Không rõ tại sao mà Giáng Sinh cũng bị làm rùm beng lên như lễ Tình Nhân. Ngoài nhà hàng Tây, quán bar, khách sạn làm ăn phát đạt ra thì rạp chiếu phim cũng phải không ngoại lệ.
Thật ra, đối với phần lớn các cặp yêu nhau và sắp yêu nhau mà nói, xem gì không quan trọng, chủ yếu là sau đó sẽ tiếp diễn như thế nào.
Còn đề nghị xem phim của Tô An Hi đơn thuần hơn nhiều, cô chỉ muốn bù đắp 9 năm thiếu hụt kia cùng Từ Ức mà thôi.
Thiếu hụt trong những năm đó đơn giản nhất là xem phim, hẹn hò. Cô đương nhiên sẽ không bỏ qua những chuyện này, mà thậm chí hôm nay còn may mắn nên đặt trước được ghế ngồi phía sau nữa.
Nhưng đáng tiếc người hăng hái hò hét muốn xem phim là cô, mà người giờ này ngủ tới vô tư cũng là cô.
Từ Úc hơi cong khóe môi khi quay sang đã thấy cô gái ôm bắp rang bơ ngủ say sưa. Lúc ăn cơm trước đó đã thấy cô ngáp liên tục rồi, cấp cứu cả ngày mệt là thế nhưng cô vẫn muốn ở bên anh. Trong lòng anh bỗng sinh ra cảm giác hạnh phúc, nhưng len theo đó lại là chút đau lòng.
Anh đưa biên độ tay cực nhỏ để lấy hộp bắp rang bơ cô ăn gần hết một nửa sang một bên, sau đó lập tức dịch sang chỗ cô và thận trọng duỗi tay ra đỡ đầu cô đặt lên vai mình.
Ánh sáng từ màn ảnh lập lòe có chút lóe mắt, vì thế anh thản nhiên nâng cánh tay của Tô An Hi lên rồi đưa bàn tay to đến che hai mắt cho cô, thậm chí còn ngăn hết ánh sáng từ màn hình ánh ra chỗ cô.
Một loạt hành động ăn khớp của họ lại khiến hai cô gái phía sau kích động không thôi, hai cô ấy nhìn nhau trong bóng tối, rồi rõ ràng đang ngồi cạnh nhưng vẫn ra sức nhắn tin WeChat với nhau.
【Trời ơi, nổ tim thiếu nữ tớ rồi, sao lại có anh đẹp trai ấm áp thế cơ chứ?】
【Đừng nói nữa, thanh máu của tớ cạn sạch rồi.】
【Vừa nãy nhìn thoáng qua bọn họ tớ đã sốc rồi, ai bảo bây giờ gái xinh không đi kèm với trai đẹp?】
【Dù sao hôm nay tớ cũng chẳng xem được tí phim nào. Tại cậu đấy, ngày này mà lôi tớ đi xem phim. Giết cẩu độc thân à!】
【Trách tớ LOLLLL [ che mặt ][ che mặt ]】
【Xem phim mà thức ăn chó đầy miệng, dù sao thì vẫn không gì bằng nhân dân tệ.】
【Cố lên, độc thân cẩu [ cố lên ]】
【Như nhau như nhau [ khinh bỉ ]】
Sau khi hai vị đằng sau kết thúc cuộc giao lưu của độc thân cẩu thì họ lại cùng rối rít khóa màn hình điện thoại, rồi không hẹn mà cùng nhìn anh trai và chị gái ở phía trước. Tiếp đó họ chỉ có thể âm thầm thở dài mà lần nữa đưa mắt về phía màn hình lớn thôi.
Tô An Hi tỉnh lại vì âm rung của tin nhắn WeChat, cô còn chưa mở mắt ra đã cảm nhận được mắt mình bị một lực nhẹ nhàng che lấp, mà lực ấy lại ấm áp và khô ráo như gió xuân khẽ lướt qua vậy.
Một cảm nhận khác là, ừm… bàn tay lớn của đàn ông.
Tô An Hi đưa tay kéo bàn tay to của anh xuống, sau đó bàn tay ấy cũng vừa lúc đáp xuống đầu vai của cô, mà bên tai cô là giọng thì thầm đè thấp của anh: “Tỉnh rồi à?”
Tô An Hi gật đầu rồi tựa tiếp vào vai anh, cô lấy điện thoại ra và mở WeChat trước mặt Từ Úc, ngay sau đó ba chữ “Mạc Bỉnh Dương” đã xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Màn hình điện thoại tỏa ra ánh sáng yếu ớt trong không gian tối đen như mực, mà ngón tay mảnh khảnh của cô lướt trên giao diện WeChat chỉ có hai tin nhắn.
【 Vẫn đến tiệc Giáng Sinh chứ? 】
【 Giữ chỗ cho em nhé. 】
Bên tai cô vang lên tiếng hừ nhẹ của Từ Úc, anh vẫn đè thấp giọng bên tai cô như cũ: “Có vẻ như bình thường chơi không ít nhỉ, còn đặc biệt giữ lại chỗ cho em nữa?”
Tô An Hi nghe xong thì nhún vai cười, sau đó cô ngẩng đầu nói bên tai anh bằng giọng như muỗi kêu: “Trước đó không biết anh về nên mới đồng ý.”
Cô nói xong cũng đưa tay gõ tin nhắn WeChat ngay: 【Ngại quá, tạm thời có việc nên em không tới được, Giáng Sinh vui vẻ!】
Từ Úc thấy Tô An Hi không giấu giếm gì mà gửi tin nhắn trước mặt mình, sau đó còn lắc lắc màn hình điện thoại và rung đùi đắc ý với anh nữa. Cùng lúc đó màn hình điện thoại cũng ánh lên gương mặt xinh đẹp của cô, đuôi mắt cô hơi nhếch lên, trong mắt là ý cười chúng ta đều hiểu mà.
Từ Úc chỉ cười mà không nói, anh buông tay nắm cánh tay của cô ra, sau đó nhét hộp bắp rang bơ vào tay cô và tiếp tục đưa mắt nhìn lên màn hình lớn.
Đột nhiên giữa lúc đó, có thứ gì chọc chọc vào ngực anh. Từ Úc rũ mắt nhìn xuống thì thấy bàn tay nhỏ bé đã lặng yên thu về theo tư thế ngồi xuống của cô rồi. Lúc này bên tai anh cũng truyền đến âm thanh mơ hồ khi cô vừa nhai bắp rang bơ vừa nói: “Bình giấm chua.”
Từ Úc bắt lấy bàn tay vừa bốc bắp rang bơ của Tô An Hi rồi hướng đến chỗ miệng mình. Cuối cùng anh còn hơi mút lấy đầu ngón tay cô, khi thấy cô trừng mắt cảnh cáo thì anh nghiễm nhiên cười một tiếng rồi dùng khẩu hình miệng nói một từ.
Ngọt.
…
Lúc xem hết phim đã là gần 12 giờ, mọi người nối đuôi trong lối đi để ra ngoài, sau đó người thì vào thang máy, người thì đi thang bộ xuống dưới.
Có quá nhiều người chờ thang máy, mà Từ Úc và Tô An Hi cũng không để xe ở tầng hầm nên cả hai chọn đi thang bộ và xem như đây là rèn luyện mà Từ Úc nói.
Ra đến đại sảnh của rạp chiếu phim thì một trận gió lạnh đã gào thét xông tới, tiếng gió vù vù cuốn hơi thở của ngày lễ đi xa, lúc này đây cũng chỉ còn lại đêm đông giá rét mà thôi.
Từ Úc và Tô An Hi đến rạp chiếu phim khá muộn nên bãi đỗ của rạp chiếu đã hết chỗ, họ chỉ có thể tìm bãi đỗ xe ở gần đó. Cuối cùng họ đỗ xe ở hầm đỗ xe cạnh chợ Đại Thương cách đó 10 phút đi bộ.
Từ Úc dắt Tô An Hi ra cửa, khi thấy tóc cô bị gió thổi loạn thì còn dừng lại đưa tay sửa tóc cho cô. Tiếp đó anh dứt khoát mở rộng áo khoác bao Tô An Hi vào bên trong.
“Còn lạnh không?” Từ Úc rũ mắt hỏi Tô An Hi.
Cả nửa người Tô An Hi đều được áo khoác của Từ Úc bao lại nên nhiệt độ ấm áp cũng truyền tới trên người cô. Cô đưa tay ôm lấy eo hẹp của anh rồi lắc đầu cười: “Không lạnh, đi thôi!”
Từ Úc cười bất đắc dĩ một tiếng rồi cũng băng qua đường với cô.
Mà cả hai người đều không phát hiện hai cô gái chuẩn bị bắt xe phía sau chính là hai người ngồi sau họ lúc xem phim. Hai cô ấy thấy cảnh này thì đâu chỉ cạn vạch máu, mà là chết trận ngay tại chỗ đã được chưa.
Hai vị giết độc thân cẩu trong vô hình thì vẫn đi ngày càng xa về phía bãi đỗ xe.
…
Lúc chiếc Q5 lái ra khỏi bãi đỗ thì Tô An Hi nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện.
Cô vừa cúp điện thoại chưa kịp nói gì mà Từ Úc đã tăng tốc lái về phía bệnh viện vũ cảnh rồi.
“Sao thế?” Từ Úc vừa nhìn thẳng để lái xe vừa hỏi.
Tô An Hi đang lên mạng xem có tin tức gì không, khi nghe thấy Từ Úc hỏi vậy thì thu điện thoại lại rồi nói với anh: “Có hai vụ, một là tai nạn giao thông liên hoàn, còn lại là một nhóm người ẩu đả bằng vũ khí, bệnh viện nào cũng đang cấp cứu cả.”
Từ Úc nghe xong thì thầm tăng tốc thêm, lời anh nói ra tuy nhàn nhạt nhưng lại mang vẻ quan tâm: “Chắc đêm nay em lại bận rồi, chợp mắt một lúc đi, đến nơi anh gọi.”
“Không sao, lúc nãy ngủ trong rạp cũng đủ rồi.” Tô An Hi cười cười: “Anh ấy, đưa em đến bệnh viện xong thì về ngủ đi, em bận việc xong sẽ gọi anh.”
“Ừm.”
…
Chưa đến bệnh viện vũ cảnh mà đã nghe được tiếng xe cứu thương, càng đi gần tới đó sẽ thấy đèn đuốc sáng trưng và người đến người đi trong bệnh viện nữa.
Từ Úc đỗ ở gần đó để không cản đường xe cứu thương. Tô An Hi vừa nhanh chóng cởi dây an toàn vừa không ngẩng đầu mà nói “bye” với Từ Úc. Sau đó cô mau chóng đẩy cửa rồi chạy tới tòa nhà cấp cứu.
Quầy đón tiếp của bệnh viện lúc này đã chật kín người, y tá trưởng và các y tá khác cùng nhau ra trận. Sắc mặt người đến người đi và cả các nhân viên y tế đều rất nghiêm trọng, mà người bệnh được đẩy vào trên giường đầy máu vẫn luôn kêu to không ngừng.
Tiếng người bị thương nhẹ ồn ào, tiếng cảnh sát cảnh cáo, tiếng bước chân chạy đến và hỏi thăm cùng chất vấn của người nhà đều vang lên thật rõ trong vào lúc rạng sáng này.
“Bác sĩ Tô, phòng cấp cứu số 3.” Y tá Tiểu Vương chạy nhanh đến trước mặt Tô An Hi rồi nói.
Tô An Hi gật đầu và nhanh chân bước vào phòng cấp cứu số 3. Giường cấp cứu nhiễm đỏ khiến người ta thấy mà phải giật mình, cô nhíu mày quan sát rồi được đặt một đôi găng tay y tế lên tay.
Cô vừa đeo găng tay vào vừa kiểm tra vết thương của bệnh nhân: Trong hơi thở ngoài nồng nặc mùi máu tươi thì có thêm mùi cồn, người bệnh có phần đầu lớn, cổ ngắn, hàm dưới nhỏ, ý thức mơ hồ, SpO2 là 93%. (1)
Lúc đang chuẩn bị kiểm tra vết thương thì bệnh nhân đột nhiên nôn mửa. Con ngươi Tô An Hi hơi co lại, cô nói: “Ngộ độc cồn (2), chuẩn bị đặt nội khí quản (3), mời bác sĩ khoa chỉnh hình xuống đây.”
(1) SpO2 (trong tiếng Anh là Pulse oximetry): là viết tắt của độ bão hòa oxy mao mạch ngoại vi, ước lượng lượng oxy trong máu.
SpO2 có thể được đo bằng phép đo xung, phương pháp gián tiếp, không xâm lấn (nghĩa là nó không liên quan đến việc đưa dụng cụ vào cơ thể). Nó hoạt động bằng cách phát ra và sau đó hấp thụ một làn sóng ánh sáng đi qua các mạch máu (hoặc mao mạch) trong đầu ngón tay. Sự thay đổi của sóng ánh sáng xuyên qua ngón tay sẽ cho giá trị của phép đo SpO2 vì mức độ oxy bão hòa gây ra sự biến đổi màu sắc của máu.
Giá trị này được biểu thị bằng một phần trăm. Giá trị SpO2 bình thường dao động từ 95 đến 100%. Nếu giá trị SpO2 của dưới 95% thì đó có thể là dấu hiệu của sự oxy hóa máu kém, còn được gọi là tình trạng thiếu oxy.
(*) Người bệnh ở đây có chỉ số SpO2 là 93%, là dấu hiệu của tình trạng thiếu oxy.
(2) Ngộ độc cồn: Khi cơ thể phải nạp một lượng rượu/chất cồn quá nhiều và quá nhanh có thể ảnh hưởng đến hô hấp, nhịp tim, nhiệt độ cơ thể, phản xạ và có khả năng dẫn tới tình trạng hôn mê, tử vong. Nguyên nhân chính dẫn đến ngộ độc cồn là do việc uống quá nhiều đồ uống có cồn, đặc biệt là trong một khoảng thời gian ngắn. Trung bình, cơ thể con người chỉ có thể xử lý 1 đơn vị rượu/giờ. Uống quá nhiều rượu trong một khoảng thời gian ngắn khiến lượng cồn trong máu tăng, có thể khiến cho cơ thể hoạt động không bình thường.
(3) Đặt nội khí quản (trong tiếng Anh là Tracheal intubation): là thủ thuật đưa một ống nhựa vào đường thở của bệnh nhân để duy trì đường thở thông thoáng trong nhiều tình huống bệnh lý khác nhau. Đây là thủ thuật thường được dùng trong gây mê – hồi sức và cấp cứu. Có nhiều kỹ thuật đặt ống nội khí quản được áp dụng cho những dạng đường thở khác nhau. Tùy từng tình huống, từng bệnh lý, cấu trúc đường thở của từng bệnh nhân mà bác sĩ sẽ chọn lựa kỹ thuật và thiết bị thích hợp khi đặt ống nội khí quản để giảm tai biến và tăng khả năng thành công của kỹ thuật này.
(*) Vì đặt nội khí quản phải tùy vào từng trường hợp, bệnh lý và cấu trúc đường thở của bệnh nhân nên phía trên có một câu tả dáng đầu, cổ và hàm dưới của bệnh nhân. Đây cũng là nguyên nhân Tô An Hi nói mời bác sĩ khoa chỉnh hình xuống.
Vừa nói xong, Tô An Hi cũng không trì hoãn thêm phút nào mà lập tức tiến hành công tác cấp cứu.
Sau khi đặt nội khí quản xong, cơ thể bệnh nhân đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Tô An Hi bàn giao với bác sĩ nội trú và bảo anh ấy chờ bác sĩ khoa chỉnh hình xuống. Còn cô thì đi cởi áo khoác bẩn bị bệnh nhân nôn vào, sau đó ra khỏi phòng cấp cứu và hướng về đại sảnh.
Vừa ra tới nơi cô đã thấy Từ Úc tiến vào từ cửa đại sảnh. Anh đứng thẳng tắp dưới ánh đèn trắng, phía sau là bóng đêm đen đặc, phía trước là bóng sáng lờ mờ. Lúc này anh đứng đó cũng như bức tường ngăn cách hai mảng trắng đen giao vào nhau vậy.
Tô An Hi hơi kinh ngạc khi thấy anh, cô dùng ánh mắt hỏi sao anh vẫn chưa về.
Từ Úc cười cười rồi bước về phía cô, nhưng anh mới đi được mấy bước thì đã nghe thấy tiếng hô to sau lưng: “Nhường đường một chút, nhường đường một chút.”
Anh tránh sang một bên thì có hai người đẩy một chiếc giường đến. Tô An Hi mau chóng tới trước, sau đó ánh mắt hai người cùng tụ lại trên khuôn mặt của người đàn ông nằm trên giường bệnh.
Tô An Hi bất giác hô lên: “Mạc Bỉnh Dương.”
Hết chương 60.