• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hiểu trở lại biệt thự, phát hiện Đường Thiên Dật đang tiễn Trịnh Thanh Quang cùng Trịnh Tĩnh Gia đi ra.

"Trịnh đại ca, các người hôm nay sao lại đến đây?"

Trịnh Thanh Quang mặt mày vui vẻ, "Tôi đến để đưa thù lao, trước kia em gái tôi nhờ mọi người giúp đỡ. Mới vừa rồi cô ấy còn ầm ĩ muốn tìm cô nói chuyện, kết quả cô không có ở đây, chúng tôi cũng không tiện quấy rầy lâu, lại không nghĩ đúng lúc gặp lại được cô thế này."

Lâm Hiểu nhìn thoáng qua, Trịnh Tĩnh Gia từ lúc mình xuất hiện chẳng liếc mình một cái, rõ ràng mục tiêu của người ta cũng không phải là mình, chính là Đường Thiên Dật đi!

Thời điểm này Trịnh Tĩnh Gia mới phản ứng lại, giả bộ cao hứng chạy ra kéo cánh tay Lâm Hiểu, "Đúng vậy, tôi muốn nói chuyện với cô một lát. Bình thường anh tôi không cho tôi theo, tôi ở chỗ này cũng không có bạn bè gì." Nói xong chờ đợi nhìn Đường Thiên Dật một cái, lại nói với Trịnh Thanh Quang, "Anh, nếu Lâm Hiểu đã trở về, anh để em ở lại nói chuyện một hồi được không."

Lâm Hiểu thật sự là da gà đều muốn nổi lên, vừa đi vào trong, vừa dấu dấu diếm diếm rút tay mình ra, "Trịnh đại ca, kỳ thật tôi cũng có chuyện muốn tìm anh, nếu anh không bận, không ngại lưu lại một hồi chứ?"

Trịnh Tĩnh Gia vốn còn đang mất hứng vì động tác xa cách của Lâm Hiểu, bây giờ nghe được lời này, ánh mắt cô sáng lên, "Anh, nếu Lâm Hiểu đã nói như thế, chúng ta lưu lại một hồi đi."

Lâm Hiểu mời mọc, "Mau vào đi."

Đường Thiên Dật chứng kiến Lâm Hiểu mời mọc Trịnh Thanh Quang không khỏi sắc mặt âm trầm một phần, nhìn kỹ Trịnh Thanh Quang một cái, híp mắt xem hai người đi vào, Trịnh Thanh Quang đột nhiên cảm giác được một tia nguy hiểm, lập tức quay đầu nhìn quanh, nhưng khi đó Đường Thiên Dật đã khôi phục bình thường, Trịnh Thanh Quang căn bản không phát hiện gì dị thường, trong lòng anh kỳ quái, cho là mình cảm giác sai.

Lâm Hiểu cũng không biết Đường Thiên Dật lòng dạ hẹp hòi, cô nghĩ tới chuyện mình muốn nói với Trịnh Thanh Quang cũng không phải đại sự gì, hơn nữa Đường Thiên Dật bình thường đều rất bận, bên cạnh lại có Trịnh Tĩnh Gia vẫn nhìn nhìn, cô cũng không muốn người đàn ông của mình liên tục lắc lư trước mặt người phụ nữ khác, đặc biệt người này còn có ý với hắn, cho nên cô mở miệng đẩy Đường Thiên Dật ra, "Dật ca ca, nếu anh bận thì có thể đi trước."

Đường Thiên Dật lại không nghĩ như thế, hắn còn tưởng rằng Lâm Hiểu đẩy mình ra, là vì có chuyện bí mật muốn nói với Trịnh Thanh Quang, bởi vì vậy hắn mặc dù trong nội tâm hận không thể đem người đàn ông chướng mắt trước mặt làm cho biến mất khỏi thế giới này, nhưng trên mặt hắn lại hiện lên một nụ cười, ngồi lên sô pha kế bên Lâm Hiểu, thân mật ôm lấy cô, còn hôn nhẹ cô một cái, "Anh không bận."

Lâm Hiểu trong nháy mắt mặt đỏ ửng lên, mặc dù cô không biết rõ nguyên nhân Đường Thiên Dật ở trước mặt người ngoài lại thân mật với mình như vậy, nhưng cô không nói gì thêm, "Được rồi, kỳ thật em chỉ là cùng Trịnh đại ca nói chuyện một chút thôi, chuyện này anh cũng biết."

Trịnh Tĩnh Gia trong nội tâm phi thường ghen tị, thế nhưng cô cùng Đường Thiên Dật căn bản chưa quen thuộc gì, cũng chỉ là cô đơn phương thầm mến hắn, bởi vì vậy cô chỉ có thể cắn cắn môi, trong lòng vô cùng chua xót.

Lâm Hiểu xoay đầu lại, ho nhẹ một tiếng, nói với Trịnh Thanh Quang, "Hai ngày trước, Dật ca ca có nói với tôi, phát hiện có hiện tượng thây ma tụ họp gần căn cứ. Quân đội cũng có nói bọn họ đã chú ý tới hiện tượng này, cho nên mới sốt ruột như vậy, thậm chí nhường cho các binh đoàn đánh thuê cùng chia sẻ vũ khí cũng phải nhanh một chút đoạt lấy súng ống đạn dược."

Trịnh Thanh Quang vốn là sắc mặt ôn nhu trong nháy mắt liền thay đổi, lập tức ngồi thẳng, gương mặt anh tuấn thoáng hiện thần sắc lo lắng, "Ý của cô là, nhóm thây ma đã nhắm đến mục tiêu là căn cứ này? Nhưng đã là như vậy, bọn chúng vì sao không tấn công ngay, nên biết thây ma không giống như con người, chỉ cần có huyết nhục, chúng nhất định sẽ nhào lên."

Lâm Hiểu tự nhiên sẽ không nói ra thây ma hệ tinh thần, nói ra Trịnh Thanh Quang sẽ hỏi thêm càng nhiều vấn đề, nói một hồi không chừng có thể đoán ra Đường Thiên Dật là người có dị năng hệ tinh thần, cô không thể nào vì bọn Trịnh Thanh Quang mà bại lộ Đường Thiên Dật. Nhắc nhở bọn họ một phen là đã tính đến phần tình cảm trước đây, bởi vì vậy cô nhún vai, "Chuyện này tôi cũng không biết. Nhưng chúng tôi cũng có cho người dò xét qua, gần đây thây ma xác thực hành động thật quỷ dị. Tôi cũng chỉ nhắc nhở các một người một tiếng, đương nhiên chúng tôi có thể là dự đoán sai. Nếu chúng tôi đoán không đúng, vậy là tốt nhất, nếu không phải như vậy, hy vọng các người cũng sớm chuẩn bị."

Đường Thiên Dật thấy Lâm Hiểu chỉ là hàm hồ suy đoán nhắc nhở bọn họ mà không nói gì nhiều hơn, hắn cũng biết Lâm Hiểu chỉ xem Trịnh Thanh Quang như một người bạn bình thường, mặc dù trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng vẫn tổng cảm thấy cái người đàn ông này hết sức chướng mắt.

Trịnh Thanh Quang nghĩ bọn Lâm Hiểu nhất định biết rõ chuyện gì cho nên mới nói với mình, nhưng lại không nói cụ thể hơn, tự nhiên trong đó có chuyện gì đó gây trở ngại. Anh cũng biết Lâm Hiểu không phải là người thích nói lời bịa đặt, đã nói ra nhất định chuyện đó là trăm phần khẳng định.

Anh hết sức cảm tạ Lâm Hiểu, vẻ mặt nghiêm túc cùng Lâm Hiểu và Đường Thiên Dật nói lời cảm ơn, Lâm Hiểu biết có nghĩa là Đường Thiên Dật nói cho cô biết, cho nên anh cũng cảm ơn cả Đường Thiên Dật.

"Đa tạ các người nhắc nhở, chuyện này tôi sẽ lưu ý, về sau có chuyện gì cứ nói với tôi."

Trịnh Thanh Quang nghe lời Lâm Hiểu nói liền có chút đứng ngồi không yên, anh lập tức muốn trở về đi tìm hiểu thêm tình huống, "Chúng tôi về trước."

Trịnh Thanh Quang muốn về thật nhanh như mũi tên, không có nghĩa là Trịnh Tĩnh Gia muốn đi, cô bĩu môi, "Anh, chúng ta không thể ở lại thêm tí nữa sao?"

Trịnh Thanh Quang đen mặt, "Em đợi ở đây làm gì, Lâm Hiểu cũng bề bộn nhiều việc."

Anh ngay từ đầu không phát hiện, không có nghĩa là bây giờ còn chưa biết, vậy anh Trịnh gia đại công tử đã là người mù. Trịnh Tĩnh Gia liên tiếp nhìn về phía Đường Thiên Dật, nào có việc cô muốn đi tìm Lâm Hiểu nói chuyện. Lâm Hiểu không so đo với cô đã là khách khí. Hơn nữa, Đường Thiên Dật bên cạnh Lâm Hiểu chính là một đại sát thần, vừa rồi lúc Lâm Hiểu còn chưa trở lại, ở cùng một chỗ với Đường Thiên Dật, anh rõ ràng cảm thụ áp lực cực lớn. Đây là một người đàn ông quá cường đại cho tới bây giờ anh chưa từng gặp qua!

Anh cũng không hy vọng em gái mình đi làm người thứ ba, còn chưa nói tới, cô căn bản không lọt vào mắt Đường Thiên Dật. Trịnh Thanh Quang một phen kéo em gái, tay ra sức, mắt đầy uy hiếp, "Em đi theo anh."

Mặc dù Trịnh Tĩnh Gia là tiểu thư được nuông chiều, nhưng Trịnh Thanh Quang phát giận cô còn biết sợ, vì vậy lẩm bẩm nói, "Đi thì đi, làm sao mà dữ thế."

Lâm Hiểu thấy động tác của Trịnh Thanh Quang, khóe miệng khẽ nhếch cười, cô cũng biết Trịnh Thanh Quang là người thông minh.

Thấy Trịnh Thanh Quang đã rời đi, Đường Thiên Dật mới thay đổi bộ dáng thân mật vừa rồi, giữa lông mày đen thui, "Nhìn đến anh ta, em liền cười vui vẻ đến thế!"

Lâm Hiểu ngay từ đầu còn không kịp phản ứng, mình nhìn ai vui vẻ đến thế, chính mình như thế nào còn không biết? Về sau xem sắc mặt Đường Thiên Dật, lúc này mới phản ứng ra, không khỏi cười ha ha, "Ha ha ha... Anh là đang ghen phải không?"

Thấy sắc mặt Đường Thiên Dật càng ngày càng đen, Lâm Hiểu lúc này mới ngưng ý cười, chủ động ôm lấy hắn, cô sẽ không nói cho Đường Thiên Dật chính mình vừa rồi cũng đang ghen nha, "Đừng nóng giận, em cao hứng bởi vì anh ấy rời khỏi, chúng ta mới có thể ở một chỗ. Vừa rồi lúc nhìn thấy anh ấy, em đâu có cười!" Lâm Hiểu tiếp theo đưa ống hãm thanh cô mua ra, đưa cho Đường Thiên Dật, "Tặng cho anh, hôm nay đi dạo phố em thấy được. Nói anh nghe, em còn gặp được một cái..."

Đường Thiên Dật nhận lấy quà của Lâm Hiểu, lúc này mới âm chuyển trời quang, khóe miệng nở ra nụ cười, chậm rãi nghe Lâm Hiểu lải nhải chuyện thiên hạ.

Trịnh Thanh Quang vừa trở về liền tìm gia gia của mình nói với ông chuyện này, Trịnh lão gia trầm mặc, "Con xác định bọn họ nói thật?"

"Gia gia, bọn họ cũng không cần thiết gạt chúng ta, hơn nữa chuyện này chúng ta điều tra một chút, chẳng phải cũng sẽ biết hay không?"

Trịnh lão gia thở dài, "Ta biết rồi. Nếu như căn cứ thực bị tấn công đi, con có nghĩ qua chúng ta nên làm cái gì sao?"

Trịnh Thanh Quang biến sắc, "Bất kể như thế nào, chúng ta đều phải sớm chuẩn bị."

Trịnh lão gia gật gật đầu, "Chỉ cần chúng ta cả gia đình ở cùng nhau, sẽ không có chuyện gì gây khó dễ cho chúng ta được."

Trịnh Thanh Quang lại cùng gia gia nói chuyện Trịnh Tĩnh Gia, "Em gái con nếu tiếp tục như vậy nữa cũng không phải là biện pháp, đợi chuyện này qua, gia gia người nên quản giáo em ấy một chút."

Trịnh lão gia trong mắt lại chợt lóe qua một tia suy nghĩ sâu xa, ông làm chính trị hơn nửa đời người, so sánh với sự phẫn nộ của Trịnh Thanh Quang, ông nghĩ sâu hơn. Hiện thời thế giới này là nói thực lực, không phải thế lực. Đường Thiên Dật người này ông từng tiếp xúc qua, tuyệt đối là nhân trung long phượng, chỉ cần cho hắn một thời gian, chắc chắn ở mạt thế có thể trở thành một nhân vật lớn. Không phải ông chê bai cháu trai của mình, mặc dù cháu ông cũng hết sức ưu tú, nhưng so với Đường Thiên Dật còn kém rất nhiều. Quyền lực Trịnh gia đã giảm sút, ở mạt thế muốn sinh tồn nhất định phải có thực lực. Trịnh gia chỉ có một người có dị năng là không đủ, nếu Trịnh Tĩnh Gia có thể gả cho Đường Thiên Dật, đối với Trịnh gia tuyệt đối là như hổ thêm cánh. Thế đạo hiện nay không ai nói gì một chồng một vợ, rất nhiều người vượt trội có dị năng bên cạnh cũng không chỉ có một người phụ nữ mà bắt chước thời cổ đại có tam thê tứ thiếp.

Trịnh Tĩnh Gia lại là một người bình thường, muốn gả cho những người có quyền thế có dị năng, cũng chỉ có thể làm thiếp, không ai có dị năng muốn lấy một người bình thường làm vợ cả. Nếu thừa dịp trước mắt Đường Thiên Dật còn chưa lớn mạnh, lấy thế lực Trịnh gia bọn họ, gia nhập Đường Thiên Dật đội ngũ, nhất định sẽ được coi trọng, như vậy sau này Trịnh gia lại có thể chấn chỉnh lại!

Bất quá xem bộ dáng tức giận thở phì phì của cháu mình, Trịnh lão gia cũng không chuẩn bị nói cho anh kế hoạch của chính mình, dù sao muốn gả Trịnh Tĩnh Gia cho Đường Thiên Dật còn phải tìm cơ hội, cũng muốn cùng Đường Thiên Dật nói tới giá cả. Chao ôi! Cháu trai mình tuổi còn rất trẻ. Trịnh lão gia trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, trên miệng chỉ thản nhiên đáp, "Được rồi, ông sẽ quản giáo Gia Gia."

"Gia gia, chúng ta không bằng chuẩn bị trước."

Trịnh lão gia phất tay, ngăn lại lời tiếp theo của Trịnh Thanh Quang, "Chúng ta hiện thời bước tiếp theo là gian nan, mọi cử động đều bị quân đội giám thị, nếu sớm chuẩn bị sẽ bị quân đội phát hiện. Hơn nữa chúng ta cũng không cần gấp như thế, để xác minh tin tức của con chuẩn xác, chúng ta sẽ hành động cũng còn kịp."

"Nhưng gia gia, vạn nhất bọn thây ma thật hành động, chúng ta sẽ không kịp."

"Bạn của con cũng nói, thây ma hoạt động cũng không phải ngày một ngày hai, nếu quả thật khẩn cấp vạn phần quân đội tự nhiên sẽ có động tác lớn, nếu đã không có, tức nói lên ít nhất mấy ngày nay là an toàn. Chúng ta cũng thừa dịp vài ngày này mà mưu đồ chuẩn bị."

"Nhưng mà..."

"Con đi về nghỉ ngơi trước đi. Ta tự có sắp xếp."

Trịnh Thanh Quang vô pháp, chỉ có thể rời đi thư phòng.

Trịnh lão gia để Trịnh Thanh Quang đi về nghỉ, chính mình thì kêu thủ hạ đến, "Ngươi phái người đi dò tra động tác gần nhất của quân đội. Còn nữa, điều tra cho ta vị hôn thê của thủ lĩnh đội Thần Hi, Lâm Hiểu."

"Vâng."

"A, còn nữa, gọi tiểu thư đến đây." Trịnh lão gia nhắm mắt lại, bắt đầu trầm tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK