• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Mặc Hàm

Đó là nửa đêm, mặt trời đỏ lặn, hoàng hôn núi rừng. Tạ Phùng Thù một mình đi trong rừng, toàn thân đỏ rực hết sức nổi bật.

Y ăn cơm xong vụng trộm lẻn ra, thứ nhất vì y lười biếng không muốn luyện công; thứ hai, y nghe Trào Khê nói mình là quỷ nhát gan mà canh cánh trong lòng, vì thế to gan lớn mật, nhất định phải đi gặp hòa thượng ăn yêu quái kia.

Núi Tu Di hình dáng rộng lớn, chờ Tạ Phùng Thù đi tới phía sau núi, hoàng hôn đã hoàn toàn chìm xuống. Trong rừng nổi gió, thổi đến cỏ cây xào xạc rung động. Tạ Phùng Thù càng đi càng chậm, một bên nhìn xung quanh, sợ nơi nào đột nhiên xuất hiện một con quái vật mặt xanh nanh vàng. Đáng tiếc ngoại trừ thỉnh thoảng gà rừng và thỏ chạy ra khỏi núi y hoảng sợ ra, cái gì y cũng không thấy.

Y đúng là có chút chột dạ —— chưa bao giờ đặt chân vào nhân gian, chỉ có một chút hiểu biết về thế giới ngoài Tu Di đều đến từ những người khác sau khi xuống núi mang về cho y vốn là lời kể của bọn họ, trong đó Lữ Tê Ngô thích nói to, Trào Khê lão thích hù dọa y, chỉ có Tuy Linh đáng tin cậy, huống hồ Tu Di tinh quái không nhiều lắm, còn tất cả đều là tiểu yêu như thỏ tinh Mai Hoa Lộc,  một cơn gió thổi cỏ lay chạy còn nhanh hơn mình.

Một lời nói, Tạ Phùng Thù hóa hình hơn hai trăm năm, chưa từng thấy qua đại yêu ăn thịt người nào, cũng chưa từng thấy qua hòa thượng có thể ăn yêu quái.

Mắt thấy trời sắp đen, Tạ Phùng Thù thầm nghĩ trở về thôi, lại cảm thấy cứ trắng tay như vậy mà quay về Trào Khê không biết sẽ giễu cợt y như thế nào, dứt khoát vô định đi lòng vòng trong rừng.

Đợi y đi vào sâu trong rừng, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gốc cây cổ thụ.

Khác với cây ngô đồng xanh mướt, lá xanh như ngọc bích giống của sư phụ, mặc dù đều là đại thụ che trời, cây trước mắt này hoa rực rỡ như tuyết, trùng trùng điệp điệp, cơ hồ che khuất nửa ngày trời, gió núi vừa qua, cánh hoa như tuyết rơi xuống, rơi đầy đất.

Tạ Phùng Thù liếc mắt một cái liền bị hoa đầy cây này hấp dẫn ánh mắt, kinh ngạc nhìn một lúc lâu, lại quay đầu, mới phát hiện phía sau cây có một tiểu viện.

Sân không lớn, tường đỏ ngói nâu, thoạt nhìn có chút cũ kỹ thất sắc. Tạ Phùng Thù chưa bao giờ biết nơi này có người ở, y đi qua đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, mới phát hiện: Đây hẳn là nơi hòa thượng kia ở.

Nghĩ như vậy, Tạ Phùng Thù đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc là tò mò lấn át chút sợ hãi kia. Tường vây có chút cao, Tạ Phùng Thù lướt chân trèo lên tường, xác định trong viện không có ai sau này mới thật cẩn thận ngồi xuống trên đầu tường.

Hai bên sân đều là tre xanh, xanh um tươi tốt, trong viện đá xanh trải đất, cuối cùng là một gian phòng, cửa sổ đóng chặt, xem ra không có người.

Tuy rằng như thế, Tạ Phùng Thù do dự trong chốc lát, vẫn không dám đi vào.

Vạn nhất hòa thượng kia âm hiểm giả dối, ở bên trong thiết lập cạm bẫy gì, chỉ chờ bắt yêu quái thì sao?

Y nghĩ như vậy, thu chân nóng lòng muốn thử lại, ngồi xổm trên tường một lúc lâu, vẫn quyết định trở về Minh Kính Đài trước rồi nói sau. Tạ Phùng Thù hạ quyết tâm, vì thế đứng dậy lướt qua, từ trên tường nhảy xuống, còn chưa kịp đứng vững, xoay người liền trực tiếp đụng vào trong ngực một người.

Tăng y trắng thuần quét vào mặt Tạ Phùng Thù, cùng nhau mà đến còn có một cỗ hương thơm nhàn nhạt, có chút giống cổ tùng trong núi này, lại thiếu đi vị chát, chỉ cảm thấy thanh lãnh kéo dài. Tạ Phùng Thù ngẩng đầu, đối diện với gương mặt lạnh lùng.

Tạ Phùng Thù sửng sốt, cái gì cũng không nói nên lời.

Y chỉ cảm thấy người này thật sự là… cực kì đẹp.

Y chưa từng thấy qua bao nhiêu người, thì ra cảm thấy đẹp nhất thiên hạ chính là sư tỷ của mình, người trước mắt này cư nhiên còn đẹp hơn sư tỷ một chút.

Tạ Phùng Thù lui ra sau một bước, từ trên người đối phương đi xuống, đối với chuyện đụng vào trong ngực người, y cảm thấy có chút ngượng ngùng, ánh mắt còn lưu lại trên mặt đối phương, y nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Có lẽ là phàm nhân lạc vào trong rừng, trước kia không phải chưa từng có tiền lệ. Nếu là như vậy, mình có thể đưa đối phương ra ngoài.

Tạ Phùng Thù nghĩ như vậy, lại hỏi: “Ngươi làm gì ở đây?”

Sau đó, y thấy người kia nhẹ nhàng nhíu mày, trả lời: “Ta sống ở đây.”

Thanh sắc của hắn trầm thấp dễ nghe, Tạ Phùng Thù nhất thời có chút sững sờ, sau đó mới phản ứng lại: Người này nói hắn ở nơi này!

Đây là sư phụ nói cái kia mặt xanh nanh vàng, hòa thượng chuyên ăn yêu quái!

Tạ Phùng Thù “đằng” một cái rồi rời khỏi thật xa, đáng tiếc phía sau là tường, lui không được đâu, Tạ Phùng Thù lại muốn cầm đao, vươn tay, bên hông trống rỗng.

Lúc này y mới nhớ tới, đao của mình hình như quên ở nhà.

Ánh mắt hòa thượng trước mắt còn rơi trên mặt mình, Tạ Phùng Thù gấp đến độ trên đầu sắp đổ mồ hôi, hết lần này tới lần khác lại không chịu thua, ngẩng đầu hung tợn mở miệng: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi ăn ta, sư phụ ta cùng sư huynh sư tỷ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! ”

Giáng Trần: “…?”

Tạ Phùng Thù cực lực muốn làm ra bộ dáng hung thần ác sát, hết lần này tới lần khác chống lên một gương mặt trắng nõn, trong thanh âm còn mang theo sự trong trẻo của thiếu niên

“Nếu ngươi thức thời thả ta đi, ta sẽ không cáo trạng với sư phụ bọn họ, ngươi muốn ở đây thì ở đây đi.”

…… Đây là một “ngọn núi này là ta mở, cây này là ta trồng” sơn đại vương.

Giáng Trần không nói gì một lát, mở miệng muốn gọi tên người trước mắt, lại nghĩ đến một đời luân chuyển, quên đoạn tiền trần, huống chi đã là mấy vạn năm sau, đối phương hẳn là đã sớm không gọi là Ứng Long.

Vì vậy, hắn chỉ nhìn nhau và nói, “Ta sẽ không ăn ngươi.”

Hắn suy nghĩ một chút, dứt khoát bổ sung thêm một câu: “Ta không ăn yêu quái.”

Tạ Phùng Thù nghe vậy, đầu tiên là nửa tin nửa ngờ nhìn về phía đối phương, muốn xem đối phương có phải đang nói dối hay không.

Nhưng người trước mắt thần sắc bình thản, cũng không giống như đang gạt người. Tạ Phùng Thù lại nghĩ đến Trào Khê thì ra còn nói với mình hòa thượng đều là mặt xanh răng vàng, đại khái lại là đang lừa y chơi.

Sớm muộn gì cũng phải ấn lại Trào Khê đánh một trận.

Tạ Phùng Thù hơi yên lòng, thăm dò đi về phía trước một bước. Giáng Trần không phản ứng, chỉ là thoáng lui về phía sau vài bước, để cho người từ dưới chân tường đi ra.

Tạ Phùng Thù đi ra ngoài vài bước, đứng dưới tàng cây, lại quay đầu xác nhận cái gì đó: “Ta thật sự đi được? ”

Lúc này Giáng Trần lại nói: “Chờ một chút.”

Tạ Phùng Thù kiềm chế cũng không quay đầu lại ý nghĩ đi vào núi rừng, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, một bên ở trong lòng an ủi mình: Không có việc gì, dù sao ta chạy nhanh, hắn nhất định đuổi không kịp.

Giáng Trần không biết trong lòng Tạ Phùng Thù nghĩ gì, hắn đẩy cửa miếu đi vào, một lát sau, lại một lần nữa trở về ngoài cửa, trong tay có thêm một ngọn đèn lồng.

Đèn lồng bất quá dài nửa cánh tay, vuông vức, khéo léo mộc mạc. Ánh nến chiếu xuyên qua giấy rọi lên khuôn mặt của hắn

Hắn đưa đèn lồng cho Tạ Phùng Thù.

“Trời tối núi sâu, giữ lại chiếu đường.”

Tạ Phùng Thù sửng sốt, tiếp nhận đèn lồng nắm trong tay, mới giật mình phát hiện đã là bóng đêm tứ hợp. Không thấy được mình, sư tỷ phỏng chừng muốn gấp điên không được, sư phụ khẳng định lại muốn mắng người.

Nghĩ đến đây, Tạ Phùng Thù vội vàng xông vào trong màn đêm, nửa đường lại hoảng hốt dừng chân, quay đầu nhìn về phía Giáng Trần dưới tàng cây.

Y có chút ngượng ngùng, sợ đối phương cảm thấy mình sẽ chiếm tiện nghi, vội vàng ngửa đầu nói: “Chờ lần sau tới đây, ta sẽ trả lại cho ngươi.”

Giáng Trần lắc đầu: “Không cần. ”

Tạ Phùng Thù đã không kịp nghe hắn nói gì, hồng y ẩn hiện trong bóng tối, ánh nến đèn lồng nhoáng lên trong tay y một cái, dần dần đi xa.

Giáng Trần nhìn bóng lưng y, thẳng đến khi đối phương hoàn toàn biến mất trong rừng.

Ý tứ của tiên giới Giáng Trần hiểu được, bất quá chỉ là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, lo lắng Ứng Long chuyển thế lại làm ra chút giết tiên sát thần. Giáng Trần xuống Tu Di không phải vì bọn họ, chỉ là năm đó có nguyên nhân giết Ứng Long trước, lại cảm thấy mình cho dù không đến, tiên giới cũng sẽ nghĩ biện pháp khác để diệt hậu hoạn.

Chi bằng đổi thành mình, bớt đi phiền phức, so với trông coi Ứng Long, chỉ coi như đổi một chỗ khác tu thiền.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, sau khi Ứng Long chuyển thế tiền trần đều tiêu tan, cư nhiên trở thành thiếu niên trước mắt tùy ý linh động, không câu nệ không bó buộc.

Sau luân hồi, tiền trần đều quên, huyết hải thâm cừu ngày xưa, vạn lần khổ sở, giống như thật sự có thể tiêu tán không còn một mảnh.

Một chút ánh sáng cuối cùng trong rừng cũng biến mất, Giáng Trần thu hồi ánh mắt.

Đường núi khó đi, huống chi là vào ban đêm. Tạ Phùng Thù xách đèn một đường chạy chậm, vừa mới đi được nửa đường, chợt nghe thấy trong bụi cỏ phía trước truyền đến tiếng sặc sắc.

Tạ Phùng Thù coi như quen thuộc với thanh âm này, lập tức quay đầu nhìn qua. Quả nhiên, một lát sau một lát một con rắn xanh từ trong bụi cỏ bò ra, nhìn thoáng qua Tạ Phùng Thù, liền xoay người trườn ra ngoài.

Xong. Tạ Phùng Thù thở dài, đứng tại chỗ bất động. Chỉ chốc lát sau, cây cỏ phía trước vừa động, một thanh âm nổi giận lập tức vang lên.

“Tạ Phùng Thù! Ngươi bị ngu à!”

Tạ Phùng Thù bị một tiếng gầm giận dữ này chấn động đến ù tai, nhìn người trước mắt bĩu môi: “Không phải ta đã trở lại sao?”

Trào Khê vài bước lướt chân đến trước người Tạ Phùng Thù, giọng nói so với vừa rồi còn lớn hơn.

“Canh mấy rồi, ngươi còn nhớ trở về! Ngươi thế thì sau này sống ở ngoài đi!”

Tạ Phùng Thù tự biết đuối lý, nhỏ giọng nói: “Sư phụ cùng sư tỷ đâu? ”

“Ở nhà chờ, ngươi còn muốn bọn họ nửa đêm tìm người sao?” Trào Khê cẩn thận quan sát Tạ Phùng Thù một lần, sau đó nghiến răng nghiến lợi, “Ta còn tưởng rằng ngươi bị hòa thượng kia bắt đi ăn.”

Nói đến đây, Tạ Phùng Thù ngẩng đầu lên: “Ngươi lừa ta!”

“Lừa ngươi cái gì?”

“Hòa thượng kia không ăn yêu quái, bộ dạng cũng không xấu.”

“Ta quản hắn trông như thế nào.” Trào Khê chọc chọc đầu Tạ Phùng Thù, “Ngươi lại chạy loạn, ta thật sự muốn đánh ngươi.”

Hắn thở hổn hển có chút gấp gáp, vạt áo còn dính tro bụi cỏ cây, Tạ Phùng Thù ngoan ngoãn nhận sai, lại lấy cớ làm nũng: “Ta biết sai rồi, ta mới phát hiện trời tối, liền nhanh chóng chạy trở về, ngay cả nghỉ ngơi cũng không nghỉ, đều chạy đói bụng.”

Trào Khê hừ lạnh một tiếng: “Sao không chết đói ngươi. ”

Tạ Phùng Thù: “…”

“Mau về nhà!”

Tạ Phùng Thù không nói lời nào, sợ lại đụng chạm đến xui xẻo trước mắt, ngoan ngoãn đi theo phía sau Trào Khê trở về.

Vừa mới đi ra ngoài một đoạn đường, y lại nghe thấy Trào Khê bên cạnh hung hăng mở miệng nói: “Đưa tay ra.”

Vẻ mặt Tạ Phùng Thù mờ mịt đưa tay ra ngoài, sau một khắc, một quả trứng chim màu đen trắng rơi vào trong tay Tạ Phùng Thù.

Là ngày đó y chia mỗi người một quả, chia cho Trào Khê một quả kia.

Trào Khê không nhìn Tạ Phùng Thù, chỉ vùi đầu đi về phía trước, một bên tức giận đùng đùng dạy bảo người: “Còn thêm lần nữa ngươi chết đói ở bên ngoài đi, ta tuyệt đối sẽ không ——”

Còn chưa nói xong, Tạ Phùng Thù đã đâm vào lưng hắn, vùi đầu cọ loạn một trận, một bên nói: “Cám ơn sư huynh! Sư huynh thật tốt! Sư huynh ta đi một đường, chân cũng mỏi, đi không nổi.”

… Trào Khê không thể nhịn được nữa, tức giận mắng, “Cút xuống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK