• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày hôm sau, Tô Từ đi vào phòng học, thấy cô gái Ôn Đóa Vũ mà ngày hôm qua cô cứu.

So sánh với ngày hôm qua, sắc mặt đối phương đã tốt lên rất nhiều, cảm xúc cũng vững vàng hơn.
Trên chỗ ngồi, Ôn Đóa Vũ lơ đãng nhìn qua ánh mắt của Tô Từ, cô ấy có chút thẹn thùng cười với Tô Từ.
Tài xế của Tô Từ mang cô ấy đi đến đồn công an lập án, cô ấy cũng đưa ra toàn bộ chứng cứ, cơ hội có thể truy hồi tiền của cô ấy rất lớn.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, tâm trạng của cô ấy đã thay đổi rất nhiều.

Về đến nhà, nhìn mẹ mình đang ngồi ở bàn ăn, chờ đợi cô ấy về nhà ăn cơm, cô ấy nhịn không được mà cái mũi lên men.
Ôn Đóa Vũ cảm thấy bản thân trước kia muốn dùng cái chết để trốn tránh vấn đề, trốn tránh khốn cảnh, thật sự ngu xuẩn, thật sự ích kỷ.

Nếu Tô Từ không có giữ chặt cô ấy, cô ấy đã thật sự lao ra đường cái, rồi bị xe đâm chết, mẹ cô ấy phỏng chừng cũng sẽ rất khó mà chịu đựng.
Cô ấy thật sự phi thường cảm kích Tô Từ đã cứu cô ấy, đối với cô ấy mà nói, Tô Từ chính là cứu rỗi của mình.
"Vừa rồi ở bên ngoài cổng tôi gặp phải Tô Từ." Bạn ngồi cùng bạn của Ôn Đóa Vũ thò qua nói: "Hôm nay cô ta lại đổi một chiếc xe khác, trong nhà cô ta rốt cuộc có bao nhiêu chiếc siêu xe nhỉ."
Ôn Đóa Vũ cúi đầu làm bài, không có tham dự đề tài của bạn ngồi cùng bàn.
Tô Từ xinh đẹp như vậy, tính cách thiện lương như vậy, thành tích học tập còn ưu tú như vậy, cô ấy phải học tập Tô Từ, đuổi theo bước chân của cô, cô ấy hy vọng có thể tới gần Tô Từ một chút.
"Tôi đang cùng cậu nói chuyện, cậu có nghe thấy không?" Bạn ngồi cùng bàn rất bất mãn Ôn Đóa Vũ không có đáp lại cô ta.

Ôn Đóa Vũ gật đầu: "Nghe thấy."
Bạn ngồi cùng bàn lúc này mới vừa lòng mà tiếp tục nói: "Mệnh của Tô Từ thật tốt, có thể sinh ra trong Tô gia, từ nhỏ chính là công chúa được kiều dưỡng mà lớn lên.

Cậu xem, mỗi lần sau khi tiểu bá vương Hà Nhĩ Minh bị Tô Từ cự tuyệt, đều chỉ có thể giận dỗi rời đi, lại không thể làm gì, cái đó còn không phải bởi vì anh ấy không dám đắc tội Tô gia sao? Nếu gia thế Tô Từ kém hơn so với anh ấy, tôi thấy Hà Nhĩ Minh đã sớm cưỡng bách Tô Từ cùng anh ấy ở bên nhau rồi."
Ôn Đóa Vũ ở trong xe Tô Từ ngày hôm qua, cũng nhìn ra được Tô Từ không thích Hà Nhĩ Minh của lớp bên cạnh.
Lúc này cô ấy có chút may mắn Tô Từ có gia thế tốt.

Cô ấy cảm thấy thiếu nữ xinh đẹp như Tô Từ hẳn là nên ở trong gia đình giàu có, được che chở mà lớn lên, vẫn luôn được nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Mạc danh, lỗ tai của Ôn Đóa Vũ có chút hồng.

Cô ấy nghĩ đến nếu bản thân có tiền, khẳng định cũng sẽ kiều dưỡng Tô Từ.
"Bất quá, đừng nhìn Tô Từ hiện tại cự tuyệt Hà Nhĩ Minh.

Trừ bỏ Hà gia, ở thành phố B rất khó tìm được con cháu nhà khác liên hôn cùng Tô Từ trong tương lai.

Tô gia quá lợi hại, trừ bỏ Lục gia đồng dạng lợi hại, thực lực của Hà gia cũng miễn cưỡng đạt đến hào môn đỉnh cấp, chen vào ba vị trí đầu."
Bạn ngồi cùng bàn thấy Ôn Đóa Vũ nghe được thì ngây người, cô ta tiếp tục khoe khoang mà phân tích cho cô ấy nghe: "Lục gia luôn luôn có mẫu thuẫn với Tô gia, hơn nữa người cầm quyền của Lục gia không có con trai cũng không có con gái, tương lai nếu Tô Từ gả cho Hà Nhĩ Minh, Tô gia cùng Hà gia chính là liên thủ rất mạnh."
Cái này đều là trong lúc vô ý cô ta nghe thấy trưởng bối nói.
Bạn ngồi cùng bàn đè nặng thanh âm nói với Ôn Đóa Vũ: "Cho nên, cậu đừng nhìn Tô Từ hiện tại làm như vậy, còn cao ngạo mà cự tuyệt Hà Nhĩ Minh, chúng ta liền chờ một ngày Tô Từ tự vả mặt."
Ôn Đóa Vũ nghe ra giọng nói nồng đậm ghen tuông của bạn ngồi cùng bàn, cô ấy nhíu mày theo bản năng, nhịn không được mà mở miệng: "Chúng ta đều là bạn học, cậu không cần có ý chờ bạn học xấu mặt, tâm lý như vậy là không tốt.

Hơn nữa Tô Từ không thích Hà Nhĩ Minh, cô ấy dứt khoát, lưu loát mà cự tuyệt đối phương cũng không sai, cái này không phải cao ngạo."
Cô ấy cảm thấy cách làm của Tô Từ một chút vấn đề cũng đều không có.
Cảm tình nên như vậy, không ướŧ áŧ bẩn thỉu, không thích liền cự tuyệt, không cho đối phương hy vọng giả tạo.
Tô Từ cũng sẽ không giống một ít nữ sinh, cho dù không thích đối phương, cũng không cự tuyệt, vẫn luôn yên tâm thoải mái mà hưởng thụ người khác theo đuổi, cái đó mới là không tốt.
"Cậu thế mà lại giữ gìn Tô Từ?" Bạn ngồi cùng bàn đột nhiên bị dỗi, cô ta khó tin mà nhìn Ôn Đóa Vũ.
Bình thường cô ta khi dễ Ôn Đóa Vũ, đối phương đều sẽ không lên tiếng, hiện tại Ôn Đóa Vũ thế nhưng lại vì Tô Từ, mà dám phản bác lời cô ta nói?
Ôn Đóa Vũ lúc này không có trầm mặc, cô ấy nói: "Cậu không cần mỗi ngày lại nói xấu về Tô Từ, cô ấy rất tốt."

Bạn ngồi cùng bàn trên mặt tràn đầy không thể tin tưởng, cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Cậu đừng quên cậu còn còn thiếu tôi hai ngàn đồng."
Ôn Đóa Vũ cắn môi, giọng nói của cô ấy kiên quyết: "Tôi sẽ trả lại cho cậu, chờ thi đại học xong, tôi sẽ đi làm công, kiếm được tiền liền lập tức trả lại cậu."
Tô Từ là ân nhân cứu mạng của cô ấy, cô tốt như vậy, cô ấy không muốn nghe bạn ngồi cùng bàn nói lời ác ý với Tô Từ.
Bạn ngồi cùng bàn khó chịu mà liếc mắt một cái, hung hăng quát mắng Ôn Đóa Vũ đang tiếp tục cúi đầu làm bài.
Thành phố D bên kia.
Lục Chiết cùng ông chủ Phương đang nói chuyện mở công ty.
"Cháu đồng ý?" Trên mặt ông chủ Phương vui vẻ.
Lục Chiết: "Chú Phương, cháu chuẩn bị ghi danh đại học B."
Ông chủ Phương ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Lục Chiết một cái: "Vì Tiểu Từ?"
Khóe môi Lục Chiết hơi cong lên, trên gương mặt cương lãnh của hắn hiếm khi mang theo vài phần ngượng ngùng: "Vâng, em ấy hy vọng cháu sẽ học đại học trong thành phố B."
Nghe vậy, ông chủ Phương nơi nào còn không hiểu ý tứ của Lục Chiết.

Tô Từ muốn Lục Chiết đi thành phố B, Lục Chiết liền đồng ý.

Nếu không phải thích, tính tình Lục Chiết thanh lãnh như vậy, hắn nơi nào sẽ nghe lời Tô Từ nói?
"Cháu nghĩ kỹ rồi sao? Tô gia bên kia.." Ông chủ Phương có chút chần chờ.
Lục Chiết rũ mi mắt xuống, hàng lông mi dài đậm che đậy ánh mắt hắn: "Chú Phương, cháu biết tình huống của mình, những vấn đề mà chú nghĩ đều sẽ không tồn tại."
Ông chủ Phương thật sâu mà thở dài.

Người trẻ tuổi ưu tú như Lục Chiết thật đúng là ít có, đáng tiếc chính là mệnh lại không tốt.

Cho dù thân thế không tốt, nếu hắn nỗ lực giao tranh, còn có thể đánh cược một keo, nhưng thân thể hắn lại có vấn đề, là chuyện do trời chú định, cho dù hắn lại nỗ lực, cũng không thể nghịch thiên mà thoát khỏi.
Chú ấy mang theo tiếc hận cùng đồng tình như một vị trưởng bối, vỗ vỗ Lục Chiết.
Lục Chiết thoải mái cười: "Sau khi cháu thi đại học xong liền sẽ đến thành phố B bên kia.

Nếu muốn mở công ty, ở chỗ này cháu có khả năng không chiếu cố được."
"Ý của cháu là mở công ty ở thành phố B?" Mặt mày của ông chủ Phương ngưng lại, trầm tư: "Thành phố B dĩ nhiên có rất nhiều cơ hội, nhưng hiện tại tài chính là một vấn đề, nếu mở công ty bên kia, chi phí sẽ càng cao hơn."
Chú ấy muốn cho con trai một cuộc sống càng tốt.

Đi thành phố B dĩ nhiên hoàn cảnh sẽ tốt hơn, nhưng cũng đồng nghĩa, bọn họ sẽ cần nhiều tiền hơn.
"Chú Phương, chú không cần lo lắng về vấn đề tài chính.

Tô gia cho cháu một số tiền, coi như là cháu mượn Tô gia." Cho dù Tô Từ không ngại thân thế cũng tình huống bệnh của hắn, nhưng Tô gia không giống nhau.
Hắn muốn nỗ lực.
Hắn không hy vọng bởi vì bản thân đứng ở bên cạnh Tô Từ, nên thiếu nữ mới bị người khác xem thấp hoặc cười nhạo.
* * *.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK