Cố Tử Dương gật đầu, "Đây là đương nhiên, chúng ta hợp tác cũng không phải là lần một lần hai, điểm quy củ này còn là hiểu được."
Người sĩ quan kia cũng không nói nhiều, "Đợi tí nữa tận lực không cần làm quá, để tránh đưa tới thây ma đông đảo vây công, tách ra đội ngũ." Nói xong người đó cũng quay trở về.
Cùng một thời gian, mỗi binh đoàn đánh thuê cũng nhận được thông báo của quân đội, không lâu sau, tất cả bắt đầu hướng vào trung tâm.
Quân đội cùng các nhóm binh đoàn đánh thuê phối hợp khá ăn ý, dù sao như bọn họ đã nói, hợp tác đã không phải lần một lần hai, chỉ cần đội lính đánh thuê hào phóng chịu để quân đội quản lý, không tự tiện quyết định, quân đội sẽ không quản bọn họ dùng thủ đoạn nào hoàn thành nhiệm vụ.
Vì mới vừa tiến vào rìa nội thành, thây ma còn chưa nhiều, bọn người cũng không đếm xỉa đến đám thây ma đuổi theo đằng sau, dù sau tinh lực con người có hạn, bọn họ đều muốn giữ lại đối mặt với tình huống sau này.
Đương nhiên có thây ma nhất định phải giải quyết, tỷ như hiện tại đi theo bọn họ là một con thây ma cấp 2 hệ kim, nếu không xử lý cứ để nó theo phía sau, có thời điểm bọn họ không chú ý nó sẽ đánh lén.
Không cần phân phó, người có dị năng đằng xe sau đã bắt đầu công kích, một hồi sau đã giết chết được thây ma này, lại có một người hệ phong từ trên xe bước xuống, đào đi tinh hạch trong đầu thây ma, động tác thật lưu loát liền mạch, vừa nhìn thấy rõ đã làm đến quen.
Xe tiến được nửa giờ, tốc độ bắt đầu chậm lại, càng tiến vào sâu trong nội thành, tốc độ đội ngũ càng chậm, dòng xe chạy yên tĩnh bất thần bị đánh vỡ bởi tiếng súng đầu tiên vang lên.
Lâm Hiểu đột nhiên nghĩ tới thò đầu ra xem, "Đây là gặp chuyện gì?"
Đường Thiên Dật mặc dù nhắm mắt lại, nhưng vô cùng tinh chuẩn kéo đầu Lâm Hiểu trở vào, ôm vào trong ngực, thấp giọng nói, "Thây ma dị hóa cấp 3."
Vừa đến thế mà đã gặp ngay được thây ma dị hóa cấp 3! Nhưng khi nhìn trong xe những người khác bộ dáng không ai để ý gì, lại nhìn bên cạnh Đường Thiên Dật nhắm mắt tựa hồ đang tu luyện, cô an tâm xuống, đúng vậy, chính mình hiện tại đã trở lại bên cạnh Đường Thiên Dật, rốt cuộc không cần nhất nhất đều bị kinh hồn táng đảm.
Vì vậy, cô cứ yên tĩnh vùi đầu vào ngực Đường Thiên Dật.
Bên ngoài quân đội hiển nhiên cũng không phải là ăn chay, hơn nữa quân đội cũng có người có dị năng của chính mình, sau một hồi rối loạn với thây ma dị hóa cấp 3 đã bình tĩnh lại, tiếp tục đi tới.
Dọc theo đường đi, bọn họ gặp được thây ma càng ngày càng nhiều, thây ma cường đại cũng càng ngày càng đông. Bởi vì tốc độ chậm đi, mà quân đội hiển nhiên cũng đã dự liệu được tình huống như thế, trước khi trời tối bọn họ tìm đến một địa phương có vị trí tốt để làm chỗ nghỉ đêm tạm thời, vừa tới nơi còn chưa kịp dàn xếp đã xuất hiện một con thây ma cấp 4 cùng mấy con thây ma cấp 3 vây kín. Quân đội vô pháp chống đỡ, binh đoàn đánh thuê cũng ào ào xuất động. Quân Thần Hi cũng gia nhập, đi qua một phen huyết chiến cuối cùng giết chết được đám tang thi.
Quân đội trả giá thảm trọng, lần này đi ra ngoài người có dị năng bị chết 10 người, lại không cần nói những binh lính bình thường, chết hơn phân nửa. Binh đoàn đánh thuê còn được tốt hơn chút ít, tổng cộng chết 2 người, đương nhiên là do các binh đoàn đánh thuê đều là nhóm người có dị năng, đồng thời bọn họ lúc chiến đấu không xuất toàn lực, đều là núp phía sau quân đội, cho nên chết không nhiều.
Nhưng người phụ trách quân đội ngược lại mặt đen thui, kêu thủ lĩnh các binh đoàn đánh thuê đi qua, một phen vừa đấm vừa xoa.
Lâm Hiểu xuống xe không bao lâu, đi theo người Thần Hi cùng nhau thanh lý tạm thời chỗ nghỉ ngơi, đột nhiên nghe đến phía sau một tiếng kêu ngạc nhiên mừng rỡ, "Lâm Hiểu, thật sự là cô."
Lâm Hiểu nghe được thanh âm hết sức quen tai, vừa xoay đầu nhìn lại, thật sự là người quen.
Trịnh Tĩnh Gia vẻ mặt cao hứng vẫy vẫy tay với Lâm Hiểu, Lâm Hiểu hướng về bên cạnh Cố Tử Dương gật gật đầu, "Tôi đi một lát rồi về."
Trịnh Thanh Quang đứng phía sau Trịnh Tĩnh Gia, thấy Lâm Hiểu đi lại gần cũng lộ mặt vui vẻ, "Khéo như vậy. Gần đây cô như thế nào?"
Lâm Hiểu vẫn chưa trả lời, Trịnh Tĩnh Gia liền chen miệng vào, "Lâm Hiểu cô đi đâu, chúng tôi cùng Phó Hạo đi tìm các người, tìm mấy lần đều không có, về sau mới biết được các người đã chuyển đi. Anh tôi còn nói, các người không chừng đã rời khỏi thành phố H."
Lâm Hiểu xin lỗi, "Tôi đến căn cứ không bao lâu thì được vị hôn phu của tôi đón đi, ngược lại chưa kịp thông báo cho các người, sau đó lại tương đối nhiều việc xảy ra không thể phân thân, vốn định hoàn thành xong nhiệm vụ lần này liền tới tìm các người. Không nghĩ các người cũng tham gia vụ này." Xem như đơn giản giải thích nguyên nhân mình biến mất, thuận tiện trả lời vấn đề của Trịnh Thanh Quang.
Trịnh Thanh Quang nghe được Lâm Hiểu tìm được vị hôn phu cũng mừng thay cho cô, "Chúng tôi không tham gia nhiệm vụ, gia gia chúng tôi là cấp cao ở căn cứ, lần này để chúng tôi đi hỗ trợ."
"Vậy em gái anh tại sao cũng cùng đi theo?" Lâm Hiểu hiểu rõ, cấp cao ở căn cứ, nhưng lại không nói là cấp cao của quân đội, như vậy gia gia của bọn họ tất nhiên là quan chức chính phủ cao cấp, hiện thời căn cứ cơ hồ bị quân đội quản khống, chính phủ đại khái không cam lòng, cho nên cũng phái người lại đây. Nhưng Lâm Hiểu nghĩ không ra, nếu bọn họ cuộc sống đã có bảo đảm, Trịnh Tĩnh Gia người bình thường như vậy tại sao lại đi theo trận này?
Sắc mặt Trịnh Thanh Quang biến thành hờn, trong thanh âm lại lộ ra một tia bất đắc dĩ, "Gia Gia thật sự quá hồ nháo, thế nhưng núp ở xe phía sau, dùng bố phủ lên, đợi đến khi chúng ta phát hiện ra đã đi ra ngoài căn cứ, lại không thể phái người đưa cô ấy trở về, dù sao chúng tôi vốn không đi ra nhiều người như vậy."
Lâm Hiểu hiểu rõ, hiện tại chính phủ đang bị áp bức, một phân quyền lực trong tay cũng không có, bọn họ lần này cũng muốn được chia một phần súp, nhưng người bọn họ có quá ít, đội ngũ có thực lực đều sẽ trực tiếp đi theo ban bố nhiệm vụ của quân đội, vì quân đội cấp thù lao khá phong phú. Mà chính phủ không có người có thực lực, tự nhiên không có ai can đảm đi theo, vì vậy cuối cùng bên đám chính phủ đành phải phái Trịnh Thanh Quang đến. Chuyến này vốn là hung hiểm, nếu lại phân người đưa Trịnh Tĩnh Gia trở về, bọn họ người tất nhiên sẽ càng thiếu. Quân đội sẽ không bảo vệ bọn họ, cho nên chỉ có thể kiên trì mang theo Trịnh Tĩnh Gia. Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu đã đoán ra được, tại sao Trịnh Tĩnh Gia nhìn thấy mình lại cao hứng đến như vậy.
Quả nhiên, Trịnh Tĩnh Gia lộ ra hy vọng nhìn Lâm Hiểu, "Lâm Hiểu, có phải cô ở Thần Hi binh đoàn đánh thuê hay không?" Trịnh Tĩnh Gia vừa mới nghe đến đại danh của binh đoàn Thần Hi.
Dưới ánh mắt Lâm Hiểu, Trịnh Thanh Quang chỉ cảm thấy Lâm Hiểu đã biết được ý đồ của mình, nhưng không thể không nói, mặt lộ vẻ lúng túng, "Lâm Hiểu, tôi có một yêu cầu quá đáng, cô cũng thấy em gái tôi làm loạn như thế, mà chúng tôi đi ra ngoài chỉ tổng cộng có 6 người, nếu như gặp nguy hiểm nói không chừng không thể kịp thời bảo vệ cô ấy. Không biết vị hôn phu của cô ở binh đoàn Thần Hi có thể nói chuyện được không, nếu được, có thể chiếu cố Tĩnh Gia được không?" Kỳ thật nghe được Lâm Hiểu nói cô được vị hôn phu đón đi, Trịnh Thanh Quang đoán ra được vị hôn phu của Lâm Hiểu ở bên trong binh đoàn Thần Hi có thể có chút ít quyền lực.
Trịnh Tĩnh Gia vốn ở trên đường bị anh mắng còn cảm thấy ủy khuất, nhưng vừa rồi gặp được thây ma cấp 4 tấn công, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, biết rõ chính mình xác thực gây họa, nhưng chỉ do cô ở căn cứ đích xác quá nhàm chán, cho nên muốn đi ra ngoài một chút. Vốn cho rằng so với những lần trước kia như nhau, có nguy hiểm, nhưng có ca ca bảo vệ sẽ không phải gặp chuyện không may, nào biết lần này nhiệm vụ là thập tử nhất sinh, lúc này mới bắt đầu sợ. Lúc này đây Trịnh Tĩnh Gia vừa hay nhìn thấy Lâm Hiểu, người bên cạnh bọn họ nhận ra đó là binh đoàn đánh thuê cường đại nhất căn cứ. Trịnh Tĩnh Gia nghĩ nếu Thần Hi này lợi hại, tìm bọn họ bảo vệ thì tốt rồi. Trịnh Thanh Quang cũng nghĩ đến điểm này, bởi vậy mới có màn đón tiếp này.
Trịnh Tĩnh Gia vuốt theo lời anh mình nói ra, "Binh đoàn đánh thuê Thần Hi rất lợi hại, khẳng định không thành vấn đề."
Khác với Trịnh Tĩnh Gia, Trịnh Thanh Quang trong lòng thật lúng túng, dù sao yêu cầu của mình thật quá đáng. Chính mình đem con ghẻ phó thác cho Thần Hi, bất luận người có lý trí nào đều sẽ không đáp ứng. Nhưng vì an toàn của em gái, anh cũng chỉ có thể mặt dạn mày dày thỉnh cầu Lâm Hiểu, đương nhiên anh cũng tự mình biết rõ, "Tôi biết rõ việc này làm cho cô khó xử, chỉ cần đến lúc chúng tôi không thoát thân được, các người chiếu cố cô ấy là được. Đương nhiên thù lao nhất định không thể thiếu Thần Hi, cô xem có thể nói chuyện với thủ lĩnh Thần Hi một chút?"
Lâm Hiểu nhìn bộ dáng khẩn cầu của Trịnh Thanh Quang, cũng biết anh muốn bảo vệ em gái mình, mặc dù cô thật thưởng thức Trịnh Thanh Quang, nhưng sự tình này phải nói với Đường Thiên Dật, "Tôi biết rồi. Tôi sẽ nói chuyện với bọn họ một chút."
Cô không nói vị hôn phu của mình là thủ lĩnh Thần Hi, nghĩ đến lúc trực tiếp đem Trịnh Thanh Quang gặp Đường Thiên Dật, Đường Thiên Dật gặp xong chắc hẳn cũng không cự tuyệt, dù sao theo Lâm Hiểu thấy, Trịnh Thanh Quang người tốt bụng như vậy thật phi thường khó được.
Trịnh Thanh Quang thấy Lâm Hiểu đồng ý đi hỏi, mặc kệ có thành hay không, anh thật cảm kích, "Lâm Hiểu, thật sự cảm ơn cô. Đúng rồi, Phó Hạo cũng đi theo chúng tôi, chỉ là vừa rồi anh ấy đi nơi khác thanh lý thây ma."
Đang nói, Phó Hạo đã quay trở về, thấy Lâm Hiểu khẽ gật đầu với cô, "Đã lâu không gặp."
Lâm Hiểu lại cùng Phó Hạo hàn huyên một phen, mới biết được bạn bè anh không có ở đây, cho nên từ khi đến thành phố H đều ở cùng chỗ với bọn Trịnh Thanh Quang. Lâm Hiểu an ủi vài câu, sau cũng không nhắc lại đề tài này.
Nghiên Kinh vẻ mặt khắc nghiệt từ lầu hai đi xuống, thấy được bọn Trịnh Thanh Quang mới biết thì ra Lâm Hiểu gặp được bọn họ, anh không phải người nói nhiều, chỉ chào hỏi bọn Trịnh Thanh Quang rồi hướng về phía Lâm Hiểu, "Lâm Hiểu, thủ lĩnh tìm cô."
Bởi vì Nghiên Kinh đã quen gọi tên Lâm Hiểu, sau khi gia nhập Thần Hi cũng không như những người khác gọi cô là thủ lĩnh phu nhân, Lâm Hiểu ngược lại rất hài lòng, mỗi lần cô nghe được người gọi mình là phu nhân liền có loại cảm giác như mình giá đi mấy chục tuổi, cô kháng nghị mấy lần, nhưng thấy mọi người vẫn tiếp tục gọi thế, cuối cùng cũng không lại rối rắm.
Nghe được Đường Thiên Dật tìm mình, Lâm Hiểu lộ ra tia hạnh phúc, hướng về bọn Trịnh Thanh Quang nói, "Các người còn chưa gặp vị hôn phu của tôi, đi, tôi dẫn các người đi làm quen."
Nghe Lâm Hiểu xưng hô với vị thủ lĩnh trong miệng Nghiên Kinh là vị hôn phu, Trịnh Thanh Quang cùng Phó Hạo giật mình, hai người nhìn thoáng qua nhau.