Hôn lễ của em gái Từ Úc là Từ Lai được cử hành đúng hạn vào Quốc Khánh.
Từ Úc dõi theo em gái mình khoác tay bố bước từng bước về phía trước, hướng tới người đàn ông thẳng như tùng bách, phong độ trác tuyệt đang đợi phía trước.
Tiếp đó lại thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt em gái mình, anh có thể nhận thấy đây là vẻ đẹp hoàn mỹ nhất khi có được tình yêu đích thực, vì vậy trong lòng cũng tràn ngập an ủi.
Thế nhưng khi nhìn đến Bình An và Hỷ Lạc dẫn đường phía trước, trong lòng Từ Úc lại nổi lên… nỗi khó chịu khó nói thành lời.
Con chó tìm kiếm cứu nạn tên Bình An kia sao cứ nấn ná bên cạnh con nhóc Hỷ Lạc nhà anh thế, đùa bỡn lưu manh công khai đúng không?
Anh lại quay sang nhìn Cận Thời Xuyên mặc lễ phục cảnh sát vũ cảnh đẹp trai nghẹt thở trước mắt mà trong lòng chỉ có bốn chữ: Chủ nào chó nấy.
Đến lúc ném hoa cưới lại càng chứng thực suy nghĩ của Từ Úc, Bình An kia cướp hoa làm gì?
Mà cướp thì cướp luôn đi, sau đó còn công đến chỗ Hỷ Lạc nữa?
Vợ không ở cạnh đã đủ phiền rồi, tiếp đến còn phải chứng kiến em gái và em rể ân ân ái ái trước mặt, bây giờ đến con nhóc nhà mình cũng bị ghẹo, anh có thể không bực không?
Anh tra hỏi em rể, em rể còn lý luận đâu ra đấy mà đẩy sạch trách nhiệm cho người khác, rõ là ngụy biện.
Được, chó cậu muốn ghẹo chó tôi cũng phải xem ông đây có đồng ý không đã.
Anh gọi một tiếng, Hỷ Lạc đã chạy lại rồi. Bỗng nhiên trong lòng Từ Úc thấy được an ủi biết bao, quả nhiên bố già vẫn quan trọng hơn.
Nhưng Hỷ Lạc chạy được một nửa đến chỗ anh thì bỗng dừng lại, sau đó quay người chạy vọt ra ngoài.
Từ Úc nhìn lên rồi gọi một tiếng và nhanh chân đuổi theo.
Nhưng chạy chưa được bao xa, anh đã dừng bước.
Đài phun nước đang phun từng đợt bọt nước trắng, pho tượng dưới ánh mặt trời được chiếu sáng rạng rỡ nhưng cũng không lóa mắt bằng người trước mặt.
Cô gái mặc váy liền màu hạnh đang cúi người vuốt ve đầu Hỷ Lạc, một cái nhăn mày, một nụ cười của cô đều khiến lòng đàn ông nảy lên.
Tô An Hi ngẩng đầu nhìn về phía Từ Úc, trong mắt cô đầy những tia sáng, nhưng lại chỉ ẩn chứa một người duy nhất.
Cô đứng dậy rồi chậm rãi bước từng bước tới, cho đến khi đến trước mặt và ngước mắt nhìn anh.
Anh thấy được ý cười chói lóa như hoa nở rộ trên khóe môi cô.
“Em về rồi.”
Từ Úc nhìn Tô An Hi, giữa đầu lông mày đều là nhu tình mật ý, đường cong nơi khóe miệng anh cũng giương lên.
Bên trên là khung trời cao xa, chân chạm dưới một phương trời, trong nháy mắt thiên ngôn vạn ngữ cũng không bì được một câu của cô: Em về rồi.
Anh đưa tay ôm cô gái của mình vào lòng.
…
Đương nhiên tất cả mọi người đều vui mừng không thôi khi Tô An Hi trở về, đặc biệt là Từ Lai. Cô ấy vốn còn phàn nàn cô không có ở đây, không thể làm phù dâu được, nhưng bây giờ có thể kịp về tham gia hôn lễ cũng là an ủi lắm rồi.
Trên thực tế, đáng lẽ cuối năm Tô An Hi mới được về, nhưng giữa chừng có chỉ thị mới, mà cô vốn chỉ là người thay thế. Vì vậy khi có nhân viên chính thức tới thì cô được về nước sớm.
Gió đêm hơi lạnh, Tô An Hi và Từ Úc không đi náo động phòng mà đi dạo ở bờ sông.
Trên người cô là áo khoác lễ phục của Từ Úc rồi vừa kéo anh đi dạo vừa nói: “Lúc đầu định về sớm hơn để cho mọi người niềm vui bất ngờ, nhưng lại bị lệch giờ và hoãn chuyến bay, thế nên em đã cố gắng hết sức rồi.”
“Đúng là rất bất ngờ.” Từ Úc tươi cười nói.
Tô An Hi nghe xong thì ngước mắt nhìn Từ Úc, cô xòe lòng bàn tay ra: “Bất ngờ thế thì có thưởng gì không?”
Từ Úc dừng bước rồi xoay người đứng trước mặt Tô An Hi, anh nghiêng đầu nhìn cây liễu rủ nhẹ bên bờ sông, sau đó không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nhớ chỗ này không?”
Tô An Hi nhìn bốn phía, dù công trình xây dựng xung quanh đây đã thay đổi nhiều, thế nhưng sông vẫn là sông đó, bờ sông cũng vẫn như vậy, ngay cả cây liễu vẫn là cây liễu này.
Không sai, đây là bờ sông đối diện nơi bọn họ ăn mừng tốt nghiệp năm đó, cũng là nơi hai người chính thức ở bên nhau.
“Đương nhiên là nhớ rồi.” Tô An Hi chớp mắt nhìn Từ Úc: “Nơi anh hôn em lần đầu tiên.”
Từ Úc gật đầu rồi lại hỏi: “Vậy còn nhớ lúc thi liệng đá vẫn nợ anh một điều kiện không?”
Tô An Hi cũng nhớ kỹ, năm ngoái họ đến chỗ chị dâu Viên Huệ để bái tế Ngô đại ca, buổi chiều cô đi câu cá với anh, rồi hết lần này tới lần khác không biết sống chết đòi thi liệng đá, cuối cùng thua đến thảm.
“Bây giờ muốn em thực hiện lời hứa hả?” Cô nhìn anh một chút: “Tính toán chi li thế à?”
“Tính toán chi li thế đấy.” Từ Úc nhíu mày gật đầu, còn mang vẻ vô vô lại lại.
Tô An Hi có chơi có chịu, vì thế cô hỏi: “Nói đi, điều kiện gì?”
Từ Úc cười như không cười mà nhìn Tô An Hi chằm chằm, sau đó nói ra từng chữ: “Gả cho anh.”
Tim Tô An Hi bỗng nảy lên nửa nhịp, sau đó đập càng ngày càng nhanh, thế nhưng trên mặt cô vẫn là biểu cảm bình tĩnh như trước.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn Từ Úc mà nói: “Dù em phải thực hiện điều kiện của anh thật, nhưng anh thế này có phải hơi tùy tiện quá không.”
“Vậy em muốn thế nào?” Từ Úc cười hỏi.
“Ít nhất cũng phải có nhẫn chứ?”
Tô An Hi vốn chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng vừa dứt lời đã thấy Từ Úc lấy ra một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi quần. Mà lần này thì nhịp tim của cô đã thực sự hỗn loạn.
Từ Úc thu lại vẻ cười cười vô lại rồi nhìn Tô An Hi chăm chú. Ngón tay thon dài của anh siết chặt chiếc nhẫn, sau đó chậm rãi quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Anh nhìn cô thật sâu rồi trầm giọng nén đi vẻ hồi hộp: “Nơi đây chứng kiến sự bắt đầu và hồi ức của chúng ta, anh hi vọng nó cũng là minh chứng cho hiện tại và tương lai của chúng ta.”
Anh dừng một chút: “Vì thế Tô An Hi, em có bằng lòng gả cho anh, cùng anh tiếp bước con đường hiện tại và tương lai không?”
Đây là lần đầu tiên Tô An Hi thấy anh như vậy, cô thấy sự mong đợi sâu trong mắt anh, thấy cả vẻ chân thành trên khuôn mặt tuấn tú, thấy tia sáng lấp lánh trên ngón tay anh.
Trong mắt cô có nước mắt, nhưng lại như hòa vào ngọn đèn bên bờ sông.
Trong tim cô có ánh sáng, nhưng lại như tương hợp với ngàn sao trên trời.
“Em đồng ý.” Cô trịnh trọng gật đầu rồi đưa tay trái ra.
Từ Úc nhếch khóe môi rồi đột nhiên treo lên nụ cười vui sướng xen lẫn hưng phấn và hạnh phúc trên mặt như một cậu nhóc.
Anh chầm chậm đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của cô. Đây là một chiếc nhẫn kim cương giản đơn, thế nhưng kết hợp với tình yêu độc nhất vô nhị của bọn họ thì ý nghĩa của nó cũng trở thành độc nhất vô nhị.
Từ Úc đứng dậy rồi ôm Tô An Hi vào lòng, anh cúi đầu hôn lên môi cô. Vì lần này không có sắp xếp tỉ mỉ, không có bạn bè chứng kiến, cũng không có hoa lệ và lời cầu hôn chân thành nên chỉ có thể dùng hôn làm dấu.
Từ Úc buông môi Tô An Hi ra rồi nhìn cô với ngàn vạn tình cảm dịu dàng. Tiếp đó anh cong môi cười rồi lại kéo cô tiến vào lòng mình mà ôm thật chặt.
“Này, mua lúc nào đấy?”
“Ngày em đi.”
“Ngày nào cũng cất trong túi chờ lệnh hả?”
“Nhìn vật nhớ người.”
“Thôi đi, cũng có phải em chọn đâu.”
“Em nhất định phải nói ra câu này vào bây giờ à?”
Tô An Hi bật cười rồi ngẩng đầu nhìn Từ Úc, sau đó đột nhiên chân thành nói: “Từ Úc, em yêu anh.”
Từ Úc hôn lên trán Tô An Hi rồi dịu dàng mà chắc chắn trả lời: “Tô An Hi, anh yêu em.”
Tô An Hi mỉm cười và tiến vào vòng ôm của Từ Úc. Cô nghe được tiếng trái tim anh thổn thức vì mình, cũng nghe được phương âm vang vọng có lực thật xa kia.
Vào khoảnh khắc này, đường hầm thời gian như mở ra hành trình của tháng năm.
Trong nắng ấm ngày Đông, tôi dừng chân bên ngô đồng, nhãn thơm của đại viện.
Khi Xuân về hoa nở, tôi băng qua con đường nhỏ rợp bóng dưới sân trường.
Giữa ngày Hạ oi ả, tôi đuổi theo thiếu niên hăng hái kia.
Dưới gió Thu nồng hậu, tôi ôm lấy người đàn ông kiên cường và giàu lòng hi sinh ấy.
Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, bốn mùa biến đổi luân hồi.
Gió nhẹ chầm chập nổi lên, Úc của tôi cũng trở về rồi.
Cảm ơn anh, đã trở thành thanh mai trúc mã của em.
Cảm ơn anh, đã yêu em cả quãng đời này.
【 HOÀN CHÍNH VĂN 】
【 356, 601 words DONE】
Lời của tác giả:
10 giờ 10 phút, cũng là thời điểm hoàn mỹ 10 phần!
Thế nên lúc này rất nhiều gia đình đang quây quần bên nhau. Gần 3 tháng làm bạn, Úc ca và An Hi sẽ nói tạm biệt với mọi người ở đây!
May mắn gặp được nhau chính là hạnh phúc lớn nhất. Với bọn họ cũng vậy, mà với chúng ta cũng thế.
Lúc đầu có rất nhiều thứ muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đầu. Thế nên sẽ bắt đầu từ cảm ơn, cảm ơn mọi người đã yêu thích và dõi theo. Chắc mọi người cũng biết, tôi rất chật vật khi viết truyện này, kẹt chữ sống không bằng chết, vì thế phải vữa vặn não vừa viết vừa xóa, rồi lại viết, rồi lại xóa. Nhưng đến đây, tôi đã cố gắng hết sức để khắc họa bọn họ trong lòng mình. Không chỉ có tình yêu mà cả những lời khác muốn gửi gắm tới mọi người, đều ở bên trong ~~~
Lúc mới mở hố, tôi chỉ hi vọng bộ này sẽ tiến bộ hơn, hi vọng không làm mọi người thất vọng ~~
Phiên ngoại sẽ có trong sách xuất bản, còn phải chỉnh sửa lại cả truyện một lần nữa. Nếu không có vấn đề gì thì có lẽ sách xuất bản sẽ lên kệ vào năm nay, về sau có hoạt động gì tôi sẽ thông báo trên Weibo. Nếu có một bộ mới nào cũng sẽ thông báo trên Weibo. Cả cuộc sống phóng túng và trò chuyện tán gẫu các loại của lão Lộ, đều gặp trên Weibo nhé.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an hỷ lạc, vạn sự như ý!