Từ lúc ánh nắng tỏa ra bốn phía đến nắng đầy trời rồi chuyển thành ánh trăng mông lung, cuối cùng chiếc xe Jeep màu xanh quân đội cũng cõng bóng đêm tiến vào thành phố Phương Tuyền.
Từ Úc giữ vững tay lái rồi liếc nhìn Tô An Hi đang ngủ trên ghế phó lái. Anh nhìn rồi lại không kiềm được mà nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc đen như giao hòa với màn đêm của cô.
Sau đó anh thu tay lại, tiếp tục lái xe.
Chiếc xe Jeep dừng lại bên ngoài kí túc xá bệnh viện vũ cảnh. Từ Úc kéo nhẹ tay phanh, mở dây an toàn, sau đó mới nhìn Tô An Hi còn đang ngủ.
Sau khi lên đường núi đổi thành anh lái, cô nhóc này đã bắt đầu buồn ngủ. Sau đó còn chưa được 2 – 3 tiếng thì cô đã lăn ra ngủ như heo vậy.
Trên đường có một đoạn đường lắc lư tới lục phủ ngũ tạng xóc nảy như khiêu vũ mà cũng không khiến cô tỉnh lại được.
Khả năng ngủ này chắc chắn đã cao hơn ngày trước một bậc rồi.
Từ Úc bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó anh dựa vào lưng ghế, lấy bao thuốc ra rồi rút một điếu, nhưng tay cầm bật lửa lại không châm thuốc.
Anh cứ biếng nhác ngậm thuốc như thế, ngón tay thon dài kia vuốt vuốt bật lửa rồi nghiêng đầu mỉm cười ngắm cô gái ngủ ở ghế phó lái bằng ánh mắt đầy dịu dàng.
Lúc Tô An Hi mở mắt ra thì đã đối mặt với một khuôn mặt anh tuấn mà si mê đó. Cô còn đang chớp chớp mắt thì nghe được giọng nói khàn khàn vì đang ngậm thuốc lá mà như thấm hơi đêm của anh.
“Tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Tô An Hi cong môi cười rồi chậm rãi ngồi dậy. Cô xoa xoa cái cổ cứng ngắc, mở dây an toàn rồi tiện tay tháo đuôi tóc bị lỏng xuống.
Mái tóc đen bóng dài như thác chợt đổ xuống, từng sợi tóc như tản ra hương thơm mê người trong buồng xe ảm đạm.
Cô cười hỏi: “Sao mà trông si mê thế? Xinh đến thế cơ à?”
Từ Úc đưa tay lấy điếu thuốc xuống rồi ném cả điếu thuốc và bật lửa lên kệ xe. Anh bật đèn trần trong xe rồi cong khóe môi nhìn Tô An Hi chằm chằm: “Bây giờ là xinh nhất.”
Tô An Hi cười một tiếng rồi tiện thể chuyển mắt nhìn đồng hồ. Bây giờ đã sắp 10 giờ rồi, một giấc này của cô đúng là ngủ tới bến.
“Muộn thế này rồi, sao anh không gọi em dậy?” Tô An Hi vừa sửa lại chun buộc tóc rồi đưa tay vuốt vuốt chuẩn bị buộc tóc lại, vừa nói với Từ Úc: “Không để lỡ việc của anh nữa, mau về đi.”
Tô An Hi vừa nói xong thì bàn tay lớn của người đàn ông vươn ra chỗ tay nhỏ của cô rồi tóm gọn chỗ tóc lại.
Cô giật mình muốn quay lại nhìn Từ Úc, nhưng lại bị anh dùng một tay đẩy hai tay của cô ra, sau đó cất giọng mang tia mệnh lệnh nhàn nhạt: “Quay sang bên kia.”
Tô An Hi thế mà lại đưa lưng về phía Từ Úc thật, sau đó cô cảm nhận được ngón tay anh đang lưu luyến và xước qua xước lại từng sợi tóc kia. Xúc cảm thô ráp ấy trêu chọc tới mức da đầu cô cũng phải tê dại.
“Anh không về đội à?” Tim cô đập thình thịch thình thịch, người đàn ông này biết ghẹo con gái nhà người ta từ lúc nào vậy? Lại còn có chiêu buộc tóc này nữa?
“Sẽ về.” Từ Úc vừa dùng ngón tay vuốt tóc của cô cho phẳng, vừa bình tĩnh trả lời.
Tô An Hi ngoan ngoãn ngồi thẳng người nhưng chun buộc tóc trên tay bị cô xoay qua xoay lại: “Thế mà anh còn buộc tóc cho em?”
“Không vội lắm.” Sau khi tóm gọn tóc Tô An Hi rồi, anh mới đưa tay ra phía trước: “Chun buộc tóc.”
Tô An Hi nghe lời thả chun buộc tóc vào lòng bàn tay Từ Úc, sau đó cảm nhận được động tác quấn chun trong tay người đàn ông.
Cô không nhịn được nên nhúc nhích một chút thì da đầu bỗng bị kéo căng.
Tô An Hi “ssh” một hơi, sau đó lại nghe được người đàn ông nói: “Đừng nhúc nhích, sắp xong rồi.”
“Ừ.” Tô An Hi đưa tay gãi gãi chỗ da đầu vừa bị kéo căng kia nhưng không dám lộn xộn nữa.
“Xong rồi.” Từ Úc buông Tô An Hi ra rồi thầm thở ra một hơi như vừa hoàn thành nhiệm vụ quan trọng.
Tô An Hi cười tươi tắn rồi dịch sang ngắm trái ngắm phải trong gương. Buộc tóc thế này cũng coi như gọn gàng rồi.
“Không tệ lắm nhỉ!” Cô liếc mắt nhìn Từ Úc rồi khen.
Từ Úc nhìn Tô An Hi một lát, sau đó hai mắt anh bỗng híp lại. Sau khi không khí trong xe ngưng lại mấy giây, anh mới mở miệng: “Không có gì, em cũng không phải cô gái đầu tiên được anh buộc tóc cho.”
Phản ứng trong dự liệu chính là…
Khuôn mặt tươi cười của Tô An Hi bỗng cứng đờ, mãi một lúc sau cô mới cười lạnh: “Thì ra trước đó anh còn tự tay buộc tóc cho cô gái khác rồi?”
Từ Úc gật đầu khắc định, sau đó tiếp tục công kích khuôn mặt suy sụp tới đáng yêu của cô gái trước mắt: “Em cùng lắm… chỉ xếp thứ hai thôi.”
Tô An Hi nhìn Từ Úc rồi mau chóng suy nghĩ. Ừm, câu này có vẻ quen quen, hình như cô từng nói rồi.
Cô nghĩ một lát thì phát hiện ra, đây không phải câu sáng nay cô nói lúc thắt cà vạt cho anh thì là gì.
Được lắm, còn một hai quyết tâm trả thù không phân cao thấp với cô nữa.
Từ Úc nhận ra ý nghĩ của Tô An Hi nên trước khi cô kịp mở miệng, anh đã bồi thêm một câu: “Đây không phải trả thù câu sáng nay em nói với anh đâu. Đây là anh nói thật, em không phải người đầu tiên thật.”
Tô An Hi gật đầu, ngoài cười mà trong không cười: “Mỗi người một lần giờ không ai nợ ai, tất cả đều xếp thứ hai. Tốt lắm.”
“Tức rồi à?” Từ Úc cười đến thoải mái.
“Có gì phải tức, em nhỏ mọn như thế chắc?” Bây giờ Tô An Hi cũng lười so đo, cô hất hàm ý bảo Từ Úc nhìn giờ: “Em đi đây!”
Tô An Hi phóng khoáng đặt một tay lên cửa xe sau đó liếc nhìn Từ Úc rồi nói: “Anh về đội rồi gọi điện hoặc nhắn tin cho em là được.”
“Ừm.” Từ Úc gật đầu.
Ngón tay mảnh khảnh của Tô An Hi gõ nhẹ lên cửa kính mấy lần, sau đó cô mau chóng bỏ tay xuống, khoác ba lô lên vai rồi bĩu môi với anh: “Mau đi đi!”
“Ừ.” Từ Úc cười khẽ một tiếng, sau đó còn nhô nửa đầu ra ngoài cửa sổ hỏi cô: “Không có ‘goodbye kiss’ à?”
Tô An Hi nghe xong thì hơi nhướng mày, đôi mắt lấp lánh kia của cô như hòa làm một với bóng đêm, mà lại như tỏa ra chút hơi lạnh.
Cô cười lạnh: “Đi mà tìm người xếp thứ nhất của anh.”
Cô nói xong thì xoay bóng lưng yểu điệu mà quật cường vào trong, vừa đi còn vừa đưa tay vẫy vẫy xem như lời hẹn gặp lại.
Từ Úc nhìn bóng lưng cao gầy khoác áo màu mực của Tô An Hi thì bất giác bật cười.
Anh kéo cửa kính xe lên, lúc này bóng dáng ngoài lớp kính kia cũng đã biến mất rồi. Anh khởi động xe rồi đồng hành cùng ánh trăng trên quãng đường về.
…
Sau khi dừng xe ở doanh trại, anh vừa đi đến chỗ chuồng chó vừa lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô An Hi.
Tô An Hi vừa tắm xong, cô đang lau tóc thì nghe tiếng điện thoại vang lên. Cô nhìn thoáng qua điện thoại trên bàn trà, sau đó xoay người đi đến rồi chậm chạp bắt máy.
“Đến nơi rồi à?” Tô An Hi nghe được tiếng bước chân ở đầu bên kia thì hỏi thăm.
“Vừa đến.” Giọng Từ Úc như rót gió, khiến người ở đầu bên kia cũng cảm nhận được từng trận từng trận gió mát thổi tới.
Tô An Hi ngẩng đầu lên nhìn, thì ra lúc nãy cô không đóng cửa sổ nên gió lùa vào làm màn cửa bay chập chờn.
Cô bước đến bên cửa sổ rồi đưa tay kéo cửa sổ lên. Một cơn gió thừa dịp cửa chưa khép chặt vẫn cố lao vào quét qua cánh tay Tô An Hi, cũng vì thế mà cả tay cô nổi da gà trong nháy mắt.
“Thế anh đi nghỉ sớm đi, ngủ ngon!” Tô An Hi xoa xoa cánh tay rồi quay về ngồi trên sofa. Đôi chân thon dài, trắng nõn của cô gác lên bàn trà nên lộ ra ngoài tới sáng ngời.
Từ Úc nghe xong thì thầm bật cười, xem ra sức ghen của cô nhóc này còn lớn lắm, đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện trước đó!
“Mai em làm gì?” Từ Úc nín cười hỏi.
Tô An Hi nghe được giọng ám trầm của người đàn ông đầu kia thì tiện miệng trả lời: “Làm việc!”
“Thế em phải làm việc cho tốt đấy.” Từ Úc nói giọng nghiêm túc như thủ trưởng.
“Cần anh nhắc chắc.” Tô An Hi đang chờ Từ Úc dỗ cô, nhưng chờ cái con khỉ, anh vốn không có cái tế bào ‘dỗ dành’ đó.
Cô tự lườm nguýt một mình, sau đó giọng điệu cũng toát ra tia tức giận khó giấu: “Buồn ngủ rồi, cúp đây.”
Từ Úc vừa định nói cô mới dậy chưa bao lâu đã buồn ngủ rồi, nhưng rõ ràng là Tô An Hi không cho anh cơ hội đó. Lúc này bên tai anh chỉ còn lại tiếng “tút tút tút” của điện thoại mà thôi.
Thế nhưng anh lại vui vẻ mà cười đến thoải mái.
Tô An Hi à Tô An Hi, cách điện thoại ông đây cũng ngửi được mùi giấm chua nồng của em.
Từ Úc cất điện thoại di động vào, bồn hoa dưới ánh đèn in lên bóng anh kéo dài, mà nụ cười bên khóe môi anh cũng chưa ngơi nghỉ lúc nào.
Sau đó nơi đây chỉ còn lại bóng lưng kéo dài mà thẳng tắp của người đàn ông đang nhanh chân bước vào trong.
…
Viện phó Trương nghĩ Tô An Hi bị thương chưa lành nên miễn cho cô đi đường xóc nảy rồi điều cô đến trực ở đại bản doanh. Cô cũng không cần theo đội điều trị xuống trấn trong thôn chữa bệnh từ thiện cho các chiến sĩ và gia đình của họ nữa.
Lãnh đạo bệnh viện vũ cảnh Phương Tuyền cũng rất thích Tô An Hi. Sau khi biết được câu chuyện anh hùng của cô thì càng chăm sóc cô hơn, vì thế họ chỉ giao cho cô ngồi chẩn bệnh nhàn tênh mà thôi.
Thế nhưng Tô An Hi lại không chịu ngồi yên, bởi vết thương của cô đã sớm lành rồi. Thế nên cô lại đến khoa cấp cứu bận tới quên trời quên đất.
Cũng vì bận bịu như thế nên Tô An Hi không thèm liên lạc với Từ Úc. Cô định lơ anh mấy hôm, không thể lúc nào cũng bị anh nắm mũi dắt đi như thế được.
Cuối cùng lơ được ba ngày, bên kia không gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại, mà tin nhắn cũng không có luôn.
Ha, không hổ là đội trưởng đội đặc chiến, khả năng nhẫn nại hơn hẳn người bình thường đấy nhỉ.
Đúng lúc Tô An Hi đang buồn bực rồi trong ngoài mắng Từ Úc thì chuông điện thoại lại reo lên đúng hạn.
Lúc này Tô An Hi cũng đang cầm điện thoại, tiếng chuông và độ rung của điện thoại khiến tay cô cũng tê tê theo. Khi thấy là Từ Úc gọi đến, cô không kiềm được mà cong khóe môi lên.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của Tô An Hi đã dập tắt, cô chớp chớp mắt rồi ném điện thoại lên bàn tới “bụp” một cái. Không bắt máy.
Vào lúc chuông điện thoại im bặt thì cánh cửa phòng lại bị gõ vang.
Tô An Hi nhìn điện thoại chằm chằm rồi nghiến răng thì thào: “Anh được lắm.”
Sau khi mắng xong, cô mau chóng đổi sang khuôn mặt tươi cười của thiên sứ hiền lành dễ gần mà nhìn về phía cửa. Nhưng một giây sau, khóe miệng cô thầm giật giật vài cái.
Lúc này Từ Úc đang đứng ở cửa, anh hơi nghiêng đầu rồi dùng tay phải day day tai như đang tiêu hóa ba chữ được gió truyền tới kia.
Anh híp mắt bình tĩnh nhìn Tô An Hi, sau đó nhẹ nhàng trả lời: “Được hay không được thì phải xem em thế nào.”
Hết chương 36.