Không lâu sau mọi người kết thúc công việc. Người phụ trách khu trùng tu này là kỹ sư từ thành phố lớn đến, làm việc mang tính đặc thù nên không ăn ở cùng với những người thợ.
Những người thợ còn lại đều do chủ thầu công trình sắp xếp. Đến giờ thì chủ thầu phát cơm hộp, người đó thấy Trần Hoài cũng ở bên cạnh phụ giúp, dù sao thì cơm dư mấy phần, tiện tay đưa cho Trần Hoài một hộp.
Trần Hoài cảm ơn, đi tìm Lâm Giản trong đám đông.
Mấy công nhân không ăn trong khu vực sửa chữa những bức tranh tường bị côn trùng làm hỏng bề mặt, họ tự giác mang cơm ra ngoài mảnh sân trống trải bên kia. Công việc lao động tay chân mất sức, làm việc cả ngày, giờ này bụng đã réo vang. Những người thợ nhận cơm hộp tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi, một vài người ngồi chồm hổm trên đất ăn cơm.
Lâm Giản ngồi bên bậc thềm đá, cúi đầu ăn cơm. Ngày nào cũng làm việc cần mẫn nên tự nhiên sẽ nhanh đói, tối về còn có thể ngủ sớm, không hề mộng mị một giấc thẳng đến sáng.
Cô đã thích nghi với hoàn cảnh cuộc sống hiện tại, hơn nữa còn thích nghi khá tốt.
Ăn xong, mọi người ném hộp không vào bao nilon to cạnh cổng.
“Mấy người vào dọn dẹp bên trong đi. Tránh việc tiến độ khởi công ngày mai chậm lại trách chúng ta.” Chủ thầu nhận dự án này, tiền đã thống nhất với người quản lý địa phương, thật sự chỉ muốn hoàn công nhanh chóng rồi lại bàn công việc làm ăn khác. Đến khi thoả thuận xong thì thợ không vui khi phải làm thêm việc, đành để mọi người ăn xong thì mới gọi vài người vào làm, đương nhiên là tuỳ vào sự tự giác của mỗi người.
Người chủ thầu gọi một lúc lâu chẳng mấy người hưởng ứng, đa số đều muốn nhanh về chỗ nghỉ tạm gần đó. Dù gì thì có làm thêm một lúc cũng chẳng được thêm tiền, mấy người thợ không thèm cho chủ thầu mặt mũi gì.
Lâm Giản không giống mấy người thợ khác, ngoài giờ rảnh thì họ lại tìm đồng hương đánh bài. Sinh hoạt hàng ngày của cô đơn điệu, cô có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, chủ thầu hô lên một tiếng thì cô đã quay lại khu làm việc cùng với mấy người thợ tương đối thật thà khác.
Công việc trùng tu sẽ được bắt đầu sau đó không lâu, rất nhiều công việc cần chuẩn bị sơ bộ, ví dụ như dựng giàn giáo thế nào cho thuận tiện để các kỹ sư đứng thẳng trên tường, sắp xếp mấy dụng cụ, ban ngày làm việc nên trên đất rải rác một số rác thải xây dựng.
Sức Lâm Giản yếu, mấy người thợ dọn bàn ghế bên cạnh, cô với một người phụ nữ trung niên khác cầm chổi quét dọn. Thời tiết bên này khô hanh, mặt đất bụi mù mịt, người phụ nữ kia buông chổi ra ngoài lấy nước vẩy cho bớt bụi lúc quét. Hai người làm việc ăn ý, Lâm Giản nhanh chóng quét được hơn nửa khu vực.
Trần Hoài khó khăn mới tìm được Lâm Giản, anh không dám rời cô nửa bước, sợ cô lại biến mất lần nữa.
Cô vào trong phụ giúp, anh đi theo mấy người thợ nam khiêng dọn đồ đạc.
Lúc Lâm Giản quét đến góc, một người thợ trèo lên đỉnh giàn giáo định gia cố mấy khớp nối các cành tre. Người thợ kia người chắc nịch, giàn giáo mỏng manh kia rung chuyển khi anh trèo lên.
Thực ra lúc Lâm Giản đứng trên đó làm việc, Trần Hoài đã nhận thấy giàn giáo này được làm khá qua loa, có lẽ vì chỉ sử dụng một thời gian rồi bỏ nên mấy khớp nối nhau không được ràng buộc chắc chắn, chẳng qua Lâm Giản nhẹ nên lúc cô đi lại trên đó nó không rung chuyển rõ. Còn người thợ nam kia dáng to khoẻ, anh trèo lên đó thì mấy chỗ không được buộc chặt bên ngoài đã trở nên lỏng lẻo.
Lâm Giản nghe thấy tiếng động bất thường trên giàn giáo, ngẩng đầu lên hét to với người đó: “Giàn giáo không ổn, xuống ngay đi!” Cô vội vàng nhắc người nọ leo xuống nhưng lại không phát giác mình đứng cách giàn giáo không xa.
“Cái mối nối bên dưới này không có, giờ tôi làm sao?” Người đàn ông trên giàn giáo hoảng hốt hét lên với Lâm Giản. Anh ta giữ nguyên tư thế lom khom không dám nhúc nhích, sợ rằng cái giàn giáo yếu như đậu hủ này đổ ụp trong vài giây nữa.
“Không sao, anh đừng hoảng, cứ từ từ đi xuống…” Lâm Giản biết vợ của người thợ này mắc bệnh đã nhiều năm, tiền anh ấy kiếm ra đều đổ vào mua thuốc, nếu anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiền thuốc thang của vợ anh ấy lập tức trở thành vấn đề lớn. Cô lên tiếng trấn an anh ấy, lúc nói còn đi tới cạnh giàn giáo muốn đỡ phụ một chút, để người này an toàn xuống trước đã rồi tính.
Mấy người thợ đang dọn bàn ghế thấy vậy thì đã chạy tránh xa ra, họ sợ giàn giáo này nếu thật sự không ổn thì lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể đổ xuống đập trúng mình.
“Vậy giờ tôi xuống ngay, cô nhìn giúp tôi với nhé, cảm ơn…” người đó nói cảm ơn, thận trọng bước xuống. Nhưng anh mới di chuyển vài bước thì tiếng kẽo kẹt kỳ quái lại vang lên, giàn giáo một giây trước còn đứng yên đó đã sụp ngay xuống.
Trần Hoài ở cách Lâm Giản không xa, anh lập tức lao qua, những cây tre dựng thành giàn giáo đổ ập xuống xung quanh. Tiếng động ầm ầm vang lên, người đang đứng trên giàn giáo rơi thẳng xuống đất, vì trọng lượng của anh ta đè xuống nên những cây tre làm giàn giáo ngã toé ra xung quanh.
Lâm Giản không kịp chạy, Trần Hoài đã chắn trước mặt, ôm cô vào lòng, dùng người che chắn cho cô. Không ít cây tre rơi ra đập thẳng vào lưng, vai và cả cánh tay anh.
Người đàn ông kia rơi ầm xuống đất làm tung lên đám bụi mù mịt.
Giàn giáo đã đổ, mấy người thợ kia ban nãy mới tránh xa đi vội ba chân bốn cẳng xông tới, đỡ người đàn ông kia dậy.
“Có bị thương ở đâu không?” Người thầu lo lắng nhất, nếu mấy người thợ làm công theo ngày này mà bị thương gì thì họ không có bất kỳ loại bảo hiểm nào, ông ta cũng không có khả năng bỏ tiền túi ra lo thuốc thang.
Người đàn ông vừa rơi chổng vó đứng lên, phủi phủi bụi bặm trên người, anh ta da dày thịt béo nên không bị thương gì, mọi người lúc này mới thở ra nhẹ nhõm.
Chủ thầu cũng căng thẳng, thấy trời không còn sớm, không dám giữ mọi người lại làm tiếp, bảo mọi người giải tán sang mai quay về làm. Tiện thể liên tục nhấn mạnh sáng mai đến sẽ gia cố lại giàn giáo.
Dặn dò xong, ông thầu mới tới gần Lâm Giản. Vừa rồi mọi người sợ trúng mình nên ai cũng tránh đi, chỉ có Lâm Giản lại đi đến gần, ông rất hài lòng vì có người làm công theo ngày thế này.
“Có bị đập trúng người không?” ông thầu quan tâm hỏi thăm Lâm Giản.
“Không sao.” Lâm Giản đáp.
“Chà, tay anh bị thương rồi này.” Ông thầu chợt phát hiện cổ tay trái Trần Hoài bị một vết đứt, vết thương do mép của góc ngọn tre bén cắt vào. Ông nhìn kỹ hơn, vết thương bị cắt mất một miếng da, “Tôi có hộp thuốc, nhanh đi băng bó lại đi.” Ông thầu nói.
“Không đáng ngại.” Trần Hoài đáp.
“Vậy được.” Lâm Giản nói.
Hai người đồng thanh, chủ thầu ngạc nhiên nhìn hai người, nhưng vẫn nhanh chóng mang hộp thuốc đến đưa Lâm Giản.
Lâm Giản nhận lấy, nói trống không: “Đi rửa tay rồi mới băng bó.”
“Được.” Trần Hoài không ngờ cô lại nói một cách bình tĩnh như vậy, lòng thầm thấy may mắn.
Lâm Giản xách hộp thuốc bước ra khỏi cổng chùa, đi tầm vài phút là có mấy nhà nông dân gần chùa, Lâm Giản bước vào một căn trong đó, Trần Hoài tiếp tục đi theo cô.
Phòng cô ở không lớn không nhỏ, khá đơn sơ. Cô ở nhờ nhà dân nên không ngạc nhiên khi không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về chỗ ở của cô.
Trần Hoài đi tới vòi nước, rửa sạch bụi bẩn trên tay.
Lâm Giản đã mở hộp thuốc, bên trong chỉ có i-ốt và băng gạc.
“Để anh tự làm nhé?” Trần Hoài lên tiếng.
Lâm Giản không nói gì, tự lấy tăm bông chấm cồn i-ốt lau vết thương cho anh.
“Giản Giản…” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
Cô vẫn không đáp lại, chỉ chuyên tâm vào việc đang làm.
“Lần này anh đến tìm em… chỉ để nói lời xin lỗi em…”
Lâm Giản đặt tăm bông xuống, cắt một miếng gạc có kích thước vừa vặn để băng vết thương.
“Anh từng hẹn hò với Phùng Dật nhưng chưa đầy nửa tháng đã chia tay. Anh với cô ấy… không có mối quan hệ thực sự nào. Nhiệm vụ cuối cùng anh thực hiện trong đội xx có hai đồng đội hy sinh bất ngờ. Đêm đó anh đến nghĩa trang là vì muốn nghe cô ấy nói cho anh biết sự thật. Sự thật đó anh đã chờ đợi rất nhiều năm. Trước kia em hỏi anh tại sao lại đến đồn cảnh sát biên phòng, anh không nói với em bởi vì cảm thấy không có mặt mũi mà kể lại. Anh không hề ngờ được sự thật lại như thế nên mới tự đày mình đến nơi hoang vắng như vậy, đồng đội anh qua đời nhiều năm nhưng anh vẫn không thể nào quên được. Bây giờ anh mới biết được, hoá ra anh ấy vô tình biết được mối quan hệ giữa anh với Phùng Dật, anh ấy áy náy dẫn đến phân tâm, trong lúc giao đấu với bọn buôn ma tuý đã sơ suất mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Trần Hoài cố gắng sắp xếp từ ngữ để nói thật rõ ràng mạch lạc, nhưng anh vẫn cảm thấy mình nói năng lộn xộn. Nhưng trước đây những điều anh chưa có thời gian để nói với cô, giờ đang nói cặn kẽ với cô tất cả. Bởi vì anh sợ từ nay về sau không còn cơ hội để nói những điều này với cô.
Khi Trần Hoài nói, tay cô không ngừng, ngược lại còn thành thạo quấn băng gạc, dán kín tay anh lại, “Ra vậy.” Cô nói rồi xếp những đồ vừa dùng lại vào hộp thuốc.
“Ngày mai công việc bắt đầu từ 6 giờ, rửa ráy rồi nghỉ sớm đi.” Lâm Giản lấy khăn tắm, chậu rửa mặt trong góc ra đưa cho anh. Trong phòng có rất ít đồ đạc, anh thấy cô chỉ có một bộ quần áo được gấp ngay ngắn cuối giường, có vẻ là mua tạm ở đây, kiểu dáng quê mùa rẻ tiền, không còn gì khác.
Trần Hoài không ngờ Lâm Giản lại để anh ở cùng một đêm, khoé miệng giật giật nhưng rồi không nói gì thêm. Anh cầm chậu ra ngoài múc nước giếng rửa mặt.
Khi Trần Hoài quay lại, Lâm Giản đang ngồi chồm hổm trên đất, chăm chú nhìn xuống gầm giường như đang tìm gì đó quan trọng.
“Em tìm gì vậy?” Trần Hoài thuận miệng hỏi.
“Không có gì.” Nghe tiếng anh, Lâm Giản đứng dậy, cầm chậu rửa mặt với khăn trên tay anh, cô tự ra ngoài múc nước rửa mặt.
Rất nhanh Lâm Giản đã quay lại.
Giường của chủ nhà, Lâm Giản ngồi ở mép giường, Trần Hoài đứng dậy đi tới chiếc ghế duy nhất trong phòng, anh định qua đêm trên đó.
“Buổi tối nhiệt độ thấp, ngủ trên giường đi.” Lâm Giản gọi anh.
Những lời này tựa như rất quen thuộc, nhưng giờ này khi nhớ lại những ngày ở biên giới cách đây rất lâu, lại như xa xôi từ kiếp trước.
Bóng lưng anh cứng đờ, nhưng vẫn làm theo lời cô nói, đi đến cạnh giường.
Giường không rộng nhưng hai người nằm cách xa nhau nên giường lại trở nên trống trải lạ lùng.
Từ đêm đó, hơn một tháng nay Trần Hoài chưa hề ngủ một giấc ngủ yên ổn. Lâm Giản trước mặt anh có trạng thái tốt hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Trái tim anh luôn treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Trần Hoài nằm bên ngoài, chưa đầy mấy phút anh đã thiếp đi.
Ngủ một giấc, Trần Hoài trở mình, bên giường kia trống không. Anh nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng. Trần Hoài bật dậy, nhìn quanh phòng. Bộ quần áo duy nhất của Lâm Giản vẫn còn đây, anh hơi thả lỏng, dậy đi qua ngôi chùa hôm qua.
Nhưng mà không thấy bóng dáng Lâm Giản.
Trần Hoài đến tìm chủ thầu, ông ta vò đầu bứt tai, thành thật: “Hôm nay cô ấy không đến làm, cũng không nói với tôi.”
Trần Hoài lại chạy về nhà nông dân hôm qua ngủ lại, quần áo Lâm Giản vẫn còn đó.
Anh ngồi sụp bên mép giường, bất động.
Không biết đã qua bao lâu, anh nhớ cảnh tối qua Lâm Giản ngồi tìm gì đó dưới gầm giường lúc anh đi rửa mặt.
Cô đang tìm vật gì đó quan trọng.
Không biết trước khi đi cô có tìm được món đồ mình cần hay không.
Nghĩ tới đây, anh khom người nhìn vào gầm giường. Vừa cúi xuống anh đã thấy một vật gì đó bị kẹt giữa khe hở giữa cạnh giường và tường. Trần Hoài kéo ván giường ra, món đồ kẹt bên trong rơi xuống.
Anh vươn tay vào nhặt, không ngờ đó là một bức ảnh đen trắng tầm một tấc. Người phụ nữ trong ảnh còn trẻ, thời đó kỹ thuật chụp ảnh chưa hoàn thiện, hơn nữa quần áo người phụ nữ ăn mặc giản dị nhưng vẫn không che lấp được vẻ được động lòng người của người phụ nữ ấy.
Mắt, mày Lâm Cương và Lâm Giản đều mang nét quyến rũ của người phụ nữ trong ảnh.
Hẳn là cô muốn đem bức ảnh này ra ngoài. Trước kia cô từng kể với anh cô không trách mẹ đã bỏ cô và Lâm Cương, thật ra cô vẫn rất nhớ người mẹ chưa từng gặp mặt này.
Trần Hoài cất giữ bức ảnh cẩn thận.
Cô cố ý tránh mặt anh. Anh biết.
Nhưng mà, Giản Giản, anh rất nhớ em.
Từ khi rời khỏi Hàng Châu Lâm Giản không sử dụng điện thoại di dộng.
Chiều nay cô lang thang trên con phố xa lạ. Lúc đang ăn mì trong tiệm mới nhớ ra số tiền ít ỏi mà cô dành dụm mấy hôm nay vẫn còn để trong nhà dân mà cô ở.
May là cô có mang di động theo.
Lâm Giản ăn mì xong, nhờ chủ quán cho mượn dây sạc để mở máy thanh toán tiền tô mì.
Khi cô từ trong tiệm ra ngoài, cô mới có thời gian để ý đến những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc suốt thời gian qua. Lướt nhanh qua những tin nhắn kia, Lâm Giản lại cất điện thoại vào túi. Cô đi tới trạm xe buýt, cô không có điểm đến cụ thể, cho dù đi đâu thì cô chỉ một mình lang thang cô đơn như bóng ma trên thế giới này.
Lâm Giản đi bộ đến trạm xe buýt đợi xe đến.
Cô đợi vài phút, trong đầu lướt qua những tin nhắn chưa kịp đọc ban nãy.
Lâm Giản run rẩy lấy điện thoại ra, mở đến phần tin nhắn, quả thật có một tin nhắn đến từ một dãy số xa lạ trong đống tin nhắn.
“Giản Giản, đừng hành động tuỳ ý vậy.”Một tin nhắn không đầu không cuối, không có tên người gửi.
Trên đời này, ngoài Trần Hoài ra, chỉ có Lâm Cương gọi cô như vậy.
Trước khi rời xa cô, Lâm Cương từng dặn dò cô không được hành động tuỳ hứng, thậm chí còn đặc biệt căn dặn sau này cô phải nghe lời Trần Hoài nếu gặp vấn đề gì đó.
Lâm Giản nhìn thời gian gửi tin nhắn ngắn gọn này, trong khoảnh khắc, lòng như thể vỡ toang ra. Lâm Giản siết chặt điện thoại trong tay, ngồi bệt xuống, trước mặt những người xa lạ đến đến đi đi, cuối cùng không kìm được nước mắt.
Hạnh phúc.
Những người đi đường nhìn qua, mấy người nhiệt tình dừng lại, tốt bụng hỏi thăm xem cô có sao không, có cần giúp đỡ không.
“Anh hai còn sống! Anh hai thật sự còn sống!” Cô lặp đi lặp lại câu này, nói năng lộn xộn.
Không ai hiểu cô đang nói gì.