• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bởi vì là quay chụp một quảng cáo sữa chua, lấy sự ngọt ngào làm chủ, nên Tô Từ chỉ cần thay trang phục đã chuẩn bị trước, là một cái váy màu hồng nhạt.
Nội dung quảng cáo rất đơn giản, Tô Từ ngồi trên cây hái trái cây, sau đó đem trái cây bỏ vào sữa bò, cuối cùng là quay chụp biểu cảm lúc cô uống đồ uống mỹ vị.
Lục Chiết nhìn dưới ánh đèn màn ảnh, thiếu nữ như đang phát sáng.

Cô không có nửa điểm không khỏe hay sợ hãi khi đối diện với màn ảnh, như thể trời sinh liền thích hợp màn ảnh, trời sinh nên được nhận ánh mắt, săn đón cùng ca ngợi từ mọi người.
Sau khi Tô Từ chụp xong cảnh hái trái cây trên cây, cô đi tới bên cạnh Lục Chiết đang nghỉ ngơi, đợi tổ đạo cụ bố trí cảnh tiếp theo.
"Lục Chiết, em chụp thế nào?" Tô Từ không e dè mà dựa sát vào hắn.
Thần sắc trên mặt Lục Chiết nhàn nhạt: "Rất tốt."
"Thật vậy sao?"
Được Lục Chiết khen, đuôi mắt Tô Từ cong lên, có chút đắc ý.

Dù sao thì ở đời trước, lúc cô tiến vào giới giải trí cũng không phải dựa vào kỹ thuật diễn, mà chỉ dựa vào gương mặt, thế nên cả ngày cô đều bị mắng là bình hoa.
Mắng cô xấu, cô tuyệt đối không thể chịu đựng, nhưng mắng cô không có kỹ thuật diễn, cô có thể tiếp thu.

Cô không phải xuất thân chính quy, cũng không phải trời sinh biết diễn kịch, nhóm antifan mắng cô không có kỹ thuật diễn đều là sự thật.
Hiện tại được Lục Chiết khen cô diễn rất tốt, tâm tình của Tô Từ có chút tốt.
Cô khom lưng, cởi sợi dây đỏ trên mắt cá chân xuống, nhét vào trong tay Lục Chiết: "Đợi lát nữa em sẽ chụp cảnh toàn thân, anh giúp em giữ trước, không được đánh mất." Nói xong, cô lại tiếp tục đi chụp mấy cảnh còn lại.
Lục Chiết nhìn sợi tơ đỏ trong tay.

Sợi dây tinh tế, mặt trên là một tiểu hồ lô ngọc sắc, đây là lúc ở bên đường hắn tùy tiện mua cho con thỏ, cũng không phải là trang sức gì quý giá, nhưng thiếu nữ lại cả ngày đều mang theo.
Hắn nhìn về phía Tô Từ xinh đẹp đến kinh người dưới ống kính, thiếu nữ hình như có cảm giác, cô nhìn qua, cười cười với hắn, cười đến đôi mắt cong lên như có ánh sao.
Lục Chiết nắm chặt tơ đỏ.
Quay chụp quảng cáo rất thuận lợi, đạo diễn rất vừa lòng biểu hiện của Tô Từ.

Hứa Đa xem như đã nhìn ra, Tô Từ đối với màn ảnh rất tốt, trời sinh thích hợp ăn cơm giới giải trí.
Anh ta trả thù lao cho Tô Từ, ý đồ khuyên cô ký hợp đồng: "Lúc trở về anh sẽ gửi em một phần hợp đồng điện tử, nếu em cảm thấy không có vấn đề, chúng ta lại tìm thời gian ký hợp đồng."
Tô Từ một chút cũng không nóng nảy: "Có thể, sau khi tôi nhìn qua hợp đồng, lại gửi trả lời cho anh."
Hứa Đa là thật sự thành tâm muốn đào Tô Từ: "Em yên tâm, sau khi trở về, anh cùng công ty tranh thủ một chút, hợp đồng cho em tuyệt đối là loại tốt nhất." Hạt giống tốt như Tô Từ nếu mà bị công ty khác cướp đi, anh ta sẽ hộc máu.
Tô Từ cười cười, cô không phải không có nhận hợp đồng, dù sao hết thảy nhìn hợp đồng rồi lại quyết định.
Hứa Đa đưa cô đến cửa, lại hàn huyên vài câu rồi mới rời đi.
Mà lúc này, một chiếc xe từ bên ngoài tiến vào.
Trong xe, nhìn khuôn mặt quen thuộc ngoài cửa sổ, Tần Thi Yên khiếp sợ rõ thấy.
"Thi Yên, làm sao vậy?" Ở một bên, người đại diện không nhận được đáp lại, cô ấy vỗ tay Tần Thi Yên.
Cả người Tần Thi Yên máu như đọng lại, cô rõ ràng nghe được thanh âm trái tim mình một cái lại một cái nhảy lên.
Là cô ta!
Là Tô Từ!
Không đúng, cô ta hẳn là đã chết, không có khả năng sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Tần Thi Yên nỗ lực kiềm chế kinh ngạc trong lòng, cô quay đầu lại nhìn thiếu nữ kia.

Nốt ruồi son quen thuộc khiến cô kinh hãi, theo bản năng cô sờ nốt ruồi son đồng dạng vị trí của mình.
Sau khi xuống xe, Tần Thi Yên đã thu lại biểu tình trên mặt, cô bảo trợ lý đi hỏi thăm thiếu nữ ở bên ngoài tới nơi này làm gì.
Rất nhanh, trợ lý tìm hiểu xong đã trở về: "Thi Yên, chị đã hỏi qua, cô ấy tới chụp quảng cáo, phòng studio cách vách vừa rồi có quay chụp một quảng cáo đồ uống nhỏ."
Tần Thi Yên theo bản năng nhíu mày.
Cô khẳng định người ngoài cửa là Tô Từ, cho dù cô không muốn thừa nhận, thì trên thế giới này sẽ không có Tô Từ thứ hai, vị công chúa được Tô gia sủng ái nuôi lớn, chỉ có một.
Nếu Tô Từ không chết, vì sao cô ta vẫn luôn không trở về Tô gia, mà là chạy tới chụp quay quảng cáo nhỏ thế này?
Trong mắt Tần Thi Yên hiện lên ám quang, cô nghĩ tới một lý do rất hài kịch.
Chẳng lẽ, Tô Từ mất trí nhớ?
"Chị Phương, em muốn lấy quảng cáo cách vách bên kia." Tần Thi Yên trao đổi cùng người đại diện.
"Quảng cáo cách vách đã chụp xong." Người đại diện nhíu mày: "Hơn nữa, một quảng cáo nhỏ như vậy, không xứng với địa vị hiện tại của em."
"Chị Phương, chị giúp em bảo đạo diễn thay người, phí quảng cáo em không để tâm."
Không thể để Tô Từ xuất hiện ở trước mặt người Tô gia, tốt nhất, Tô Từ vẫn nên luôn biến mất.
Tô gia.
Tô Trí Viễn từ công ty trở về, mặt anh luôn hậm hực nghiêm trọng, hiếm lắm mới giãn ra vài phần.
"Đại thiếu gia, ngài đã trở lại." Người hầu nhìn Tô Trí Viễn trở về, bà ấy nhanh chóng chào hỏi.
"Mẹ cháu đâu." Tô Trí Viễn tuy ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, nhưng lại không có nửa điểm giống con gái.

Khí chất anh thiên lãnh, có loại công tử tự phụ xuất trần.
"Phu nhân đang ở trong phòng của tiểu thư." Bà Hoa có vài phần không đành lòng.

Bà là lão nhân của Tô gia, tiểu thư là do bà nhìn mà lớn lên, nói câu đại bất kính, bà đã đem tiểu thư coi như một nửa là con gái.

Một cô bé xinh đẹp được kiều dưỡng đại, cứ như vậy đã không còn, người trên dưới Tô gia đều đau đớn kịch liệt rất lâu.
"Cháu đi xem." Tô Trí Viễn lên lầu.

Đã rất lâu anh không vào phòng em gái, bên trong hết thảy đều giữ nguyên hiện trạng, mỗi một thứ bài trí đều là sở thích của em gái.
Tô Trí Viễn thấy mẹ Tô đang ngồi ở trên giường em gái phát ngốc, anh bước qua: "Mẹ."
"Con đã trở lại." Mẹ Tô nhìn con trai lớn đang nửa ngồi xổm trước mặt, bà lập tức đỏ mắt: "Mẹ nhớ Từ Từ." Con gái chính là tim phổi của bà, hiện tại người đã không còn, bà vẫn sống, hô hấp đều khó chịu.
Tô Trí Viễn từ túi văn kiện lấy ra một chồng ảnh chụp: "Mẹ, mẹ xem, là Từ Từ."
Ảnh chụp là từ lúc chụp hình quảng cáo.
Mẹ Tô cầm ảnh chụp, tay phát ra run.

Bà muốn nhìn kỹ ảnh chụp trong tay, lại bị một tầng nước mắt che lại đôi mắt, càng xem càng mơ hồ.
Tô Trí Viễn lấy khăn giấy đưa cho mẹ mình: "Mẹ, Từ Từ không chết."
"Con tìm được em gái rồi sao?" Thanh âm Mẹ Tô run rẩy, gương mặt được bảo dưỡng rất tốt bị nước mắt thấm ướt, nhưng bà lại không chút nào rảnh lo bản thân thất thố: "Từ Từ ở nơi nào, mau mang mẹ đi gặp nó."
Thần sắc Tô Trí Viễn tối sầm xuống: "Chỉ có một bộ phận theo dõi.

Sau khi em ấy ra khỏi vùng theo dõi, người của con không tra ra em ấy đi nơi nào.

Bất quá, hiện tại chúng ta có thể xác định Từ Từ không chết, đây là chuyện tốt, con sẽ mau chóng tìm được em ấy."
Mẹ Tô vui đến khóc: "Cha con đã biết rồi sao?"

Tô Trí Viễn lắc đầu: "Con chưa nói cho cha."
"Mẹ đi gọi điện thoại cho cha con." Từ sau khi con gái không còn, rất nhiều lần đêm khuya bà đều nghe thấy tiếng chồng mình đang khóc.
Ngày hôm sau Tô Từ nhận được điện thoại của người đại diện Hứa Đa, anh ta báo cho cô, quảng cáo của cô bị một tiểu hoa đán mới vừa bạo hồng cướp đi.
Tô Từ có chút kinh ngạc, hiện tại tài nguyên rất hiếm hoi sao? Ngay cả một quảng cáo nhỏ như vậy cũng sẽ bị đoạt mất?
Bất quá cô cũng không để ý, dù sao thù lao vẫn phải trả cho cô, Hứa Đa không có trích đi bao nhiêu phần trăm, thù lao của cô có ba vạn, cái này đối với một người mới không quá nổi tiếng mà nói, giá cả xem như rất hợp lý.
Sau khi Tô Từ cúp điện thoại, cô tiến đến bên cạnh Lục Chiết.
"Lục Chiết, số thẻ ngân hàng của anh là bao nhiêu?" Tô Từ hỏi hắn.
Lục Chiết đang thu thập hành lý cho hai người, nghe được thiếu nữ nói gì, hắn đem số thẻ nói cho cô.
Qua vài phút, trong thẻ hắn nhận được tin nhắn chuyển khoản ba vạn.
Tô Từ tới gần hắn, mắt nhìn tin nhắn: "Đã chuyển rồi à, tốc độ còn rất nhanh."
Lục Chiết nhíu mày: "Vì sao lại chuyển tiền cho tôi?"
"Em muốn nuôi anh." Tô Từ nhìn hắn chớp mắt: "Hơn nữa em không có thẻ, về sau kiếm được tiền đều để cho anh."
Môi mỏng Lục Chiết mím chặt, đôi mắt đen nhánh của hắn thật sâu mà nhìn Tô Từ một cái: "Tôi không cần cô nuôi."
Tô Từ nhớ lại đàn ông có lòng tự trọng, không thích ăn cơm mềm, cô hiểu rõ mà liếc mắt nhìn Lục Chiết một cái, tùy ý nói: "Vậy xem như em tạm thời ở nhờ trong đó của anh."
"Ừ." Lục Chiết không phản đối nữa.
Tô Từ ngồi ở mép giường, tiếp tục nhìn Lục Chiết thu thập hành lý.
Nghĩ tới cái gì, hai tròng mắt của cô sáng ngời: "Lục Chiết, đêm nay chúng ta đi ăn lẩu đi.

Em muốn ăn cay."
Lục Chiết gật đầu, hắn đối với chuyện ăn uống không có yêu cầu.
Đuôi mắt Tô Từ hơi cong, da mặt rất dày: "Ăn cay xong, anh lại hôn em, em muốn một nụ hôn thật nóng bỏng.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK