Nghĩ đến miêu tả mạt thế, Lâm Hiểu liền sợ hãi, cô không biết mình nên làm cái gì bây giờ? Cô một tay trói gà không chặt làm thế nào sống cuộc sống ở mạt thế, hơn nữa còn thành vật hy sinh nữ phụ càng làm cho Lâm Hiểu thêm một trận choáng váng.
Lâm Hiểu tại trong câu chuyện mạt thế này là một vật hy sinh nữ phụ, xuất hiện ba, bốn chương bị chính mình tự tìm đường chết, là bị mấy nam nhân cưỡng gian đến chết. Loại chết thảm thiết kiểu này, Lâm Hiểu trong tâm lạnh run lên, khắp thân thể cũng rét lạnh. Cô tuyệt đối không muốn chết kiểu này, cho dù bị thây ma cắn chết, cũng tốt hơn so với bị người cưỡng gian. Bị cưỡng tới chết a!
* Cưỡng gian: hiếp dâm
Trong đầu Lâm Hiểu nhanh quay ngược lại, hồi tưởng nội dung quyển sách, Chu Linh cùng Tiền San San bên cạnh cho rằng nói đến chỗ đau của Lâm Hiểu, cho nên cô mới biểu lộ kinh sợ như vậy, hai người có chút sốt ruột, "Lâm Hiểu? Lâm Hiểu? Cậu thế nào rồi, bộ dáng mất hồn, cậu đừng làm chúng ta sợ!"
Lâm Hiểu miễn cưỡng phục hồi lý trí lại, sắc mặt trắng bệch ra vẻ suy yếu, "Không có gì, tớ đột nhiên có chút không thoải mái, đi tới phòng y tế một chút, các cậu đi ăn trước đi, không cần chờ ta." Nói xong xoay người đi về hướng phòng y tế.
"A..." Tiền San San dậm chân, mắt thấy bóng lưng Lâm Hiểu nhanh chóng biến mất, hướng về Chu Linh oán hận, "Đều là tại cậu, cái gì không đề cập tới, mà lại nói tới cái này. Tốt lằm, giờ cô ta đã đi, món ăn Ý sẽ không có người thanh toán!"
Chu Linh tự biết đuối lý, phản bác yếu ớt, "Tớ nào biết cô ta phản ứng dữ dội như vậy."
Hai người tức giận bất bình, chỉ có thể cùng món Ý chia tay nhau.
Lâm Hiểu tìm một nơi yên lặng, tinh tế mà nhớ lại từng chi tiết câu chuyện mạt thế này.
Nữ chủ Hứa Nhan là một cô gái gia đình bình thường, cùng vật hy sinh nữ phụ Lâm Hiểu cùng trường, cùng học năm nhất nhưng không cùng ban. Đương nhiên khác với Lâm Hiểu chính là nữ chủ vì thành tích học tập xuất sắc nên được đặc biệt tuyển vào chứ không phải dựa vào tiền nhét vào mà được học, hàng năm cô đều có học bổng.
Nữ chủ trước khi mạt thế bộc phát may mắn trên vỉa hè mua được một cái vòng tay, nguyên lai đó là vòng tay không gian, cái không gian này lớn cỡ chừng mười cái sân bóng, hơn nữa có thể trồng trọt, chính vì nhờ vòng tay mà nữ chủ có thể ở mạt thế hỗn độn mà được vui vẻ sung sướng, còn thu hoạch được một đám hậu cung.
Lâm Hiểu bởi vì là bạn học của nữ chủ, ở thời điểm mạt thế bộc phát, may mắn theo sát nói chuyện từ trường học trốn ra được. Nhưng bởi vì Lâm Hiểu nhận thức không rõ thực tế, lại phát hiện soái ca mình thích đi thích nữ chủ, trong nội tâm ghen tị, thời điểm đó lại nghe chủ ý của Chu Linh cùng Tiền San San mà muốn hãm hại nữ chủ, bị nữ chủ phát hiện cho nên bị đuổi ra khỏi đội ngũ.
Ở mạt thế nữ nhân xinh đẹp sẽ dễ dàng trở thành phụ thuộc vào nam nhân, sau khi Lâm Hiểu bị nữ chủ đuổi ra khỏi đội ngũ, rất nhanh bị vài nam nhân phát hiện, cô lại không có dị năng, cuối cùng kết cục rất rõ ràng, trở thành nô lệ tình dục cho mấy nam nhân đó, cuối cùng bị cưỡng gian tới chết, tác giả vì muốn tả đề cao kết cục cho nữ chủ, còn đặc biệt miêu tả cảnh tượng này.
Lâm Hiểu nhớ lại nội dung quyển sách, trong lòng càng sợ hãi, đồng thời cô cũng nghĩ đến một nhân vật chủ chốt khác, Đường Thiên Dật. Đường Thiên Dật là nhân vật boss phản diện, gặp nữ chủ là ở giữa truyện. Đường Thiên Dật dựa vào tích lũy tài sản cùng quyền lực của Đường gia trước khi mạt thế mà thành lập căn cứ cường đại nhất thời mạt thế ở nước Z, hơn nữa hắn tính tình lòng dạ độc ác, chỉ số thông minh tuyệt bậc. Từ những lần hắn đối đầu với nữ chủ có thể nhìn ra được, tinh thần hắn có vấn đề, 100% là biến thái. Còn như kết cục như thế nào cô thật sự không biết, quyển tiểu thuyết mới ra được một nửa là Lâm Hiểu đã xuyên việt rồi.
Không thể tưởng được nguyên lai Đường Thiên Dật này lại là vị hôn phu của Lâm Hiểu!
Trong đầu Lâm Hiểu không ngừng nghĩ tới phương pháp ứng biến cùng ngày tận thế cụ thể là ngày nào, trong sách nhắc tới khi đó tựa hồ là đang tiến hành khảo thí, cho nên nữ chủ cùng Lâm Hiểu khi đó đều đang thi. Mà giáo sư hôm qua có nói, ngày 15, 16 tháng 10 là hai ngày tiến hành khảo thí, kêu gọi mọi người học tập thật tốt. Nói cách khác, mình còn hơn nửa tháng chuẩn bị, thời gian thật sự rất gắt gao.
Muốn ở mạt thế có năng lực tự vệ tất phải có dị năng, nhưng dị năng là kích thích dựa vào thân thể, tố chất cùng vận khí. Trong sách miêu tả, muốn trở thành người có dị năng chỉ có ba phương pháp.
Thứ nhất là ở sơ kỳ khi siêu vi trùng khuếch tán, có thể sống qua siêu vi trùng xâm nhập là có thể trở thành người có dị năng. Hoặc là, ở sơ kỳ không bị nhiễm siêu vi trùng, nhưng ở dưới tình huống đặc biệt, đột nhiên kích thích dị năng, tình huống như thế tương đối nhiều, ở mạt thế người có dị năng có thể nói 80% đều là thức tỉnh ở thời kỳ này. Sau khi được các nhà khoa học nghiên cứu, kỳ thật khi đó người bình thường mặc dù không bị nhiễm siêu vi trùng, nhưng thân thể đã bị siêu vi trùng cải tạo, chỉ là có người tiềm lực không đủ, cả đời cũng không thể kích phát ra dị năng.
Loại thứ hai là bị thây ma bắt, vượt qua cũng có thể trở thành người có dị năng, bất quá ở sơ kỳ dạng này tỉ lệ sẽ còn nhiều một chút, khi đó thây ma vẫn còn ở cấp 0, khi nhân loại vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đẳng cấp thây ma sẽ không ngừng tiến hóa, người bình thường vượt qua giai đoạn nguy hiểm tỉ lệ sẽ càng thấp, chờ đến khi thây ma lên đến cấp ba, tỉ lệ người bình thường bị bắt trở thành người có dị năng là 0.
Loại thứ ba chính là ăn tinh hạch trong đầu thây ma, đương nhiên cũng phải là tinh hạch trong đầu thây ma cấp 0. Tinh hạch trong đầu thây ma là nơi siêu vi trùng tập trung cao độ nhất. Tinh hạch thây ma cấp một ăn vào, chỉ có một kết quả, đó chính là biến thành thây ma.
Bất luận là phương pháp nào, ở sơ kỳ (giai đoạn đầu) trở thành người có dị năng càng cao, đến trung kỳ, thây ma cấp 0 đã hoàn toàn biến mất, người bình thường muốn bắt thây ma cấp 0 hoặc tìm tinh hạch của thây ma cấp 0 căn bản là không thể nào. Nói đến tỉ lệ thành công, loại thứ nhất là cao nhất, loại cuối cùng là thấp nhất. Nhưng trong sách, ở sơ kỳ Lâm Hiểu cũng không bị nhiễm siêu vi trùng, mà chính cô lại không thể đảm bảo nhất định ở sơ kỳ sẽ thành công đạt được dị năng.
Vấn đề này làm cho Lâm Hiểu đau đầu, cô không biết mình bây giờ nên làm cái gì. Trừ dị năng, cô còn cần chuẩn bị thức ăn, nước, các loại nhu yếu phẩm, nhưng cô lại không phải nữ chủ có không gian lưu trữ đồ vật, bỗng chốc mua nhiều thứ này nọ, tuyệt đối sẽ làm cho người khác hoài nghi.
Không quản nữa, vì mình có thể ở mạt thế sống sót tốt hơn, những vật này nhất định phải chuẩn bị, bất quá, mình có thể mua ở nhiều siêu thị khác nhau, hơn nữa, mình cũng biết lái xe, đến lúc đó hóa trang cho khác một chút, sau đó tự mình lái trở về, có lẽ sẽ ít bị phát hiện. May mắn nữa là chỗ mình ở là biệt thự, nếu ở tại nhà chung cư, mọi người ngẩng đầu gặp, cúi đầu gặp sẽ bị người ta phát hiện.
Được rồi, thừa dịp quốc khánh, để dì Vương cùng lão Trương nghỉ ngơi, chính mình đi mua đồ về cất ở phòng dưới tầng hầm, trong ngắn hạn bọn họ có lẽ cũng sẽ không phát hiện, mà có phát hiện cũng không sao, mình sẽ nghĩ cách trả lời qua loa là được, bọn họ dù sao cũng là người giúp việc, đối với sự tình của chủ sẽ không khoa tay múa chân.
Định được kế rồi, Lâm Hiểu mới đè xuống nội tâm sợ hãi, cảm giác mình bụng đã đói, thấy thời gian tới lớp buổi chiều không còn xa, cô chỉ có thể dừng suy tư lại, đi căng tin mua ít đồ dằn bụng rồi vội vã đi học.