Hơn nữa còn đột ngột không kịp đề phòng như vậy!
Quan trọng nhất chính là, khi cô biến trở về thành người thì toàn thân sẽ trần trụi. Vậy có phải.. Có phải cô bị Lục Chiết thấy hết rồi không?
Nhìn thoáng qua thiếu niên đang cau mày trước mặt, đôi mắt đen nhánh đang nhìn cô, Tô Từ nhanh chóng kéo chăn đơn đang sắp rớt xuống.
Cái gì gọi là mặt mũi, cô đều không còn một móng!
Tô Từ hỏi Phú Quý: "Làm sao tôi lại đột nhiên biến về thành người? Chẳng lẽ trong lúc ngủ mơ tôi có hôn Lục Chiết?"
Phú Quý: 【 Là hắn hôn cô. 】
Tô Từ khó tin nhìn về phía Lục Chiết. Hắn hôn cô sao?
Nhưng vì sao lại cố tình ở ngay lúc cô đang ngủ cơ chứ!
Lục Chiết dùng lòng bàn tay lau nơi vừa bị Tô Từ hôn một cái, chau mày: "Cô là ai? Tại sao lại ở trong phòng của tôi?"
Tô Từ ngơ ngác nhìn Lục Chiết đang lau môi, vẻ mặt tràn đầy không thể tưởng tượng: "Anh ấy ghét bỏ bị tôi hôn?"
Dáng vẻ hiện tại này của cô, đừng nói là nam nhân, ngay cả bản thân cô thấy đều muốn tự hôn mình một cái. Nhưng Lục Chiết thế mà lại ghét bỏ cô hôn hắn sao?
Cô bị đả kích không hề nhẹ đó!
Phú Quý run bần bật: 【 Có thể là miệng ngứa, hắn lau một chút. 】
Tô Từ cười lạnh một tiếng.
Giây tiếp theo, cô dùng đôi mắt ướt át tràn đầy đáng thương mà nhìn đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết, thanh âm mềm mại kéo dài: "Em là con thỏ mà anh nuôi. Anh hôn em một cái, em liền có thể biến lại thành người."
"Cảm ơn anh." Vẻ mặt Tô Từ hồn nhiên.
Mi tâm Lục Chiết càng thêm nhíu chặt: "Con thỏ?"
Ánh mắt hắn lại lần nữa dừng trên mắt cá chân bị lộ ra ngoài chăn đơn của cô gái, ở trên xác thật có mang chiếc vòng màu đỏ mà hắn mua cho thỏ con, hơn nữa hắn cũng không thấy con thỏ đâu hết.
Tô Từ gật đầu: "Anh còn nổi hứng đặt tên em là Đoàn Đoàn."
Hắn chỉ nói tên của con thỏ với Tiểu Khoái Nhạc, những người khác căn bản không thể biết.
Mặc dù độ vớ vẩn của chuyện này ở trình vô cực, không thể tưởng tượng được, nhưng Lục Chiết cũng không thể không tin cô gái trước mặt này chính là con thỏ mà hắn nuôi.
Tô Từ lo lắng Lục Chiết sẽ cho rằng cô là yêu ma quỷ quái hay con thỏ thành tinh gì đó, cô liền nói cho Lục Chiết, cô không phải là thỏ, mà thật sự là người, nhưng không biết vì sao cô lại bị biến thành thỏ, sau đó được hắn nhặt về.
Lục Chiết nhìn về phía cô: "Nhà cô ở đâu?"
Tô Từ không nghĩ tới cô lại tự mình đào hố mình, cô mím môi rũ mi mắt xuống, thanh âm thấp thấp có phần đáng thương: "Em không biết, em chỉ nhớ rõ em không thuộc về nơi này, tên của em là Tô Từ."
Lục Chiết nhéo mi tâm. Hơn nửa đêm lại phát sinh chuyện thế này, khiến suy nghĩ hắn cũng trở nên hỗn loạn: "Nếu hiện tại cô đã biến thành người, ngày mai cô liền rời đi đi."
Lục Chiết muốn đuổi cô đi ư?
Nhưng sao cô có thể đi được? Có khi còn chưa ra khỏi cửa, ngày mai cô đã biến lại thành thỏ mất rồi!
Tô Từ đáng thương mà nhìn Lục Chiết, cô giải thích: "Lục Chiết, em không thể rời đi. Em chỉ có thể duy trì dạng người được vài giờ. Em cần phải hôn anh mới có thể tiếp tục duy trì. Em cũng không biết lý do vì sao, nhưng nếu em rời khỏi anh, rất nhanh em sẽ bị biến lại thành con thỏ."
"Hơn nữa nếu em hôn anh, em có thể giúp anh.. Giúp anh.."
Tô Từ phát hiện, lời mà mình muốn nói nhất làm thế nào cũng không nói ra được: "Phú Quý, đây là có chuyện gì?"
Phú Quý: 【 Chủ nhân, chuyện cô có thể thấy được giá trị sinh mệnh không thể nói cho bất kỳ ai khác, và chuyện hôn Lục Chiết có thể giúp hắn khôi phục tuổi thọ cũng không thể nói ra, đây là thiên cơ. 】
Có thể nhìn thấu sinh mệnh một người, là vi phạm thiên lý.
Tô Từ im lặng một chút, sau đó cô nói với Lục Chiết: "Bé thỏ nhỏ đáng yêu như em sẽ bị người khác bắt đi."
Một tay Tô Từ giữ chặt chăn đơn, một tay khác lại kéo vạt áo của Lục Chiết.
Dưới ánh đèn, đầu ngón tay mảnh khảnh lộ ra màu trắng hồng, mong manh lại yếu ớt: "Nói không chừng còn sẽ bị người ta ăn mất! Anh nuôi em nhiều ngày như vậy, anh sẽ nhẫn tâm để em bị người ta ăn luôn sao?"
Vừa nói, cô vừa học con thỏ lúc trước, dùng đầu cọ vào cánh tay đang rũ xuống của hắn.
Không nhận được đáp lại, Tô Từ âm thầm cắn chặt răng, cô xòe ngón tay xinh đẹp bắt đầu đếm số: "Hơn nữa, em còn có thể giặt quần áo cho anh."
"Em có thể nấu cơm cho anh."
"Em cũng có thể quét dọn phòng ở cho anh nữa."
* * *
Sau khi đếm xong, Tô Từ cười khanh khách nói với Lục Chiết: "Em rất hữu dụng đó." Nghĩ đến Lục Chiết không có tiền, khả năng sẽ nuôi không nổi cô, cô lại tri kỷ nói tiếp: "Em còn có thể tự mình kiếm tiền, chắc chắn sẽ không gia tăng gánh nặng cho anh."
Lục Chiết rũ mắt, nhìn ngón tay của cô gái đang lôi kéo vạt áo của mình, trông chúng mong manh, đầu ngón tay còn lộ ra màu hồng nhạt. Hắn nhớ rõ, khi cô còn là con thỏ, móng vuốt của cô cũng có màu trắng hồng.
Giọng nói của hắn rất nhạt: "Ở nơi này chỉ có một phòng, không có chỗ cho cô ở."
"Không sao đâu, em có thể ở phòng chứa đồ linh tinh." Cô biết bên cạnh phòng khách có một cái phòng nhỏ dùng để chứa tạp vật.
Lục Chiết nhìn cô, từ tay cô rút lại vạt áo, hắn cầm lấy cái gối của mình: "Hiện tại đã khuya, tôi ra ngoài ngủ đây."
Sau đó cửa bị đóng lại.
Tô Từ chớp mắt: "Phú Quý, có phải hắn đã đồng ý cho tôi ở lại đây không?"
Phú Quý: 【 Chủ nhân xinh đẹp như vậy, lại còn mười hạng toàn năng, hắn tuyệt đối sẽ đồng ý cho cô ở lại chỗ này. 】
Phú Quý không hề có nguyên tắc, trước tiên là thổi một tràng cầu vồng thí [1] .
Tô Từ vừa lòng gật đầu: "Nhưng những lời tôi vừa nói đều là lừa hắn, tôi sẽ không giặt quần áo."
Từ nhỏ đến lớn quần áo của cô đều được người hầu có chuyên môn phụ trách. Thậm chí sau khi nhà cô phá sản, lúc cô tiến vào giới giải trí công ty cũng mời một trợ lý sinh hoạt cho cô.
"Tôi sẽ không nấu cơm." Cô chỉ thích ăn, chưa từng vào nhà bếp bao giờ.
"Tôi cũng sẽ không quét dọn vệ sinh." Đừng nói cầm cây chổi, đến cả giẻ lau cô còn chưa có chạm qua.
Phú Quý che lại lương tâm: 【 Chủ nhân, cô là cô gái xinh đẹp nhất thế giới, cô không cần phải học mấy cái đó đâu. 】
Phú Quý đột nhiên ý thức được, vị chủ nhân hiện tại của nó, mặt ngoài thì trông như một viên kẹo sữa thơm ngọt, nhưng trên thực tế, cô lại là một viên hạt mè màu đen mặn chát!
* * *
Ngày hôm sau, cửa phòng bị gõ vang.
Lần này Tô Từ cũng không ngủ say như chết, cô còn nhớ rõ chuyện bản thân bị bại lộ thân phận, cho nên khi nghe được tiếng động trước cửa phòng, cô vẫn rời giường mở cửa.
"Con sớm nha." Tô Từ cười khanh khách chào hỏi Lục Chiết.
Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, vạt áo trực tiếp bao trùm phần đùi của cô, phía dưới lộ ra hai chân dài trắng nõn thẳng tắp, lắc lắc qua lại trông rất mê người.
Lục Chiết nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng biết tại sao lúc trước đồng phục trong tủ quần áo của hắn lại bị làm dơ. Chắc hắn là đã bị cô cầm đi cọ vào chỗ nào đó.
"Tôi đi lấy quần áo." Lục Chiết đi vào trong.
Biết hắn muốn đổi đồng phục đến trường, Tô Từ nhanh chóng tránh ra.
Tô Từ không biết Lục Chiết có thể đuổi cô đi hay không, hiện tại cô chỉ có thể giả bộ làm một tiểu đáng thương ngoan ngoãn: "Anh đi học, trên đường nhớ chú ý an toàn. Em ở chỗ này ngoan ngoãn chờ anh trở về nhà."
Từ tủ quần áo, Lục Chiết lấy ra đồng phục. Hắn xoay người, liền thấy Tô Từ đứng ở bên cạnh cửa ra vào. Bởi vì không có giày, hai chân trần của cô dẫm lên mặt đất. Cũng không biết có phải mặt đất lạnh lẽo hay không, đầu ngón chân của cô đều hơi cuộn tròn.
Lục Chiết thu hồi ánh mắt, hắn lạnh lùng nói: "Giữa trưa sau khi trở về tôi sẽ dẫn cô đi mua quần áo." Dù gì cô cũng không thể luôn mặc quần áo của hắn.
Nghe vậy, hai mắt Tô Từ sáng ngời: "Còn có nội y nữa." Nếu không mặc nội y, cô quả thực không có cảm giác an toàn.
Lục Chiết nhìn cô một cái: "Ừ."
Hắn đi ra ngoài, sau khi thay đồng phục liền rời đi.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Lục Chiết, Tô Từ biết Lục Chiết rất khó tới gần. Chỉ cần hiện tại Lục Chiết không đuổi cô đi, cô liền có rất nhiều cơ hội chậm rãi hòa hợp với hắn.
Tô Từ ngâm nga một khúc nhạc không biết tên, sau đó trở về giường ngủ bù.
* * *
Chú thích:
[1] Cầu vồng thí: Rắm cầu vồng, dùng để chỉ những lời nói tâng bốc, sai sự thật, mục đích là để nịnh ngọt người khác.