Đi đến sofa bên cạnh, cô nhanh chóng ngồi xuống: "Nóng quá."
Bắt đầu vào giữa hè, thời tiết mỗi ngày so với mỗi ngày đều nóng hơn. Trong phòng khách không có điều hòa, chỉ có quạt. Tô Từ cảm thấy gió thổi ra đều là hơi nóng.
Thấy Lục Chiết ngồi xuống một bên khác, cô nhanh chóng đi qua.
Cũng không biết có phải do bị bệnh ALS ảnh hưởng hay không, làn da của Lục Chiết sờ lên lạnh hơn so với nhiệt độ trên tay của cô. Lạnh băng, tựa như một khối băng lớn, chỉ cần dựa vào hắn liền có thể đánh bại cái oi bức.
"Lục Chiết, em muốn ăn đào." Lúc vừa trở về, cô thấy trước cửa tiểu khu có một bà dì bán quả mật đào, cô liền nhờ Lục Chiết mua mấy quả.
Lục Chiết đang trả lời tin nhắn của ông chủ Phương, nghe được thiếu nữ vừa nói gì, hắn nhàn nhạt mà nhìn cô một cái: "Tự mình đi rửa đi."
"Sáng nay tay của em vì làm bữa sáng cho anh mà bị thương đó." Tô Từ vươn ngón tay bị thương ra.
Lục Chiết nhìn miệng vết thương trên đầu ngón tay trắng trẻo của thiếu nữ, mảnh đến mức đã biến mất, nhìn không thấy, hắn nói: "Ngón tay bị thương không trở ngại việc cô ăn đào."
Tô Từ hoàn toàn không cảm thấy bản thân mặt dày vô sỉ. Cô kề sát vào Lục Chiết, cánh tay dựa gần cánh tay hắn, tựa hồ muốn lấy chút lạnh lẽo: "Bị thương thì không thể đụng vào nước, nên em không thể rửa đào. Bị thương cũng không thể cầm dao, em cũng không lột được vỏ."
Cô nhìn Lục Chiết với một đôi mắt đen đáng thương: "Nếu em không được ăn hết một quả đào, em liền sẽ rất thương tâm. Nếu thương tâm, vết thương em đã chịu vì anh sẽ khôi phục rất chậm, anh nhẫn tâm sao?"
Vòng một vòng, Tô Từ chính là muốn bảo hắn mau giúp cô rửa đào, giúp cô gọt vỏ đào.
Cất di động, Lục Chiết đứng dậy, một chút cũng không nhìn đôi mắt đen nhanh ẩm ướt của cô, hắn lạnh lùng nói: "Cô muốn ăn, tự mình đi rửa."
Mới ngắn ngủi mấy ngày, hắn phát hiện chỉ cần bản thân thoáng lùi về sau một bước, Tô Từ liền nhanh chóng tiến lên một bước, hơn nữa còn thật sự sẽ được một tấc liền muốn tiến một thước.
Lục Chiết ẩn ẩn ý thức được, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Nhìn thiếu niên đi vào phòng tạp vật của hắn, đôi mắt Tô Từ có chút sửng sốt. Tại sao cô lại cảm thấy Lục Chiết ghét bỏ cô?
Hừ, tự mình rửa thì tự mình rửa.
Đuôi mắt hơi cong lên, nốt ruồi son phía dưới càng thêm quyến rũ. Tô Từ chậm rãi đứng lên, cầm lấy một quả đào mọng nước, tự mình đi rửa.
Không gian trong phòng tạp vật rất nhỏ, hiện tại vì chỉnh sửa nên căn phòng càng thêm nhỏ hơn.
Đồ vật của Lục Chiết không nhiều lắm. Hắn mang máy tính, quần áo, còn có một ít đồ dùng sinh hoạt vụn vặt từ phòng hắn qua đây, tất cả đều đặt trên một cái ngăn tủ nhỏ, quần áo chất đống trên một cái ghế, trông có vài phần khó xử.
Lục Chiết đứng ở mép giường gấp, cong tay cầm tạ bắt đầu di chuyển lên xuống.
Một chút lại một chút, cơ bắp trên cánh tay sung huyết, căng ra đến mức tận cùng.
Cửa sổ trong phòng tạp vật mở ra, không có điều hòa, cũng không có quạt. Mới trong chốc lát, trên trán Lục Chiết đã phủ kín mồ hôi.
Thân thể thiếu niên cường tráng, mồ hôi đọng lại trên sườn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, chảy xuống, dừng ở cổ áo, không tiếng động gợi cảm vô cùng.
Mà lúc này, cửa phòng bị gõ vang lên vài tiếng.
Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là Tô Từ.
Lục Chiết không nghĩ muốn giúp cô rửa đào với gọt vỏ. Tô Từ quá được nuông chiều, hắn cũng không nghĩ sẽ nuông chiều cô.
Lục Chiết tiếp tục tập luyện.
Ngoài cửa, Tô Từ lại gõ vài cái lên cửa, nhưng người bên trong vẫn như cũ không có phản ứng. Cô tức giận đến mức dùng mũi chân đá vào cửa: "Lục Chiết, hòm thuốc ở đâu? Tay của em bị chảy máu."
Giây tiếp theo, cửa bị mở ra.
Tô Từ còn chưa kịp thu chân, mũi chân lập tức đá vào cẳng chân của Lục Chiết.
Sức lực của thiếu nữ cũng không quá mạnh, Tô Từ lại xỏ giày mềm, đá vào chân Lục Chiết căn bản chẳng khác gì gãi ngứa.
Lục Chiết không để ý đến dấu chân trên ống quần, đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn tay Tô Từ. Lần này, ở trên thật sự bị cắt, đang chảy máu.
"Anh xem, lần này em thật sự bị thương, chảy máu không ngừng." Tô Từ đáng thương duỗi ngón tay đang chảy máu của mình đến trước mặt Lục Chiết.
Lục Chiết: "Làm sao lại bị chảy máu?"
Đôi mắt nhỏ của Tô Từ oán oán nhìn hắn, đúng lý hợp tình mà trốn tránh trách nhiệm: "Tại anh không giúp em gọt vỏ quả đào đó."
Lục Chiết không lên tiếng. Hắn ra cửa phòng, đi lấy hòm thuốc.
Trên sofa, Tô Từ ngồi bên cạnh Lục Chiết, đương nhiên là muốn Lục Chiết giúp cô băng bó vết thương.
Một bàn tay của Lục Chiết nâng tay cô lên, một tay khác thì cầm lấy bông gòn thấm nước thuốc chấm vào chỗ da bị trầy của cô.
Lúc nước thuốc dính vào miệng vết thương, thiếu nữ rụt rụt ngón tay.
Tay Tô Từ trắng nõn mềm mại, xinh đẹp lại tinh xảo. Trên ngón tay bị cắt một vết dài gần bằng móng tay, tựa như viên ngọc bị cạo, để lại một dấu vết dài.
Lục Chiết nhíu mày.
Hắn không nghĩ tới Tô Từ chỉ có việc nhỏ như gọt trái cây thôi mà cũng có thể làm bản thân bị thương. Lục Chiết cảm thấy, nhận thức của bản thân đối với Tô Từ kiều khí lại một lần nữa được đổi mới.
Tô Từ đau đến hừ ra tiếng. Cô cúi đầu nhìn thiếu niên đang nghiêm túc xử lý vết thương cho cô, mở miệng nói: "Em quá thảm, sáng nay bị thương, hiện tại lại bị thương. Em sẽ không bị biến thành tiểu bảo bối xui xẻo đúng không?"
Lục Chiết lấy băng cá nhân cầm máu, quấn lên ngón tay trắng trẻo của cô, lạnh lùng nói: "Cô không phải xui xẻo, mà là ngốc."
Chân tay vụng về, ngốc nghếch.
Làm gì cũng không được, đệ nhất kiều khí.
Lục Chiết thở dài, đứng dậy đi cất hòm thuốc. Hắn đã nhận thức rất rõ, bản thân nhặt về không phải là một con thỏ con đáng yêu, mà là một con thỏ phiền phức.
Tô Từ không thể tin được mà trợn tròn mắt: "Phú Quý, tôi không nghe lầm đúng không? Lục Chiết nói tôi ngốc?"
Phú Quý được thả ra kích động một trận: 【 Chủ nhân, Lục Chiết ghét bỏ cô ngốc, cô không cần phải đưa kẹo bông gòn cho hắn, cô cho Phú Quý đi. 】
Lần đầu tiên Tô Từ bị ghét bỏ là ngốc, cô hầm hực muốn đáp ứng Phú Quý.
Bên sofa, Lục Chiết lại lần nữa ngồi xuống. Trong tay hắn cầm một quả đào mọng nước đã được rửa sạch. Bởi vì còn tươi, quả đào mọng nước sáng sáng, trắng trắng hồng hồng, vừa nhìn liền biết rất ngọt.
Hắn lấy con dao nhỏ ra, quả đào trong tay hắn nhanh chóng chuyển động.
Chưa đến một phút, Lục Chiết đã gọt hết vỏ quả đào. Hắn lại rửa sạch một lần nữa, sau đó mới cắt quả đào thành mấy miếng nhỏ đều đều, đặt trên cái đĩa nhỏ, bưng ra cho Tô Từ.
Tô Từ nơi nào còn nhớ rõ một giây trước mình còn tức giận? Cô cười khanh khách mà ăn một miếng đào mọng nước: "Lục Chiết, anh thật là lợi hại."
Quả đào mọng nước còn tươi, ăn vào miệng làm vị ngọt, vị giòn lan tỏa.
Tô Từ ăn đến vui vẻ, miệng nhỏ cũng trở nên ngọt ngào: "Nếu không có anh, em biết phải làm sao bây giờ?"
Lục Chiết không có đáp lại cầu vòng thí mà cô thuận miệng nói ra, hắn đứng dậy chuẩn bị đi làm cơm chiều.
Một giây sau, vạt áo của hắn đã bị thiếu nữ kéo lại.
"Anh đừng đi." Trong miệng Tô Từ còn ăn đào, thanh âm mơ hồ.
"Hửm?"
"Trước tiên anh phải hôn em đã."
Lục Chiết: "Tối hôm qua cô đã hôn tôi ba lần." Không đúng, là hôn ba lần, cắn hắn một lần.
Tính ra, cô ít nhất có thể duy trì đến ngày mai.
Tô Từ mặc kệ ngày hôm qua đã hôn hắn bao nhiêu lần, đối với cô mà nói đều là không đủ. Dù sao hôn càng nhiều càng tốt, hơn nữa cô còn có đồ phải cho hắn nữa.
"Lần này không giống nhau." Cô nói.
Lục Chiết: "Cái gì không giống nhau?"
"Anh hôn một chút sẽ biết." Tô Từ ngẩng đầu lên, đầu ngón tay lôi kéo vạt áo của hắn không buông.
Lục Chiết rũ mắt nhìn thiếu nữ trên sofa.
Tóc đen, làn da trắng như tuyết, trên người mặc một chiếc váy liền áo tơ tằm màu lam nhạt. Vải dệt mềm mại chuẩn xác bảo lấy thân thể cô, môi đỏ dính nước mật đào, ẩm ướt phiếm sáng. Cho dù Lục Chiết bình thường không chú ý đến nữ sinh, hắn cũng biết, Tô Từ trước mặt cực kỳ xinh đẹp.
Mà cô như không hề có cảm giác, một đôi mắt đen [2] doanh doanh mà nhìn hắn, thúc giục hắn hôn cô.
Nếu hắn không làm theo, cô liền sẽ dùng ánh mắt chỉ trích hắn, như thể hắn đã làm nên tội ác gì đó không thể tưởng tượng được.
* * *
Chú thích:
[1] Liễm diễm thủy nhuận: Liễm diễm có nghĩa là nước động sóng sánh, long lanh (tienghoahangngay). Thủy nhuận có nghĩa là ẩm ướt, nhiễm nước. (thivien.net). Ở đây, dùng để miêu tả đôi mắt Tô Từ ẩm ướt phiếm sáng, long lanh như làn nước trong xanh.
[2] Doanh doanh: Trong vắt (nước), ý nói đôi mắt Tô Từ trong veo như nước, thẳng đến không thể thẳng hơn (thivien.net)