Phải nói rằng cảnh ban ngày của thành phố Phương Tuyền không có gì quá đặc sắc, nhưng dù có là nơi không đặc sắc đi nữa thì cũng sẽ có những thời khắc đẹp đẽ.
Vậy thành phố Phương Tuyền đẹp nhất vào lúc nào?
Đương nhiên là cảnh đêm rực rỡ của cao nguyên.
Vầng trăng tròn sáng vằng vặc, ráng màu tỏa sáng khắp bầu trời. Bầu trời màu lam như sân khấu khảm đầy sao trời, dù là sao hay trăng đều mượt mà và lóng lánh hơn bầu trời đêm của Du Giang.
Tô An Hi đứng trên sân cỏ tổng hợp phía sau bệnh viện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Vào một ngày chấn động như hôm nay, sau khi ngắm nhìn bầu trời đêm mênh mông này, cuối cùng lòng cô cũng trầm tĩnh lại.
Liêu Chí Bình cầm khăn giấy trong tay, vừa lau miệng vừa đi về phía Tô An Hi.
“Mai là ngày đầu tiên khám bệnh từ thiện mà cậu lại ăn ít thế, đừng có chưa bắt đầu chẩn bệnh đã muốn bọn tôi cấp cứu cậu trước.” Liêu Chí Bình liếc Tô An Hi một cái, sau đó nhìn theo mắt cô, cảnh đêm của nơi này đúng là đẹp thật.
“Yên tâm, cậu không có cơ hội cấp cứu cho tôi đâu.” Tô An Hi chuyển mắt, đưa tay về phía Liêu Chí Bình: “Cho cái kẹo cao su đi.”
Liêu Chí Bình bỗng liếc Tô An Hi một cái, vừa lục kẹo cao su đưa cho cô vừa trách: “Tôi phát hiện có lúc cậu không cần mặt, cũng chẳng cần da.”
Tô An Hi rút một cái kẹo, mở gói bọc ra rồi cho vào miệng, vừa nhai vừa nói không rõ: “Tôi cũng không hiểu cậu nhỏ mọn lại độc miệng tự nhận mình là đàn tốt thế này, sao lại lấy được vợ nhỉ? Khi nào về tôi phải tới hỏi xem rốt cuộc chị dâu thích cậu ở điểm gì?”
“Tôi và vợ tôi là trời đất tác thành, yêu không lí do, cậu hâm mộ không nổi đâu.”
Liêu Chí Bình dừng lại một chút, đột nhiên cười ha hả, chỉ tay về phía Tô An Hi: “Chờ chút, cậu nói trở về? Tôi sợ bây giờ cậu không nỡ về ấy chứ?”
Tô An Hi vừa thổi một quả bong bóng, nghe được lời của Liêu Chí Bình thì “bụp” một tiếng, quả bóng nổ tung, kẹo cao su màu trắng mềm mại dán lên chóp mũi cô.
Cô thành thạo dùng đầu lưỡi liếm một cái, kẹo cao su lại trở về trong miệng. Nhai nhai hai cái, cô mới nói: “Ít thừa nước đục thả câu đi. Nói xem, mấy cô ấy nghe được gì rồi?”
Liêu Chí Bình cười tới sáng lạn: “Không phải nói không có quan hệ sao? Cậu vẫn quan tâm mấy cô ấy nghe được tin gì?”
Tô An Hi vừa nghe xong, không tự chủ đưa tay cào cào khuôn mặt xinh đẹp, con ngươi u ám không rõ, đột nhiên không nói gì nữa.
Lúc xế chiều, để liên hoan mừng đội chữa trị đến đây, viện trưởng nói định đặt bàn để tối ra ngoài ăn cơm.
Phó viện trưởng Trương của bọn họ là người tùy tính, đề nghị ăn tại phòng ăn là được, đừng sang trọng quá như thế.
Vì vậy, trong phòng ăn có bày hai chiếc bàn, đoàn lãnh đạo một bàn, các nhân viên y tế một bàn.
Tô An Hi ngồi xuống bàn cho nhân viên y tế, điện thoại di động đặt trên bàn. Màn hình điện thoại vẫn là một màu đen, cô cứ nhìn rồi lại nhìn mãi.
Giữa bữa cơm, mọi người trò chuyện với nhau một chút. Có người mở màn bằng việc hôm nay gặp chuyện trên đường, bác sĩ Tô cứu người từ đống đổ nát thần kì đến thế nào, khiến đám người vốn có ấn tượng tốt đẹp với vị bác sĩ nữ xinh đẹp này càng thêm tò mò.
Tiếp tục nói chuyện, bọn họ bắt đầu nhắc tới đội đặc chiến vũ cảnh tới tiếp ứng. Sau đó tự nhiên dẫn thêm đề tài đội trưởng Từ của đội đặc chiến thật đẹp trai. Chỉ nói một chút thôi đã khiến mọi người hồi hộp như nước sông cuộn trào, liên miên không dứt.
Bác sĩ bệnh viện vũ cảnh Phương Tuyền thường xuyên giao thiệp với rất nhiều các đồng chí thuộc chi đội vũ cảnh, đội đặc chiến thì càng không cần phải nói.
Những vụ đột kích phá tan phần tử phạm pháp, côn đồ, tổ chức khủng bố do vị đội trưởng Từ này dẫn đội nhiều không kể xiết. Họ lập vô số công lao, thực sự rất lợi hại.
Hơn nữa, thành phố Phương Tuyền giữ được an ninh trật tự cũng dựa vào đội đặc chiến bọn họ. Bọn họ cũng là “khách quen” của bệnh viện vũ cảnh.
Bị thương nhẹ trên mặt trận thì khá nhiều, còn nếu đã tới bệnh viện nghĩa là thương thế không nhẹ chút nào, bao gồm cả đội trưởng Từ.
Tô An Hi vừa nghe xong, trong lòng đột nhiên căng thẳng, miệng mau hơn đầu một bước, hỏi: “Đội trưởng… Từ Úc cũng bị thương?”
“Đội đặc chiến cũng là người mà, đâu phải một thân sắt thép, ai cũng từng nhiều mang vết thương đạn bắn dao cứa rồi. Không lừa cô, vết dao trên ngực anh ấy từ ba năm trước chỉ cần lệch đi một chút thôi, thì tới thần tiên cũng không cứu được.”
Bác sĩ nam trẻ tuổi thấy bác sĩ Tô từ đầu tới giờ chưa mở lời, bây giờ lại mở miệng hỏi thăm thì vui vẻ ra mặt. Anh ta giải thích rất kĩ càng, còn miêu tả cực kỳ sống động.
Tô An Hi gật đầu một cái như hiểu rõ, sau đó tiếp tục đưa đũa gắp thức ăn như chuyện không liên quan tới mình.
Vị bác sĩ nam kia thấy Tô An Hi không nói, lại tiếp lời: “Không lẽ bác sĩ Tô cũng hứng thú với đội trưởng Từ?”
“Nói bậy gì vậy?” Y tá Tiểu Vương lập tức nhảy ra làm rõ mọi chuyện giúp bác sĩ Tô: “Bác sĩ Tô của chúng tôi là đồng hương với đội trưởng Từ. Hai người biết nhau từ nhỏ, hàng xóm với nhau cứ quan tâm một chút, nếu có bị hỏi cũng biết mà trả lời chứ!”
Vừa nói cô ấy còn đưa tay chỉ mấy y tá khác, cười tiếp: “Là bọn tôi cảm thấy hứng thú với đội trưởng Từ.”
“Cũng không hẳn.” Liêu Chí Bình ngồi bên cạnh Tô An Hi nhét một miếng sườn vào miệng, vừa nghe vừa tùy tiện góp thêm một câu.
Tô An Hi liếc Liêu Chí Bình, sau đó buông bát đũa, nói với mọi người: “Tôi ăn đủ rồi, mọi người cứ ăn từ từ.”
Nói xong, cô cầm di động, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Phía sau vẫn còn giọng điệu hưng phấn của cô gái khác: “Đúng rồi, mọi người biết hôm nay tôi nghe được tin gì không?”
“Tin gì?”
Dù là tin gì thì sau đó, Tô An Hi cũng đã ra khỏi nhà ăn…
Giờ phút này, thấy Tô An Hi đứng bầu bạn cùng ánh trăng, Liêu Chí Bình không nhịn cười được: “Tô An Hi này, cậu đúng là vịt chết còn mạnh miệng, còn ở đây mà giả bộ với tôi nữa.”
“Không nói thì thôi.” Tô An Hi xoay người định rời đi lại bị Liêu Chí Bình kéo lại.
“Từ Úc… vẫn luôn độc thân.” Liêu Chí Bình nói.
Tô An Hi nhìn Liêu Chí Bình, trong mắt bình tĩnh không một gợn sóng.
Một lúc sau, cô đột nhiên xoay mặt nhìn về phía dãy núi ở xa, cong khóe miệng, rũ mắt cười: “Vẫn luôn… độc thân.”
…
Đội đặc chiến vũ cảnh Phương Tuyền dừng chân tại một nơi cách xa thành phố ồn ào, náo nhiệt. Chân núi yên tĩnh và tịch mịch, đêm thu lành lạnh, gió thu thổi tới khiến người ta rùng mình, thổi tới khắp xó xỉnh của doanh trại.
Từ Úc dựa vào lưng ghế trong phòng làm việc, cả người lười biếng không ít. Đầu ngón tay trái anh kẹp điếu thuốc đưa lên môi, tay phải cầm báo cáo để xem, phóng khoáng phun ra một tầng khói.
“Này lão Từ, sao tên nhóc Hạ Tuấn Nam vẫn còn chạy trong sân tập?” Khâu Đông Viễn đi thẳng trong, anh ta tới trước bàn làm việc rồi bỏ tập giấy tờ trong tay xuống. Sau đó vừa cầm cốc nước ra chỗ bình nước vừa hỏi.
“Nếu cái đầu hạt dưa của cậu ta có thể chia cho thể năng một ít, tôi cũng không cần cậu ta luyện tập thêm.” Từ Úc gẩy tàn thuốc vào gạt tàn, nhìn Khâu Đông Viễn đang bưng cốc nước đi tới chỗ mình.
Khâu Đông Viễn uống hai ngụm, bỏ cốc xuống bàn Từ Úc rồi ngồi ở ghế đối diện, cười nhìn anh: “Tôi chỉ thích đầu óc của tên nhóc Tuấn Nam kia, bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, hiếm lắm mới gặp được nhân tài công nghệ. Mặt thể năng thì có thể cân đối một chút, cứ rèn luyện từ từ!”
Từ Úc ngước mắt nhìn Khâu Đông Viễn, nhếch môi cười một tiếng: “Thì ra công tác chính vị viên của anh đều thực hiện trên đầu tôi?”
“Tôi là văn cậu là võ, tôi làm công tác tư tưởng, cậu huấn luyện người. Chúng ta đây là một đôi Thần Điêu Hiệp Lữ, tôi đâu thể làm công tác tư tưởng gì với cậu được.” Khâu Đông Viễn cười rộ lên để lộ hai lúm đồng xu nhỏ, thể hiện một hình tượng hòa ái, dễ gần.
“Anh ‘luyện’ (1) người thì có.” Từ Úc liếc Khâu Đông Viễn một cái, vứt tập tài liệu xuống, đứng dậy cầm mũ huấn luyện, chuẩn bị đi.
(1) Từ được dùng chính xác ở đây là 搞 [gǎo] ở đây có nghĩa làm, tìm, tạo ra, mang, đem. Từ Úc và Khâu Đông Viễn cùng dùng một từ, nhưng nghĩa khác nhau. Có thể hiểu câu của Úc là “Anh mới là người làm (công tác tư tưởng) thì có.”. Khi chuyển ngữ, tớ dùng từ (huấn) luyện để mọi người dễ hiểu hơn, nghe “làm” người nó hơi kì.
Khâu Đông Viễn gọi người lại: “Lời còn chưa nói xong đã đi đâu vậy?”
Từ Úc sửa lại mũ huấn luyện trong tay, liếc xéo Khâu Đông Viễn: “Không phải anh đau lòng cho tên nhóc kia à? Tôi đi xem một chút.”
“Chờ cậu ta chạy thêm một vòng nữa đi.” Khâu Đông Viễn cười tủm tỉm nói.
“Anh cứ muốn nói lại thôi, không phải lên chi đội một chuyến lại mang về tin tồi tệ gì chứ?”
Khâu Đông Viễn “chịp” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Từ Úc: “Cậu không nghĩ được điều gì tốt đẹp à.”
Từ Úc gật đầu: “Không có là tốt, anh cũng biết anh cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng.”
“Đừng nói tôi.” Mặt Khâu Đông Viễn mau chóng hiện lên hai chữ “hóng hớt”, anh ta cười hỏi: “Hôm nay tôi lên chi đội họp đã bỏ lỡ chuyện gì, thử nói chút đi!”
“Nói gì?” Từ Úc biết còn cố hỏi, mặt vẫn thản nhiên.
“Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi!” Khâu Đông Viễn đạp một cái, Từ Úc chậm rãi trốn ra phía sau, tiếp đó đã nghe thấy đối phương nói: “Bác sĩ Tô trong đội chữa trị tên là Tô An Hi?”
Từ Úc đội mũ huấn luyện lên, vừa sửa vành mũ vừa hỏi lại: “Tên nhóc Hạ Tuấn Nam kia nói?”
Khâu Đông Viễn cười ha hả: “Đừng quan tâm ai nói, là cô ấy đúng không?”
“Còn bí hiểm với tôi làm gì?”
“Lại còn giả vờ với tôi nữa chứ?” Khâu Đông Viễn cười đầy mập mờ: “Tôi nhớ năm đó cậu mẹ nó uống say túy lúy, nằm trên đất gọi tên mối tình đầu là Tô An Hi, không sai chứ?”
Từ Úc liếc Khâu Đông Viễn, không phản ứng lại, chỉ nói: “Đi đây.”
Anh xoay người, sải hai chân thon dài ra ngoài cửa. Nhưng vừa đi tới cửa lại xoay người chỉ vào Khâu Đông Viễn: “Đúng rồi, tôi và anh cũng không phải Thần Điêu Hiệp Lữ, anh nhiều nhất chỉ là con chim điêu (2) kia thôi.”
(2) Chim điêu: cũng là chim đại bàng.
Khâu Đông Viễn nghe xong thì “này” một tiếng, ném hộp giấy trên bàn theo bản năng, nhưng ném không tới.
Nhìn bóng lưng rắn rỏi cao ngất kia, anh ta bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Đội đặc chiến của bọn họ có một bí mật công khai lại không thể nói: Từ đội độc thân nhiều năm vì không quên được mối tình đầu.
Đương nhiên chỉ có anh ta biết, mối tình đầu của Từ đội bọn họ tên là Tô An Hi.
…
Đôi giày quân đội màu đen đạp trên nền xi măng phát ra tiếng vang có lực, một trận gió thổi qua xuyên thấu lòng người, đâm vào da thịt.
Khí hậu khu vực thành phố Phương Tuyền không ổn định, nhiệt độ sáng sớm và tối muộn chênh lệch rất lớn.
Có điều những quân nhân như bọn họ luôn cố thủ một phương, mang sứ mệnh trên vai, đông không ấm hè không lạnh, chênh lệch nhiệt độ với họ cũng không phải chuyện gì đáng nói.
Trên sân tập, thân ảnh màu đen cùng với tiếng hít thở nặng nề tản ra khắp bốn phía trên đường chạy trống trải.
Từ Úc đứng bên đường chạy, một tay để lên khẩu súng trên thắt lưng, nhớ lại lời của Khâu Đông Viễn.
Lúc ấy vừa mới chia tay, sau đó trở về lại liên hợp hành động cùng tổ công an đặc biệt, thành công đánh thẳng vào nội bộ tổ chức lực lượng khủng bố còn sót lại.
Tại buổi ăn mừng chiến công, người lập công lớn nhất là anh không từ chối bất kì ai, uống tới trời đất u ám. Càng uống nhiều, khuôn mặt xinh đẹp của Tô An Hi hiện lên trong đầu anh càng rõ ràng, càng thấy rõ ràng lại càng muốn uống tới chết…
“Hạ Tuấn Nam.” Từ Úc gọi hướng về phía đường chạy.
“Có.” Hạ Tuấn Nam dừng trước mặt Từ Úc, mở miệng thở dốc nhưng lại ỉu xỉu.
“Đi ăn cơm.”
“Đội trưởng anh minh.”
Từ Úc vỗ đầu Hạ Tuấn Nam một cái: “Còn nói bậy bạ với chỉ đạo viên, 10km không thương lượng.”
Hạ Tuấn Nam lấy lại sức, lúc này mới đứng thẳng được, chào kiểu quân đội với Từ Úc, sau đó ngập ngừng nói: “Vâng.”
“Cút đi.”
Sau khi Hạ Tuấn Nam đi, chuông tin nhắn điện thoại của Từ Úc reo lên.
Anh lấy điện thoại di động ra mở mục tin nhắn, trên đó chỉ có hai chữ: Không có.
Nhìn lên trên là tin nhắn anh gửi đi: Tô An Hi có người yêu không?
Hết chương 5.