Không có.
Đồng hồ của hắn ta đâu?
Hai mắt Giả Minh Dương choáng váng. Hắn ta lạt ngược ba lô lại, bên trong rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
"Mày giấu đồng hồ của tao ở đâu? Vì sao trong ba lô của mày lại không có?" Giả Minh Dương lớn tiếng chất vấn.
Mà sắc mặt của Triệu Ưu Ưu cũng ngơ ngác. Trong ba lô không có đồng hồ?
Lục Chiết đứng lên. Thân thể hắn cao lớn, khuôn mặt cương lãnh, khí thế phát ra khiến người khác không hiểu sao lại lạnh run, hắn chế giễu: "Đã thấy trong ba lô không có đồng hồ của cậu, còn muốn vu oan cho tôi sao?"
"Tao rõ ràng.." Giả Minh Dương hận đến mức cắn răng.
"Xin lỗi đi." Lục Chiết lạnh lùng nhìn hắn.
Giả Minh Dương siết chặt nắm tay, sắc mặt vừa chật vật vừa tức giận.
"Giả Minh Dương, cái này có phải đồng hồ của cậu không?"
Bên kia, một nam sinh nhặt lên một cái đồng hồ có mặt bị cắn nát từ trong thùng rác bên cạnh. Trên mặt đồng hồ còn dính dính chất lỏng, có lẽ đã bị ai đó lỡ tay làm rớt xuống nước.
Giả Minh Dương thấy đồng hồ mà bản thân nâng niu thế nhưng bị hỏng rồi, đã thế còn rất dơ bẩn, sắc mặt của hắn ta nháy mắt liền trở nên xấu hổ.
"Đồng hồ tìm được rồi. Mẹ nó chứ Giả Minh Dương! Từ nãy đến giờ chỉ có mình cậu bịa đặt, mau nhanh chóng xin lỗi đi." Lý Đống Lương thấy Giả Minh Dương ăn quả đắng thì tâm trạng vô cùng sảng khoái.
"Được! Xin! Lỗi!" Giả Minh Dương nhục nhã đến mức đỏ bừng hết mặt. Vì cái quái gì mà đồng hồ của hắn ta lại nằm trong thùng ra bên kia!
Lục Chiết ngồi trở lại ghế, giọng nói lãnh đạm: "Tan học gặp lại trên sân thể dục."
Lý Đống Lương cười đến không ngừng: "Đúng đúng đúng, Giả Minh Dương, cậu bảo muốn chạy mười lăm vòng, mọi người đều nghe được, cậu đừng nghĩ muốn chống chế."
Giả Minh Dương hung hăng trừng mắt nhìn Lý Đống Lương một cái, sau đó hắn ta tức giận rời đi.
Sắc mặt Triệu Ưu Ưu hoảng hốt, cô ta còn muốn nói với Lục Chiết cái gì đó, nhưng đến một ánh mắt Lục Chiết còn lười cho cô ta.
* * *
Chuông vào học vang lên, mọi người xem xong náo nhiệt thì chạy nhanh về lại chỗ ngồi của mình.
Lý Đống Lương chuẩn bị nằm sấp xuống bàn mà ngủ. Nhưng giây tiếp theo, cậu ta nhìn thấy trong hộc bàn bên cạnh bỗng có một bông tuyêt trắng nhảy ra, sau đó dừng lại trên đùi của Lục Chiết.
Cậu ta kinh ngạc đến mức trợn tròn hai mắt.
Đó là một con thỏ con to bằng lòng bàn tay, lông trên người trắng như tuyết, lỗ tai màu hồng nhạt, đôi mắt màu đỏ lung linh như đá quý. Ông trời ơi, sao mà đáng yêu dữ zậy!
Nhìn thỏ con ngoan ngoãn cọ đầu vào lòng bàn tay của Lục Chiết, mềm mềm dễ thương, quả thực khiến lòng người run run.
Ngay lập tức, Lý Đống Lương liền dịch cái bàn Sở hà Hán giới của mình đến bên cạnh Lục Chiết, hắn thò đầu lại gần: "Lục Chiết, cậu mang theo một con thỏ tới trường học?"
Lòng bàn tay của Lục Chiết bị con thỏ cọ đến có chút ngứa: "Ừ."
"Cậu cho tôi mượn sờ chút đi."
Đôi mắt của Lý Đống Lương dính chặt vào thỏ con, luyến tiếc rời đi. Một bông tuyết nhỏ, sờ lên chắc chắn sẽ rất mềm.
"Không cho mượn." Lục Chiết nhìn bảng đen, đầu ngón tay lại nhéo nhẹ đỉnh lỗ tai của thỏ con.
Tai thỏ của Tô Từ vốn vô cùng mẫn cảm, nay lại bị ngón tay thon dài của Lục Chiết trêu chọc, cô mềm nhũn đến mức nằm sắp xuống dưới.
Không cần nhéo lỗ tai của cô đâu!
Lý Đống Lương vẫn chưa từ bỏ ý định, vẻ mặt cậu ta ngượng ngùng. Rõ ràng một khắc trước vẫn còn là tiểu bá vương trong lớp, thế mà lúc này lại không ngại sĩ diện mà cúi đầu khom lưng: "Vừa rồi tôi có giúp cậu đối phó với Giả Minh Dương mà, cậu cho tôi sờ thỏ con chút đi."
Tuy lớn lên dáng người vô cùng cường tráng, nhưng từ nhỏ đến lớn Lý Đống Lương đều thích màu hồng nhạt với động vật nhỏ có lông xù. Ba lô của cậu ta có màu hồng, giày màu hồng, vớ cũng có màu hồng. Nếu không phải trường bắt mặc đồng phục, cậu ta nhất định sẽ mặc áo màu hồng mỗi ngày. Còn động vật nhỏ có lông xù, vì mẹ của cậu ta bị dị ứng lông động vật nên không thể nuôi. Nếu không, cậu ta nhất định sẽ nuôi hẳn mười con ở nhà.
Hiện tại thấy thỏ con mềm mại đáng yêu, cậu ta thật hận không thể động tay mà sờ sờ cho thỏa thích.
Nhưng Lục Chiết lại trực tiếp chọc thủng lời nói "đầy thâm tình" của cậu ta: "Vừa rồi cậu chỉ đang xem náo nhiệt."
Cơ mà da mặt của Lý Đống Lương cũng rất dày, cậu ta trực tiếp đưa ra điều kiện: "Vậy nếu tôi mua bữa sáng cho cậu một tháng, cậu cho tôi sờ nó nhá?"
Lục Chiết cự tuyệt: "Không được."
"Vậy tôi cho cậu một trăm nhân dân tệ, cậu cho tôi mượn con thỏ trong một giờ được không?" Lý Đống Lương đã biết chuyện Lục Chiết bị đuổi khỏi nhà của cái người nhận nuôi hắn, cho nên nếu muốn chữa bệnh, trên người hắn chắc chắn là không có tiền.
Tô Từ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cái thể loại fan não tàn này. Cô mới không muốn bị cậu ta sờ lông đâu! Sau đó, cô dùng hai móng vuốt nhỏ ôm lấy ngón tay của Lục Chiết, đầu vùi vào lòng bàn tay của hắn.
Lòng bàn tay của Lục Chiết bị bông tuyết nhỏ ôm đến ấm áp, hắn cong môi: "Không được."
Lý Đống Lương còn muốn nói gì đó, thì lại bị giáo viên dạy toán đang đứng trên bục giảng liếc mắt rồi quát một tiếng, khiến cậu ta ngượng ngùng mà ngậm miệng lại, chỉ có thể dùng đôi mắt ghen tỵ mà nhìn Lục Chiết sờ thỏ con.
Lỗ tai của thỏ con trắng hồng, thật đáng yêu.
Cái mũi của thỏ con cũng có màu hồng nhạt, quá đáng yêu.
Chân nhỏ của con thỏ có lông xù, trắng mềm, hết sảy con bà bảy đáng yêu!
Lý Đống Lương dần dần lâm vào tình trạng "yêu mù đường."
* * *
Sau khi tan học.
Tô Từ được Lục Chiết ôm, cô ngồi ngay ngắn trong lòng bàn tay lạnh băng của hắn mà xem Giả Minh Dương đang phẫn nộ tháo chạy trong sân thể dục. Hắn ta chạy đến mức cái trán chứa mấy trăm gram độc ác đều tuôn mồ hôi ướt đẫm.
Đáng đời!
Nhớ lại bản thân cắn nát cái đồng hồ kia rồi ném trong thùng rác nhưng lại không thể rửa miệng, Tô Từ thật hận không thể khiến đối phương chạy thêm mấy chục vòng nữa.
Nhìn Giả Minh Dương chạy đến vòng thứ mười, tốc độ càng ngày càng chậm, vẻ mặt Lục Chiết vô cảm, một chút cũng không hề đồng tình với đối phương.
Lúc giằng co, Giả Minh Dương đã rất chắc chắn trong ba lô có đồng hồ của hắn ta. Nhưng khi lục soát, phát hiện trong ba lô không có đồng hồ, vẻ mặt của Giả Minh Dương lúc đó chính là khiếp sợ.
Hắn ta khiếp sợ vì đồng hồ không có trong ba lô.
Ánh mắt Lục Chiết tối sầm.
Vậy là, Giả Minh Dương giấu đồng hồ vào ba lô của hắn, nhưng không biết vì cái gì, cuối cùng đồng hồ lại ở trong thùng rác.
Hắn cúi đầu nhìn con thỏ trong lòng bàn tay. Hắn nhớ rõ, sau khi hắn lấy nước trở về, con thỏ này nằm ở trên mặt đất.
Hắn giơ con thỏ đến trước mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Tô Từ chớp mắt, một đôi mắt đỏ ẩm ướt, sáng sáng.
Cô là ân nhân, cầu lấy thân báo đáp! Mau, hôn hôn cô đi!