Sau lưng Đường Thiên Dật, con mắt Cố Tử Dương co rụt lại, thủ lĩnh dị năng lại nâng cao.
Thời điểm đứng trước cửa, trong lòng Đường Thiên Dật lại có chút khiếp đảm, trong đầu của hắn tất cả mọi thứ trong phòng đều được rõ ràng, hắn thấy Lâm Hiểu đang trốn cạnh cửa, cười như con mèo ăn vụng, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đánh lén, nụ cười ngọt ngào kia làm hắn mê muội đến như thế.
Nhưng Đường Thiên Dật lại tổng thế có loại cảm giác không chân thật, không rõ ông trời có phải đang lừa gạt hắn hay không, hoặc là chính mình đang nằm mơ. Hắn chậm rãi vươn tay, giả vờ cái gì cũng không biết, bộ dáng trầm ổn tiến vào trong phòng. Quả nhiên Lâm Hiểu bỗng chốc từ phía sau nhảy lên lưng hắn, che mắt hắn lại, "Đoán xem ta là ai?"
Đường Thiên Dật nhìn đến trầm ổn, kỳ thật tay bên người hắn đều run, cho đến khi nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia nhảy đến trên lưng mình, hắn mới có cảm giác chân thật. Nhưng mà xa quá, còn không đủ!
Trong nháy mắt tình thế nghịch chuyển, Lâm Hiểu còn đang vui mừng vì mình đánh lén Đường Thiên Dật mà cao hứng, chỉ là không đến một giây đã bị hoa mắt, cô còn không kịp phản ứng đã bị người đẩy dán trên tường, đợi đến trước mắt cô khôi phục thị lực, chỉ thấy ánh mắt hung ác của Đường Thiên Dật, trong mắt toát ra ánh lửa làm Lâm Hiểu giật mình, không xong, chính mình đùa giỡn quá lớn, hắn sẽ không đem mình trở thành kẻ địch đánh lén mà diệt đi?
"Em không phải là..." "cố ý", Lâm Hiểu còn chưa nói hết đã bị Đường Thiên Dật ngăn chặn miệng.
Đôi môi lạnh buốt của Đường Thiên Dật bao trùm lên đôi môi ấm áp của Lâm Hiểu, làm trong lòng cô tràn đầy căng thẳng, hai người nhìn trừng trừng đối phương, đáng tiếc duy mĩ như vậy chỉ ngắn ngủi chưa tới một giây.
Đợi đến khi thật sự hôn được Lâm Hiểu, Đường Thiên Dật làm sao có thể nhẫn nại được nữa.
Trong nháy mắt Lâm Hiểu trợn to hai mắt, "Đau..." Đường Thiên Dật thế nhưng lại cắn cô một cái! Cô còn chưa nói hết lời khiếu nại, đã bị Đường Thiên Dật thừa dịp mà chen đầu lưỡi vào, đảo loạn ngôn ngữ.
Lần này hôn không giống như Đường Thiên Dật trước kia ôn nhu cùng kiên nhẫn, mà tràn trề công kích cùng vội vàng, vơ vét tất cả các nơi trong miệng Lâm Hiểu, bắt đầu dây dưa với cái lưỡi thơm tho của cô, càng không ngừng du động như một con rắn hút lấy con mồi của mình, không nuốt lấy lưỡi Lâm Hiểu vào trong miệng thì không chịu bỏ qua. Thậm chỉ có mấy lần Lâm Hiểu có cảm giác đầu lưỡi Đường Thiên Dật đều muốn nhanh đến đỉnh phá cổ họng của mình!
Vừa mới bắt đầu Lâm Hiểu còn thuận theo, sau một hồi liền có chút lực bất tòng tâm, cuối cùng bắt đầu giằng co, cô sẽ nhanh không còn thở được nữa! Lâm Hiểu bắt đầu đánh vào ngực Đường Thiên Dật, muốn đẩy hắn ra xa một chút, đáng tiếc Đường Thiên Dật căn bản không mảy may buông lỏng chút nào.
Eo cô bị Đường Thiên Dật bóp thật sít sao, cùng Đường Thiên Dật chặt chẽ kề thân bên nhau, cô cảm nhận được trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực Đường Thiên Dật đánh lên lồng ngực mình.
Đường Thiên Dật cảm nhận được người trong ngực không phối hợp, biết cô khó thở, lúc này mới chậm rãi buông cô ra, bởi vì Đường Thiên Dật rút khỏi mà miệng Lâm Hiểu nhất thời chưa ngậm lại được, bị hắn mang ra một chỉ tơ bạc ái muội. Lâm Hiểu tự nhiên thấy được sợi tơ bạc liên kết giữa hai người, khuôn mặt vốn là bị nghẹn hồng, trong nháy mắt như bị lửa thiêu. Đường Thiên Dật cúi đầu thè lưỡi ra liếm lấy tơ bạc bên miệng Lâm Hiểu vào miệng mình, kề bên tai Lâm Hiểu mị hoặc nói nhẹ, "Ngọt."
Lâm Hiểu không kềm nổi được sự mê hoặc của người đàn ông trước mắt, "Anh sao lại như thế này!"
Đường Thiên Dật một phen yêu kiều bế Lâm Hiểu lên, làm cho cô sợ hãi kêu một tiếng, "A ~" dùng tay vỗ hắn một cái, "Anh làm gì vậy, em sợ!"
Lúc này tâm tình Đường Thiên Dật rất tốt, cười tủm tỉm, "Không phải mới vừa rồi em làm anh sợ sao?"
"Nào có?" Lâm Hiểu sẽ không thừa nhận.
Sau, Lâm Hiểu được Đường Thiên Dật đặt lên trên giường.
Lâm Hiểu nghẹn cả một bụng lời nói muốn tâm sự với Đường Thiên Dật, kết quả lại chứng kiến Đường Thiên Dật bắt đầu cởi quần áo, cô sợ tới mức co lại, quay đầu đi không dám nhìn, "Anh làm gì?"
Đường Thiên Dật tà mị cười một tiếng, "Đương nhiên là trừng phạt em."
Lâm Hiểu lập tức trừng lớn hai mắt, cũng không để ý thẹn thùng , "Anh nói cái gì!" Xa cách từ lâu gặp lại, không có nước mắt đầy mặt cảm động thì thôi, cái gì còn muốn trừng phạt mình!
Động tác Đường Thiên Dật nhanh chóng cởi áo ra, lộ ra cơ bắp căng đầy, hắn mặc dù nhìn có vẻ như gầy yếu, nhưng thật sự dáng người phi thường tốt, cơ bụng, nhân ngư tuyến mọi thứ đều có, Lâm Hiểu chịu không được mỹ nam hấp dẫn, lập tức đã quên sự tình vừa rồi, ngược lại chỉ chú ý tới hình ảnh mỹ miều trước mắt.
Lâm Hiểu nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới chú ý tới mình rõ ràng xem người ta đến ngây người, lập tức kịp phản ứng, mình bây giờ không phải là cần nhanh lên thoát đi sao?
Đáng tiếc Lâm Hiểu động tác quá chậm, cô vừa định từ trên giường nhảy xuống, đã bị Đường Thiên Dật vây quanh ở trên giường, "Anh, anh muốn làm gì?"
"Em nói đi?" Ánh mắt Đường Thiên Dật sáng lung linh, lập tức cúi đầu hôn lên đôi môi Lâm Hiểu hồng nhuận phơn phớt. Đợi đến lúc Lâm Hiểu bị hôn đến mơ mơ màng màng, Đường Thiên Dật ở bên tai cô nhẹ giọng nói, "Hiểu Hiểu, cho anh đi."
Lâm Hiểu tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn, cô cũng rất rõ ràng cảm nhận được lửa nóng hừng hực của Đường Thiên Dật đỉnh ở giữa đùi mình, mà ánh mắt của hắn cũng nói với cô, hôm nay đây là việc hắn phải làm. Bất quá Lâm Hiểu cũng không phải không đồng ý, cô chẳng qua là cảm thấy thẹn thùng mà thôi, mà lúc này nhìn phía trên mình Đường Thiên Dật ánh mắt thâm tình, Lâm Hiểu trong nội tâm thật ngọt ngào, cô không tự giác gật gật đầu. Ở mạt thế này, có thể có được một người ái mộ mình đến như vậy, Lâm Hiểu cảm thấy hết sức hạnh phúc.
Câu trả lời của Lâm Hiểu đã thuyết phục Đường Thiên Dật, hắn lúc mày mới tiêu tán tia âm u trong lòng, vừa rồi nếu Lâm Hiểu không đáp ứng, hắn sẽ không ngại dùng sức mạnh! Chỉ cần có thể để Lâm Hiểu làm bạn với mình, dùng thủ đoạn chút ít có làm sao. Bất quá câu trả lời của Lâm Hiểu cuối cùng làm trong mắt hắn tràn đầy tia nhu tình.
Rất nhanh trong phòng đã vang lên tiếng phụ nữ rên rỉ yêu kiều cùng tiếng đàn ông thở dốc, cho đến khi Lâm Hiểu thật sự không chịu nổi hôn mê bất tỉnh, mà đợi đến khi Lâm Hiểu hơi chút khôi phục lại một điểm ý thức lại phát hiện Đường Thiên Dật vẫn còn ở trên người mình, cô vừa mới nói một chữ "anh" liền bị Đường Thiên Dật dùng sức chạy nước rút công phá, cả người Lâm Hiểu như con thuyền nhỏ trong cơn gió to sóng lớn, lúc chìm lúc nổi, chỉ có thể bất lực ôm chặt lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của Đường Thiên Dật.
Buổi chiều ngày hôm sau Lâm Hiểu mới tỉnh lại, ngay từ đầu cô còn chưa kịp phản ứng đã phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy mình bị sít sao ôm vào trong lòng, cô giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, phát hiện là Đường Thiên Dật mới thở phào nhẹ nhõm. Giờ phút này toàn thân Đường Thiên Dật chắc nịch, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc còn mang theo tia thỏa mãn vui vẻ, Lâm Hiểu tự nhiên nhớ tới chuyện phát sinh ngày hôm qua, thân thể cô không khỏi khẽ động, nhưng theo đó là có chỗ đau như bị xé rách, càng làm cho cô cảm thấy thẹn là vật kia của Đường Thiên Dật vẫn còn trong cơ thể mình, chính mình khẽ động, vật kia cũng rõ ràng nhảy dựng, cô rõ ràng cảm giác được vật kia nhanh chóng ngạnh lên như lửa nóng. Lâm Hiểu nhanh chóng ngẩng đầu, phát hiện Đường Thiên Dật không biết từ khi nào đã tỉnh, "Anh... Anh, như thế nào, lấy nó ra đi."
Đường Thiên Dật câu dẫn ra khóe miệng, "Nó thích đứng ở trong cơ thể em đây này."
"Này..." Lâm Hiểu không để ý thân thể bất tiện, đơn giản chỉ cần động một cái, lần này lại rõ ràng nghe được thanh âm giống như mở nút bình rượu "ba" một tiếng, trong cơ thể mình một dòng nước ấm đột nhiên chậm rãi chảy ra.
Lâm Hiểu "A..." một tiếng, kéo chăn trùm qua đem chính mình núp ở trong chăn, không chịu đi ra.
Đường Thiên Dật tự nhiên cũng nghe được thanh âm kia, ánh mắt lập tức trở nên u ám, nhưng khi nhìn đến động tác của Lâm Hiểu, không khỏi cảm thấy buồn cười, lại nghĩ đến hôm qua là lần đầu tiên của cô, chính mình lại không biết tiết chế, muốn cô liên tục cả một đêm, trong nội tâm không khỏi thương tiếc, lại muốn cho cô nghỉ ngơi thêm, "Được rồi, tối hôm qua anh làm em mệt mỏi, em nghỉ thêm một chút đi, anh đi dặn người làm cơm. Chắc em cũng đói rồi."
Hắn vừa nói xong, bụng Lâm Hiểu bắt đầu kêu rên, tối qua cô chưa kịp ăn, bữa sáng cùng bữa trưa cũng bỏ sót, bây giờ dĩ nhiên là đã đói, chỉ là bụng này thật không có chí tiến thủ, trước mặt Đường Thiên Dật làm cô mất mặt như vậy, thật bực mình.
Quả nhiên cô nghe được Đường Thiên Dật cười khẽ, cũng cảm giác được người bên cạnh đi xuống giường.
Một lát sau, Đường Thiên Dật đi ra khỏi phòng, Lâm Hiểu bất tri bất giác đã ngủ trở lại. Đợi cô tỉnh lại lần nữa, trời đã chạng vạng tối.
Mà Đường Thiên Dật đang ngồi trên một ghế dựa không xa đọc sách, bên cạnh bày một bình trà nóng hổi, hiện tại đang thưởng thức trà.
Lâm Hiểu lúc ấy thật bất bình, vì sao mình mệt mỏi như vậy, mà người này lại sảng khoái tinh thần như vậy, còn rỗi rảnh đọc sách uống trà, rõ ràng tối hôm qua là hắn xuất lực khá nhiều!
Đường Thiên Dật cũng không biết Lâm Hiểu trong nội tâm đang bất bình, thấy cô tỉnh, trong mắt hiện lên tia ôn nhu, "Tỉnh? Mau đứng lên rửa mặt, trong phòng vệ sinh có nước nóng, em cứ việc tắm. Để anh gọi hâm thức ăn lại, lập tức có thể ăn."
Lần chần một hồi, Lâm Hiểu liếc qua hắn, "Sao anh còn chưa đi?"
"Anh đi làm cái gì?"
"Em muốn mặc quần áo."
Đường Thiên Dật cười tủm tỉm, "Thì em cứ mặc đi."
Lâm Hiểu trừng mắt một cái, hừ một tiếng, đem chăn cuốn quanh người, cứ như vậy kéo chăn mền tiến vào buồng vệ sinh, "Anh nghĩ rằng em không có biện pháp sao?"
Nhưng đến khi Lâm Hiểu tắm rửa xong, lại phát hiện một sự tình mới, chính mình không cầm theo y phục!
Lâm Hiểu lặng lẽ mở cửa, liếc trộm một cái, phát hiện Đường Thiên Dật tay không rời sách, cô làm nũng nói, "Dật ca ca, y phục của em đâu?"
"Ở trên giường, em chính mình đi lấy đi."
"Anh lấy cho em."
Đường Thiên Dật không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu chu mỏ một cái, "Anh như thế nào trở nên xấu như vậy." Lâm Hiểu nhìn bộ dáng Đường Thiên Dật cũng biết hắn sẽ không động thủ, Lâm Hiểu không ngừng tự thuyết phục mình, dù sao cũng đã nhìn qua, mình còn e ngại cái gì, cô phóng khoáng mở cửa phòng vệ sinh ra, "Chính mình cầm thì chính mình cầm!"
Đường Thiên Dật chăm chú nhìn Lâm Hiểu mặc quần áo, thấy được dấu vết mình lưu lại trên người cô, hắn vô cùng hài lòng, trong nội tâm nghĩ tới, về sau sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh một bước.
Đợi đến khi cơm nước xong, Đường Thiên Dật ôm Lâm Hiểu vào trong ngực, bắt đầu hỏi thăm Lâm Hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Hiểu này mới hưng phấn lên, chủ động hôn Đường Thiên Dật một cái thật mạnh, "Dật ca ca, khi đó nếu không phải nhờ miếng phỉ thúy như ý anh tặng cho em, em đã chết rồi, là nó đã cứu mạng em."
Lâm Hiểu bắt đầu kể cho Đường Thiên Dật về không gian, cùng mọi thứ trong đó.
"Như vậy nói, em hiện tại có được một cái không gian không ngừng thăng cấp?"
"Đúng vậy, đáng tiếc vật sống không thể đi vào, nếu không em có thể dẫn anh đi."
"Đây nói cũng không chừng," Đường Thiên Dật trầm tư, "Dựa theo lý thuyết của em, khi đó phỉ thúy như ý hấp thu máu của hai chúng ta, thì nó hẳn là nhận thức hai người chúng ta là chủ, nói không chừng anh cũng có thể tiến vào."
Lâm Hiểu ánh mắt sáng ngời, vỗ tay một cái, "Đúng vậy, em như thế nào không nghĩ tới, chúng ta thử xem."
Lâm Hiểu cầm tay Đường Thiên Dật, nghĩ tới tiến vào, trong nháy mắt liền tiến vào không gian, Đường Thiên Dật thế nhưng thật sự vào được, "Trời ạ, thật có thể!"