Y mang bộ dạng tiên quân, lại mang theo vẻ bất đắc dĩ, ra chiều quan tâm. Minh Kha hận không thể nhảy dựng lên bóp cổ Tạ Phùng Thù, nhưng tên vô sỉ trước mắt này tốt xấu gì cũng là tiên quân nhà mình, hắn là tiên đồng thức thời, chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng đáp lại: “Biết rồi, tiên quân.”
Bùi Ngọc cũng không biết tin hay không, hừ cười một tiếng ném vỏ hạt dưa trong tay trở về, nói: “Vậy thì không quấy rầy Lăng Hành tiên quân tu hành.”
Hắn dừng lại, lại lạnh lùng nói: “Hiện tại thời cuộc rối loạn, tiên quân phép thuật không cao vẫn là không nên ra ngoài thì tốt hơn.”
Tạ Phùng Thù ở trong lòng đã treo người lên đánh trăm ngàn lần, trên mặt còn treo nụ cười gật đầu: “Không tiễn.”
Chờ thân ảnh hai người xa dần, Minh Kha đột nhiên nhào tới trên người Tạ Phùng Thù, giận dữ nói: “Ai ăn vặt, người nó rõ xem!”
“Tình thế nguy cấp, ta sai rồi ta sai sai rồi.” Tạ Phùng Thù vừa xin tha vừa kéo người từ trên người mình xuống, “Chờ ta trở về mang kẹo cho ngươi có được không, lại tìm cho ngươi chút đồ chơi mới lạ.”
Minh Kha nổi giận đùng đùng: “Ai muốn ăn kẹo đường hình người của người——”
Nói đến một nửa hắn mới phát hiện không đúng, đột nhiên ngẩng đầu: “Người muốn xuống núi?”
“Thiên đình gặp nạn, bản tiên quân sao có thể ngồi yên mặc kệ.” Tạ Phùng Thù chính nghĩa nói: “Ngươi bảo vệ tốt núi Vô Minh này chờ ta trở về, bản tiên quân hạ phàm thay trời hành đạo”
Minh Kha nhíu mày, mặt nhăn thành một cục: “Phù Quang tiên quân nói không thể ra ngoài.”
Tạ Phùng Thù nhịn không được đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Hắn nói là tiên quân phép thuật không cao, ta có phải không?”
Y làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của Minh Kha, thu tay về ho nhẹ một tiếng: “Dù sao thì ngươi ngoan ngoãn canh giữ tiên sơn là được, không nên chạy loạn, hiện giờ cũng không thể so với trước kia, cẩn thận bị yêu quái ăn tươi nuốt sống.”
Minh Kha không hề bị lay động, chỉ là ‘phốc’ một tiếng, đi theo Tạ Phùng Thù xuyên qua đình viện, thẳng đến trước cửa núi.
Giữa mây mù ở trên biển, thân hình Tạ Phùng Thù phía trước nửa ẩn nửa hiện. Mắt thấy y thật sự phải đi, Minh Kha mới đi về phía trước hai bước, nhăn nhó một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Vậy người nhớ về sớm một chút.”
Tạ Phùng Thù quay đầu lại, lộ ra một chút ý cười trong sương mù trùng trùng điệp điệp, trịnh trọng đáp: “Biết rồi.”
Nói xong, Tạ Phùng Thù hơi nhíu mày: “Đông Ngưng —— “
Nơi y nói chính là chỗ Ti Mệnh tiên quân bị tập kích, Minh Kha thấy thần sắc y không lo, dựng thẳng lỗ tai muốn biết y nhớ tới cái gì, tiếp theo chợt nghe thấy Tạ Phùng Thù lẩm bẩm: “Là ở bên nào?”
… …
Cuối cùng Minh Kha hoàn toàn khinh thường.
Cái đức hạnh này, muốn thay trời hành đạo. Trời biết cũng phải khóc.
*
Tạ Phùng Thù ngoài miệng nói đường hoàng, thực tế bất quá chỉ là bởi vì Phù Quang Quân Bùi Ngọc kia bộ dáng khinh người, thật sự là làm cho người ta rất chán ghét. Hơn nữa từ khi y phi thăng đến này đã ở núi Vô Minh, sớm đã chán đến phát phiền, có thể tìm lại Mệnh Bàn là tốt nhất, tìm không được thì coi như đến nhân gian rèn luyện một chuyến vậy.
Không giống như biển dài vô tận ở Nam Minh, Đông Ngưng nhiều núi, trải dài không dứt. Khắp núi đều là dây leo cổ thụ mọc um tùm, các ngọn núi hợp lại bốn phía với nhau, cao đến mức đáng kinh ngạc, kéo dài mấy ngàn dặm. Bởi vì đã là mùa đông, cây trên núi đều phủ một lớp tuyết mỏng, liếc mắt nhìn qua chính là một mảnh trắng xóa, chỉ có vài chỗ thoáng lộ ra một chút màu xanh thẳm của cây tùng.
Tạ Phùng Thù nhìn những ngọn núi liên tiếp không ngừng trước mắt, hận không thể quay đầu bỏ đi.
Bàng Nguyên Tử chỉ nói Ti Mệnh tiên quân đến Đông Ngưng thì bị mất Tinh La Mệnh Bàn, lại không nói rõ là rơi ở chỗ nào, chẳng lẽ mình phải đi tìm từ ngọn núi này sang ngọn núi khác.
——Tạm thời không bàn đến việc y có rảnh rỗi hay không, Tạ Phùng Thù ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Lúc y ra ngoài cũng không tính là sớm, hơn nữa từ Nam Minh đến Đông Ngưng xa mười vạn dặm, y dọc theo đường đi đông du tây dạo, mặc dù cưỡi ngư phong gấp rút chạy tới, nhưng cũng trậm trễ một chút thời gian, hiện giờ sắc trời đã tối, trăng đã treo trên Đông Sơn.
Tạ Phùng Thù thở dài một hơi —— thôi, vẫn là nên nghĩ xem tối nay bản thân mình qua đêm ở đâu vậy.
Y chậm rãi ở trên núi đi về phía trước, vừa quay đầu quan sát bốn phía.
Đông Ngưng núi nhiều rừng rậm, dân cư thưa thớt. Mấy ngày trước vừa mới có vài trận tuyết lớn, trên cây đều phủ kns một tầng tuyết trắng, tuyết đọng trên mặt đất ước chừng sâu một ngón tay, Tạ Phùng Thù đi trong đó, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng tuyết đọng đè gãy cành khô.
Đêm tối gió thổi, thích hợp cho mấy chuyện ma quái.
Sau một khắc, Tạ Phùng Thù nghe được tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh, càng tin tưởng điểm này.
Tiếng khóc lúc liền lúc đứt mà truyền tới từ bên trái y, có chút chói tai, còn xen lẫn tiếng lẩm bẩm của một người phụ nữ. Hơn nửa đêm trong rừng này có chút đáng sợ.
Tạ Phùng Thù không sợ nó đến, chỉ sợ nó không đến, lập tức đi tới chỗ khóc.
Y đi chừng mấy chục bước, tiếng khóc trong nháy máy liền biến mất, càng đi về phía trước, nền tuyết trước mắt xuất hiện một cô gái mặc áo đỏ.
Đối phương toàn thân mặc màu đỏ, trang điểm diễm lệ, mặc y phục này trong tuyết thật sự có chút chói mắt, nhưng sắc mặt nàng trắng bệch, mắt đầy lệ.
Ngâng đầu nhìn thấy Tạ Phùng Thù, đối phương từ trong tuyết thoáng đứng dậy, mở miệng nói: “Vị công tử này, đã từng nhìn thấy con trai của ta chưa?”
Hơn nửa đêm, một mình tìm con trai ở trong biển tuyết sâu?
Ngữ điệu của nàng như khóc như kể, nghe có vẻ điềm đạm đáng thương, nhưng Tạ Phùng Thù phi thăng thành thánh, thiên nhãn đã mở ra, rõ ràng đã thấy được ma khí ngút trời trên người đối phương.
“Chưa từng thấy.”
Đối phương lại đi về phía Tạ Phùng Thù vài bước, ôn nhu nói: “Đứa nhỏ ngoan cố, không biết chạy đi đâu, có thể làm phiền công tử giúp ta tìm một chút được không?”
Tiếng khóc vừa rồi của đứa bé rõ ràng truyền ra từ đây, trong đầu Tạ Phùng Thù nhớ lại tiên thư điển tịch mình lúc rảnh rỗi ở Vô Minh đã xem qua, muốn biết đây rốt cuộc là tai họa gì, đáng tiếc một lúc lâu cũng không nhớ ra.
Chậc, đứng là thường ngày quả thực không nên lười biếng.
Phụ nhân trước mắt còn đang chờ mình trả lời, Tạ Phùng Thù vừa đặt tay lên chuôi đao, nhướng mày cười.
“Trùng hợp, ta cũng có đang tìm đồ bị mất, dám hỏi cô năng đã từng thấy qua chưa?”
Đối phương vừa ngước mắt, chờ hành động tiếp theo của Tạ Phùng Thù. Tạ Phùng Thù nói tiếp: “Một mặt Mệnh Bàn màu đen.”
Sắc mặt đối phương bỗng lạnh xuống, kéo dài ngữ điệu: “Thì ra là một vị tiên quân.”
Trên mặt nàng vẫn còn mang theo nước mắt, lại nở nụ cười cổ quái với Tạ Phùng Thù, lộ ra hàm răng trắng lạnh lẽo, cùng lúc đó, tiếng khóc thê lương của đứa bé lại vang lên.
Mi tâm Tạ Phùng Thù khẽ nhíu, pahats hiện tiếng khóc nỉ non kia lại từ trong bụng nữ tử truyền tới.
Ánh mắt y rơi xuống eo của đối phương, sau một khắc, Tạ Phùng Thù liền nhìn thấy một bàn tay đẫm máu từ bụng người phụ nữ thò ra chống lên eo nàng, ngay sau đó ra sức giãy ra đầu và thân trên ướt sũng
Tiếng khóc càng ngày càng rõ ràng, chỉ chốc lát sau, một đứa bé toàn thân mang theo máu lại phá vỡ bụng của phụ nhân áo đỏ, trực tiếp chui ra, nằm sấp bên hông nữ tử nhìn chung quanh.
Người phụ nhân kia tựa hồ không cảm thấy đau, càng đi càng gần về phía Tạ Phùng Thù. Đứa bé bên hông nhìn một vòng, nhìn thấy Tạ Phùng Thù, ngừng khóc, ngửa đầu hướng về phía Tạ Phùng Thù phát ra tiếng cười quái dị.
Cả người hắn đều là ma khí, tiếng cười khàn khàn khó nghe, chói tai như đao cạo trên mặt đất.
Tạ Phùng Thù thấy thế thì bỗng nhiên tỉnh ngộ, kêu một tiếng: “A!”
Một tiếng này của y phát ra, hai tai họa trược mắt một lớn một nhỏ phỏng chừng cũng bị tiếng hô của y dọa sợ, đột nhiên dừng lại tại chỗ nhìn về phía Tạ Phùng Thù, biểu tình có chút không rõ nguyên nhân.
Tạ Phùng Thù nhìn hai yêu vật một lớn một nhỏ, rốt cũng cũng gọi ra tên của sơn quỷ này.
“Tử mẫu quỷ.”
Nói xong y suy nghĩ một chút, lại có chút không xác định nghiêng đầu, hướng về phía nữ quỷ kia hỏi: “Đúng không?”
Đối phương đại khái là cảm thấy bị lừa gạt, giận dữ quát một tiếng, một lớn một nhỏ trước sau nhào về phía Tạ Phùng Thù.
Tạ Phùng Thù cũng rút đao ra trong chớp mắt.
Đao của y tên Phong Uyên, chuôi đao quấn chặt nửa tấc hồng tuyến, đốc đao khắc chìm một đóa hoa sen chín tầng màu bạc sậm nho nhỏ, nửa khép chứ không nở rộ, điêu khắc thô kệch, thoạt nhìn có chút cổ quái. Đao dài ba thước, rộng không quá nửa ngón tay, thân đao thẳng tắp, trên lưỡi đao có mấy chuỗi tiếng Phạn. Chỉ có mũi đao mang theo một chút độ cong, lưu loát thu hẹp lại, ở trong đất trời ngập tràn băng tuyết lộ ra hàn ý âm u.
Tạ Phùng Thu trước tiên đi về phía phụ nhân trước mặt, quay đầu lại đã thấy tên quỷ nhỏ kia cũng nhào tới, tay trái bỗng biến ra một lá bùa ném ra ngoài, ké quát một tiếng: “Đốt.”
Trong khoảnh khắc lá bùa biến thành một đám lửa cháy hừng hực, phảng phất như đôi mắt dài nhanh chóng hướng về phía quỷ nhỏ kia.
Yêu vật kia tựa hồ rất sợ lửa, nhanh chóng lui về phía sau, trong miệng còn phát ra tiếng thét dài thảm thiết. Mà bên này, Tạ Phùng Thù đã chém một đao về phía quỷ mẫu, đao ý xé gió mà tới, cuốn phăng tầng tầng tuyết đọng, miễn cưỡng dọa quỷ mẫu kia lui vài bước.
Một đòn của đối phương không thành, đại khái là thấy tình thế không ổn, cư nhiên quay đầu chạy lên núi.
Tạ Phùng Thù lướt chân đuổi theo, nhanh chóng xuyên qua tuyết.
Một đường tuyết tuyết đọng trên cây bởi vì trận động tĩnh này không ngừng rơi xuống, nhưng so với biển rừng mênh mông thì tai họa kia còn quen thuộc đường trong rừng này hơn y. Tạ Phùng Thù cắn răng không biết đuổi theo bao lâu, khoảng cách lại càng ngày càng xa.
Cuối cùng người phụ nữ kia quay đầu lại phát ra một tiếng cười to kinh dị, nương theo tiếng khóc chói tai của đứa bé, lại khắc tiếp theo vô cớ biến mất trong bóng đêm.
Tạ Phùng Thù bất đắc dĩ ngừng lại, cau mày nhìn quanh một vòng, tạm thời thu hồi đao tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Phùng Thù vốn nghĩ yêu vật kia có lẽ đã ẩn nấp gần đây rồi, nhưng lại tìm không được. Cảm giác phương hướng của y lại vô cùng kém, không đầu không đua đi về phía trước ước chừng nửa khác, tình thế xoay chuyển, sâu trong rừng thông đột nhiên xuất hiện một tòa đình viện.
Tạ Phùng Thù đến đến gần một chút, mượn ánh trăng nhìn lại, trước mắt là một ngôi chùa.
Bước chân y chậm lại, cuối cùng cũng cách chùa khoảng bốn năm trượng.
Ngôi chùa nằm ở giữa những tầng lớp rừng rậm, được bao quanh bởi những cây cổ thụ cao chót vót trên núi, trông không lớn. Có chút mang nét chùa cổ ẩn thâm sơn, cách xa bụi trần. Ngôi chùa có tường đỏ ngói nâu, có lẽ là đã từ niên đại xa xưa, một chút cổ xưa và thất sắc, trước cổng chùa có một cây cổ thụ khổng lồ.
Cây cổ thụ che trời, thân cây tráng kiện đến kinh người, chiếu rập trước cửa chùa, cành lá phía trên cao chót vót kéo dài bên trong và bên ngoài chùa, cơ hồ che khuất nửa miếu thờ. Tạ Phùng Thù ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy là một mảnh màu trắng nặng nề, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng thanh lãnh.
Vừa mới đầu Tạ Phùng Thù còn tưởng rằng do sương tuyết đầy cây, mãi đến khi có mùi thơm nhàn nhạt bay qua, y ở dưới ánh trăng cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện đó cư nhiên là cây ngàn hoa ngập tràn như tuyết.
Đây là một cây Vạn Cổ Xuân.
Vạn Cổ Xuân tập tính kì lạ, sinh trưởng càng lâu, thời kỳ nở hoa càng dài. Vạn Cổ Xuân sinh trưởng hơn ngàn năm có thể có đến mấy chục năm vừa nờ, hoa nở mấy chục năm không tàn, cho nên gọi là Vạn Cổ Xuân. Hoa nở chính cánh, bởi vì hoa trăng như tiết, hình hoa như sen, và lâu dài bất baij, cũng là một trong những thánh hoa Phật giáo.
Cây Vạn Cổ Xuân trước mắt này hoa kín rễ sâu, phỏng chừng đã sống mấy ngàn năm.
Tạ Phùng Thù thu hồi ánh mắt, bỗng dưng lại nhìn thấy trước miếu có thêm một bóng người.
Thần kinh y vốn căng thẳng, lập tức muốn rút đao, rồi lại dừng lại.
Nương theo ánh trăng, Tạ Phùng Thù thấy rõ người trước mắt.
Đó là một —— ạch, hòa thượng.
Đối phương một thân tăng bào trắng tuyết, tay phải cẩm một ngọn đèn cổ xưa, anh nến mông lung lộ ra chiếu sáng một góc bóng đêm. Cổ tay trái đeo một chuỗi phật châu hắc đàn, ngoài ra không còn vật dư thừa, trong đêm tuyết thoạt nhìn có chút đơn bạc thuần khiết.
Nhưng đối phương tựa hồ không cảm giác được hàn ý, chỉ đứng ở trong tuyết trước miếu, nghiêng đầu nhìn Tạ Phùng Thù.
Hắn không biết đã đứng đó bao lâu, vẻ mặt không vui không buồn, ánh mắt rơi vào trên người Tạ Phùng Thù, lạnh lẽo giống như tuyết đọng ở chỗ cao nhất dãy núi Đông Ngưng, lạnh đến mức Tạ Phùng Thù giật mình.
Tạ Phùng Thù chắp tay chào, nói: “Vị này…”
Y dừng một chút không biết nên xưng hô như thế nào cho thích hợp, cuối cùng châm chước nói: “Vị tu giả này, có từng nhìn thấy một phụ nhân mặc hồng y và một đứa nhỏ không?”
Đối phương không trả lời, chỉ đứng ở bậc thềm trước cửa chùa, xa xa nhìn Tạ Phùng Thù.
Hòa thượng trước mắt trên người không có ma khí, tăng bào trắng tuyết lại không nhiễm bụi trần, càng không biết giá rét, đại khái là người tu hành ở trong núi.
Tạ Phùng Thù nghĩ như vậy, dứt khoát chắp tay một chút, tự giới thiệu.
Tạ Phùng Thù nghĩ như vậy, thẳng thắn xa xa vừa chắp tay, tự giới thiệu.
“Tại hạ Lăng Hành tiên quân, Tạ Phùng Thù.”
Nghe được câu này, một lát sau, hòa thượng trước miếu hướng về phía Tạ Phùng Thù nói: “Vào đi.”
Dứt lời, cũng mặc kệ Tạ Phùng Thù có nghe thấy hay không, xoay người đẩy cửa đi vào.
Tạ Phùng Thù đang lo lắng không có chỗ dừng chân, cũng mặc kệ thái độ của đối phương như thế nào, cất bước đi theo người vào miếu.
Y đẩy cửa chùa đi vào, trước tiên đập vào mắt chính là một phương đình viện, trong viện lát đá xanh, hai bên đều là những bụi trúc rậm rạp, trong đêm tuyết lộ ra một vệt xanh biếc.
Bên ngoài đất trời ngập tràn băng tuyết, trong miếu mặt đất lại khô ráo, không thấy một chút tuyết đọng. Phía trước viện cách đó không xa là một gian pháp đường, mơ hồ lộ ra một chút ánh sáng.
Thấy bước chân hòa thượng áo trăng không ngừng tiến vào pháp đường, Tạ Phùng Thù dừng một chút, vẫn là mặt dày đi theo vào, vừa ho nhẹ một tiếng: “Đi ngang qua bảo địa, quấy rầy ——”
Còn chưa dứt lời, Tạ Phùng Thù nhìn thấy quang cảnh trong điện, theo bản năng thu lại tiếng.
Pháp đường này rất lớn, cũng rất kỳ quái.
Không giống như các ngôi chùa khác thờ tượng Phật kim thân, đốt đèn thắp hương, không có một bức tượng nào trong pháp đường này. Pháp Đường trừ đi hai cửa sổ, ba bức tường còn lại đều là mặt đá xám trắng. So với miếu thờ pháp điện, càng giống như một gian thạch thất.
Nếu vẻn vẹn chỉ là như vậy đương nhiên không tính là cái gì —— trên ba mặt vách đá, cư nhiên khắc vô số phù điêu tượng Phật.
Phù điêu lồi lõm, chư Phật khác nhau. Có vị ngồi ngay ngắn trên mây cúi đầu, dường như nhìn xuống chúng sinh; có vị nhắm mắt cười, một bộ tư thái thiền định; còn có vị cầm bảo khí chân đạp ác quỷ hung thú, mặt lộ ra hung sắc, uy nghiêm vô cùng…
Ba mặt tường vô số các tựogn Phật, hoặc cười hoặc mắng hoặc ngồi hoặc nằm, động tác tư thái không lặp lại cái nào.
Tạ Phùng Thù tốt xấu gì cũng ở Tiên giới mấy trăm năm, nhìn một vòng trong lòng liền cũng hiểu được đại khái.
Tự Tại Thiên một ngàn Phật, Vô Sắc Thiên một ngàn Phật, Đại Phạm Thiên một ngàn Phật—— ba mặt tường, khắc tam thiên trong đạo Phật, tổng cộng ba ngàn Thần Phật.
Tạ Phùng Thù ở bên ngoài nhìn ngôi miếu này có chút chua xót, tiến vào mới biết là một thế giới khác, ít nhất pháp đường này rất huyền diệu.
Nhưng ngoại trừ phù điêu đầy phòng ra, đồ đạc trong đây cũng quá ít.
Tạ Phùng Thù thu hồi ánh mắt trên tường đá, dừng lại ở phía trước.
Đối diện với bức tường kia có một cái bàn thờ màu đen, trước bàn đặt hai cái bồ đoàn màu trắng, giữa bàn để một ngọn trường minh đăng, chính là chiếc đèn vừa rồi trong tay đối phương.
Phật đăng rất nhỏ, chiều dài ước chừng một chưởng, toàn thân trắng như ngọc, thân đèn không có bất kỳ trang trí nào, cực kì giản dị cổ xưa, đăng tọa là hình hoa sen chín cánh, ở giữa là một chùm hỏa diễm ửng đỏ, càng lộ ra trong phòng trống rỗng vắng vẻ..
Phật gia cho rằng đăng có thể giác ngộ chính tâm, người cầu giải thoát lây thân là đê đèn, tâm là trụ đèn, tăng giới luật được cho là thêm dầu; trí tuệ sáng suốt như đăng hỏa, có thể chiêu tan hết thảy si ám, chuyển tướng khai thị*. Cho nên các pháp điện trong cái chùa Phật từ trước đến này có rất nhiều đèn, thậm chí có hàng trăm hàng ngàn ngọn đèn, đề cầu chiếu sáng phá tan minh ám ngu si.
*Câu trên là giải thích từ “Đạt Ma phá tướng luận.” do tác giả chú thích.
Nhưng bên trong pháp đường này ngay cả một nén nhang cung phụng cũng không có, chỉ cung một ngọn đèn này, ánh nến yếu ớt, cùng với tượng ba ngàn Thần Phật uy nghi này thật sự không hợp.
Tạ Phùng Thù chỉ cảm thấy từ khi mình đi vào Đông Ngưng tới nay, khắp nơi đều lộ ra quái dị, bao gồm cả tòa dã miếu trên núi này. Người trước mắt đã ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt nhập vào tư thái thiền định.
Thôi, đã đến rồi thì nên ở lại, tốt xấu gì cũng là một ngôi chùa thờ Phật, hòa thượng trước mắt này tuy rằng thái độ lãnh đạm một chút, nhưng một thân tăng y thiền cốt, không giống yêu ma quỷ quái.
Tạ Phùng Thù nghĩ như vậy, tính toán cũng đồng loạt ngồi xuống. Vừa mới động một bước, đột nhiên nghe thấy một tiếng tức giận khàn khàn trầm thấp quát.
“Giáng Trần, ngươi cũng biết hối hận?!”
Thanh âm tựa như sấm sét, Tạ Phùng Thù bất ngờ không kịp đề phòng, giống như một con mèo đang xù lông, lập tức bị dọa dừng chân, cầm chuôi đao quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Y vốn tưởng rằng còn có người bên ngoài, nhưng trong phòng nhìn không sót một chút nào, ngoại trừ y cùng hòa thượng ngay cả một vật sống cũng không có.
Tạ Phùng Thù chần chờ thu hồi ánh mắt, lại nhìn thấy trong phù điêu trên tường bên trái, đầu một pho tượng Phật khắc đá cư nhiên động đậy.
Tòa thạch Phật kia kia chỉ cao nửa cánh tay, cầm ngược chùy Kim Cang, chân đạp Bạch Ngạch Hổ, chân trần ngực phẳng. Thân hình vẫn là pho tượng cứng ngắc lạnh như băng, đầu lại chậm rãi chuyển động, phát ra tiếng ma sát chói tai “rầm rầm”, mắt đá đục ngầu tái nhợt cũng từng chút từng chút di động, thẳng đến khi nhìn thấy tăng bào trắng tuyết của hòa thượng kia ở phía trước.
Đầu tượng rốt cục cũng dừng lại, gắt gao nhìn chằm chằm hòa thượng trước mắt, thô lỗ hét một lần nữa: “Giáng Trần, ngươi có biết hối hận không?!
Tạ Phùng Thù: “…”
Ngay cả chùa Phật cũng có thể bị ma ám, thế đạo gì đây?