Tô Từ nhận được điện thoại của tài xế, ở trên đường xe xảy ra chút vấn đề, sẽ muộn một chút mới tới, cô chỉ có thể ở phòng học chờ.
"Từ Từ, cậu ngồi xe tôi trở về đi." Sau khi tan học, Hà Nhĩ Minh lại chạy tới.
Hắn lớn lên ngũ quan xuất sắc, hơn nữa gia thế tốt, mặt mày trời sinh mang theo kiêu ngạo tùy ý, trước kia hắn nói cho Tô Từ hắn là giáo thảo trong trường, xác thật là không có nói sai.
Nữ sinh trong trường thích Hà Nhĩ Minh rất nhiều, đặc biệt là [1] thâm tình nhân thiết của hắn ở trong trường học, cho dù thoạt nhìn hắn rất khó trêu chọc, cơ hồ mỗi ngày đều có nữ sinh thổ lộ với hắn.
Mà hiện tại hắn phóng mềm ánh mắt, như thể chó còn đáng thương, lấy lòng Tô Từ.
Nếu đổi lại là nữ sinh khác, đã sớm mềm lòng, luân hãm.
Tô Từ liếc mắt nhìn hắn, ghét bỏ nói: "Còn không đến hai tháng liền phải thi đại học, cậu làm đệ nhất đếm ngược của năm, còn không biết xấu hổ mà tới đây làm phiền tôi? Cậu ngồi xa một chút, ngu xuẩn sẽ lây bệnh."
Hà Nhĩ Minh da mặt dày, bị Tô Từ xem thường, hắn chút nào cũng không ngại: "Từ Từ, cậu biết thi đại học đối với những người như chúng ta mà nói, cũng không quan trọng."
Người khác dựa vào thi đại học mà thay đổi vận mệnh, nhưng đối với những người như bọn họ mà nói, bọn họ sinh ra đã sớm chú định, thi đại học lấy được thành tích tốt đối với bọn họ, chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Tô Từ một tay nâng má, cạn lời mà trừng hắn một cái: "Đừng vì chính mình ngu xuẩn mà kiếm cớ."
"Từ Từ hy vọng tôi nghiêm túc học tập sao?" Ánh mắt đen bóng của Hà Nhĩ Minh nhìn Tô Từ.
"Cậu có học hay không cùng tôi không có quan hệ." Hiện tại cô chỉ quan tâm thành tích của Lục Chiết, bất quá thành tích của Lục Chiết rất tốt, hình như cũng không cần cô phải quan tâm.
Lúc này, di động Tô Từ vang lên, là tài xế gọi tới.
Cô cõng ba lô lên, không để ý tới Hà Nhĩ Minh còn đang lải nhải, trực tiếp rời đi.
"Từ Từ, Từ Từ ơi." Hà Nhĩ Minh nhảy lên một cái, soái khí mà từ trên chỗ ngồi nhảy ra, đuổi theo Tô Từ: "Từ Từ, tôi có thể ngồi xe cậu về nhà được không?"
Tô Từ cạn lời mà nói: "Nói nhiều lời như vậy, miệng cậu không mệt sao?"
"Không mệt, cảm ơn Từ Từ đã quan tâm." Một đôi mắt đen của Hà Nhĩ Minh ẩm ướt mà nhìn Tô Từ.
Tô Từ một chút ánh mắt cũng đều không muốn cho hắn, cô đột nhiên có chút may mắn Lục Chiết bình thường không thích nói chuyện, tính cách hắn lãnh, cùng tính cách của Hà Nhĩ Minh là khác nhau như trời với đất, còn khá tốt.
Lúc này, một nữ sinh cúi đầu từ bên trong cổng đi ra, không cẩn thận đụng phải Tô Từ.
"Cô đi đường như thế nào vậy." Hà Nhĩ Minh một tay đẩy nữ sinh ra, quay đầu khẩn trương hỏi Tô Từ: "Từ Từ cậu thế nào? Không có bị thương đúng không? Đau hay không? Có cần tôi giúp cậu xoa xoa không?"
Tô Từ đánh bay tay đang duỗi lại đây của hắn, cả giận: "Tôi cũng không phải từ pha lê chế tạo mà thành, chạm vào một cái liền vỡ." Cô nhìn về phía nữ sinh bị Hà Nhĩ Minh đẩy đến đụng phải vách tường: "Cô không sao chứ?"
Nữ sinh cũng chính là Ôn Đóa Vũ, cô ấy thấp đầu lắc lắc, sau đó rời đi.
Lúc bước qua, Tô Từ thấy giá trị sinh mệnh trên cổ tay của đối phương, là một đường thẳng màu đỏ nhợt nhạt tinh tế, bên cạnh đánh dấu: Mười lăm phút.
Phú Quý nhảy ra: 【 Chủ nhân xinh đẹp nhất, thiện lương nhất thế giới, cứu cô ấy, mau cứu cô ấy đi.
】
Nó đã lâu rất không có nếm được kẹo bông gòn kim sắc.
Hiện tại Lục Chiết không có ở đây, chủ nhân hẳn là sẽ cho nó kẹo bông gòn kim sắc.
Nếu là trước kia Tô Từ nhất định sẽ không xen vào việc của người khác, nhưng sau khi biết kẹo bông gòn kim sắc đối với Lục Chiết hữu dụng, cô liền không tùy hứng.
Tô Từ hỏi Phú Quý: "Cô ấy chết như thế nào?"
Phú Quý: 【 Cô ấy đi ra đường cái, bị xe đâm chết.
】
Tô Từ nhìn thân ảnh đi ở phía trước, cô có chút kinh ngạc: "Là ngoài ý muốn?"
Phú Quý: 【 Không phải, cô ấy chính mình muốn chết.
】
Tô Từ: "A, thì ra là tự mình tìm chết."
Tô Từ sợ nhất là gặp được người bệnh chết hoặc là tự mình tìm chết, người trước cô bất lực, còn người sau nếu đối phương quyết tâm muốn chết mà nói, cô cũng là bất lực.
Phú Quý: 【 Chủ nhân thân ái, cứu cô ấy đi mà! 】
Tô Từ: "Đã biết, cậu có thể câm miệng." Cho dù muốn cứu người, cũng phải nhìn tình huống.
Lần trước có thể cứu được Thẩm Tuyết, là bởi vì Thẩm Tuyết chỉ là nhất thời đầu óc bị keo nước dán lại, luẩn quẩn trong lòng, nhưng vị phía trước này không nhất định.
Tô Từ đi theo.
"Từ Từ.." Hà Nhĩ Minh nháy mắt hóa thân thành cái đuôi của Tô Từ, Tô Từ đi đâu, hắn theo tới đó.
Tài xế đã chờ ở cổng trường.
Tô Từ ngồi lên xe, đối với vẻ mặt chờ mong của Hà Nhĩ Minh làm như không thấy, cô trực tiếp đóng cửa lại.
"Chú Phương, đi theo cô gái mang cặp sách màu xanh lục ở phía trước ạ." Tô Từ mở miệng.
"Tiểu thư, không muốn bị đối phương phát hiện sao?"
Tô Từ tựa lưng vào ghế ngồi, chỉ thấy nữ sinh kia cúi đầu đi đường, cô nói: "Vâng, chú ở phía sau chậm rãi đi theo là được."
Cứ như vậy, siêu xe màu đen lấy tốc độ rùa bò chậm rãi mà đi theo nữ sinh cõng cặp xách màu xanh lục phía trước, mà đối phương lại không hề phát giác.
Tô Từ nhìn đồng hồ, còn năm phút, mà phía trước chính là đường cái lớn.
"Tiểu thư, xe phía sau vẫn luôn đi theo chúng ta." Tài xế nói cho Tô Từ.
"Không cần phải quan tâm nó, chú Phương, chú dừng xe lại, cháu xuống xe." Không cần nghĩ, Tô Từ liền biết đó là xe của Hà Nhĩ Minh.
Cô không để ý đến, mà là xuống xe đi theo sau vị nữ sinh kia.
Tô Từ vừa đi, một bên lưu ý thời gian.
Liền ở lúc còn có hai phút, nữ sinh đi tới trước đèn xanh đèn đỏ, ngừng lại.
Tô Từ đứng ở bên cạnh cô ấy, cũng ngừng lại.
Đối phương cúi đầu, Tô Từ cũng không biết thần sắc lúc này của cô ấy.
Nơi này chính là ngã tư đường của đường cái, cộng thêm thời điểm lúc này là giờ tan tầm và tan học, trên đường rất nhiều xe, chung quanh là một mảnh ầm ỹ.
Lúc này, đèn dành cho xe chuyển từ đỏ sang xanh, Tô Từ thấy nữ sinh bên cạnh rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Tô Từ chú ý hành động của đối phương.
Liền ở lúc đối phương rõ ràng thấy trên đường cái xe cấp tốc chạy đến, cô ấy vẫn cúi người muốn lao ra, Tô Từ một phen kéo tay nữ sinh lại.
Ôn Đóa Vũ dưới chân ngừng lại, cô ấy khiếp sợ mà quay đầu nhìn xem, chỉ thấy tay mình bị người kéo lại, mà người giữ chặt cô ấy, là..
Là Tô Từ!
Tô Từ lôi kéo cô ấy, ngữ khí nhàn nhạt: "Hiện tại là đèn đỏ, trên đường cái nhiều xe như vậy, cô xác định là muốn lao ra sao?"
"Lúc học tiểu học cô hẳn là đã học qua tuân thủ quy tắc giao thông nhỉ? Xông loạn ra đường cái, hại người hại mình." Tô Từ lôi kéo tay đối phương, mới phát hiện nhiệt độ trên tay đối phương lạnh băng, còn hơi phát run.
Vị nữ sinh này đang sợ hãi?
Sợ cái gì? Sợ chết sao?
Ôn Đóa Vũ rụt tay: "Bạn học Tô, mình..
Mình không phải."
Tô Từ nhìn cô ấy: "Tôi thấy cô muốn lao ra đường cái." Ngữ khí cô có chút lãnh: "Cô nói cô không phải là vượt đèn đỏ, vậy cô muốn lao ra làm cái gì? Đường cái nhiều xe như vậy, lao ra chẳng khác nào tìm chết."
Tay Ôn Đóa Vũ run lên, mi mắt buông xuống, né tránh ánh mắt sắc bén của Tô Từ.
"Tôi nói đúng?" Tô Từ buông tay cô ấy ra, chỉ thấy giá trị sinh mệnh ở trên vẫn như cũ không có biến hóa, vẫn là dây nhỏ màu đỏ.
Ánh mắt Tô Từ càng phai nhạt, cô nhìn Ôn Đóa Vũ: "Cô sợ hãi cái gì? Bị tôi đoán đúng rồi, phải không?"
Ôn Đóa Vũ ngay cả bả vai cũng run nhè nhẹ.
Lúc này, đèn đỏ lối đi bộ đổi thành đèn xanh.
Tô Từ rất không thích người không quý trọng sinh mệnh, cô nói trắng ra: "Nếu cô muốn tìm cái chết, thỉnh cô đi tìm nơi an tĩnh khác, đừng liên lụy tới người khác.
Đột nhiên cô lao ra, tài xế đụng phải cô thực vô tội, vô duyên vô cớ bị cô liên lụy, tài xế không chỉ có lưng đeo trách nhiệm, mà tinh thần cũng sẽ bị tổn thương."
Mặt Ôn Đóa Vũ "Phút chốc" liền trắng ra một chút: "Thực xin lỗi."
Cô ấy chỉ muốn chết, chẳng lẽ cô ấy tìm chết cũng phải nghĩ hậu quả sau khi cô ấy chết sao?
Tô Từ thở dài: "Cô vì sao lại muốn chết?" Cô ấy run rẩy thành như vậy, dũng khí ở nơi nào mà muốn lao ra đường cái?
Ôn Đóa Vũ cắn môi không lên tiếng.
"Cô còn muốn tiếp tục tìm chết sao?" Tô Từ nhìn cô ấy: "Tôi có thể kéo cô một lần, cũng không thể giữ chặt cô lần thứ hai.
Sinh mệnh thực quý giá, chỉ có một lần, đạo lý rõ ràng như vậy, cô hẳn là nên biết đến."
Môi Ôn Đóa Vũ bị cắn đến trở nên trắng bệch, cô ấy nháy mắt đỏ mắt, thất thố mà nhìn Tô Từ.
Tô Từ là hoa khôi của trường, lớn lên xinh đẹp, gia thế lại tốt, thành tích học tập cũng ưu tú, tồn tại của cô chính là tầm ngắm của mọi ánh mắt.
Ngay cả bạn ngồi cùng bàn của cô ấy mỗi ngày đều sẽ nói một ít lời chua chua về Tô Từ.
Cô ấy biết, đó là bởi vì đố kỵ.
Tô Từ là tiên nữ cao cao tại thượng như vậy, như thế nào sẽ hiểu được con kiến nhỏ như cô ấy hèn mọn cùng khó khăn ra sao.
* * *
Chú thích:
[1] Thâm tình nhân thiết: Thiết lập hình tượng thâm tình, thường thì những người có tính cách trái ngược với cụm từ "thâm tình" mới dùng hình tượng này để thu hút người khác hoặc tạo danh tiếng cho bản thân.
Ở đây, Hà Nhĩ Minh được nữ sinh trong trường đánh giá là có hình tượng thâm tình (Giống như đàn ông cặn bã thường hay xuất hiện trong mắt chị em phụ nữ là một người tri thức, đàng hoàng, nội tâm sâu sắc), nhưng trên thực tế thì theo Tô Từ lại là một học tra, không lo học hành mà chỉ lo yêu đương, tính cách dễ nổi nóng, thậm chí còn hay đánh người.
(zhihu.com).
Danh Sách Chương: