• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Mặc Hàm

Kỳ thật do Tuy Linh bọn họ lo xa, phía sau núi Tu Di rất lớn, chùa Giáng Trần và rừng cây sơn tra bọn họ đi cách nhau rất xa,, tính như thế nào cũng sẽ không gặp phải. Ăn cơm xong, ba người liền đi về phía sau núi.

Bọn họ một đường đùa giỡn, đến rừng sơn tra thì hoàng hôn còn chưa lặn, sơn tra chính là lúc đã chín, từng chuỗi từng chuỗi treo trên cây, trái cây màu đỏ sậm chen chúc, thật là vui vẻ. Ba người vài bước lần lượt nhảy lên cây, chọn quả vừa đỏ vừa lớn hái.

Bọn họ hái nhanh, bất quá sau một tuần trà, đã có đầy một túi, dứt khoát chia nhau ra mà hái, vừa hái vừa ăn. Tạ Phùng Thù người này được voi đòi tiên, nhìn thấy trái cây trên một cái cây khác, luôn cảm thấy so với cây này của mình còn lớn hơn một chút, ỷ vào thân hình linh hoạt nhảy tới nhảy lui trong rừng, một thân áo bào giáng sắc như lửa như nắng.

Trào Khê ném trái cây vừa hái trong tay tới ném lui, nhìn Tạ Phùng Thù cười nói: “Thế nào, tìm được trái cây tốt nhất trong rừng này chưa?”

Tạ Phùng Thù có chút không phục bĩu môi, quay đầu nhìn về phía sâu trong rừng cây, nói: “Ta đi——”

Lời còn chưa dứt, y chợt dừng lại.

Trong rừng rậm, hắn giống như xuyên thấu qua cành lá rậm rạp, nhìn thấy một bộ tăng y trắng.

Tạ Phùng Thù sửng sốt, lại nhìn qua, rồi lại nhìn không thấy, phảng phất vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.

Tuy Linh nhận thấy sự khác thường của y, quay đầu gọi một tiếng: “Tiểu sư đệ?”

Tạ Phùng Thù nhìn về phía Tuy Linh, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói nốt câu vừa rồi.

“Ta đi vào bên trong xem một chút.”

Thanh âm của y rất nhỏ, do dự, Tuy Linh có chút kinh ngạc cười nói: “Được, sắc trời cũng còn sớm, để Trào Khê đi cùng đệ.”

Tạ Phùng Thù lập tức nói: “Không cần! ”

Thấy Trào Khê và Tuy Linh đều nhìn qua, thanh âm Tạ Phùng Thù lại yếu đi, y nắm chặt một cành cây, nhẹ giọng nói: “Ta tự đi, lập tức trở về.”

Tuy Linh không biết Tạ Phùng Thù thấy được cái gì, chỉ cho rằng y lại ham chơi, hắn uyển chuyển mấy ngày, khó có được hôm nay trở lại chút tâm tính thiếu niên, vì thế cười nói: “Đi đi, chúng ta ở đây chờ đệ, cũng đừng đi xa.”

Tạ Phùng Thù gật gật đầu, xẹt chân đi vào trong rừng.

Phiến cây ăn quả này rộng lớn tươi tốt, Tạ Phùng Thù đi đến chỗ sâu, lại cẩn thận thả nhẹ bước chân, không muốn để cho người kia phát hiện động tĩnh của mình.

Rừng vốn đã lớn, y lại không cam lòng để lại một chỗ, liều lĩnh đi dạo một vòng trong rừng, lại ngẩng đầu, hoàng hôn đã hoàn toàn biến mất ngoài núi, trong trời đất có chút mờ mịt.

Sao trời tối nhanh vậy?

Tạ Phùng Thù có chút mờ mịt, lại vẫn không nhìn thấy thân ảnh Giáng Trần như trước, nhất thời đứng tại chỗ tay chân luống cuống. Lúc này y mới phục hồi tinh thần lại, nhớ tới đêm đó mình cùng Giáng Trần nói, không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa.

Kết quả còn chưa thấy rõ đối phương rốt cuộc có ở đây hay không, chỉ dựa vào một thân hình mơ hồ liền vọt vào.

Cũng có thể là mình nhìn lầm?

Nghĩ như vậy, Tạ Phùng Thù cảm thấy có chút mất mặt, lại có chút chán nản, ngay cả trái cây cũng không muốn hái. Y ở tại chỗ dạo một vòng, thầm nghĩ: Hay là trở về đi, sư tỷ sư huynh đều đang chờ ta.

Y nghĩ như vậy, vừa xoay người, liền thấy Giáng Trần đứng ở trước mặt y.

Đối phương mặc bạch y, mặt mày nhu hòa như nước, đang nhìn về phía Tạ Phùng Thù. Trong rừng nổi lên một trận gió, thổi đến lá rụng nhao nhao, y bào hai người bay tán loạn.

Tạ Phùng Thù ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình, y không muốn để cho đối phương cảm thấy mình cố ý tới tìm hắn, vì thế ác nhân cáo trạng trước, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi đến làm gì?”

Nói xong, y cũng cảm thấy mình có chút không nói lý lẽ, trong rừng này lại không viết tên của mình, người khác dựa vào cái gì không thể đến đây?

Giáng Trần tựa hồ tuyệt không tức giận, hắn nhìn Tạ Phùng Thù, ngữ khí chưa bao giờ ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Ta đến tìm ngươi.”

Tạ Phùng Thù không nghĩ tới hắn lại nói như vậy, cơn giận vốn có đều bị chặn ở cổ họng, ngược lại sinh ra một chút vui mừng, lại không muốn để cho đối phương nhìn ra, vì thế hơi ngẩng đầu lên, nói: “Tới tìm ta làm gì?”

Giáng Trần nhìn hắn, cư nhiên lộ ra một chút ý cười, hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”

Tạ Phùng Thù nhíu mày, cảm thấy người trước mắt ngày thường có chút không giống nhau, còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, Giáng Trần lại mở miệng.

“Lại đây.”

Tạ Phùng Thù nghe vậy, theo bản năng đi tới chỗ Giáng Trần, đến trước mặt đối phương mới ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”

Giáng Trần cười cười, không trả lời, chỉ quay đầu đi vào trong núi.

Tạ Phùng Thù cho rằng hắn muốn trở về trong miếu, thấy thế cũng đi theo phía sau đối phương, Giáng Trần lại không đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng, ngược lại đi vào sâu trong rừng rậm.

Bọn họ uốn lượn quanh co, càng đi càng hẻo lánh, sắc trời đã tối, Tạ Phùng Thù rốt cục nhịn không được túm lấy ống tay áo Giáng Trần, hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

Giáng Trần nghiêng đầu nhìn y một cái, ôn nhu nói: “Sợ hãi?”

“Đương nhiên là không.” Tạ Phùng Thù theo bản năng phản bác, sau đó mới nói, “Sư huynh sư tỷ còn đang chờ ta.”

Giáng Trần nhìn y, cư nhiên khẽ mỉm cười một chút, nói: “Đến rồi.”

Tạ Phùng Thù theo ánh mắt của hắn nhìn qua, trước mắt là một sơn động tự nhiên, cửa vào không tính là lớn. Đại khái có thể thông qua hai người lớn song song, bên trong tối đen một mảnh, bởi vậy không thấy rõ sâu cạn.

Tạ Phùng Thù có chút nghi hoặc nhìn Giáng Trần, hỏi: “Đi vào làm gì?”

“Ngươi không tin ta sao?” Giáng Trần sờ sờ đầu Tạ Phùng Thù, chậm rãi nói, “Đừng sợ, đi vào xem một chút.”

Tạ Phùng Thù nhìn Giáng Trần, đối phương đã cất bước đi về phía bên kia, Tạ Phùng Thù do dự, vẫn đi theo phía sau.

Mắt thấy hai người sắp bước vào cửa động kia, Tạ Phùng Thù lại đột nhiên dừng lại ở lối vào.

Bởi vì lưng đeo sáng, nửa phần ánh sáng trong sơn động đều không thể chiếu vào, phảng phất có thể nuốt chửng vạn vật. Giáng Trần quay đầu nhìn Tạ Phùng Thù, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Giáng Trần.” Tạ Phùng Thù dừng lại một lát, lại mở miệng nói, “Ta đột nhiên quên… kệ Phật mà ngươi tặng ta là cái gì?”

Giáng Trần im lặng một lát, khẽ cười nói: “Sao đột nhiên nói cái này?”

Sắc mặt Tạ Phùng Thù đột nhiên lạnh xuống, thuận thế rút đao ra, một thức bổ về phía người bên cạnh.

Giáng Trần lập tức lướt chân lui ra sau vài bước né tránh một đao này, đợi dừng chân mới giương mắt, hai hàng lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói: “Đây là làm gì?”

Trường đao của Tạ Phùng Thù nằm ngang trước người, tức giận đùng đùng nhìn người trước mắt, quát: “Ngươi rốt cuộc là ai!”

Dứt lời, còn chưa đợi đối phương trả lời, Tạ Phùng Thù lại lạnh lùng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, không được biến thành bộ dáng của hắn!”

Hắn là một thiếu niên nửa lớn, một tiểu yêu quái, nhưng cũng là đại yêu thượng cổ ngày xưa dám giết tiên sát thần, lúc này bởi vì tức giận, mày kiếm nhíu chặt, liền sinh ra một chút sát khí sắc bén.

Giáng Trần đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó lại cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Tiểu yêu quái, còn có chút bản lĩnh.”

Thanh âm của hắn không còn ôn hòa vừa rồi, có vẻ sắc bén vô cùng, quanh thân bắt đầu tản ra hắc vụ nhàn nhạt, thân hình Giáng Trần chậm rãi phai nhạt, một nữ tử áo đen từ trong sương mù thò đầu ra, nhìn Tạ Phùng Thù cười khanh khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK