• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Bột
Thoáng một cái đã qua giao thừa, thời gian này giống như đưa thoi vậy, nháy mắt đã qua thời gian nghỉ Tết, mấy đội viên xin nghỉ phép về nhà cũng lần lượt trở về đội.

Ngày nghỉ phép của Tô An Hi cũng đã dùng kha khá, sau đó cô lại trở về Du Giang và tiếp tục yêu xa với Từ Úc.

Đêm hôm ấy, hai người lại kết thúc một lần trò chuyện xa xôi khác.

Từ Úc cúp điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn Hỷ Lạc chơi bóng vui đến quên trời quên đất trên sân tập thì cong môi cười một tiếng. Anh bất giác lấy điếu thuốc trong bao ra mà ngậm trên môi, lúc đang chuẩn bị đưa bật lửa cham thuốc thì có người đến bên cạnh.

“Tạch” một tiếng, ngọn lửa chợt lóe rồi chợt tắt. Từ Úc rít một hơi khói rồi mới chậm rãi đưa bật lửa cho Khâu Đông Viễn. Anh chầm chậm phun ra hơi khói trắng ra mà cười hỏi: “Hôm nay không về à?”

“Ở cạnh cậu.” Khâu Đông Viễn cũng châm lửa rồi kẹp thuốc trên đầu ngón tay mà đứng song song với Từ Úc.

Từ Úc “chậc” một tiếng rồi lùi sang bên cạnh một bước lớn, anh nhìn Khâu Đông Viễn với vẻ ghét bỏ: “Lão Khâu, sao tôi thấy lời này của anh buồn nôn thế.”

“Đi chết đi.” Khâu Đông Viễn tức giận mà cười, anh ấy đạp đến một cước thì bị Từ Úc tránh được. Khâu Đông Viễn cũng hút một hơi thuốc rồi nói lời nghiêm chỉnh: “Haiz, nghe bố tôi nói cậu đề cập đến việc thuyên chuyển với ông ấy à?”

“Ừm.” Từ Úc cũng không lòng vòng: “Tiện miệng hỏi thôi, vẫn chưa biết thế nào.”

Khâu Đông Viễn im lặng mấy giây rồi nói: “Cũng đúng, cá không thể mắc cạn, biển sâu mới là thiên hạ của cậu.”

Từ Úc cong môi cười rồi nhìn Khâu Đông Viễn: “Sao nào, không nỡ đấy à?”

“Tụ lại là một đám lửa, tản ra là sao sáng trên trời.” Khâu Đông Viễn cũng nghiêng đầu nhìn Từ Úc rồi nói như thấu hiểu: “Tôi và cậu cũng tiễn không ít lính già, cũng đã liệu đến ngày tiễn cậu rồi. Tôi thì nghĩ thoáng được, nhưng không biết cảm xúc của lũ nhóc kia sẽ thế nào.”

“Lão Khâu.” Từ Úc nghe Khâu Đông Viễn nói vậy thì trong lòng đầy phiền muộn: “Anh hiểu tôi, đoạn đường này của tôi và vợ quá khó khăn. Vốn định chuyển nghề nhưng cô ấy không đồng ý, còn đối đầu kịch liệt với mẹ mình. Đời này tìm lại được phần tình cảm với cô ấy cũng là may mắn lớn nhất của tôi.”

Anh dừng một chút rồi như nói ra lời thề trịnh trọng: “Thế nên trong phạm vi có thể, tôi nhất định sẽ vận hết khả năng của mình để nghĩ cho cô ấy.”

Khâu Đông Viễn nghe xong lại bật cười, anh ấy ngậm thuốc nói: “Đánh báo cáo kết hôn với bác sĩ Tô chưa? Đăng ký kết hôn chưa? Mở miệng ra là một tiếng vợ, hai tiếng vợ, sao mà gọi trơn miệng thế không biết.”

Từ Úc nghe xong cũng buồn cười, anh chuyển mắt nhìn vẻ linh hoạt đáng yêu của Hỷ Lạc rồi bỗng nhớ tới một khuôn mặt xinh đẹp khác: “Tôi như thế đấy, chạy không thoát.”

“Đúng là chạy không thoát, thê nô mà!” Khâu Đông Viễn trêu ghẹo.

Từ Úc híp mắt rồi dò xét Khâu Đông Viễn từ trên xuống dưới: “Như nhau cả.”



Nửa tháng sau, tổ chức khủng bố của Shaken tại Phương Tuyền có hành động, chúng vừa buôn lậu vừa ra tay bắn chết một cảnh sát vũ trang biên phòng khiến toàn quân đều kinh hoàng và phẫn nộ.

Bên công an và quân đội lại liên hợp hành động một lần nữa, họ được yêu cầu lập tức phong tỏa, lục soát, loại bỏ và bắt giữ đồng bọn hợp tác và nhà máy sản xuất ma túy trong nước của Shaken trong thời gian ngắn nhất.

Trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào Từ Úc cũng họp ở phòng chỉ huy, chỉ thiếu nước ngủ lại ở đó mà thôi.

Sau khi họp xong, Khâu Quốc Văn gọi Từ Úc ra nói chuyện mấy câu. Lúc nhắc đến việc thuyên chuyển của anh, ông bất đắc dĩ hừ cười: “Du Giang bên kia đúng là có người quan trọng tác động rồi.”

Từ Úc biết đây là tác động của bố mình, nhưng vào lúc này, anh thực sự không thể rời khỏi đây được. Anh nhìn về phía Khâu Quốc Văn mà chào theo kiểu quân đội: “Chi đội trưởng, không bắt được Shaken, cháu sẽ không chuyển đi nơi khác.”

Thật ra Khâu Quốc Văn cũng không nỡ để Từ Úc đi, thế nhưng thằng nhóc này không thể chôn chân ở đây cả đời được, anh còn tiền đồ tốt đẹp phía trước, dù có không nỡ cũng không thể ghìm chân người ta.

Dù sao chi đội Du Giang cũng là chi đội cảnh sát vũ trang bén nhọn số một số hai trong cả nước, đó mới nên là nơi anh nên đến.

Nhưng lúc này nghe được Từ Úc nói vậy, ông cũng không biết nói gì cho phải. Gần đây mọi người đều có áp lực lớn hơn, vì thế ông chỉ có thể gật đầu mà vỗ vai Từ Úc: “Được.”



Giữa tháng 3, ngành công an cũng không uổng công thâu đêm ngày dài tìm kiếm bằng chứng. Cuối cùng họ cũng tìm được nhà máy sản xuất ma túy trong nước và đồng bọn hợp tác của Shaken. Lưới đã vung, lúc này đã đến giai đoạn bí mật thu lưới.

Công an và cảnh sát vũ cảnh Phương Tuyền liên hợp hành động, mục tiêu là khu vực miền núi phía Bắc của huyện Giang Vấn, phía Nam thành phố Phương Tuyền. Địa thế nơi đây tương đối cao, phương hướng lại khuất, có rất nhiều nhà trong núi, mà một căn trong đó chính là nơi ẩn nấp của nhà máy sản xuất ma túy này.

Lần hành động này tuyệt đối không thể có sai sót nào và cũng phải giữ bí mật tuyệt đối. Khi đã bố trí ổn thỏa mọi phương diện rồi, các đội viên đội phòng chống ma túy đều mặc đồ cải trang, chi đội cảnh sát vũ trang phong tỏa các mặt phía Bắc của vùng núi. Họ vây quanh tầng tầng lớp lớp, muốn hốt gọn một mẻ nghi phạm này, tránh để lại hậu họa.

Đêm đó, trong núi chợt có tiếng chim hót, sau đó có tiếng gió, trừ hai âm thanh đó ra thì tất cả lại giống như chế độ ảnh không tiếng của của tivi HD vậy.

Đội ngũ của Từ Úc đã trang bị đầy đủ vũ trang, trên mặt là thuốc màu không nhìn rõ danh tính, súng bắn tỉa trên tay có thể tùy lúc nhắm bắn chờ lệnh. Đội đột kích phân làm bốn đội nhỏ rồi chậm rãi tiến lên, Hạ Tuấn Nam điều khiển máy bay không người lái vào dò xét tình hình bên trong. Khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người cũng chờ đợi được cấp chỉ thị.

Bộ chỉ huy vừa ra lệnh, lựu đạn và hơi cay lập tức lao vào dò đường trước, sau đó là một loạt cảnh phá cửa và cửa sổ, tiếng súng hỗn loạn, tiếng cảnh cáo, tiếng đầu hàng… đã quấy rầy bóng đêm mê say của một ngày tháng Ba này.

Lần này truy bắt và hành động đã đạt được thành công lớn, bắt được một nhóm nhân viên của nhà máy sản xuất ma túy về quy án. Họ cũng thu được một lượng ma túy lớn, cả bán thành phẩm và súng đạn, vân vân.

Vào lúc hừng đông, đội đặc chiến vũ cảnh Phương Tuyền thành công bắt giữ đồng bọn hợp tác quan trọng Lão Báo của Shaken. Họ giao hắn cho bên công an đưa về tra hỏi, nhất định phải gặng hỏi được càng nhiều thông tin liên quan đến Shaken từ chỗ Lão Báo càng tốt.



Cuối tháng ba, ngành công an Du Giang nhận được tin của nhân viên liên lạc nói tiến sĩ Lãng Vân đã bị sát hại. Công trình nghiên cứu vất vả cả đời của ông ấy cuối cùng cũng rơi vào tay Shaken. Chuyện này khiến quân ủy vô cùng tức giận và để tâm.

Dù sao tiến sĩ Lãng Vân cũng là tiến sĩ nghiên cứu được quốc gia coi trọng trong ngành công nghệ sinh vật. Nếu kết quả đó rơi vào tay phần tử ngoài vòng pháp luật hoặc quốc gia khác thì sẽ trở thành tai họa về sau vô cùng bất lợi với đất nước.

Một loạt hành vi của Shaken đã trở thành nỗi căn phẫn chung, hắn bắt cóc và tàn sát cảnh sát Trung Quốc, buôn bán ma túy, sát hại cảnh sát vũ trang biên phòng, bây giờ còn giết hại cả tiến sĩ Lãng Vân. Mỗi một việc đều là tội nặng tày trời, dù hắn không phải công dân mang quốc tịch Trung Quốc nhưng cũng khó thoát khỏi luật hình của Trung Quốc.

Dù nhân dân trong nước không biết những việc này, thế nhưng quân đội đã liên tục gặp mặt các vị lãnh đạo của các nước Đông Nam Á để nghiên cứu tính ác liệt của tổ chức khủng bố Shaken, cùng với đó là phối hợp hành động truy bắt.

Nhiệm vụ của quân cảnh nước ta là điều động và nắm giữ chứng cứ trên nhiều phương diện, truy lùng được nơi ẩn nấp ở Đông Nam Á của Shaken, bố trí bí mật hành động để bắt sống chúng về nước chịu trừng trị của pháp luật Trung Quốc.

Cũng lúc đó, cuối cùng công an Phương Tuyền cũng moi được thông tin quan trọng về Shaken từ miệng Lão Báo. Sau đó họ lập tức tổ chức họp nghiên cứu và thảo luận các bước hành động tiếp theo.

Lại là một tuần sinh hoạt trong phòng chỉ huy, thế nhưng mỗi người đều tinh thần sáng láng, bởi tất cả đều biết mình đang chiến đấu vì điều gì. Vì tiến sĩ Lãng Vân đã mất, vì cảnh sát vũ trang biên phòng đã hi sinh, và vì cả sự an ổn của nhân dân cả nước cùng quốc kỳ vĩnh viễn tung bay kia nữa.

Câu nói “Phạm vào quân dân ta, xa đâu cũng diệt” kia không chỉ là nói chơi mà thôi.



Giữa tháng 4, khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, nhiệm vụ “Câu Cá Mập” được đưa vào danh sách hành động tối mật.

Đội quân tinh nhuệ của Du Giang và Phương Tuyền chia thành hai tổ liên hợp hành động. Từ Úc là trưởng đội hành động nên phải lập tức về Du Giang họp với các lãnh đạo để bố trí nhiệm vụ.

Anh vốn định bớt chút thời gian đi gặp Tô An Hi, nhưng khi bước vào phòng họp thì vẻ mặt trong nháy mắt đã căng ra.

Có ai nói cho anh biết vì sao bác sĩ Tô của khoa cấp cứu bệnh viện vũ cảnh lại xuất hiện trong tổ hành động của nhiệm vụ “Câu Cá Mập” không?

Lúc tầm mắt của Tô An Hi đối diện với Từ Úc thì đã thấy vẻ mặt vốn lạnh lùng của anh không biết lại hạ thêm bao nhiêu độ, cả đáy mắt cũng đều là vẻ lạnh lẽo đến thấu xương. Cô không dám nhìn nữa, sợ bị mắt anh một đao giết chết, thế nên chỉ có thể chạy đến nói chuyện với quân y bên cạnh.

Sau khi buổi họp kết thúc, Từ Úc xách Tô An Hi như xách gà con ra phía sau cầu thang, sau đó anh tức giận hỏi: “Quân y đi theo, ai mẹ nó cho em bản lĩnh đó, hả?”

“Tận dụng chút xíu quan hệ.” Tô An Hi nói xong còn làm động tác chọc cười mà đưa tay ra vẻ chút xíu.

Nhưng lúc này Từ Úc sẽ không chịu thua trước cô, bây giờ họ đang nói đến tác chiến, là súng thật chiến đấu thật, con nhóc thối này chưa theo quân mà còn đòi lên chiến trường, đây không phải làm loạn thì là gì?

“Đây là kế hoạch bí mật, ai nói cho em?”

“Thật ra em cũng không biết rõ là nhiệm vụ gì.” Tô An Hi dừng một chút rồi cố gắng nói với vẻ lấy lòng: “Nhưng biết đội đặc chiến vũ cảnh bọn anh cũng tham gia hành động, trùng hợp thủ trưởng bên em cũng chọn người, nên là…”

Từ Úc cũng hiểu sơ sơ tình huống rồi, dù nói là nhiệm vụ tuyệt mật, thế nhưng dù sao hai người họ cũng làm trong một ngành, muốn biết cũng không khó. Mà đầu óc cô gái này tốt như thế, cô muốn biết thì nhất định sẽ biết.

Có điều biết là một chuyện, tham gia lại là chuyện khác. Anh không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý.

Nghĩ đến đây, anh lập tức xoay người rồi vừa đi vừa nói: “Anh đi nói chuyện với thủ trưởng.”

Tô An Hi nghe được thì đuổi theo rồi hao sức níu Từ Úc lại: “Anh nghe em nói hết đã.”

“Việc này không thương lượng gì hết.” Tay Từ Úc đã đặt lên chốt cửa, anh quay đầu nhìn Tô An Hi rồi nói: “Chuyện gì cũng tùy em được, riêng chuyện này là không được.”

“Anh có từng nghĩ thủ trưởng để em đi thì đã đánh giá nguy hiểm rồi không.” Tô An Hi nắm chặt tay Từ Úc không buông: “Em là quân nhân. Từ Úc, em cũng giống anh, cũng là quân nhân.”

Từ Úc đứng lại, anh không quay đầu nhưng cũng không nhúc nhích.

Tô An Hi thấy vậy thì nhanh chóng bổ sung: “Năng lực cấp cứu của em được làm ở bệnh viện lớn như Du Giang cũng là có lý do. Em cũng là người nổi bật trong quân y, đây là lý do thủ trưởng chọn em. Hơn nữa, bọn em chỉ ở phía sau chờ lệnh thôi.”

Từ Úc thầm thở dài: “Em lúc nào cũng có lý do.”

Tô An Hi đi đến trước mặt Từ Úc, cô nhìn qua anh rồi tặng cho anh nụ cười an tâm: “Thay vì lo lắng sợ hãi, em muốn cùng kề vai chiến đấu với anh.”

“Chỉ được ở hậu phương, nhất định phải nghe theo lệnh, hiểu chưa?” Vẻ mặt của Từ Úc dịu lại một chút, anh nói ra từng chữ cảnh cáo.

Tô An Hi gật đầu thật mạnh rồi đưa tay chào Từ Úc theo kiểu quân đội: “Rõ, nhất định sẽ phục tùng mệnh lệnh.”

“Nhớ anh không?”

“Nhớ.”

“Ôm một chút.”



Hai ngày sau, tổ hành động của nhiệm vụ “Câu Cá Mập” lên máy bay quân dụng tiến về biên giới phía Nam. Họ sẽ đi dọc theo sông Mekong trải dài rồi tiến vào vùng Tam Giác Vàng, điểm đến là cánh rừng không được đánh dấu trên bản đồ.

Trong khu rừng nhiệt đới rậm rạp nghìn cây số này có một khu biệt thự biệt lập được che phủ bốn phía, nơi dễ thủ khó công đó chính là sào huyệt của Shaken.

Vì chỉ có Tô An Hi là nữ quân y, lại thêm cô không có kinh nghiệm tác chiến nên họ chỉ ngồi trực thăng đến khu vực an toàn thì phải hạ cánh.

Vì đặc điểm địa lý đặc thù nên nơi này giống như một đảo biệt lập, bệnh viện gần nhất cũng cách đây một khoảng rất xa. Nếu có tình huống khẩn cấp, có lẽ chưa kịp đến bệnh viện thì người đã mất mạng rồi.

Vì thế bên trên đã phân phối cho bọn họ đầy đủ các trang thiết bị phẫu thuật, dựng một nhà thương ở vị trí gần đó và ở nguyên tại chỗ chờ lệnh.

Mà đương nhiên, cô và Từ Úc không ngồi cùng một trực thăng.

Trước khi lên máy bay, toàn bộ các chiến sĩ cảnh sát vũ cảnh làm kiểm tra một lần cuối, Tô An Hi cũng mặc đồ tác chiến rồi tự nhiên chạy đến trước mặt Từ Úc.

“Sao thế?” Mặt Từ Úc đầy thuốc màu, mắt anh cũng mang vẻ tỉnh táo mà nghiêm túc.

“Không có gì.” Tô An Hi cười cười rồi nhìn Từ Úc: “Chỉ nói một câu thôi.”

“Nói đi.”

“Em chờ anh trở về.”

Cánh quạt xoay tròn càng lúc càng nhanh thổi lên bụi bặm dưới đất, tạp âm của máy bay trực thăng rất lớn, vì thế câu nói sau cùng của Tô An Hi cũng như bị nuốt đi trong đó.

Từ Úc không trả lời, anh chỉ hơi cong khóe môi rồi gật đầu và giơ ngón cái ra, sau đó đã xoay người nhảy lên cửa khoang.



Sau khi Tô An Hi hạ cánh xuống cũng lập tức chuẩn bị cùng các quân y và nhân viên y tế khác, tùy thời chờ lệnh tiến hành nhiệm vụ cứu thương.

Có điều bọn họ đều hi vọng có thể yên ả, hi vọng không phải dùng đến các dụng cứu thương này, cũng hi vọng hành động lần này kết thúc thuận lợi, các chiến toàn thắng trở về.

Ở một bên khác, trực thăng của bên Từ Úc cũng không thể hạ cánh gần khu thủ phủ, như vậy sẽ đánh rắn động cỏ. Bọn họ phải xuống khỏi trực thăng rồi ẩn nấp và hành quân trong rừng.

Đội đặc chiến nhanh chóng nhảy từ trực thăng xuống rồi lập tức chia thành mấy tổ tiến về thủ phủ theo kế hoạch, chuẩn bị chiến đấu.

Không thể không công nhận rằng hệ thống bảo an của Shaken rất ghê gớm, Hạ Tuấn Nam mắng cha chửi mẹ một trận trong tai nghe rồi mới gây nhiễu được máy giám sát của đối phương.

Tổ đột kích 1 xông lên bí mật bao vây bảo tiêu của đối phương rồi dùng thế sét đánh một chiêu khống chế địch, khiến chúng không có sức chống đỡ.

Sau khi Từ Úc ra lệnh tấn công, mấy tổ đột kích đều chậm rãi tiến về phía biệt thư kia…

Một ngày một đêm đã trôi qua, nhưng khác với hi vọng, lần này họ lần lượt nhận được nhiều tin về các chiến sĩ bị thương.

Tô An Hi nhìn quần áo tác chiến nhuộm máu đỏ tươi kia thì trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu, mà mỗi lần cô hỏi các chiến sĩ bị thương về đội trường Từ thì đều nhận được những cái lắc đầu.

Cuối cùng, vào sáng sớm ngày hôm sau, từ lúc trời chưa sáng, máy bay trực thăng trên không đã chậm rãi hạ xuống cách đó không xa.

Tô An Hi lập tức chạy tới cùng nhân viên tiếp viện. Khoảnh khắc cửa khoang kia mở ra, khi con ngươi chạm đến buồng máy bay thì mọi thứ bỗng như sét giữa trời quang vậy.

Tuy khuôn mặt kia bôi đầy thuốc màu kia không rõ ràng, nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra. Mà khi nhìn quần áo tác chiến của anh thì đều là máu.

“Từ Úc.” Tô An Hi đột nhiên thấy cả người đau đớn, khi gọi anh cũng như phải vận hết sức lực toàn thân.

“Chị dâu.”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tuấn Nam khóe nhòe thuốc màu trên mặt, nhưng cô không có thời gian hỏi thăm mà nghiêm giọng quát: “Đừng mẹ nó khóc, khiêng người xuống, nhanh lên.”

Quân y đi theo trực thăng đã xử lý sơ bộ cho Từ Úc, nhưng bây giờ nhất định phải phẫu thuật. Anh ấy vừa chạy theo đến phòng phẫu thuật vừa mau chóng giải thích tình hình: “Đã xử lý vết thương xuyên qua nên không có vấn đề gì lớn, nhưng vết thương trí mạng ở ngực rất nguy hiểm.”

Lúc người được đưa vào phòng phẫu thuật và đặt lên bàn mổ, y tá bên cạnh nhanh tay chuẩn bị dụng cụ, Tô An Hi và một quân y khác mau chóng cắt bỏ quần áo tác chiến của Từ Úc, họ trông thấy vết thương trước mắt mà cũng phải giật mình.

Tô An Hi không dám khóc, cũng không dám run, cô thầm điều tiết hơi thở của mình mà nhịn lại nước mắt, sau đó giả vờ trấn định: “Chuẩn bị phẫu thuật.”

Vì tiếng gọi “chị dâu” kia của Hạ Tuấn Nam mà gần như tất cả những người ở đây đều biết quan hệ của Tô An Hi và Từ Úc. Có quân y nói với Tô An Hi: “Bác sĩ Tô, cô ra ngoài trước đi, để chúng tôi làm.”

Tô An Hi nhìn Từ Úc chằm chằm, giờ khắc này anh bình thản như mất đi linh hồn rồi vậy. Cô chỉ nói một câu: “Người đàn ông của tôi, tôi sẽ cứu.”

Cô vừa dứt lời, âm thanh chói tai từ màn hình đo chỉ số khiến mọi người ở đó đều run lên, theo đó là đường nhấp nhô lên xuống của nhịp tim dần biến thành đường thẳng.

“Tim đột nhiên ngừng đập.”

Dường như Tô An Hi không nghe được gì nữa, cô lạnh mặt mà dùng tay ép xuống vị trí trái tim của Từ Úc, trên trán và sau lưng cũng đều là mồ hôi. Thế nhưng cô vẫn không dừng động tác lại, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào các chỉ số trên màn hình theo dõi bệnh nhân.

“Trở về, Từ Úc anh trở về ngay, anh đã đồng ý với em thế nào, anh nói mà không giữ lời…” Tô An Hi vừa cắn răng kìm nước mắt vừa dùng sức ấn xuống lồng ngực của anh mà hô: “Em đang chờ anh về nhà, về nhà của chúng ta. Anh không thể bỏ lại một mình em được, xin anh đấy, quay lại đây… quay lại…”

Cảnh bất lực này khiến hốc mắt của tất cả các nhân viên y tế ở đây đều nóng lên, chóp mũi họ cũng cay cay, cổ họng nghẹn lại nhưng vô cùng bất lực. Giờ đây chỉ có thể cầu nguyện đội trưởng Từ gắng gượng được, bởi người anh yêu thương nhất đang liều mạng cứu mạng anh.

“Từ Úc, em chờ anh về nhà, em chờ anh về nhà…”



Từ Úc không biết mình còn sống hay đã chết. Một mình anh đang đứng trong lỗ đen tối tăm không đáy, cũng không có mặt trời. Bốn phía đều đen kịt và tĩnh mịch đến mức khiến anh nghe được cả tiếng bước chân của mình.

Anh nhớ vừa rồi mình truy đuổi Shaken cả đường, tiếp đó bị tên lính đánh thuê quốc tế thuê bằng tiền tấn của hắn quấn lấy. Đó là một trận đánh thỏa chí mà lâm ly. Anh đánh chết tên lính đánh thuê kia nhưng cũng không chiếm được thế thượng phong, có thể nói là hai bên đều thiệt hại.

Anh mang vết thương nặng trên mình mà tiếp tục truy kích Shaken. Đó lại là một trận đánh ác liệt nữa, anh dùng hết sức lực cuối cùng chặn lại vết thương trí mạng ở ngực, cuối cùng tê liệt ngã xuống đất chờ cứu viện.

Khi nhìn lên nền trời xanh thẳm và mây trắng mềm mại, cả núi rừng mênh mông bát ngát kia nữa, vậy mà giữa các khe ngón tay che ngực của anh đều là máu. Anh mơ màng nghe được rất nhiều âm thanh xung quanh mình.

“Tôi không thích anh ấy.”

“Từ Úc, ngày mai thi thật tốt, đừng để mình bị áp lực lớn quá.”

“Từ Úc, rốt cuộc là anh muốn thế nào?”

“Từ Úc, có phải anh ngốc không?”

“Anh vừa nói em là cái gì của anh?”

“Từ Úc, hôm nay anh nhất định phải chọn rời đi hay ở lại.”

“Chúng ta chia tay đi.”

“Anh bồi thường nửa đời còn lại cho em.”

“Từ Úc, em yêu anh.”

“Được, em cùng anh đi tranh thủ tương lai của chúng ta.”

“…”

Mí mắt anh rất nặng rất nặng, tới khi hai mắt chậm rãi khép lại, bên tai vẫn còn quẩn quanh những âm thanh từ non nớt tới thành thục quen thuộc, như thể ai đó đang nói với anh?

Khi cả người đã không còn tri giác, giọng của cô gái kia vẫn còn quẩn quanh khiến khóe môi của anh dần dần cong lên.

Đúng vậy, là cô gái anh yêu từ nhỏ tới lớn.

Cô gái ấy tên là Tô An Hi.

Sau đó, anh hoàn toàn mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại lần nữa thì không còn đau đớn, đầu óc rất rõ ràng nhưng lại không cử động được.

Anh nghĩ liệu có phải mình đang ở Địa ngục không?

Nghĩ đến đây, chính anh cũng phải tự cười giễu. Rõ ràng là chiến sĩ vũ cảnh bảo vệ quốc gia, sao lại lưu lạc mà rơi xuống Địa ngục trong tình trạng thê thảm như thế.

Nhưng nghĩ lại thì ý cười của anh dần biến mất. Đúng vậy, anh nên xuống Địa ngục, bởi từ đầu tới giờ anh vẫn luôn phụ cô gái tên Tô An Hi kia.

Nghĩ đến đây, tim anh bỗng nảy lên đau đớn. Đau, đau đến tột đỉnh, đau hơn cả kim đâm, đau tới không thở nổi.

Anh ấn chặt vào ngực trái của mình rồi tập tễnh tiến về phía trước. Anh cứ đi cứ đi, đến khi bên tai dần vang lên âm thanh nào đó.

Tuy nghe không rõ nhưng dường như âm thanh ấy truyền đến từ phía trước. Anh lại chật vật bước nhanh về phía trước, rồi dần già âm thanh này cũng rõ rệt hơn.

“Từ Úc, em chờ anh về nhà.”

Chính là câu này, không sai, là câu nói này.

Anh càng chạy càng nhanh, giọng của cô cũng ngày một vang dội. Anh cố chịu đau đớn toàn thân mà lao về phía trước như cũ.

Cô đang gọi anh, Tô An Hi đang gọi anh, cô đang chờ anh về nhà.

Anh càng chạy càng nhanh, nhưng càng nhanh lại càng đau đớn. Mà lúc này anh không quan tâm được nhiều tới vậy, anh chỉ nhấc chân chạy về phía trước, điên cuồng mà chạy về phía trước.

Cuối cùng, một tia sáng chợt xuất hiện trước mắt. Anh trông thấy cô gái kia vươn tay từ chỗ sâu của tia sáng: “Từ Úc, em chờ anh về nhà.”

Anh cười rồi quên mình chạy tới, cũng đưa tay về phía cô…

Hết chương 90.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK