Lâm Hiểu hưng phấn, "Đúng vậy, chỉ cần dị năng em thăng cấp, không gian sẽ không ngừng lớn lên!"
Trong mắt Đường Thiên Dật lóe lên cái gì, hắn tinh tế quan sát khắp nơi, Lâm Hiểu bắt đầu giới thiệu mọi thứ cho Đường Thiên Dật, lại dẫn hắn vào trong phòng ngủ đưa những ghi chép cho hắn xem. Đường Thiên Dật lật xem một hồi, đại khái đã hiểu được địa phương này, "Em đã nói thời gian bên trong này so với bên ngoài là một phần mười, vì sao không ở chỗ này trồng trọt một chút."
Nói đến trồng trọt, Lâm Hiểu liền vỗ ngực liên tục, ai thán liên tục, "Em cũng nghĩ vậy, nhưng em đến nước uống của mình còn không đủ, lấy đâu ra nước dư thừa trồng trọt rau dưa."
Đường Thiên Dật cong khóe miệng, "Em không có, nhưng anh có."
"Thật? Chẳng lẽ anh thức tỉnh dị năng hệ thủy?"
Đường Thiên Dật gõ đầu Lâm Hiểu một cái, "Em tưởng thức tỉnh dị năng là rau cải trắng sao? Muốn thức tỉnh là có ngay. Anh nói là trong đội ngũ có người có dị năng hệ thủy, nước chúng ta dùng vẫn luôn hết sức sung túc. Mặt khác muốn trồng trọt cũng phải có hạt giống mới được." Đường Thiên Dật như có điều suy nghĩ, hắn đã bắt đầu có kế hoạch từ đâu lấy được mầm giống.
"Năng lực của em càng tăng không gian cũng sẽ thành lớn, sau này em phải đột phá lên nhiều mới được."
"Em cũng muốn nha, nhưng tinh hạch nào có dễ như vậy được."
Đường Thiên Dật cười nói, "Yên tâm, anh có đây."
Hắn kéo Lâm Hiểu ra ngoài, từ dưới nệm giường đem ra một cái hộp, mở ra nhìn đều là tinh hạch hệ hỏa, từ cấp một đến cấp 4, Đường Thiên Dật đem tinh hạch để vào tay Lâm Hiểu, "Khi đó anh không biết thu thập chút ít này có hữu dụng hay không, nhưng mỗi lần gặp được thây ma hệ hỏa đều không tự giác thu thập, không ngờ tới nay đã có một hộp lớn."
Lâm Hiểu vuốt ve mớ tinh hạch xinh đẹp, trong lòng tràn trề cảm động cùng luống cuống, cô không biết đoạn thời gian mình không có ở đây, Đường Thiên Dật mang tâm tình như thế nào mà thu thập những tinh hạch này, những tinh hạch hệ khác hắn để tùy tiện ở tủ đầu giường, ai cũng có thể đến trộm, nhưng chút ít tinh hạch hệ hỏa này lại bị hắn giấu đi.
Lâm Hiểu nhào tới ôm chặt Đường Thiên Dật, chôn đầu vào trong ngực Đường Thiên Dật, dấu đi nước mắt, "Thật xin lỗi, em đến tìm anh muộn như thế."
Đường Thiên Dật bị Lâm Hiểu bất thần xông đến nằm ngã xuống giường, hắn nhắm mắt lại, dùng sức ôm chặt Lâm Hiểu vào trong ngực, cơ hồ muốn đem Lâm Hiểu nhập vào trong xương cốt mình, như vậy cô sẽ không bao giờ rời mình đi được nữa.
Hắn nhẹ khẽ vuốt vuốt đầu Lâm Hiểu, "Không sao, chỉ cần em còn sống, chính là ông trời đã tối đại nhân từ với anh."
Hai người hưởng thụ một hồi thời khắc ôn tình, Lâm Hiểu nhớ tới chính mình còn vì Đường Thiên Dật thu thập qua một viên tinh hạch hệ tinh thần, lập tức ngẩng đầu nhìn Đường Thiên Dật tranh công, "Em cũng vì anh thu được một viên tinh hạch hệ tinh thần, nhưng em nghĩ anh hiện tại khẳng định không cần nữa." Lâm Hiểu có chút mất mát. Kỳ thật Lâm Hiểu đã sớm biết Đường Thiên Dật khẳng định không chỉ ở cấp 2, mặc dù hắn thu liễm khí thế, nhưng người có dị năng sẽ cảm ứng được đẳng cấp khác biệt.
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Thiên Dật lóe qua một tia nhu hòa, "Anh đương nhiên sẽ lấy, đây coi như là tín vật đính ước của em."
Lâm Hiểu sắc mặt ửng hồng, "Ai đưa cho anh tín vật đính ước đâu!" Lâm Hiểu từ trong không gian xuất ra tinh hạch đưa cho Đường Thiên Dật.
Đường Thiên Dật nhìn tinh hạch đen trong tay Lâm Hiểu, mặc dù hắn hôm nay không cần dùng đến, nhưng trong lòng thật ấm áp, chính hắn là một người có dị năng hệ tinh thần tự nhiên biết rõ thây ma hệ tinh thần khó đối phó như thế nào, lại càng không cần phải nói đến việc không dễ dàng đối phó với thây ma ngang cấp. Đường Thiên Dật nắm chặt tinh hạch trong tay, hôn Lâm Hiểu một cái thật sâu, sau khi kết thúc mới thủ thỉ với Lâm Hiểu vẫn còn thở gấp, "Về sau đừng mạo hiểm như vậy nữa, gặp được thây ma hệ tinh thần, việc em phải làm duy nhất là trốn đi, biết chưa?"
"Em biết rồi."
"Nếu anh đã đưa em phỉ thúy như ý, em đem tinh hạch đáp lễ, đây đương nhiên là em cho anh tín vật đính ước. Anh sẽ giữ gìn cẩn thận."
Sau đó Lâm Hiểu theo Đường Thiên Dật đi xuống lầu, một khắc đi xuống tới nơi, Lâm Hiểu rõ ràng cảm giác được, mới vừa rồi đại sảnh còn rất náo nhiệt trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, sau đó tất cả mọi người ra vẻ bộ dáng như có điều suy nghĩ, Lý Song Bằng lại là hướng Đường Thiên Dật giơ ngón tay cái lên , thủ lĩnh không hổ là thủ lĩnh, cả một đêm làm mệt mỏi như thế, để Lâm Hiểu thời điểm này mới xuống lầu.
Bị nhiều người ái muội nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Hiểu đầy xấu hổ, cô nhẹ nhàng bấm bên hông Đường Thiên Dật một cái, hắn lúc này mới ho nhẹ một tiếng, tất cả mọi người lập tức quay đầu, tiếp tục nói chuyện mới vừa rồi, phảng phất như xem Lâm Hiểu không tồn tại.
Trong những người này, Lâm Hiểu nhìn thấy Cố Tử Dương, nhìn đến hắn khi đó kích phát dị năng cho nên sống lại, thấy được ánh mắt Lâm Hiểu, Cố Tử Dương hướng về Lâm Hiểu mỉm cười gật gật đầu.
Đường Thiên Dật cùng bọn Cố Tử Dương có lời muốn nói, hướng Lâm Hiểu ý bảo một cái, sau đó rời đi.
Lâm Hiểu đi về hướng cha Lâm, mẹ Lâm, "Ba, mẹ." Cha Lâm gật đầu, mẹ Lâm kéo Lâm Hiểu, "Mau ngồi xuống."
Nghiên Kinh cùng La Tiểu Bàn cũng cùng lại đây, Lâm Hiểu hỏi, "Các người ở đâu?" Nghiên Kinh trả lời, "Ở biệt thự kế bên."
La Tiểu Bàn là cái miệng dừng lại không được, "Đại tỷ, chị không biết rõ người đàn ông của chị có bao nhiêu lợi hại..." Nói gần nói xa đều là sùng bái Đường Thiên Dật, "Tôi quyết định, tôi cũng muốn gia nhập binh đoàn Thần Hi, trở thành người của thủ lĩnh."
Đối với việc La Tiểu Bàn muốn gia nhập đội ngũ Đường Thiên Dật, Lâm Hiểu cũng không có ý kiến, theo ý cô, đi theo cô hay Đường Thiên Dật đều là như nhau, "Nghiên Kinh, còn anh?"
"Tôi cũng muốn vậy." Nói xong câu đó, Nghiên Kinh còn dè dặt nhìn Lâm Hiểu, từ trong ánh mắt Nghiên Kinh thấy được sự sùng bái cùng mãnh liệt, Lâm Hiểu không thể không tự kiểm điểm bản thân một phen, thật là, đi theo chính mình thật không có tiền đồ gì, so với theo boss.
"Kỳ thật anh không cần băn khoăn tôi, gia nhập hay không là do chính anh, hơn nữa vốn là, nếu các người không muốn gia nhập, tôi cũng muốn kéo các người gia nhập." Nói thật, gia nhập theo đội Đường Thiên Dật, đối với phát triển sau này của Đường Thiên Dật có lợi nhiều.
Ngày hôm sau, lúc Lâm Hiểu rời giường, Đường Thiên Dật đã không có ở đây. Biết rõ không gian của Lâm Hiểu là chỗ tốt, buổi tối Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật đều ở lại trong không gian. Đường Thiên Dật lại nói với Lâm Hiểu dự định của hắn, trước mắt việc quan trọng nhất là Lâm Hiểu mở rộng không gian của cô, có nghĩa là cô phải tăng lên dị năng, mà hắn hôm nay cũng sẽ đi ra ngoài tìm hạt giống thực vật, đây là nền tảng cho kế hoạch tương lai của hắn. Đường Thiên Dật dự định sẽ lập một căn cứ của mình ở phía Bắc.
Trong sách Đường Thiên Dật xác thực thành lập một căn cứ thuộc về mình, không nghĩ tới hắn đã có kế hoạch sớm như thế.
Vì để cho mình có thể giúp Đường Thiên Dật, Lâm Hiểu tự nhiên là muốn cố gắng lên nhiều. Bởi vì vậy, cô ở trong không gian sử dụng tinh hạch của Đường Thiên Dật, toàn lực đột phá lên cấp 3. Còn như đẳng cấp của Đường Thiên Dật, Lâm Hiểu tối qua cắt đất đền tiền, bị hắn hung hăng ham muốn một hồi mới cuối cùng từ miệng hắn tiết lộ ra, hắn thế mà đã đến cao tầng cấp 4! Còn kém một bước nữa đã có thể đột phá đến cấp 5, Lâm Hiểu khi đó mặt trở nên xanh lè. Hiện tại đa số người có dị năng đều là cấp 2, một số ít là sơ cấp cấp 3, hắn thế mà đã cấp 4, còn là cấp cao, Lâm Hiểu chỉ có thể nói, không trách được là boss!
Có tinh hạch Đường Thiên Dật cung cấp, Lâm Hiểu chuyên chú trong phòng tuy luyện 3 ngày, kỳ thật trong không gian đã qua một tháng, cuối cùng đột phá đến cấp 3.
Nghĩ đến Đường Thiên Dật đi ra ngoài cũng mau trở lại, Lâm Hiểu cuối cùng không tiếc rẻ nữa, ra khỏi không gian, đi xuống lầu. Vì liên tục ăn lương khô trong không gian, miệng cô đã nhạt thếch, cho nên việc đầu tiên khi bước ra ngoài là, cô muốn đi tìm đồ ăn.
Mẹ Lâm vừa nghe thấy phòng Lâm Hiểu có động tĩnh lập tức mở cửa phòng, phòng bọn họ cũng ở cùng tầng, Lâm Hiểu liên tiếp 3 ngày không ra ngoài, mẹ Lâm sớm lo lắng nhiều, mặc dù Lâm Hiểu có nói muốn tu luyện dị năng, bà cũng không muốn đi quấy rầy, nhưng vẫn sợ cô có chuyện gì, nếu không phải cha Lâm ngăn cản, bà đã muốn chạy tới gõ cửa nhiều lần.
Giờ phút này vừa nghe đến động tĩnh, lỗ tai bà dựng lên, "Phải Hiểu Hiểu đi ra ngoài không?"
"Em cứ quan tâm mù quáng, Hiểu Hiểu lớn rồi, biết chính mình nên làm cái gì."
"Em đây không phải là lo lắng sao." Mẹ Lâm chạy đến, nhìn thật sự là Lâm Hiểu, lập tức cao hứng, "Hiểu Hiểu, đứa nhỏ này, ở trong phòng đã 3 ngày, cuối cùng đã chịu đi ra."
"Mẹ, con đói bụng." Mẹ Lâm nghẹn một bụng muốn nói, kết quả bị Lâm Hiểu một câu nói lập tức nói sang chuyện khác, "A, đã đói bụng? Mặc dù nói tu luyện là trọng yếu, nhưng thân thể cũng quan trọng, về sau cũng không thể làm loạn. Con chờ đây, mẹ đi làm." Hiện giờ không phải giờ cơm, hiện tại cũng không phải thời bình, căn bản không có cơm dư đồ ăn thừa, tất cả đồ ăn đều ăn hết trong bữa.
Mẹ Lâm kéo Lâm Hiểu sẽ phải xuống lầu nấu cơm, cha Lâm nghe được động tĩnh cũng đi ra khỏi phòng, "Đây là đi đâu?"
"Hiểu Hiểu đã đói bụng, em đi làm cơm."
Cha Lâm trêu chọc, "Phòng bếp căn bản không có nguyên liệu nấu ăn, em lấy cái gì mà làm? Chờ đó, anh đi chỗ hậu cần lĩnh."
Tất cả thức ăn đều ở chỗ hậu cần, bên trong phòng bếp không căn bản không có thức ăn gì. Mẹ Lâm vỗ đầu một cái, đây còn không phải sao, bà làm sao làm cơm?
Lâm Hiểu cùng mẹ chờ trong phòng khách, lúc này trong phòng khách không có người, mẹ con các cô hai người tâm sự, hỏi bà trước đây trải qua như thế nào.
Nói tới trước kia, mẹ Lâm liền không giấu được thổn thức, "Nếu không phải là con nhắc nhở, mẹ và ba con khả năng sớm đã... Chao ôi, về sau trời đông giá rét, mẹ cũng không có chỗ nào đi, liền đi theo một đội ngũ làm việc, cũng miễn cưỡng chống được. Nhưng đều không biết mình có thể sống sót hay không, sau đó mùa đông đi qua, nhờ Thiên Dật đón mẹ lại đây, mẹ mới biết được, cậu ấy cũng cứu ba con ra. Chúng ta đối với cậu ấy thật vô cùng cảm kích, cậu ấy vì con làm đến được chuyện này thật phi thường. Con phải đối xử tốt với Thiên Dật, có biết hay không?"
Lâm Hiểu nghe mẹ Lâm tránh nặng tìm nhẹ, trong nội tâm chua xót, bà một người bình thường như thế nào ở trong đội ngũ làm việc, phỏng đoán như Lâm Hiểu đã thấy ở thành phố S những người kia bị đối xử còn hơn heo chó. Chỉ là mẹ Lâm không muốn nhắc đến, Lâm Hiểu cũng không muốn làm cho bà nhớ lại ký ức thống khổ, cô nhịn xuống khổ sở, nói đùa, "Mẹ, con mới là con gái của mẹ nha! Mẹ như thế nào lại thiên vị anh ấy."
"Nha đầu này!"
Hai người cười cười nói nói, qua hơn bốn mươi phút cũng không thấy Lâm phụ trở về, "Ba như thế nào vẫn chưa trở lại?"
"Đúng vậy, lấy nguyên liệu cần lâu như thế sao?"
Lâm Hiểu trong lòng trầm xuống, "Mẹ, chúng ta đi xem một chút."
Mẹ Lâm nghe Lâm Hiểu nói muốn đi chỗ hậu cần, trong lòng căng thẳng, cuống quít nói, "Không cần, mẹ đi một mình được rồi. Con chờ ở đây đi."
Lâm Hiểu nhìn thấy mẹ Lâm có chỗ không đúng, trong nội tâm hoài nghi lên, bọn họ nhất định là có chuyện gạt mình, vì vậy cô cười híp híp mắt, kéo tay mẹ Lâm, "Không sao, mẹ, dù sao con cũng không có việc gì làm, cùng đi chung đi."