• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phong Thành, đến đây lúc nào?" Một người đàn ông trung niên, âu phục màu đen, khuôn mặt phong lưu hướng tới cha Lâm chào hỏi. Rõ ràng người này chính là Đường gia gia chủ Đường Lương Văn, "Vị này chính là con gái anh đây phải không, thật là càng lớn càng xinh đẹp."

"Hiểu Hiểu, đây là chú Đường." Lâm Hiểu lập tức cảm giác được ánh mắt quan sát, cô cảm giác mình tựa như một món hàng treo trên giá, làm Lâm Hiểu rất không thích, nhưng trên mặt cô không biểu hiện gì, "Chú Đường, chú khỏe không ạ."

Đường Lương Văn cười đến hòa ái, "Đến đây, tôi giới thiệu với mọi người, đây chính là con trai thứ của tôi Đường Thiên Tuấn. thúc thúc, đây là chú Lâm, dì Lâm, còn có em Lâm."

Đường Lương Văn cùng cha Lâm nói vài câu, sau đó lại đi chào hỏi những người khách khác, mà Đường Thiên Tuấn cứ kè kè đi theo bên cạnh hắn.

"Đường Lương Văn này cũng quá mức huênh hoang, mau như thế liền vội vã dẫn con riêng ra, cũng không sợ cây mọc thành rừng." Cha Lâm nói thầm với mẹ Lâm.

"Anh quản cái khỉ gió Đường gia như thế nào, chỉ cần chuyện làm ăn cũng chúng ta có thể tiếp tục là được."

"Cũng đúng."

Lâm Hiểu đối với Đường Thiên Tuấn ấn tượng đầu tiên rất kém cỏi, bởi vì hắn cùng cha hắn Đường Lương Văn thật giống nhau, không cố kỵ chút nào quan sát mình, ánh mắt mị mị so với cha hắn còn không bằng.

Lâm Hiểu cảm thấy nhàm chán, liền muốn đi ra ngoài một chút. Cô nói với cha mẹ, sau đó cầm một ít thức ăn rồi đi đến vườn hoa. Vì mặc lễ phục xinh đẹp, cô đã nhịn đói từ lâu. Trong yến hội bao nhiêu thức ăn như vậy, cô đã sớm không nhịn được.

Lâm Hiểu len lén cầm cái mâm thức ăn, trốn được ra ghế ở vườn hoa, vui thích hưởng thụ.

Đột nhiên Lâm Hiểu nghe được phía sau mình có động tĩnh, đồ ăn còn ngậm trong miệng, liền quay đầu nhìn xem, trong một khắc cô cho rằng mình trông thấy thiên sứ.

Một thanh niên cao gầy ngồi trên xe lăn, cách mình khoảng 3 mét, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu trên gương mặt góc cạnh của anh ta, có vài bóng tối làm hình dáng vốn dĩ lập thể trở nên đầy đặn, giờ phút này anh ta khẽ cau mày, con mắt màu đen thâm trầm nhìn Lâm Hiểu, làm cô có một chút thất thần. Nếu như trên người anh ta không phát sinh những chuyện này, Lâm Hiểu tin tưởng, người đàn ông như vậy tuyệt đối có thể làm phụ nữ điên cuồng. Ngoại hình tuấn mỹ, có được tài phú người khác khó có thể có được, lại là thiên tài như vậy, nhất định là bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả phụ nữ.

Hắn mở ra đôi môi mỏng, "Em đang làm gì?"

Lâm Hiểu hồi phục tinh thần lại, cảm giác hết sức lúng túng, gấp rút đem bỏ dĩa thức ăn xuống, lại phát hiện trong miệng của mình còn thức ăn, mà ngậm thức ăn nói chuyện sẽ làm cô càng thêm lúng túng. Trong nhất thời cô chỉ có thể đem thức ăn trong miệng nuốt xuống.

Thanh niên anh tuấn trào phúng nhìn Lâm Hiểu chật vật, "Thế nào, em đối với vị hôn phu lại ghét bỏ như vậy? Một câu cũng không muốn nói?"

Lâm Hiểu mới vừa nuốt xuống miếng thức ăn, nghe lời nói của anh ta, trong lòng nhất thời thật kích động, nguyên lai hắn là vị hôn phu của mình, là đại nhân vật phản diện boss trong sách!

Lâm Hiểu nghĩ tới chính mình phải biểu hiện như thế nào cho thật tốt, nhưng hiện tại cô chỉ có thể ấp úng giải thích, "Không có, không có, em vừa rồi mới chỉ là đang ăn. Em không có ghét bỏ anh."

Đường Thiên Dật mang vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, "Như thế nào, em hôm nay tham gia yến hội không phải đến để từ hôn, để nhìn xem tôi làm trò cười?"

Lâm Hiểu liên tục khoát tay, "Đương nhiên không phải. Em không nghĩ tới từ hôn."

"Em nghĩ tôi tin tưởng một vị hôn thê, kể từ ngày tôi xảy ra tai nạn tới giờ chưa từng tới thăm, nói rằng cô ấy sẽ không từ hôn? Em nói chuyện ma quỷ sao? Em chỉ là muốn tôi càng bối rối mà thôi."

Lâm Hiểu còn chưa kịp giải thích gì, Đường Thiên Dật đã chuyển xe lăn đi. Lâm Hiểu nhìn theo bóng lưng cô đơn của Đường Thiên Dật, trong lòng thoáng có chút xúc động. Lúc này Đường Thiên Dật giống như một cái gai, dùng chính mình đâm kẻ địch khắp nơi, kỳ thật bên trong hắn nội tâm thật là mềm mại. Trong trí nhớ nguyên chủ, Đường Thiên Dật là một người ôn nhu, thân sĩ, cho tới bây giờ sẽ không để người khác khó xử.

Nhưng hắn bén nhọn như ngày hôm nay lại làm cho Lâm Hiểu nhìn ra trong lòng hắn có bao nhiêu yếu ớt. Phát sinh việc như thế này, là người bình thường tính cách cũng sẽ đại biến, huống chi người kiêu ngạo như hắn. Một khi từ trên trời cao rơi xuống vũng bùn, khẳng định trong lòng của hắn không dễ chịu gì. Hơn nữa, mẹ hắn đã mất từ khi hắn chỉ mới mười mấy tuổi, căn bản Đường gia không có ai quan tâm hắn cả.

Bất quá, trong nội tâm Lâm Hiểu cũng có ít nghi hoặc, mặc dù hiện tại Đường Thiên Dật giống như một con nhím, nhưng như thế cũng còn quá xa so với sự biến thái sau này của hắn. như vậy khi mạt thế xảy ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho hắn sau này trở thành vặn vẹo như vậy?

Lâm Hiểu ăn không biết ngon nữa, thức ăn vừa mới rồi còn đầy phần hấp dẫn, giờ đã nhạt như nước ốc.

Lâm Hiểu thở dài, phỏng đoán thời gian cũng không còn nhiều lắm, cô trở về đại sảnh.

Quả nhiên cũng không lâu lắm, chủ nhân yến hội hôm nay Đường Lương Văn, đứng trước microphone, "Các vị, hôm nay rất vinh hạnh được mời các vị đến tham dự tiệc sinh nhật của con trai tôi Thiên Tuấn. Ngoại trừ là tiệc sinh nhật, tôi còn muốn tuyên bố một chuyện khác, đó chính là Thiên Tuấn sẽ trở thành CEO mới của xí nghiệp Đường gia!"

Công bố của Đường Lương Văn bỗng chốc như một quả bom hẹn giờ, mặc dù người bên dưới đều đang vỗ tay, nhưng vẻ mặt ai nấy cũng đều kỳ quái. Tuy nhiên mọi người dường như cũng sớm chuẩn bị, từ những động thái gần đây cũng Đường Lương Văn, ai nấy cũng có thể đoán ra phần nào.

Chỉ là không nghĩ đến Đường Lương Văn lại đối với Đường Thiên Dật như thế này, dường như Đường Thiên Dật chưa đủ thảm, còn tước đoạt hết thảy quyền lợi của hắn.

Lâm Hiểu nghe được lời này, phản ứng đầu tiên là tìm Đường Thiên Dật, rất nhanh cô phát hiện hắn ở trong góc, dù sao bầu không khí trên người hắn cùng bữa yến hội là không hợp nhau.

Đường Thiên Dật ngồi trên xe lăn, vẻ mặt phức tạp nhìn người cha đang tươi cười đứng trên sân khấu, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, đối với người cha này hắn nên sớm chết tâm, còn ôm hy vọng cái gì, hy vọng ông ta đối với mình còn một chút xíu tình cha con, nhưng thực tế hắn thật sai, thực tế đã cho hắn một bạt tai.

Đường Thiên Dật cảm giác được có người nhìn mình chăm chú, quay đầu lại hắn phát hiện là vị hôn thê của mình đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, trong lòng hắn hờ hững, đây là đồng tình với mình sao?

Đường Thiên Dật đẩy xe lăn đi ra ngoài. Mới vừa đi tới một nửa, cảm giác có người giữ xe lăn lại.

Lâm Hiểu ngồi xổm xuống trước Đường Thiên Dật, "Anh có sao không?"

Đường Thiên Dật lạnh lùng thốt, "Không cần em làm bộ hảo tâm!" Nói xong, hắn tránh Lâm Hiểu, đẩy xe đi.

Lâm Hiểu không biết thời điểm này mình nên nói gì, mặc dù mục đích của cô là không thuần khiết, muốn ôm bắp đùi boss, nhưng cô nghĩ bọn họ ít nhất cũng có thể trở thành bạn.

Nhìn Đường Thiên Dật chậm rãi đi xa, Lâm Hiểu nghĩ lại, xem ra chính mình không thể vội mà phải từ từ, ai kêu nguyên chủ không xứng với chức vị hôn thê, nếu không mình hiện thời cũng không vất vả như vậy, lấy tín nhiệm của boss khó như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK