• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Mặc Hàm

Ánh mắt của y đã tan rã, trên tay Trào Khê run rẩy, quát lớn: “Tạ Phùng Thù! Không được ngủ có nghe thấy không! Không nghe lời ta sao!”

Tạ Phùng Thù quả thật nghe không thấy, hai mắt y nhắm nghiền, trên mặt mang theo vết máu trắng bệch không bình thường. Bị thiên lôi đánh, hồn phách của y vỡ vụn, không còn cách xoay chuyển. Trào Khê cũng bị thương, thiên lôi đã bình ổn, thế lửa vẫn không ngừng nghỉ, chung quanh còn có yêu ma còn sót lại, nhìn chằm chằm hai người, ý đồ tới gần.

Trào Khê cắn răng muốn đỡ Tạ Phùng Thù dậy, vừa mới vươn tay, trên người Tạ Phùng Thù bỗng nhiên phát ra một chút ánh sáng màu xanh lam.

Lúc mới bắt đầu, chút ánh sáng như khói như bụi, nhạt đến mức cơ hồ có thể xem nhẹ, dần dần liền có màu lam giống như đom đóm từ trên người hy từng chút từng chút bay lên, phiêu đãng trong đêm dài, không biết về nơi nào.

Trào Khê còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, tà từ chung quanh đột nhiên đều hưng phấn lên, mắt mang theo cuồng nhiệt, gắt gao nhìn chằm chằm những thứ màu lam này giống như đom đóm, giống như là nhìn thấy món ăn quý hiếm gì đó, thậm chí bên miệng đã chảy ra nước bọt, bắt đầu chậm rãi tiến lại gần bên này.

Trào Khê ra sức rút ra một con yêu ma đang tới gần, hoảng sợ đẩy Tạ Phùng Thù trên mặt đất.

“Tạ Phùng Thù! Ngươi đứng dậy cho ta!”

Người trên mặt đất vẫn yên lặng nằm, không có một chút phản ứng nào, ngược lại phía sau truyền đến thanh âm của Lang Tẫn.

“Vô dụng, ngươi nhìn không ra sao, hắn đã chết.”

Trào Khê nghe được thanh âm này liền cảm thấy giống như lưỡi dao sắc bén treo trên đỉnh, hắn nắm chặt roi dài trong tay, phòng bị ngẩng đầu. Xa xa, Lang Tẫn ngồi trên mặt đất, muốn dùng kiếm chống đỡ mình đứng lên, thử hai lần đều thất bại. Hắn miễn cưỡng chống đỡ một điểm thân thể, cả người dính đầy máu, chỉ có một đôi mắt mang theo châm chọc.

“Những thứ trôi nổi kia là hồn phách của hắn, vỡ thành bộ dáng này, còn muốn sống sao?”

Chính hắn cũng nửa sống nửa chết, bởi vì cừu hận Tạ Phùng Thù giết tông chủ của mình, thấy quang cảnh của đối phương hiện giờ, rốt cục cảm thấy thoải mái: “Bất quá ngươi ngược lại có thể ăn một chút hồn phách của hắn. Tinh hồn của Ứng Long có ích với tu vi. ”

Trào Khê khí huyết dâng trào, hận không thể giết Lang Tẫn, Lang Tẫn tự nhiên nhìn ra hận ý của hắn, yêu tà sống chậm rãi càng ngày càng gần, Lang Tẫn cười lạnh nói: “Ngươi không ăn, cứ để cho chúng nó ăn đi.”

Dứt lời, ba, năm yêu ma nhảy lên, nhào về phía ánh sáng u lam giữa không trung.

Nhưng vào lúc này, chợt có một thanh Hàng Ma Xử màu đen từ chân trời mà đến, phá vỡ thân thể một con tà ma, đóng đinh nó vững vàng trên thân cây xa xa!

Hàng Ma Xử phát ra kim quang, trong nháy mắt yêu tà kia liền bị thiêu không còn một mảnh, ngay cả bụi bặm cũng không còn lại. Yêu ma còn lại kinh hoảng thất thố, nhanh chóng chạy trốn, chân trời lại tới mấy thanh trường kiếm, chém giết đám yêu ma chạy trốn này. Trong lúc nhất thời, trên Minh Kính Đài lại là một trận khóc thảm thiết thê lương.

Sau lưng mây đen trên trời lộ ra một chút kim quang, là Phật Tam Thiên, cùng chúng tiên chín tầng đồng hạ nhân gian.

Biến số đột nhiên phát sinh, sắc mặt Lang Tẫn biến đổi, vừa định nhìn về phía nơi Hàng Ma Xử tới, trong nháy mắt sau, hắn đã bị người bóp cổ.

Người trước mắt sắc mặt tái nhợt, thậm chí so với một thân tăng bào trắng tuyết còn trắng hơn vài phần, vạt áo hắn dính vết máu loang lổ, ngay cả bàn tay nắm lấy Lang Tẫn kia cũng mang theo khí huyết tinh nồng đậm.

Lang Tẫn thấy rõ người trước mắt, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Nhiên Đăng Tôn Giả.” Hắn nói, “Ngươi tới đây giết Ứng Long sao?”

Bàn tay Giáng Trần không thể khống chế siết chặt, trong miệng Lang Tẫn không ngừng tràn ra máu tươi, cố sức lên tiếng.

“Tôn giả một thân máu, không phải cũng nhập ma giết người chứ?”

Giáng Trần đích xác quanh thân huyết khí, đó là máu của chính hắn.

Cường xuất ác đạo là tội danh lớn bao nhiêu, từ xưa đến nay chưa từng có ai làm như vậy, Phật quang chúng sinh phổ độ ngày xưa thành đao kiếm câu xoa, mõi bước đi của Giáng Trần, đều chọc thủng lục phủ ngũ tạng của hắn, cơ hồ đào ra máu thịt của hắn.

Giáng Trần cũng không cảm thấy đau, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi.

Rõ ràng ác đạo bị vây ở ngoài lục giới, đã là một phương thiên địa khác, vô thanh vô hình vô quang, không có bất cứ thứ gì có thể xuyên thấu, hết lần này tới lần khác hắn ở trong nháy mắt mở mắt, trong đầu chỉ có một ý niệm trong đầu.

Tạ Phùng Thù xảy ra chuyện.

Ý niệm này đè nặng trong ngực hắn, cơ hồ đè nát trái tim hắn, sống mấy vạn năm, Phật tâm như đá rốt cục nhận ra sợ hãi. Phần sợ hãi này buộc hắn mạnh mẽ ra ác đạo, mang theo toàn thân đầy máu đến Minh Kính Đài.

Đến gặp thi thể Tạ Phùng Thù đã nguội lạnh, cùng hồn phách vỡ vụn đầy trời.

Giáng Trần ném Lang Tẫn, xoay người đi vài bước, đi đến bên cạnh Tạ Phùng Thù, hai mắt Trào Khê đỏ lên, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi còn trở về làm cái gì?”

Giáng Trần như chưa phát hiện, hắn quỳ xuống bên cạnh Tạ Phùng Thù, đi nắm tay Tạ Phùng Thù.

Cổ tay đối phương vết thương chồng chất, lòng bàn tay lạnh thấu xương, không có chút hơi ấm. Giáng Trần nghĩ, đây không phải là nhiệt độ của Tạ Phùng Thù.

Y vĩnh viễn  ấm áp, giống như ánh nến trong Pháp Đường, tia nắng đầu tiên của ánh nắng ban mai. Y không nên nằm ở đây toàn thân đẫm máu như vậy, không thể mở mắt ra nhìn mình, cũng sẽ không giống như thường lệ, kéo dài thanh âm nũng nịu hỏi: “Giáng Trần, chúng ta xuống núi nghe sách chứ?”

Lúc mới bắt đầu hắn nghĩ tới, năm tháng Tạ Phùng Thù còn rất dài, có lẽ một ngày nào đó sẽ thích một người khác, đến lúc đó mình có thể đi; về sau một thời gian dài, lại cảm thấy mình rốt cuộc không buông tay được, muốn ở Tu Di cùng đối phương trăm năm, ngàn năm.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, tuổi này cư nhiên ngắn như vậy.

Giáng Trần lại nhớ tới thượng cổ ở núi Tu Di, Ứng Long cùng mình đánh một trận.

Giáng Trần hình như chưa từng lo lắng tới sinh tử, hắn là Phật sáng thế, đã sớm thoát ly luân hồi, nhưng giờ phút này hắn bỗng nhiên nghĩ, nếu khi đó mình chết trên tay đối phương, có thể sẽ tốt hơn một chút.

Đại khái Tạ Phùng Thù liền không cần phải chịu khổ sở vô tận này.

Tà ma còn lại cũng không nhiều, rất nhanh liền bị chém giết, Bùi Ngọc thu hồi kiếm, nhìn hồn thần tan nát phiêu tán giữa không trung nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Giáng Trần.

“Nhiên Đăng Tôn Giả ——”

Hắn vừa mới lên tiếng, hồn của Ngọc Cơ tiên quân sắp bị dọa không còn, túm lấy ống tay áo của hắn ý bảo hắn không cần nói chuyện.

Ai nhìn không ra bầu không khí hiện tại không đúng.

Chỉ có Trào Khê nghe thấy giọng nói của hắn, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Người chung quanh cầm kiếm mà đứng, y bào sạch sẽ không chọc bụi bặm, chân trời còn có Phật rũ mắt nhìn về phía Minh Kính Đài, ánh mắt thương xót.

Một lúc lâu sau, Trào Khê đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Các ngươi đến làm gì?”

Lúc Phong Tịch vừa tới Tu Di không có ai đến; lúc Tạ Phùng Thù bị tù không có ai đến; Tuy Linh, Lữ Tê Ngô chết không có ai đến; Tạ Phùng Thù một chốc nhập ma, lúc thiên lôi giáng thế cũng không có ai đến; hiện giờ đại hỏa sắp hết, thân tử hồn vỡ, rốt cục có người đến sao?

Bùi Ngọc nhíu nhíu mày, tựa hồ muốn nói gì đó với Trào Khê, nhưng cuối cùng không mở miệng, quay đầu nhìn Giáng Trần.

“Trấn Ma tháp xảy ra sơ sẩy nhưng không kịp thời phát hiện, đích thật là tiên giới thất chức, nhân quả Ứng Long nhập ma ta sẽ thành thật báo thiên đế.”

Nói một câu như vậy, Bùi Ngọc há miệng, cuối cùng vẫn không nói nữa.

Bây giờ nói điều này, còn nghĩa lý gì.

Giáng Trần lại ở giờ phút này nâng mắt lên nhìn Bùi Ngọc.

Trong mắt hắn tựa hồ không có cảm xúc gì, thanh âm lại dị thường lạnh lẽo, giống như là ngọn lửa duy nhất trong lòng đều dập tắt, chỉ còn lại đêm dài vô tận cùng sương tuyết.

“Ta muốn hắn còn sống.”

Hắn là ai tự nhiên không cần nói cũng biết, trong chúng tiên xuất hiện một chút xôn xao, có người thấp giọng nói: “Đây chính là Ứng Long, nếu còn sống lại nhập ma thì làm sao bây giờ, Nhiên Đăng Tôn Giả không sao chứ?” Lại có người trả lời: “Cũng không thể nói như vậy, rốt cuộc là trừ ma mà chết…”, “Trừ ma? Chính hắn đều nhập ma…”

Bốn phía xì xào bàn tán, Giáng Trần lại giống như không nghe thấy, vẫn là Bùi Ngọc không kiên nhẫn giương mắt nhìn lướt qua một vòng, thanh âm mới thấp xuống.

Kỳ thật mặc dù là mọi người bàn tán xôn xao, nhưng những thứ này đều không phải trọng điểm, Bàng Nguyên Tử nhìn đom đóm xanh bám trong thiên địa, kiên trì mở miệng.

“Tôn giả, năm đó Ứng Long chuyển thế, là bởi vì mặc dù thiếu một luồng hồn phách, nhưng hai luồng còn lại còn nguyên vẹn, hiện giờ hồn phách đã vỡ vụn, chỉ sợ không thể chuyển thế thành yêu.”

Hắn cũng không phải nói bậy, hồn phách hoàn toàn mới có thể chuyển thế luân hồi, hiện giờ hồn phách Tạ Phùng Thù vỡ vụn thành bộ dáng này, làm sao có thể lại nhập luân hồi.

Giáng Trần giương mắt, hồn phách nghiền nát của Tạ Phùng Thù trôi nổi giữa không trung, giống như là tinh quang rơi xuống núi rừng, có chút tụ lại, có chút lại tản ra.

Chúng tựa như ánh sáng đom đóm không thể bình thường hơn, không ai biết nó là hồn phách vỡ vụn của một thiếu niên.

Giáng Trần nhìn chúng tiên bốn phía, Thần Phật đầy trời, bọn họ có người nhìn mình, có người nhìn Tạ Phùng Thù trên mặt đất, ánh mắt hoặc kinh hãi hoặc sợ hãi, hoặc thở dài hoặc hoảng sợ.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn trở lại trước mặt Bàng Nguyên Tử cùng Bùi Ngọc, ngữ khí lạnh lùng mở miệng.

“Không thể chuyển thế thành yêu, vậy liền phi thăng thành tiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK