽ một lời không hợp với anh.
Nhưng mà sau mỗi lần ngủ tới mê mệt, cô dường như rất dễ bị đứt đoạn trí nhớ, thấy cô vẫn đang cô gắng hết sức hồi tưởng chuyện trước khi ngủ,
Anh lắc đầu, đoán chừng gặp quỷ nên đêm qua anh mới nhận được cuộc gọi đó. Trước mắt cô đang sinh khí dồi dào, miệng lưỡi sắc bén, là phong cách nhất quán của cô.
Trạng thái không tồi.
“Xông vào nhà riêng?” Anh lặp lại lời lên án của cô, sau đó liếc nhìn chỗ vừa bị cô sờ sờ mà đang ngo ngoe rục rịch trỗi dậy, cười cười, giây tiếp theo anh bỗng tiến lại gần, không e dè mà nhìn cổ áo cô đang lệch ra ngoài, “Tôi mà tự tiện xông vào nhà riêng thì em cảm thấy tôi muốn cướp tiền hay cướp sắc?”
+++++
Lời editor: Bức ảnh này thường được lan truyền là anh trai che chở em gái trong trận động đất tại Nepal 2015 nhưng thực tế nó là chụp 2 anh em người H’mong tại Cán Tỷ, Quản Bạ, Hà Giang vào tháng 10/2007 bởi nhiếp ảnh gia Na Sơn.
Mình lựa chọn ảnh minh họa này với hai anh em bé xíu, nhìn nhếch nhác, (có vẻ) nghèo khổ, người anh dù còn rất nhỏ mà vẫn che chở, bảo bọc cô em gái của mình. Mình rất thích những truyện ngoài tình yêu thì có tình cảm gia đình, anh em, đồng đội. Vì vậy mình rất rất thương Lâm Cương, hy vọng mọi người sẽ tiếp tục đọc để hiểu hơn về tình cảm của anh em Lâm Giản, hiểu vì sao Lâm Giản bất chấp tất cả để có thể cứu anh mình cho dù sẽ có những lúc những hành động của em ấy cố chấp đến mức khiến người đọc bực mình.
Nhân nói về gia đình thì tự PR, nói về tình cảm anh em, bạn nào chưa đọc có thể đọc quyển ‘Tiểu hà sơn’ do mình edit nhé, mình thích tình cảm gia đình trong đó lắm.
- Đang cảm động mà tới anh Hoài lưu manh là tâm trạng xoay 180 độ liền. Chán thiệt chớ.
- Ờ từ chương này đổi cách anh Hoài xưng hô với Lâm Giản nha. Anh biết tình cảm của mình nên kêu em xưng tôi nhé. LG vẫn xưng anh - tôi như cũ. Khi nào tui thấy hợp lý thì mới đổi xưng hô anh - em nha.