• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Mặc Hàm

Tạ Phùng Thù ngủ rất sâu, từ buổi chiều vừa ngủ đến hoàng hôn, Giáng Trần cũng tùy ý Tạ Phùng Thù nằm, thẳng đến khi mặt trời hoàn toàn lặn, trong rừng nổi gió, hắn mới đánh thức Tạ Phùng Thù dậy.

Tạ Phùng Thù tỉnh lại còn có chút tóc mờ, có mấy sợi tóc tán loạn rơi ở trên trán, hắn cố sức chớp chớp mắt nhìn về phía Giáng Trần, Giáng Trần nói: “Gió nổi rồi, còn mệt thì đi vào ngủ.”

Tạ Phùng Thù ừ một tiếng, còn mang theo giọng khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ, y đứng lên giơ tay lên buộc tóc lung tung, đi theo phía sau Giáng Trần đi vào pháp đường.

Trên bàn pháp đường vẫn đặt bút mực nghiên mực, trải ra một nửa kinh văn, góc trên bên phải của bàn có thêm một đống quả sơn tra chín, đỏ tươi lăn xuống bàn, thêm một chút tươi mới cho pháp đường trang nghiêm. Tạ Phùng Thù vừa nhìn liền cười rộ lên, ngồi ở trước bàn đi lấy đống trái cây kia.

Y chọn lựa chọn lựa, chọn một cái lớn nhất tốt nhất, lại không chịu tự mình ăn, cầm đút cho Giáng Trần sau bàn.

Sơn tra trong tay y đỏ tươi vô cùng, làm nổi bật bàn tay thon dài trắng nõn của mình, bị ba ngàn ngọn nến trong phòng chiếu rọi, chỉ có đầu ngón tay lộ ra một chút huyết sắc phấn mỏng. Y không đưa sơn tra cho Giáng Trần, chỉ đặt ở bên môi đối phương, cao hứng nói: “Ngươi ăn. ”

Giáng Trần rũ mắt nhìn bàn tay kia, cách một lát mới hơi cúi đầu, cắn trái cây trong tay Tạ Phùng Thù.

Tạ Phùng Thù cảm thấy mỹ mãn thu tay lại, chính mình cũng cầm một cái ném vào trong miệng, chậm rãi nhai.

Đêm nay và mỗi đêm trước tựa hồ đều không có gì khác nhau, Giáng Trần tiếp tục chép kinh, Tạ Phùng Thù ngồi ở trước bàn chống đầu nhìn, thỉnh thoảng ngáp một cái.

Chờ người trước mặt không biết ngáp mấy cái, Giáng Trần rốt cục dừng tay, giương mắt nhìn qua.

“Buồn ngủ chưa?”

Tạ Phùng Thù vội vàng ngồi thẳng lắc đầu, y nhìn Giáng Trần, nhịn không được hỏi: “Trước kia ngươi không ở Tu Di, lúc ở nơi khác, cũng là mỗi ngày chép kinh, thiền định như vậy sao, có người nói chuyện với ngươi sao?”

Giáng Trần suy nghĩ một chút, đáp: “Lúc trước khi ta không ở Tu Di cũng là như vậy, tất cả mọi người đều là như vậy.”

Từng giới luật của Phật vô cùng nghiêm ngặt, Tam Thiên Thần Phật cẩn thận tự kiềm chế, hắn nhìn Tạ Phùng Thù nói: “Ngươi là người đầu tiên luôn thích nhìn ta chép kinh.”

“Ta không phải muốn xem ngươi chép kinh.” Tạ Phùng Thù đáp, “Ta chỉ muốn nhìn ngươi mà thôi. ”

Giáng Trần đầu tiên ngẩn ra, sau đó ánh mắt đột nhiên nhu hòa xuống, hắn hỏi: “Có phải cảm thấy nhàm chán hay không?”

Xem người ta chép một chút cũng không đọc được câu sao lại không nhàm chán chứ, tai Tạ Phùng Thù có chút đỏ, không nói gì.

Giáng Trần cười ngắn ngủi một chút, hắn dời đi một nửa kinh văn, một lần nữa rút ra một tờ giấy chưa từng dùng. Tạ Phùng Thù có chút tò mò tiến lại gần, thấy dưới ngòi bút của Giáng Trần vẽ phác họa, trên tờ giấy Tuyên Thành trắng nõn không tỳ vết liền họa một đóa hoa sen.

Đóa hoa sen kia nửa mở nửa khép, cánh hoa trùng điệp chồng lên nhau, bên cạnh tùy ý câu vài phiến lá sen cực lớn, sống động như thật.

Tạ Phùng Thù nhất thời hứng thú, hỏi: “Đây là hoa sen gì vậy?”

“Sen nghìn cánh, chỗ ta ở trước kia có rất nhiều.” Giáng Trần trả lời xong, trên tay nhẹ nhàng phất lên, hoa sen cùng lá sen trên giấy tựa hồ bị gió nhẹ thổi qua, cư nhiên nhẹ nhàng lay động.

Tạ Phùng Thù lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vừa sợ vừa mừng, vội vàng từ trước bàn di chuyển đến sau bàn, ngồi bên cạnh Giáng Trần nhìn hoa sen trên bức tranh kia.

Y đều sắp đè lên trên người Giáng Trần, Giáng Trần lại không có lui ra, chỉ cúi đầu cùng y đi xem bức họa kia.

Mặt nước bị gió thổi thoáng qua, tạo ra một chút gợn sóng, hoa sen bị gió thổi lay động, trên bức tranh rơi xuống vài cánh sen, trôi trong nước nhẹ nhàng xoay tròn, Giáng Trần hỏi: “Ngươi còn muốn xem gì nữa?”

Tạ Phùng Thù nhìn chằm chằm bức tranh kia suy nghĩ một chút: “Cá đi.”

Giáng Trần liền thêm mấy con cá dưới lá sen.

Chờ hắn dời bút đi, hai ba con cá kia cũng bắt đầu chậm rãi bơi lên, xuyên qua giữa hoa và lá sen, ngẫu nhiên còn đi lên cánh hoa sen trôi trên mặt nước, một bộ dáng dương dương tự đắc.

Tạ Phùng Thù có chút tò mò đưa tay chạm vào một con cá trên tranh, con cá kia cũng không sợ, chậm rãi xuyên qua kẽ ngón tay y

Tạ Phùng Thù vui vẻ đến mức nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn Giáng Trần, cười nói: “Lành lạnh.”

Giáng Trần hỏi: “Phải không? ”

Tạ Phùng Thù cho rằng ngươi không tin, kéo tay đối phương đặt lên bức tranh: “Ngươi thử xem.”

Bọn họ nắm tay nhau đặt lên giấy vẽ, ngón tay quấn quýt triền miên, cá liền từ khe hở giữa các ngón tay bọn họ chui tới chui lui, vui vẻ không biết mệt mỏi. Tạ Phùng Thù kinh ngạc nhìn con cá kia, thật cẩn thận hạ thấp thanh âm hỏi Giáng Trần: “Có phải không?”

Giáng Trần không xem tranh, ánh mắt của hắn rơi vào đỉnh đầu Tạ Phùng Thù, ôn nhu nói: “Ừ.”

Đây bất quá chỉ là một chút tiên thuật ảo giác, đợi qua một lúc lâu, Tạ Phùng Thù không muốn chơi nữa, Giáng Trần nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng mưa liên miên không ngừng.

Một cơn mưa thu mang theo chút se lạnh.

Hắn đụng vào bức tranh kia, lá sen cùng cá đang bơi lại trở thành vật chết không nhúc nhích.

Tạ Phùng Thù cũng nghe thấy tiếng mưa rơi vào mái hiên ngói, y đứng lên mở cửa nhìn thoáng qua, quay đầu nói với Giáng Trần: “Trời mưa rồi.”

Giáng Trần cũng đứng lên, đứng ở cửa sóng vai cùng Tạ Phùng Thù, nhìn nước mưa liên miên ở ngoài cửa, mông lung mông lung giống như sương mù, làm cho người ta nhìn không rõ núi rừng xa xa, chỉ có Vạn Cổ Xuân trắng như tuyết bên ngoài miếu, miễn cưỡng ở trong mưa lộ ra một chút bóng dáng.

Tạ Phùng Thù đưa tay muốn đi đón nước mưa rơi trên mái hiên, rất không thành tâm nói: “Ai da, ta làm sao trở về đây? ”

Y vừa mới vươn tay, đã bị Giáng Trần kéo trở về. Ngoài cửa có chút lạnh, Giáng Trần kéo người về sau một chút mới nói: “Ta đưa ngươi trở về.”

Tạ Phùng Thù: “…”

Giáng Trần chỉ coi y còn đang lo lắng, vì thế nói tiếp: “Khi mưa đêm xuống, đường núi khó đi, một mình không an toàn. ”

Tạ Phùng Thù một hơi nghẹn không nổi trong lòng, cau mày nhìn Giáng Trần nói: “Sao ngươi lại như vậy!”

Y lại bắt đầu mất hứng, ngữ khí cũng hung dữ: “Lúc ta đến nói với sư phụ, nếu quá muộn sẽ không trở về, sư phụ đồng ý rồi.”

Y đúng là nói với Lữ Tê Ngô, ban đêm đường núi khó đi, Tạ Phùng Thù lại không muốn rời khỏi Giáng Trần, nịnh nọn Lữ Tê Ngô hồi lâu, cuối cùng Lữ Tê Ngô không kiên nhẫn, phất tay bảo y nhanh chóng cút đi, không cần trở về.

Giáng Trần lúc này mới hiểu được ý tứ của y, khóe miệng hắn khẽ mím, có một chút ý cười không thể làm gì được.

“Tại sao không nói thẳng?”

“Muốn xem ngươi có thể chủ động để cho ta ở lại hay không.”

Tạ Phùng Thù nhìn Giáng Trần khép cửa lại, đi theo phía sau đối phương một lần nữa trở lại Pháp Đường, ngoài miệng còn không ngừng tố cáo.

“Ngươi cư nhiên không lưu ta!”

Giáng Trần dở khóc dở cười, kiên nhẫn giải thích: “Ta sợ ngươi không trở về, sư môn của ngươi sẽ sốt ruột, huống hồ ——”

Giáng Trần dừng một chút: “Chỗ này của ta không đủ tốt, lo lắng ngươi ở không quen.”

Nơi Giáng Trần dùng để nghỉ ngơi là một gian phòng nho nhỏ sau lưng Pháp Đường, lớn nhỏ một tấc vuông, đơn sơ vô cùng, chỉ có một cái giường.

Ngày thường hắn rất ít khi đến đó nghỉ ngơi, bình thường chỉ ở lại Pháp Đường.

“Ngươi lại lo lắng sư phụ ta bọn họ sốt ruột, lại lo lắng ta ở không quen, đưa ta trở về còn phải lo lắng an nguy trên đường của ta ——”

Tạ Phùng Thù nói xong, bình tĩnh nhìn bóng lưng Giáng Trần: “Giống như đang nuôi con nhỏ, tuyệt đối không giống vợ chồng.”

Giáng Trần lúc này đã đến trước bàn Pháp Đường, nghe vậy xoay người nhìn về phía Tạ Phùng Thù, hai mắt hàm chứa ý cười ôn hòa mơ hồ.

“Vậy như thế nào mới giống như vợ chồng?”

Tạ Phùng Thù không nói lời nào nữa.

Y vài bước đi tới trước Giáng Trần, khuôn mặt không biết vì sao đã đỏ thấu, dưới ánh sáng ngàn ngọn nến hết sức rõ ràng. Y mím môi, thấy chế không sờn, vươn tay kéo vạt áo Giáng Trần, đồng thời ngẩng đầu tiến về phía đối phương.

Động tác của Tạ Phùng Thù quá gấp gáp, mang theo sự ngây ngô của thiếu niên, răng không cẩn thận dập vào khóe môi Giáng Trần, lại vội vàng lui về phía sau một chút, vươn đầu lưỡi liếm liếm một chút, lại tiến lại gần.

Giáng Trần tùy ý y vấp ngã ngang ngửa, chỉ giơ một tay nhẹ nhàng đè lại gáy trắng nõn của Tạ Phùng Thù, không cho đối phương lui ra.

Bên ngoài Pháp Đường là tiếng mưa tí tách, xuyên rừng đánh lá, tích tắc không dứt. Bên trong Pháp Đường ba ngàn ngọn đèn Phật an tĩnh thiêu đốt, đèn đuốc lưu quang, trang nghiêm vô cùng, chiếu sáng hai đạo bóng dáng chồng chéo, không thể tách rời

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK