• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Mặc Hàm

Cái ôm này, Tạ Phùng Thù tiết lộ khí lực toàn thân, cả người đều nhào vào trong ngực Giáng Trần, sau đó lại phát hiện đối phương có chút không đúng. Trên người đối phương truyền đến khí huyết tinh cực nhạt, hô hấp cũng không phải vững vàng như vậy.

Tạ Phùng Thù một lần nữa ngẩng đầu, mới phát hiện sắc mặt Giáng Trần cũng có chút tái nhợt. Y lập tức đứng thẳng dậy, xoay tay cầm cổ tay đối phương, đi dò xét chân nguyên đối phương.

Tu vi trong cơ thể Giáng Trần kích động lưu chuyển, phảng phất vừa mới trải qua một hồi ác chiến. Tạ Phùng Thù nhíu mày, hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”

Giáng Trần đầu tiên lắc đầu, sau đó mới giải thích ngắn gọn: “Cường phá tâm ma. ”

Tâm ma Giáng Trần đơn giản chính là Tạ Phùng Thù hai lần chết, kỳ thật đã qua lâu như vậy, nếu là đã từng, cho dù tâm ma tái hiện, cũng có thể không có khó có thể chịu đựng được như vậy.

Nhưng kiếp này, Tạ Phùng Thù đã trở lại.

Được nhìn thấy đối phương còn nguyên vẹn, tiêu sái thoải mái sống ở thế gian này, ngay cả để Giáng Trần nhìn ảo ảnh năm đó thể Tạ Phùng Thù chết, hắn cũng luyến tiếc.

Tạ Phùng Thù đoán được cái gì, trầm mặc một lát, cầm tay Giáng Trần thấp giọng nói: “Ngồi một hồi đi.”

Tầng thứ chín âm u ẩm ướt, nhưng bởi vì phía dưới chính là Vô Gian Địa Ngục, có nghiệp hỏa vô tận, chẳng những không lạnh, mặt đất cư nhiên còn có chút ấm áp. Tạ Phùng Thù và Giáng Trần ngồi trên bãi đất, tựa vào vách đá điều tức.

Coi như là ngồi trên mặt đất phủ đầy bụi bặm, Giáng Trần vẫn sống lưng thẳng tắp như trước, giống như là trúc trong núi Tu Di, hắn nhắm mắt điều tức tu vi, Tạ Phùng Thù ở bên cạnh nhìn hắn.

Kỳ thật Tạ Phùng Thù cũng không tốt, y vừa mới cùng Phong Tịch đánh một trận, lại từ tháp thứ tám trực tiếp ngã xuống, ngực khí huyết còn đang cuồn cuộn, tu vi cũng chưa bình phục.

Y chỉ….không muốn nhắm mắt lại

Đại khái là ánh mắt của y quá mức chuyên chú, qua một lát Giáng Trần cũng mở mắt ra, nhìn Tạ Phùng Thù. Đôi mắt hắn trong vắt lạnh lùng sâu thẳm, có vẻ có chút lãnh đạm, hết lần này tới lần khác ánh mắt lại vô cùng chuyên chú.

Phảng phất tam giới lục đạo, vạn trượng hồng trần, trong mắt hắn chỉ chứa một mình Tạ Phùng Thù.

Tạ Phùng Thù bừng tỉnh, đêm đó mình xông vào sau núi, ở trong rừng dưới ánh trăng, đối phương cũng nhìn mình như vậy.

“Đang suy nghĩ cái gì?”

“Ta đang suy nghĩ…” Tạ Phùng Thù tựa vào tường, lộ ra một chút ý cười, “Ngày đó ta trở về Tu Di, lúc ngươi nhìn thấy ta, đang suy nghĩ cái gì?”

Giáng Trần không lập tức trả lời, Tạ Phùng Thù cũng không vội, trên đỉnh đầu bọn họ có một ngọn đèn, ánh nến như đậu, mơ hồ chiếu ra bóng dáng mờ mịt của hai người. Một lát sau, Giáng Trần mới mở miệng: “Ta đang suy nghĩ… Trông ngươi có vẻ cao lên.”

“……”

Tạ Phùng Thù không nghĩ tới lại là câu trả lời này, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, hỏi ngược lại: “Cái gì?”

“Ngươi cao lên rồi.” Giáng Trần đáp. “Ta nhớ rõ kiếp trước lần cuối cùng gặp ngươi, ngươi đứng ở dưới Vạn Cổ Xuân, có cành Vạn Cổ Xuân hoa lá rủ xuống, sẽ đụng phải bên tai ngươi. Khi đêm đó ngươi đến, tấc lá hoa vừa vặn rơi xuống vai ngươi.”

Thanh âm Giáng Trần rất thấp, không nghe ra cảm xúc gì: “Ta nhìn ngươi, nghĩ, ngươi hẳn là cao lên rồi.”

Hắn nói bình thường như vậy, giống như cách nhau ở giữa không phải là bảy trăm năm, chẳng qua là ba, năm tháng hoặc là lác đác vài ngày.

Trăm năm gặp nhau, giống như lần đầu tiên gặp gỡ.

Trái tim Tạ Phùng Thù giống như bị người ta gắt gao nắm chặt, không giống như lúc mới nhìn thấy kiếp trước đau đớn, hiện tại càng giống như chua mà khổ, chậm rãi lan tràn khắp toàn thân, giữa môi và răng đều là mùi vị chua xót này.

Ta còn nhập ma gì, Tạ Phùng Thù nghĩ. Chỉ cần một Giáng Trần, cũng đủ cho ta vạn kiếp bất phục.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tạ Phùng Thù chợt buông lỏng, nghiêng đầu tựa lên vai Giáng Trần, nhắm mắt lại, dùng một loại ngữ khí rất lạnh nhạt nói: “Phong Tịch muốn lấy mệnh bàn dụ dỗ ta đọa ma, đối kháng tiên giới, lấy lại kim đan.”

Giáng Trần: “Hắn muốn ra tháp.”

“Kim đan không thể cho hắn.” Tạ Phùng Thù nói. “Ân oán giữa ta và tiên giới là việc của ta, ma tu một khi ra khỏi tháp, hậu hoạn vô cùng.”

Tạ Phùng Thù mở mắt ra, nhìn thẳng về phía trước.

“Bất quá mấy trăm năm, ma tu đã chạy trốn hai lần, Trấn Ma tháp chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu, ta muốn giết Phong Tịch.”

Có lẽ cuộc đối thoại giữa mình và Giáng Trần, Phong Tịch  vẫn như cũ ở đâu đó nghe, nhưng Tạ Phùng Thù đã không còn quan tâm nữa. Y đã hạ quyết tâm, liền nhất định nói ra là làm, vạn loại biến số đều không dao động được mảy may.

Giáng Trần yên tĩnh một lát, cũng không có thần sắc kinh ngạc gì, chỉ nói: “Được.”

Tạ Phùng Thù cười cười: “Ta cảm thấy… Hắn nên ở tầng thứ chín.”

Tạ Phùng Thù và Giáng Trần đều ở tầng thứ chín, Phong Tịch không dám đối lập với hai người, càng không dám mặc kệ hai người, cần thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai người. Huống chi Tạ Phùng Thù vừa mới xuất tâm ma, đối phương có thể lập tức phát hiện, tất nhiên cách không xa.

Trấn Ma tháp từ tầng thứ nhất đến tầng thứ chín, càng đi xuống càng lớn, thạch thất tầng thứ chín rất nhiều, thông đạo quanh co uốn lượn, Tạ Phùng Thù bấm quyết, giữa không trung có thêm vài điểm u lam, tản ra bốn phía.

Tạ Phùng Thù và Giáng Trần theo thông đạo trước mắt, từng chút từng chút tìm về phía trước.

Dọc theo đường đi hai người đều không nói gì, liền càng có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm yêu ma trên đỉnh đầu càng ngày càng gần, lúc đầu còn bất quá chỉ có một chút động tĩnh nhỏ, sau đó tiếng vang liền càng lúc càng lớn, thanh âm chúng nó bò trên mặt tường trên mặt đất, thanh âm xuyên qua đường đá, còn có thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu gào bén nhọn… Giống như thủy triều, tiếng xào xạc không dứt.

Trong lúc nhất thời, giống như tất cả tà từ đều sẽ dâng lên tầng thứ chín.

Nếu là bình thường, chúng nó tất nhiên không lớn mật như vậy, tất nhiên là bị sai khiến, ngay cả trên đường hai người cũng bắt đầu không ngừng có mấy thứ này ngăn trở đường đi, ý đồ cản trở bọn họ tìm người. Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần liếc nhau, đều hiểu được, Phong Tịch có lẽ là muốn phá nồi dìm thuyền.

Đối phó với những ma tu này hai người coi như dư dả, nhưng không chịu nổi số lượng đông đảo, dọc theo đường đi tốc độ của hai người cũng dần dần chậm lại. May mà cùng lúc đó, Tạ Phùng Thù thả ra những thần thức kia cũng có động tĩnh.

Tạ Phùng Thù phóng ra đông đảo thần thức, để cho chúng nó phân tán ở trong tháp tìm kiếm tung tích Phong Tịch, lúc này ở hướng Tây Nam rốt cục truyền đến.

Tạ Phùng Thù lấy Phong Uyên đã ra khỏi vỏ, chém xuống một ma tu nhào tới, mặt mày hơi nhấc lên, dưới chân chuyển động, cùng Giáng Trần đi về hướng đó.

Trên đường còn có rất nhiều thông đạo ngổn ngang, khi thì yêu ma thoát ra, Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần thật khó lắm mới đi đến cuối đường, là một gian thạch thất phong bế.

Lúc này trong thông đạo đã không còn ánh sáng, Tạ Phùng Thù đưa tay đẩy cửa Thạch Thất ra, bước vào.

Thạch thất rất lớn, có vẻ thập phần trống trải, cuối cùng đứng một người. Cửa đá đột nhiên khép lại phía sau bọn họ, ngăn chặn tất cả thanh âm ở ngoài cửa. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, bóng nến lay động, chiếu sáng ba đạo thân ảnh.

Tạ Phùng Thù tay cầm Phong Uyên, đao quang lạnh lùng. Y nhìn chăm chú vào người trước mắt, thần sắc có chút trống rỗng

Thời gian này quá lâu, lâu đến khi Giáng Trần thấp giọng gọi một tiếng tên y, Tạ Phùng Thù lại như chưa từng nghe thấy.

Y tựa hồ thật không ngờ, hoặc là đã sớm đoán được, đến cuối cùng, yết hầu Tạ Phùng Thù khẽ động, trên mặt rốt cục lộ ra một chút bi sắc nhàn nhạt.

“Ta…”.

Vừa nói một chữ, Tạ Phùng Thù ngừng lại, thanh âm của y căng thẳng quá chặt, giống như sắp đứt gãy, không thể không dừng lại một hồi nữa mở miệng.

“Ta luôn nghĩ… Phong Tịch không cách nào ra khỏi tháp, Lang Tẫn cùng các ma tu khác bởi vì Giáng Trần ở trong núi, không dám tiến vào Tu Di, càng không dám bại lộ mình trước Thiên giới chạy ra khỏi tháp, sao dám tập kích một tiên quân, đánh cắp mệnh bàn?”

“Rốt cuộc là ai có thể ở núi Tu Di có thể đoạt Mệnh Bàn trước, lại giết Tử Mẫu Quỷ, không bị Giáng Trần phát hiện?”

Tạ Phùng Thù hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào người trước mắt. Giọng nói của y khàn khàn, như thể mỗi từ là một nỗ lực rất lớn để đẩy ra khỏi cổ họng.

“Ngươi nói xem, sư huynh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK