Từ nhỏ đến lớn Tô An Hi đều tự thấy mình rất có duyên, dù so ra vẫn kém nhân dân tệ người gặp người thích, nhưng chí ít cũng được coi là già trẻ yêu quý, cả người lẫn vật đều không ngại mà?
Đây là lần đầu tiên, thật sự là lần đầu ba lần bảy lượt cô không được một người, à không… một chú chó chào đón.
Sức cắn của chó chăn cừu Đức vốn rất lợi hại, lại thêm đây là chó nghiệp vụ đã qua huấn luyện, Tô An Hi nghĩ đi nghĩ lại về thái độ thù hận nhe răng trợn mắt của nó thì thấy tốt nhất vẫn nên bảo toàn thì hơn. Vì vậy cô quyết định lùi ra sau hai bước.
“Hỷ Lạc.” Từ Úc thấy Tô An Hi yên lặng lùi ra phía sau hai bước thì vỗ nhẹ sống lưng Hỷ Lạc, sau đó ra lệnh cho nó: “Nằm xuống.”
Hỷ Lạc nghe xong thì ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, có điều đôi mắt cảnh giác của nó vẫn nhìn Tô An Hi chằm chằm, chỉ không nhe răng trợn mắt mà thôi.
“Yên tâm.” Từ Úc ngước mắt nhìn về phía Tô An Hi rồi nói với cô: “Hỷ Lạc sẽ không cắn em.”
Tô An Hi cong nhẹ khóe môi để vờ trấn định, nhưng vẫn phòng bị và chú ý đến động tĩnh của Hỷ Lạc như cũ.
Cô thầm liếc nhìn Hỷ Lạc vừa nói: “Để đánh giá thì với khoảng cách hiện tại của em, Hỷ Lạc của anh có muốn nhào tới, em cũng có thể phản ứng và đủ thời gian tránh được, như vậy tương đối an toàn.”
Xem ra đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trước nay Từ Úc khó lòng nhìn thấy dáng vẻ rụt rè, sợ hãi như vậy của Tô An Hi, anh cảm thấy cực thú vị, mà cũng rất đáng yêu.
“Em không cần tính toán việc đó, bởi nếu Hỷ Lạc muốn nhào lên cắn em, em có lui về sau 50 mét nữa cũng vô ích.” Từ Úc vừa nói vừa cầm dây dắt Hỷ Lạc lên, sau đó buộc dây vào sau thân cây. Lúc này anh mới nhìn Tô An Hi rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Lại đây, có anh rồi, không sao đâu.”
Tô An Hi nghĩ mình chỉ ra hít khí trời, trùng hợp thấy Từ Úc bình an trở về, sau đó còn thấy anh và Hỷ Lạc an ủi lẫn nhau nên muốn nhìn một lúc.
Nhưng vì sao tình hình hiện tại lại giống như cô thật sự có việc tìm anh vậy…
“Em còn bệnh nhân, không ở lại đâu, anh và ừm… Hỷ Lạc của anh nghỉ ngơi thật tốt đi.” Tô An Hi vừa nói vừa đưa tay tùy ý chỉ mặt Từ Úc: “Rửa mặt đi, trông tiều tụy lắm.”
Nói xong cô xoay người rời đi, sau lưng lại vang lên giọng điệu mệt mỏi của đàn ông: “Bác sĩ Tô, anh bị thương.”
Tô An Hi nghe xong thì nhanh chóng xoay người nhìn về phía Từ Úc, sau đó cô ra sức bước nhanh tới, cả người đều mất bình tĩnh: “Bị thương ở đâu, sao không nói sớm?”
Hỷ Lạc thấy Tô An Hi hùng hổ đi tới thì trực muốn đứng dậy nhưng bị một bàn tay của Từ Úc ghìm mông xuống, anh dùng ánh mắt cảnh cáo nó một chút, lúc này nó mới nhỏ giọng ư ử nằm xuống một bên.
Từ Úc để mặc Tô An Hi đi đến bên cạnh, cầm cánh tay anh rồi xem xét trước sau. Cô hỏi liên tục: “Rốt cuộc anh bị thương ở đâu?”
“Sao nào? Lo cho anh?” Giọng điệu đong đầy ý cười của Từ Úc truyền vào tai Tô An Hi.
Động tác trên tay Tô An Hi cứng đờ, vậy cô mới biết vừa rồi mình bị lừa. Cô buông tay ra, lườm Từ Úc: “Đừng đùa như vậy với bác sĩ.”
Từ Úc ngẩng đầu nhìn Tô An Hi, con ngươi đen đặc của anh nhiễm đầy tia máu, đôi mắt hồng hồng nhưng ánh mắt lại cực bình tĩnh, trên mặt cũng dính đầy bùn xám.
Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của anh ở khoảng cách gần như vậy, cô đột nhiên lại thấy lúc này anh thật giống đứa nhỏ không thấy đường về nhà, rất tội nghiệp.
Lo cho anh sao, đương nhiên rồi! Lo chứ, đã lo hơn 20 tiếng rồi.
Từ hôm qua lúc anh đưa cô về rồi rời đi đã là hơn 20 tiếng, cả khoảng thời gian đó cô luôn không an tâm chút nào. Dù bên ngoài thể hiện một mặt bình tĩnh, nhưng chỉ có cô biết trong lòng mình bất ổn đến thế nào.
Sau mỗi lần biết tin một chiến sĩ vũ cảnh bị thương được đưa tới, cô luôn đi xác nhận trước xem đó có phải anh không. Thấy trong nhóm chiến sĩ bị thương không có anh, lúc đó cô mới yên lòng hơn một chút, có điều một lúc sau tim lại như bị treo ngược lên.
Mãi đến vừa rồi trông thấy anh và Hỷ Lạc, nỗi lo lắng trong cô mới chậm rãi đặt xuống.
“Vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại.” Từ Úc mở miệng nói.
Tô An Hi dùng giọng của bác sĩ nói với Từ Úc: “Dù bị thương thế nào cũng phải xử lý, vào đây với em.”
Từ Úc không khỏi cười một tiếng, anh ngẩng đầu nhìn về phía Tô An Hi: “Vậy em ngồi đây với anh một lúc, anh sẽ vào cùng em.”
“Một lúc thôi đấy.” Tô An Hi bất đắc dĩ ngồi xuống bệ đá bên cạnh Từ Úc.
Hai người ngồi thẳng hàng mà không nói một lời, đột nhiên lại sinh ra chút xấu hổ khó hiểu.
Từ Úc không kiềm được mà mò thuốc lá, ngón tay thon dài lấy một điếu ra đưa đến bên miệng nhưng không châm lửa.
“Cô gái được cứu lên hôm qua thế nào rồi?” Âm thanh của Từ Úc không lớn, anh vuốt bật lửa trong tay rồi hỏi.
Tô An Hi liếc nhìn Từ Úc, đôi môi mỏng của anh ngậm hờ điếu thuốc, khó trách nói chuyện lại mơ hồ, không rõ như vậy.
“Được cảnh sát đưa đi rồi, không rõ tình hình cụ thể.”
Thật ra hôm qua sau khi trở về, được Liêu Chí Bình xử lý chân bị trẹo cho xong, cô định đi xem cô gái kia một chút nhưng lại đến hụt, nghe nói cô ấy được cảnh sát đưa đi rồi.
“Ừm.” Từ Úc gật đầu nhẹ, hỏi chuyện khác: “Làm quân y nhiều năm như vậy, còn buồn vì không cứu được người không?”
“Đương nhiên, lúc mới bắt đầu thực sự không tiếp nhận được, thậm chí còn hối hận vì sao lại chọn nghề này. Có điều, dù sao cũng đã kiên trì, không cứu sống được em cũng biết mình đã cố hết sức. Còn cứu sống được và thấy bọn họ khỏe mạnh rời viện thì sẽ vui vẻ hơn ai hết.” Tô An Hi vừa nói vừa tự nhiên nở nụ cười, sau đó chuyển tầm mắt thì thấy Từ Úc đang dùng bộ dạng ngậm điếu thuốc lưu manh nhìn mình.
Cô thầm hắng giọng rồi hỏi: “Anh thì sao? Sẽ buồn chứ?”
“Sẽ.” Từ Úc trả lời rất chắc chắn, dừng một chút, anh lại cười đắng chát: “Đặc biệt là… chiến hữu.”
Tô An Hi hiểu hàm nghĩa trong lời nói này, “tiễn” chiến hữu một là tiễn biệt, đời này có thể vẫn sẽ gặp lại, một loại khác là vĩnh biệt, đời này vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.
“Vạn nhà sáng đèn vạn an yên, thẳng thắn cương nghị đượm cốt tủy.” Tô An Hi đột nhiên nhớ tới hai câu Hạ Tuấn Nam từng nhắc: “Lời này thật hay.”
“Đây là lời trước khi chiến hữu cũ qua đời đã nói với anh. Bị nổ tung, ngay cả hài cốt cũng không còn.” Những chuyện này đã tích tụ và chôn giấu trong lòng rất lâu, không rõ tại sao bây giờ có thể bình tĩnh kể lại với cô.
Tô An Hi nghe được chua xót của Từ Úc. Có lẽ do quá mệt mỏi, vết thương sâu và đau nhức chôn dưới đáy lòng không phải không thể chạm đến được, chỉ là cần thời cơ mà thôi.
“Vẫn ổn chứ?” Cô hỏi.
“Tô An Hi.” Từ Úc nhàn nhạt gọi một tiếng, sau đó đưa tay lấy điếu thuốc trên miệng xuống, trầm thấp hỏi: “Em nói hối hận là thực sự hối hận sao?”
“Chuyện gì?”
“Hối hận năm đó từ bỏ Thanh Hoa.”
“Tiếc nuối, chứ không hối hận.”
“…”
Sau khi trầm mặc hồi lâu, cô không đợi được câu tiếp theo của Từ Úc nhưng lại thấy đầu vai mình trầm xuống.
“Từ Úc.” Tô An Hi hơi cử động bả vai.
Từ Úc cũng theo đó mà xích ra một chút, nhưng rất nhanh sau đó anh lại dựa vào gần thêm, còn khàn khàn lẩm bẩm: “Mệt chết đi được, để anh dựa một lát.”
Từng có lúc chấp hành nhiệm vụ ở ngoài, hiểm nguy vạn phần cũng được, mệt mỏi kiệt sức cũng tốt, nhưng chưa lúc nào anh có cảm giác an tâm như hiện tại.
Anh biết rõ, chỉ có dựa vào người này mới khiến anh vứt bỏ hết thảy, không quan tâm mà buông xuống mọi cảnh giác và mệt mỏi.
Nhìn lại lần nữa, ngay cả Hỷ Lạc nằm trên mặt đất cũng bỏ thái độ thù địch ác liệt với cô, nó cũng nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
Anh cong môi cười một tiếng, nhắm mắt ngủ say.
“Từ Úc…”
Tô An Hi gọi một tiếng Từ Úc cũng không được đáp lại, cô cứ duy trì tư thế nhìn chằm chằm mái tóc ngắn của anh như vậy. Tô An Hi chậm rãi vươn tay trái ra, nhưng còn chưa chạm đến đã thu tay về.
Còn người đàn ông dựa trên vai cô đã sớm ngủ say.
Bên tai là tiếng hít thở đều đều của đàn ông, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô mang mùi thuốc lá nhàn nhạt và vị mồ hôi lẫn với gió chỉ thuộc về anh. Rõ ràng cả hai đều không quá dễ ngửi, nhưng lại không làm cô chán ghét.
Anh hỏi có phải lúc trước cô hối hận vì từ bỏ Thanh Hoa không, lời tiếc nuối này là thật, không thể điền Thanh Hoa đương nhiên là tiếc rồi!
Nhưng ít nhất đó đều là lựa chọn năm ấy của cô. Cô chưa từng hối hận khi từ bỏ Thanh Hoa vì anh.
…
Ngày ấy, dưới tàng cây nhãn kia, thiếu niên áo trắng nói với cô: “Anh muốn em thích anh.”
Lúc ấy cô hoảng hốt không thôi, nhưng không bao lâu đã cười lên, trong tim như có đóa hoa Thất Sắc (1) nở rộ, rõ ràng rất muốn nói với anh: ‘Em cũng thích anh!’
(1) Hoa Thất Sắc: Hoa bảy màu
Nhưng lời đến miệng cô lại thành: “Từ Úc, có phải anh ngốc không đó?”
“Tô An Hi, em có thể nghiêm túc chút không?” Vất vả lắm Từ Úc mới mở miệng tỏ tình lại nhận được đáp án như vậy nên hơi không vui.
Tô An Hi thu lại ý cười, chăm chú nhìn về phía Từ Úc rồi trịnh trọng nói với anh: “Từ Úc, nghiêm túc đó, học lại đi!”
Lúc ấy Từ Úc không đồng ý, cũng không cự tuyệt.
Tới ngày khai giảng hôm ấy, lúc anh đứng ở cửa lớp 12-1, nhìn Tô An Hi chăm chú rồi cười một tiếng lưu manh với cô, bỗng dưng Tô An Hi cũng nở nụ cười sáng lạn.
Vào khoảnh khắc đó, phòng học ầm ĩ bỗng yên tĩnh tới quỷ dị, các bạn học thường rỉ tai thì thầm với nhau cũng lặng ngắt như tờ.
Chủ nhiệm lớp đi tới cửa lớp thì thấy bức tường người chắn tại cửa lớp ấy, sau đó mới dùng tập bài thi vỗ vỗ vào lưng anh: “Lớp chúng ta đâu có thiếu chỗ, lên tự giới thiệu đi.”
Trên bục giảng, từ đầu tới cuối Từ Úc vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Tô An Hi.
Tương tự như vậy, rất nhiều nhóm nữ sinh cũng chưa từng buông hai tay che miệng xuống.
“Chào mọi người, tôi là học sinh học lại, Từ Úc.”
“Nữ sinh mấy em che miệng làm gì? Có thể vỗ tay hoan nghênh một chút.” Chủ nhiệm lớp vỗ tay trước.
Tiếng vỗ tay qua đi, chủ nhiệm lớp để Từ Úc ngồi ở nơi duy nhất không có người ngồi, mà nơi đó trùng hợp lại ở ngay phía sau Tô An Hi.
Cô nhìn chàng thiếu niên đẹp trai này, cũng không kiềm chế được tâm tình thiếu nữ của mình. Sau đó Tô An Hi lại nhìn lướt qua bạn học trong lớp rồi nói một câu: “Tốt lắm, cuối cùng thì tiêu chuẩn hình ảnh của lớp 12-1 chúng ta cũng tăng lên, không tệ không tệ.”
“Ôi…” Các bạn học nóng nảy.
Chủ nhiệm lớp lập tức đen mặt: “Ôi cái gì mà ôi, đã lớp 12 rồi, vực dậy tinh thần cho tôi. Phải biết cái gì là căng thẳng chứ, vì vậy, chúng ta làm bài trước.”
“Quào…” Các bạn học thôi ồn ào.
Hết chương 20.