Tôi đã từng miêu tả ánh nắng rực rỡ của ban ngày tại thành phố này, khi mặt trời của ngày mới vừa lên. Tưng bừng như thế nào. Ấm áp và hân hoan đến mức được muôn loài ngóng trông. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng vậy. Đúng là thời gian không đứng lại chờ đợi ai. Một ngày mới, cho dù như thế nào thì cũng vẫn sẽ đến. Nhưng, không ai hứa hẹn sự đẹp tươi.
Nó có thể rất vô tình mà trở nên xám xịt. Hiu quạnh, trống trải tột cùng.
Không có một chút màu xanh nào, bầu trời hôm nay cực kỳ ảm đạm. Mây không trắng.
Những dải vân chán chường đấy lờ mờ trôi. Vô định, không phương hướng.
Chỉ vô thức nương theo cơn gió buốt lạnh thấu xương.
Trời như muốn khóc mà không khóc. Chỉ vô ngần kéo cơn xám xịt ủ dột khắp nơi.
Hôm nay, Sài Gòn cứ như vậy mà rầu rĩ. Và, cũng không có tiếng chim hót véo von.
Đất trời hiện tại rơi vào bể im lặng của sự buồn bã. Những ngọn cây u uất rũ nhành trơ trọi. Từ trên cao, giọt nước mắt nhạt thếch lách tách rơi. Chỉ trong thoáng chốc tích tắc. Không kéo dài, hay vồn vã thành cơn mưa rào. Vì nó nghẹn ngào khi ngày mới lên. Phải nín nhịn lại để tiếp tục chuyển vần bước đi. Nên đớn đau được chôn sâu dưới mặt đất. Trở lại vắng lặng tột cùng, chỉ có tiếng rít của gió từng cơn.
Hôm nay, đứa trẻ của tôi dùng sự lãnh cảm để đối mặt với thời tiết tồi tệ. Hà thức dậy muộn hơn thường ngày, nhưng ra khỏi nhà sớm hơn mọi khi... Vì không có bữa sáng nóng hổi, cũng không ai mỉm cười, cất lời chào buổi sáng với mình. Đến con Lu cũng chỉ nằm co ro tại chiếc ổ trong góc phòng. Cả căn nhà rộng lớn màu trắng đó cứ thế mà đắm bản thân hẳn xuống đáy đại dương câm lặng. Nơi tối tăm mà yên tĩnh nhất, chẳng một chút sắc màu. Là tận cùng của thế giới, nơi mặt trời đã không thể lọt nổi dẫu chỉ một tia sáng, nơi tất cả sống trong mù lòa,... Hà tận hưởng sự yên tĩnh. Tất cả chúng ta đều biết, con bé cực kỳ ghét tiếng ồn. Gần như là ám ảnh với sự tĩnh lặng. Nó lấy sự không có âm thanh tột cùng cô đơn đó làm bầu bạn, với khuôn mặt không bao giờ đổi sắc. Đã từng nghe thấy thằng bé kia nói rằng bản thân sẽ không bao giờ bỏ rơi mình. Nhưng hiện thực tàn nhẫn cứ thế đánh tan mọi ảo mơ. Một lời hứa không hoàn thành được thì chẳng khác nào lời dối trá. Tuy nhiên, chẳng ai có thể trách móc được thằng nhóc kia. Cả Hà và tôi đều biết, ai là kẻ xấu xa trong câu chuyện. Và cái kết cục phải nhận lấy đã được cảnh báo từ ban đầu. Dù sao thì, con bé cũng đã tê liệt cảm xúc. Thật may là nó tê liệt cảm xúc. Thứ mà Hà cảm nhận được chỉ là sự trống trải kéo dài khiến phần hồn nó mục rỗng thêm.
Bần thần tỉnh lại từ giấc mơ, con bé lơ mơ lướt nhìn đồng hồ. Chậm rãi từng nhịp.
Bước xuống nhà dưới, nó nhìn quanh và chẳng có ai. Trống trải.
Di chuyển trên đường phố náo nhiệt, một mình.
Cả khuôn viên bệnh viện Đại Học Y Dược rộng lớn, trắng muốt, yên tĩnh... Chỉ mới sáng sớm nên mọi thứ chưa thật sự dồn dập. Là một quãng nghỉ tạm thời, Hà bước dần bước chân hẳn vào cơn tĩnh lặng. Chung quanh con bé bấy giờ là tựa những bóng ma áo trắng. Không đáng sợ đâu, Hà vốn đã quen. Nó thích hợp với những thứ chóng váng như thế, không bền lâu,.. vì chẳng có ai sẽ ở lại với mình. Các bức tường trắng bao phủ đứa trẻ, khiến tầm nhìn phía trước càng ngày càng trở nên đục ngầu. Nhận lấy bảng theo dõi từ tay nhân viên điều dưỡng, nó giữ vẻ mặt ơ hờ. Và như một khối băng tuyệt đối quanh năm giá lạnh, Hà chậm rãi sống tiếp cái phần đời mà người ta lũ lượt bỏ nó mà rời đi.
Việc đầu tiên, lại đến thăm cô em gái nhỏ bé. Cầm chồng hồ sơ bệnh án dày trên tay, Hà đã dừng chân ngay tại cửa sổ. Tránh né đụng chạm với người có trong căn phòng, đứa trẻ của tôi đã vậy mà bước lùi lại. Không có tiếng động, cực kỳ cẩn thận. Nó trốn sau một góc khuất, muốn chẳng ai nhìn thấy mình. Cứ như vậy, Hà im lặng, lật hồ sơ bệnh án ở trên đùi ra ngồi đọc. Nó ở đó có một mình. Ngay phút giây này đây, Hà chẳng muốn bị ai nhìn thấy cả. May mắn là buổi sáng sớm nên vẫn chưa có nhiều người, ngược lại, các nhân viên đang nghỉ ngơi, chờ đợi, giao ca... Và người mẹ kia đang chăm sóc cô con gái nhỏ. Hôm nay là ngày thứ ba nhập viện rồi mà Hà mới gặp lại bà ta. Chẳng lạ gì tính cách của con bé, tôi biết nó sẽ liền không muốn đối diện. Lảng tránh đi là lựa chọn thoải mái hơn, ít xung đột. Nên vì thế mà giờ, con bé ngồi thu lu một mình, mắt dán lên những dòng chữ đen. Bệnh án dày đặc ghi chú hay tập hồ sơ pháp lý dày đặc thông tin... Hà âm thầm đọc kỹ từng dòng. Nó cứ thế mà lặng lẽ chờ đợi, cho thời khắc ấy qua đi.
Cuối cùng thì không biết từ khi nào người mẹ cũng đã đi mất. Cũng không cần biết bà ấy đã rời đi đâu. Chỉ cần là như vậy, Hà liền không ngần ngại mà bước vào căn phòng bệnh, như chẳng chuyện gì vừa xảy ra. Bấy giờ, cô bé đã ngồi dậy được. Mà Hà thì vẫn giữ khuôn mặt vô cảm lúc bước vào. Tuy nhiên, sau khi đặt chồng hồ sơ chiếc bàn bên cạnh, con bé lại làm hành động khi trước mình đã vội vã thực hiện. Một lần nữa, cửa sổ lại được đóng kín, các tấm rèm cũng được kéo kỹ để che đậy lại chuyện gì xảy ra bên trong. Hà khóa chốt cửa. Sau khi chắc chắn căn phòng đã được cách ly với thế giới bên ngoài, rằng tất cả ai cũng không thể thâm nhập hay gián đoạn... mới ngồi xuống bên cạnh chiếc giường bệnh. Khác với hôm qua, Hà không hỏi bất kỳ câu hỏi vô dụng nào nữa. Hai đứa trẻ im lặng trong hồi lâu, cùng với tiếng máy điện tâm đồ đều đặn khe khẽ kêu lên từng nhịp. Mà, đứa lớn hơn lại mím chặt môi. Cúi thấp đầu, Hà luôn chỉ là kẻ hờ hững, tập trung vào những dòng chữ đen.
Lúc này, ở không gian bên ngoài, bầu trời ủ dột lắm. Gió đìu hiu thổi khắp sân.
"Chị ơi."
Hà ngẩng mặt lên khi được gọi. Bấy giờ, tại đôi mắt của mình, con bé nhìn thấy khuôn mặt non nớt của đứa trẻ còn lại. Tôi không biết trong lòng Hà nghĩ gì, vì nó hoàn toàn im lặng. Tay vẫn cầm cây bút, chỉ ngẩng đầu lên. Trong khi đứa trẻ kia rơi những giọt nước mắt lã chã.
"Mẹ nói rằng... mẹ sẽ đưa anh hai và em về nhà sớm nhất có thể."
Những âm thanh dần dần vỡ vụn khi vang lên. Bàn tay bé bỏng của cô bé bấu vai chiếc chăn trắng. Tại giường bệnh, nó vẫn đang gửi gắm đến Hà một trông đợi lớn lao.
"Em không muốn đâu."
Bốn chữ đó của con bé vậy mà bất ngờ quả quyết hẳn. Lúc này, bên dưới những xấp giấy, Hà vẫn giữ cuốn tập ngày hôm qua. Đứa trẻ của tôi lạnh người mỗi khi đối diện với những giọt nước mắt. Tuy nó không biểu cảm gì nhưng đối với bản thân lại giống như axit ăn mòn cõi hồn dần dần. Càng lúc càng thấu nhận được sự trống trải tột cùng.
"Em suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
Hà sẽ không bao giờ lý giải được tại sao mình lại hỏi câu hỏi này với đứa trẻ kia. Chỉ là khi ngồi lắng nghe hết câu chuyện của cô bé và những giọt nước mắt, sự cồn cào tại tâm hồn nó đột nhiên sản sinh. Nhớ tới lời nói của Bảo ngày hôm qua, rằng Hà thật khác với Hà thường trực. Trước đây, nó sẽ không bao giờ dính líu vào những chuyện thế này. Đứa trẻ của tôi không tốt bụng. Nó tách biệt với xã hội này. Cũng như tôi, là một con chim bay một mình.
"Chị đã trao đổi với bên công an về chuyện này..." Hà nói thật chậm cho đứa trẻ kia bình tĩnh nghe. Mà khi nó lên tiếng thì cô bé cũng ngừng khóc. Cứ như là hy vọng chớm lên thì người ta mừng rỡ chớp lấy vậy. "Họ nói rằng... vị bác sĩ lần trước đã đột nhiên bỏ dở giữa chừng."
Nếu nói khó và quanh co hơn thì cô bé sẽ không hiểu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Hà thật sự đồng ý thực hiện điều bản thân được trông đợi? Điều gì sẽ xảy ra nếu như nó không quay đầu?
"Nếu chị làm điều này, anh của em sẽ bị đưa đi."
Con bé nói thẳng với đứa trẻ nhỏ hơn. "Vì các cảnh sát sẽ đưa cậu ta đến một nơi rất xa và nhốt vào đấy. Trường hợp tồi tệ nhất là..."
Hà thấy cô bé con đang chờ mình nói hết câu. Bấy giờ, khi bật ra tiếng, nó thấy khó thở.
"Là đến mẹ của em cũng không được phép vào thăm. Cậu ta cứ vậy mà vĩnh viễn bị đưa đi."
Ra là vậy. Đó sẽ là một dấu bút xóa sạch sẽ cho sự hiện diện của người anh trai. Xem như chưa từng có lẫn tồn tại. Nếu làm vậy, từ nay, cô bé có thể quên đi mình từng trải qua địa ngục thế nào. Nhưng dẫu thế, đó vẫn là anh trai của con bé chứ? Rằng cả bọn họ là một thể đáng lý ra không được phép cắt lìa. Dù cho có chuyện gì đi chăng nữa... Chẳng phải, đó là định nghĩa của gia đình sao?
Là kẻ đơn độc nhất, Hà chẳng hiểu nổi gia đình nghĩa là gì. Không phải do chưa từng mà nó thật sự đã luôn vật lộn với thứ định nghĩa này suốt quá trình trưởng thành. Mà, Hà thì vẫn chỉ là đứa trẻ. Nó chưa cảm nhận được gì cả. Kể cả ông bà Ba hay cô Nhung cho nó cái gì. Nhất là khi, họ cho nó như thế nào.
Chỉ là như vậy nên cả hai đứa trẻ dằn vặt. Cô bé con còn quá nhỏ, quá ngây thơ. Quá bé bỏng. Quá quý báu.
Sự im lặng của phân vân hiện tại bao trùm lấy căn phòng. Đã không còn quả quyết, cô bé hiểu được hệ quả sau cùng. Đó, có lẽ là lý do khiến vị bác sĩ kia nghĩ lại. Lựa chọn của một người lớn, trưởng thành và hiểu chuyện hơn. Một hướng nhìn xa trông rộng chăng? Hà cũng không biết nữa. Có lẽ là kỹ càng, thấu đáo hơn? Nó lại càng không dám chắc chắn điều này. Chỉ là chuyện đó đã diễn ra, cũng không ai trách cứ ông hay bà ta. Bấy giờ, Hà đứng dậy. Nó cần thay đổi không gian. Nên Hà đi đến bên cửa sổ, rồi dùng tay kéo rèm ra. Không có ánh nắng nào rọi vào. Thật không may. Con bé chuyển ánh nhìn đến chỗ tôi. Mình thì lúc này đang đậu trên cành cây, ở chỗ trơ trọi không có lá. Bởi lẽ, cái cây này thật xui xẻo. Nó bị bệnh. Tại nhiều chiếc lá lại nổi nấm mốc, trên thân cây cũng có nữa. Những đốm phấn trắng dày đặc, càng kéo theo sự úa tàn. Rõ ràng đám nấm mốc đang ảnh hưởng xấu lên toàn bộ cây.
Cách tốt nhất để trị chứng bệnh này là cắt bỏ đi phần bị nấm mốc.
Nếu không cắt bỏ những phần ẩm mốc đi thì nó sẽ lan rộng.
Nếu không cắt bỏ đi thì sẽ lan rộng.
Sẽ lan rộng ra hơn...
Tôi biết nó vừa ngộ ra điều gì. Hà nhắm mắt trong chốc lát, rồi mở ra. Khi đấy, đôi lông mày cau có nhướng lên. Để ngỏ lại cánh cửa sổ mở toang rèm, Hà quay đầu nhìn đứa trẻ trên giường. Tại đôi mắt chất chứa nhiều suy nghĩ, ánh nhìn trở về với cô bé. Đổi ngược, nó cũng ngước mặt nhìn Hà, với ánh mắt thơ ngây. Giờ thì, bước chân của đứa lớn hơn chuyển thành vội vã. Rất nhanh, nó đến bên cạnh em bé nhỏ. Tôi nghĩ là Hà đang làm tất cả theo bản năng của mình. Vô thức, nó đưa tay xoa đầu cô em bé nhỏ ở trước mình, trong khi chẳng cất một lời. Tại đây, những giọt nước mắt long lanh của con bé soi rọi lại gương mặt kia trong phút chốc trở nên hiền từ. Trượt tay xuống đôi gò má phúng phính đầy đặn, Hà dịu dàng lau thứ lóng lánh đó đi.
"Em yên tâm."
Rồi sau đó, Hà mang chồng hồ sơ rời khỏi căn phòng. Bước chân vẫn cứ vậy mà vội vã, con bé nhanh chóng trở về phòng làm việc chung. Cái gì xảy ra trong dầu nó lúc bấy giờ không ai biết, kể cả cô bé kia. Không cần thiết, Hà sẽ tự quyết định chuyện này. Dẫu khi một ngày đứa trẻ kia có hối hận, thậm chí là trách móc mình... nó chấp nhận mọi điều. Đặt chồng hồ sơ xuống bàn, giờ thì, Hà cúi đầu để viết gì đó lên tờ giấy được in theo mẫu sẵn. Khác với một khi, nét chữ lúc này lại vô cùng nắn nót, rõ ràng. Tuy viết vẫn nhanh nhưng con bé vẫn gò từng chữ. Đứa trẻ của tôi vô cùng cẩn thận để không viết sai bất cứ ô trống nào. Mà khi viết, nó đeo tai nghe. Chậm rãi, thận trọng, kỹ càng từng câu từ. Lúc bấy giờ, không âm thanh nào có thể gián đoạn mình. Sau khi viết xong, Hà ký rồi ghi rõ họ tên. Và khi đấy, nó ngẩng mặt lên nhìn quanh căn phòng làm việc chung. Tuy chẳng có ai nhưng bản thân lại không cảm thấy an toàn. Nó cần một nơi riêng biệt để thực hiện chuyện này. Ôm chồng hồ sơ lên, Hà biết một nơi mà không ai đến. Là nơi con bé luôn dùng để tách biệt với tất cả mọi người. Nơi có những kẻ ngủ mãi. Tại nhà xác Đại học Y Dược thành phố hiện đang lưu giữ hàng trăm xác chết và được bảo quản cẩn thận. Cùng một lúc, các tử thi nằm trong những chiếc tủ sắt lạnh ngắt. Phủ trên mình những tấm vải liệm trắng, họ yên lặng. Và cứ như vậy, Hà thấy an toàn. Đóng kín cánh cửa sắt sau lưng, nơi này rất lạnh. Mà con bé của tôi đã quen với cơn giá buốt như vậy nên chẳng hề gì. Thậm chí, không gian bốn bức tường kín này lại càng khiến Hà tự tin. Mình đang ở cùng với những kẻ không kể chuyện. Chẳng bao giờ hoàn toàn tin cậy vào lũ đang còn sống. Ngược lại, xác chết chắc chắn là kẻ không bao giờ bép xép đằng sau lưng. Chắc nịch, đứa trẻ của tôi cổ vũ điều đó. Giờ thì nó đặt hồ sơ xuống sàn nhà, rồi với lấy chiếc điện thoại trong túi áo blouse trắng ra. Chẳng chút sợ sệt hay bồn chồn, con bé vô cùng thản nhiên. Nó đang thực hiện cuộc gọi này. "Tôi gọi đến để báo cáo một trường hợp bạo hành..."
Sáng ngày tiếp theo, tôi ở dưới sảnh trước chờ Khang. Nhờ tập thể dục tại hồ bơi trong nhà của khách sạn, theo đó mà cảm thấy sảng khoái hẳn. Luôn là vận động giúp tôi dẹp bỏ những cảm xúc tiêu cực xấu trong mình. Tuy ở đây, hồ không hẳn dành cho bơi lội, tuy đủ sâu nhưng không đủ dài nhưng có nó cũng vơi bớt phần nào đi. Đồng thời, sở trường của tôi là bơi lội. Lý do khách quan là sống gần biển, lại là một hòn đảo tách biệt thì... phải biết bơi chứ? Còn chủ quan thì tôi luôn thích đắm mình trong dòng nước. Lại còn vận động nữa thì không gì bằng. Nỗ lực vẫy vùng trong môi trường nước cùng lúc đốt cháy năng lượng mãnh liệt là cảm giác trong mơ. Cảm giác lơ lửng ấy thật sự rất tuyệt vời. Đối với tôi, tự do chính là oxy cho tâm hồn. Vì vậy, bơi lội chính là môn thể thao thú vị nhất. Trải nghiệm tựa như giải phóng toàn bộ cơ thể tại không gian bên ngoài con tàu vũ trụ!Sau khi vận động đấy thì trở về phòng dùng bữa sáng phục vụ tận giường. Còn cảm giác nào thoải mái hơn thế này nữa? Từ khi ở với chị hai, tôi luôn là người chăm lo việc nhà cửa. Tất nhiên, đồ ăn trong nhà chỉ có mình bản thân chu toàn. Không phải động một ngón tay vào bất kỳ chuyện gì, chị hai được tôi chăm sóc... Mà sẵn lòng làm chuyện đó cho chị. Tôi học nấu ăn cũng là vì thế một phần. Tại chuyện này mà đôi khi cứ ngỡ mình mới là anh cả, chứ chẳng phải chị tôi. Rằng đôi khi, tôi nghĩ bản thân có một cô em gái nhỏ. Cứ phải bận lòng nhắc nhở ăn uống hay ngủ nghỉ đúng giờ. Trái khoáy thay, chị tôi là chị lớn. Mà còn là một nhân viên y tế! Vậy mà chị chưa từng chú ý đến sức khỏe của mình. Có thể giải thích rằng chị rất bận học bận làm nhưng mà–
Nhưng mà, tại sao tôi lại nhớ về chị nữa vậy?
Cong người, đây là lần thứ năm tôi bấm máy gọi Khang rồi. Chắc chắn cậu ta lại ngủ nướng. Sự rảnh rỗi trong lúc chờ đợi làm tôi cứ nghĩ về chị. Khang ơi, xuống lẹ đi. Vốn, tôi tìm một chỗ ngồi cách biệt và khuất tầm nhìn, cũng chỉ đợi nó thôi. Ở một mình trong góc, chỉ đối diện với một cặp đôi đang rất tình tứ. Chàng trai ở phía đối diện khoác vai cô gái ngồi bên cạnh đến mức họ ngồi sát rịt nhau. Đổi lại mình, chẳng biết làm gì ngoài chờ đợi thằng bạn thân cứ liên tục rề rà. Bản thân tôi tuy cũng ít khi đúng giờ nhưng Khang còn chây lì hơn. Chưa bao giờ phải chờ ai lâu như cậu ta cả.
"Em ngồi chung nhé?"
Ngẩng mặt lên khi nghe thấy có người nói chuyện với mình, tôi khá ngạc nhiên. Không phải vì lý do cụ thể nào cả mà chung quanh tôi đều là chỗ trống mà. Nếu muốn, chị ta có thể thoải mái ngồi xuống bất kỳ đâu... Gật đầu vu vơ, chắc là chị ta chỉ muốn lịch sự. Như vậy, tôi lại cúi mặt xuống, tập trung vào màn hình điện thoại. Đây là lần thứ sáu tôi gọi Khang.
Lúc này, tôi chẳng hề để ý điều gì cho đến khi cảm nhận được có người vừa chạm lên cơ thể mình. Bất giác, quay đầu sang,... Đập vào mắt bấy giờ là một cô gái với lớp váy màu hồng phấn phong phanh. Ngay lập tức, tôi dịch người tránh xa. Là chị gái khi nãy! Ơ... Sao lại ngồi gần mình thế!
Bốn mắt chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau. Không biết chị ta ngạc nhiên ở mình cái gì nhưng tôi.. chả lẽ buột miệng hỏi, sao chị ngồi gần em thế chăng?
"A." Chị gái ấy nói với tôi. Giọng vô cùng nhẹ nhàng. "Bắp tay của anh rắn chắc thật đấy."
Có cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tức thì, tôi trợn tròn mắt. Lại lần nữa, dịch ra xa thêm. Giờ thì tôi đã ở sát phía còn lại của ghế. Khang ơi xuống lẹ đi...
"À." Tôi ngại ngùng đáp lời.
Cũng không biết phải nói gì nữa. Chị ta vừa khen mình nhỉ? "Cảm ơn chị."
Vậy mà khuôn mặt người đối diện tự dưng trở nên sượng trân. Ủa là sao?
Cái nhìn của chị ta dán lên người mình cứ như thể tôi là thú lạ, lần đầu tiên thấy? Chẳng lẽ trên mặt tôi có dính cái gì? Không thể nào. Bất giác đưa tay lên sờ mặt mình, mà ngửa đầu lên tấm gương phía trên kia, tôi đâu có gì khác lạ... Chỉ là thằng nhóc mặc áo khoác jean bên ngoài hoodie bình thường thôi mà... Vậy thì chị ta nhìn cái gì chứ?
Đột nhiên cắt ngang giữa dòng suy nghĩ của tôi và cả không khí ngượng ngùng lúc ấy là tiếng búng tay rất lớn. Khá kêu tai, ngay lập tức, mọi người đều nghe thấy, tôi cùng chị gái kia đều chú ý đến ngay. Từ chỗ mình nhìn sang, anh chàng có phong thái hơi khác biệt với cô bạn gái trong tay kia... Ở cái phía đối diện ấy, điệu bộ cười nửa miệng đang lộ rõ. Mà rồi, anh ta thu tay về khỏi cô gái bên cạnh. Lúc này, đi cùng hành động ngoắc ngón tay trỏ thì ánh nhìn được gửi đến cũng rất lạ lùng. Khó mà lý giải nổi, nhưng anh ta trông rất ngạo nghễ. Đôi mắt tại đấy vô cùng thu hút, có pha chút màu xanh sáng, chỉ là vẫn rõ phần đen nhiều hơn. Cùng lúc đó, đôi chân khi nãy đang bắc ngang chữ ngũ lại hạ xuống. Nhưng vẫn là một thế ngồi vô cùng tự tin. Anh ta đeo cặp kính, thân vận một bộ áo quần màu đen lịch lãm.
Đối lập với tôi, chị gái khi nãy lại như rất hiểu ý anh ta. Ngay tức thì, chị rời khỏi chỗ ngồi mà nhanh chóng đi đến bên cạnh hai người đó. Không ngần ngại mà ngồi xuống, lại còn hôn lên má chàng trai kia một cái... Ơ, hóa ra hai người họ chẳng phải là một cặp đôi sao? Tuy nhiên, anh ta lại trông rất thỏa mãn, cùng một lúc ôm cả hai cô gái vào sát cơ thể mình. Sau đó, bọn họ cùng nhau đứng dậy. Lúc đi lướt qua trước mặt tôi, anh ta thậm chí còn hiên ngang đá lông mày một cái.
Cái quỷ gì vừa diễn ra đây?
Bực bội. Tôi nhắm mắt rồi nhìn sang chỗ khác, miệng lẩm bẩm rủa thằng Khang. Mà cuối cùng, ngay tức khắc như thế, nó mới xuất hiện.
"Ông đáng ra nên xuất hiện sớm hơn."
Khang cười ngu nhìn tôi.
Bỏ qua chuyện ấy thì chúng tôi đi học cùng nhau. Khách sạn Riverain hóa ra không cách xa trường mấy, xe máy một chốc lát là đến nơi. Vừa hay, gió và không gian ồn ào giúp tôi tháo gỡ chuyện vừa xảy ra. Tuy chưa hiểu lắm tình huống đó là gì nhưng... Tôi chắc chắn không muốn gặp lại hắn ta lần hai.
Khi vừa tới đỗ xe vào thì cả hai gặp Mi. Miệng cười với nhau, hôm nay Mi không bận váy. Mà là một chiếc quần ngắn hơi phồng so với cơ thể mảnh mai của mình. Lúc nào thì cô bạn cùng lớp của tôi cũng chọn tông màu nhẹ nhàng, không quá chói lọi. Hôm nay là màu xanh lá nhạt. Với cả Mi lúc nào cũng tươi tắn, nở khóe môi cong như đóa hoa nhỏ.
"Chào Phương! Chào Khang nha!"
Ngay cả giọng nói cũng ánh lên niềm vui. Mà đôi mắt Mi thật sự biết cười theo khuôn miệng nhỏ bé. Cứ một ngày được tiếp xúc với nguồn năng lượng mà cô bạn mang đến, tôi thấy phấn chấn vô cùng.
Trong khi Mi chân chạy đến chỗ bạn mình sau khi vẫy tay chào nhau thì anh chàng phía sau lại đi rất chậm rãi. Không khó, tôi nhận ra ngay đấy là Phúc. Lúc bấy giờ, gương mặt anh ta không hề có biểu cảm gì ngoài cái nhìn buồn chán vô cùng. Hai nguồn năng lượng đối lập như vậy nhưng họ đi cùng nhau. Ở phía mình, tôi thấy Phúc liếc sơ qua trong chốc lát. Bởi lẽ, sau khi tiến tới chỗ tôi với Khang thì anh ta lại ngay lập tức ngỏ ý muốn rời đi.
Phúc nói với Mi, "Anh lên lớp trước nhé."
Và đổi ngược lại, Mi nở nụ cười rạng rỡ. "Lát trưa em gặp anh sau nha."
Sao họ lại có thể hẹn hò với nhau? Ừ mà Mi đâu hề biết những chuyện Phúc đã làm... Họ chưa thật sự hiểu gì về nhau cả.
"Mi thấy Phúc thế nào?"
Không thể giữ những suy nghĩ chỉ cho riêng mình, tôi tất nhiên là cất tiếng hỏi. Vào hôm qua, khi đối diện với Phúc, tôi thấy anh ta chẳng có gì đặc biệt ngoài phong thái hững hờ, gần giống chị hai. Mà khác xa ở chỗ, nó rất mơ hồ lẫn mông lung. Chẳng có chút nhiệt nào tỏa ra từ thần thái của Phúc cả, phải nói là như vậy. Đến mức ngỡ như nếu không lên tiếng, khéo chẳng nhận ra anh ta đang ở đó. Một con người không hề mở lòng, không hề thu hút, lẫn tham gia vào các hoạt động chung quanh... Như bao lần tiếp xúc, tôi thấy Phúc chỉ đứng một mình, hoặc với Mi. Có người khác cũng chỉ là bà Thư. Cùng lúc, sự nhàm chán trên khuôn mặt anh ta lại thấy giống như là buồn ngủ. Có câu trả lời tại sao bên khoa Ngôn ngữ anh, họ làm trầm trọng hóa việc mời được anh ta hát cho buổi tựu trường... Không thể chẳng thừa nhận giọng hát đấy khác xa điệu bộ ủ dột lúc nào cũng mang vác, vậy nên mời được Phúc mới đúng là khó khăn.
Nhưng Mi lại làm được. Sao Mi lại làm được điều này?
"Anh Phúc hiền lành lắm đó."
Không bất ngờ gì khi mà Mi nói tốt về người mình thích. Khi ấy, đôi mắt cô bạn cứ cong tít cả lên. Đôi má lúm đồng tiền cũng theo đó mà lộ rõ. "Mà coi vậy anh ấy tốt bụng lắm."
"Vậy sao? Thích ghê." Khang là người tiếp lời với Mi. Chúng tôi đang cùng nhau đi lên lớp. "Vậy là Mi gặp được người tốt rồi."
Mi gật đầu cái rụp ngay, "Đúng rồi. Mà á, anh Phúc trông em bé giỏi lắm nha."
"Anh ấy có em nhỏ à?" Tôi thờ ơ hỏi, mắt có hơi dán vào điện thoại. Lúc nhìn xuống, lúc liếc lên.
"Một cậu em trai, bằng tuổi với cũng học trường mình nè. Với một cô em gái nhỏ. Em ấy đáng yêu lắm luôn." Mi hồ hởi nói luôn mồm.
"Là... Tú?"
"Ủa Phương biết Tú hả?"
Luôn là nhanh nhất, tiện lợi nhất, giờ thì trang cá nhân trên ELITE của anh đã hiện rõ trên màn hình điện thoại của tôi. Bùi Hồng Phúc. Không có thông tin gì thật sự nói về anh chàng này, ngoại trừ việc có quan hệ anh-em với một tài khoản, tất nhiên là tôi đã kết bạn với, Bùi Anh Tú. Khác với tất cả mọi người, Phúc không để ảnh đại diện là hình mình. Trên thực tế, anh ta còn để trống, không cập nhập nó. Cũng như vậy, ảnh bìa đồng thời trống trơn.
"Anh ấy rất kín tiếng trên mạng xã hội." Mi cố gắng giải thích cho thứ đang hiện trên màn hình của tôi. "Nhưng mà bù lại, nếu cậu ở gần anh ấy thì sẽ cảm thấy rất an toàn."
Ậm ừ đáp lại Mi, nào có thể biết được chuyện ấy. Đầu óc của tôi lúc này không còn đủ sức để suy nghĩ thêm. Vì những chuyện phức tạp ở trong đã trở thành đống bầy nhầy khủng khiếp sẵn. Cô bạn tôi có thể nói điều gì tùy thích, tốt như thế nào về người mình hẹn hò. Nhưng đấy rồi cũng chỉ là lời nói. Nhất là khi, Mi chẳng biết gì.
Chúng tôi đang đi trên hàng lang đông kín học sinh.
Cất điện thoại trở lại vào túi, tôi vừa ngẩng mặt lên là nhìn thấy Chi. Cậu ấy đi cùng ả bạn thân như thường lệ, nép mình ẩn náu sau chấn thương ngày hôm qua. Có thể thấy được bộ mặt nhát gừng của Chi khi luôn muốn giấu mình sau người bạn hào nhoáng. Rằng nếu so sánh cả hai người với nhau, cậu ấy tựa như là một tấm phản mờ. Hoặc ít nhất, là một món đồ trang sức. Hai cô gái bám dính lấy nhau, rồi cùng đi vào lớp học ở phía bên kia hành lang.
Cứ như vậy, những dòng suy nghĩ của tôi hiện ra thành một cuốn phim.
Rằng, những người như Phúc và Chi, cho dù đối diện với xã hội này khác nhau như thế nào, thì họ có một điểm chung rất lớn. Thứ vô tình mắc nối họ với nhau, tạo nên một bình địa mà ở đó, sự đen tối thống trị hoàn toàn. Dù có hay không có cố gắng vẫy vùng trong bể mực đó, thì những kẻ này đều bị ám ảnh vô ngần, kéo dài suốt quãng thời gian còn lại. Về bản chất của họ.
Một con người lảng tránh xã hội.
Một con sói hoang.
Một kẻ cô độc ở ngoài vòng.
Một kẻ sinh trái ngược chiều.
Một kẻ như chị của tôi.
"Phương."
Tiếng gọi của Mi kéo mình về với thực tại. Lúc này, tôi đã trở nên bần thần. Như vừa hoàn hồn tỉnh giấc khỏi bóng tối, lạ lùng ấy là, ngôi sao sáng chưng trước mặt đang phát sáng lung linh.
Khang choàng tay qua vai tôi: "Xin lỗi Mi nhé. Thằng này hôm nay khá lo ra."
Ánh mắt Mi bỡ ngỡ chiếu lại hình ảnh hai đứa tôi.
"Hôm qua nó cãi nhau với chị Hà, giờ thì ngủ ngoài đường rồi. May mà có tớ thu nhận đấy."
Tôi huých vào hông Khang. Làm ơn, ngừng nói đi. Đổi lại, nó ái ngại cười trừ. Tuy nhiên những gì đến tai Mi thì đã không thể trở lại được nữa. Ngay lập tức, cô bạn quá tốt bụng của tôi mở lời quan tâm: "Sao lại cãi nhau chứ?" Giọng nói của Mi như sắp òa khóc tới nơi, với đôi mắt mở to, long lanh chăm chăm nhìn tôi.
"Phương làm chị Hà buồn sao?"
"Đâu..." Tôi khó khăn lấp liếm. Chị làm tôi buồn thì có. "Chỉ là bất đồng về một vài chuyện thôi."
Thẹn thùng không biết giải thích thế nào, tôi chỉ biết vỗ vỗ lên vai Mi, rồi ngồi xuống chỗ của mình. "Mi đừng có lo."
Cho dù có nói thế nào thì cô bạn của tôi cũng đã lo lắng. Lúc này, Mi quay xuống hẳn bàn dưới, chỗ tôi và Khang thường ngồi. Ở trước mặt, cô bạn cứ ngơ ngác nhìn mình, mà đôi khi môi mím lên nhau. Hai cánh tay mỏng manh của Mi đặt lên bàn dưới, trong khi toàn bộ biểu cảm khuôn mặt là sự ngỡ ngàng. Tuy nhiên, nó chỉ diễn ra trong phút chốc, với sự im lặng. Sau đấy, Mi nhẹ nhàng cất lời:
"Ngày mai, Mi sẽ đi chơi cùng với chị Hà đấy."
Và thế là, sự bỡ ngỡ ấy bất ngờ chuyển sang tôi. "Cả nhóm sẽ cùng nhau đi Thảo Cầm Viên ở Đề Nam. Phương có muốn đi cùng không?"
Không. Ngay lập tức, tôi trả lời không.
Cũng cùng lúc đó, hai chân mình đứng bật dậy. Rồi bất chấp mọi thứ, tôi chạy vụt ra khỏi phòng học. Có tiếng giảng viên gọi với theo. Nhưng, rũ bỏ hết. Tại sao những dòng cảm xúc lại đổ ập đến tôi? Tại sao mọi chuyện lại có thể như vậy? Tại sao... Tôi không thể suy xét nổi nguyên do. Thành phản xạ, tôi khép mình phòng thủ khỏi những tranh cãi. Bằng cách bỏ đi và chạy trốn. Tôi cực kỳ cảm thấy tức giận. Sự dỗi hờn đã lấn át tâm trí mình.
Tại sao chị có thể làm như vậy với tôi?
Chị hai tôi chưa từng mở lòng với ai trong gia đình. Chị cũng chưa bao giờ ngỏ ý làm điều đó. Quan tâm đến ai ngoài bản thân mình. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ở bốn năm trước. Bốn năm trước khi tôi mười tám tuổi. Trước lúc biết về người chị gái trong lời của mẹ thật sự có tồn tại trên đời. Đã từng cứ ngỡ rằng mẹ nói dối, hoặc chỉ đùa mình cho vui, đến khi thật sự được gặp chị bằng xương bằng thịt. Được biết rằng tên chị là Hà. Đấy cũng là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy khuôn mặt chị. Kể cả trước đây trên ảnh cũng không. Đột nhiên từ đâu ra, ba mẹ nói đó là chị gái của mình. Rằng chị đã luôn ở Sài Gòn suốt quãng thời gian qua. Và tôi cũng đã từng tự ngây thơ cho rằng chị ở cùng ba.
Cứ như thể, chị tôi đã được giấu trong một chiếc hộp kín, mang đi chôn dưới mặt đất. Ba mẹ biết rằng chị có tồn tại nhưng không cách nào chứng minh được với mình. Và rồi, có một ngày, cho đến thời điểm, chị đã được giải thoát khỏi. Lại trở về là cô chị gái lãnh đạm, cố gắng làm đúng vai trò. Nhưng, chị chưa từng làm đúng. Chị không muốn làm đúng. Chị né tránh điều đó. Chị chưa bao giờ rủ tôi bước vào thế giới của mình. Nhưng chị lại làm điều đó với Mi.
Chẳng lẽ, chị ghét tôi?
Lật đật bước chân dẫn bản thân đến sân thượng vắng vẻ. Tôi phải giải phóng sự tức giận trước khi nó thật sự mất kiểm soát mà làm nên những chuyện điên rồ. Khi ngòi nổ đã bùng phát thì sẽ không có gì ngăn chặn được nó nữa, thành một quả bom tử thần. Đối diện với cả khoảng không rộng lớn, tôi thôi thấy ngột ngạt. Sự bao la làm tâm trí mình trống trải mà chẳng quá bộn bề nữa.
Chú ý ấy, trời hôm nay không đẹp. Với cơn gió lạnh ngắt vừa thổi ùa qua, khiến tóc tôi bay bay trước mắt. Tôi cứ vậy mà hít một hơi thật sâu.
Đứng một mình thật rất lạ lẫm. Tuy nhiên lại hữu ích. Cảm giác lúc ấy như tôi được thả rông thành cánh diều. Có thể bay đến bất cứ nơi đâu.Dẫu không phải loài chim với đôi cánh mạnh mẽ nhưng vẫn thả hồn vào gió, rồi bất ngờ vụt khỏi tay đứa trẻ thơ. Tôi là vậy đấy, một thứ khát khao sự độc lập. Với một ý chí tự do.
Khi hít thở bầu không khí này và chứng kiến được toàn bộ quang cảnh trước mắt, thành phố, nẻo đường, những mái nhà xếp thành hàng... Tôi không còn tức giận hay sợ sệt nữa. Mọi thứ đã bị xua tan. Rằng sự tự do thật sự duy nhất chính là tự do khỏi chính tâm trí mình.
"Ê nhóc!"
Hết cả hồn. Từ trên phần mái nhà, bà Thư lại bất ngờ xuất hiện cùng lên tiếng. Chỉ ló cái đầu xuống, Thư chồm cả người ra. Hai mắt chớp chớp mắt nhìn tôi. Nhăn mặt, bỏ đi về phía trước, khoanh tay lại. Hoàn toàn chẳng muốn nói chuyện gì với bà chị ta.
"Nè. Điếc hả?" Thư dĩ nhiên không bỏ qua cho tôi.
Liền đốp chát lại chị ta ngay, "Tôi không muốn nói chuyện thôi."
"Okey."
Quay sang, tôi thấy Thư hồn nhiên mỉm cười. Không rạng rỡ, nhưng rất tự tin. Chị ta cứ vậy mà bình thản nhờ vả, "Chỉ cần cầm giùm để tao leo xuống coi." Đành vậy, tôi đứng bên cạnh chiếc thang bắc lên cao, nhận lấy ly trà sữa từ tay Thư. Trên miệng chị ta lúc ấy còn có cả một cây kẹo mút, đang ngậm khuất phần đầu. Sau khi Thư leo xuống được, tôi liền đưa lại cái ly đầy một nửa đưa lại cho chị ta. Ngay phút giây đó, lần nữa, mình lại bắt gặp ánh mắt lạ lùng ngày hôm qua. Rất giống một lưỡi dao bí ẩn.
"Mày vẫn còn giận con Hà à?"
"Sao không?" Tôi trả lời lại Thư ngay. Tôi có quyền được làm việc đó.
Và rồi, thật sự ngạc nhiên khi chị ta vừa gật đầu với mình. "Tất nhiên rồi."
Yên lặng, tôi không hiểu tại sao Thư lại đồng ý với mình. Rằng đột nhiên, trong giây lát, bất chợt suy nghĩ rằng, chị ta hiểu cảm nhận của tôi. Lúc bấy giờ, Thư cứ thoải mái hút ly trà sữa trên tay đã thành tiếng rột rột. Khi hết thì cây kẹo mút lại trở về với mồm mà khi đó, chị ta mới tiếp tục cất lời: "Hà biết mày giận nó."
"Điều đó thì ai chẳng biết." Tôi hằm hè đáp lại Thư.
"Vậy mày muốn tao nói những lời chẳng ai biết? Để rồi có thể dễ dàng bị dối lừa?"
"Tại sao các người cứ liên tục tráo trở lừa gạt người khác vậy?"
Thư chẳng trả lời câu hỏi của tôi ngay. Đổi lại, giữa sân thượng rộng lớn, chúng tôi đau đáu cặp mắt nhìn nhau. Nhưng rồi, với sự tự tin vô cùng của bản thân, chị ta lại lần nữa chẳng áy náy chút gì nói ngay những lời mình muốn ra: "Mày vẫn nghi ngờ Hà sao?"
Câu nói đấy kích thích tôi. Khác hoàn toàn với Thư, tôi gay gắt lên tiếng ngay:
"Tôi chẳng biết mình nên tin vào cái gì nữa!"
Thật sự cho là như vậy. Vì chị cứ tiếp tục dối trá, giữ kín, tạo dựng và giấu giếm mọi điều. Tôi muốn bước vào thế giới của chị nhưng cứ lân lần lượt bị đẩy ra. Tựa như ở giữa có bức từ trường ngăn cản giữa bản thân, tất cả những gì được phép thấy đều là giả. Số còn lại thì bị cất giấu trong bóng tối. Che đậy mọi thứ. Ngụy trang.
"Tôi không yêu cầu chị ấy hoàn hảo! Hay là tốt đẹp toàn phần! Tôi chỉ muốn chị tôi thành thật!"
Nhưng vì cái gì mà chị biết bao lần gian trá? Đến mức, bể đen ấy lại chính là phần xương tủy thật của bản thân, chỉ là trước đây tôi đã không biết nó đã như vậy rồi.
Chị che giấu lý do tại sao bị ba đánh. Dựng lên một màn kịch rằng mình là nạn nhân, đứng ngoài khi vụ bắt nạt được diễn ra. Và rồi khi sự thật bóc trần, chị lại thờ ơ với nó. Cùng lúc tránh né hiện thực rằng mình đã từng vướng vào vòng lao lý trong một vụ án mạng. Chị lật nghiêng người, để không đối diện với bất kỳ ai.
"Chị đâu có coi trọng tôi!" Đối với bản thân thì chị cũng vậy.
Mà điều tồi tệ nhất, làm tôi tan nát chính là vẫn muốn chị quan tâm đến mình. Tôi vẫn muốn làm đứa em trai của chị, để chị có thể tin tưởng vào khi không một ai. Tuy nhiên, chị tôi là kẻ hai mặt, lạnh lùng, đáng ghét, sợ hãi, giả tạo, rối rắm, bí mật, tách biệt, vô vọng, độc ác. Và mệt mỏi.
"Đôi khi, người ta nói dối để làm kẻ khác yên tâm hơn."
Thư nói, nhưng tôi trừng mắt đối đầu lại. "Điều đó đâu có đúng!"
"Vậy nên tao chưa bao giờ nói dối với mày."
Lời nói của Thư khiến tôi nín lặng. Bởi, đó là sự thật.
"Tao chưa bao giờ nói dối mày. Mày biết rõ điều đó. Tao luôn thực hiện những điều mình nói ra."
Tôi ngờ ngợ nhận ra đó là sự thật. "Vậy nên mày sẽ tiếp tục tin tao chứ?"
Ánh mắt Thư vẫn ở phía đối diện nhìn đến tôi. Tự tin mà va chạm, không né tránh. Chị ta bước lại xa khỏi mình, hiên ngang lùi lại, lưng dựa vào lớp tường thành bao bọc chung quanh sân thượng cao.
"Hà không phải hung thủ giết người. Như mày đã thấy, nó không phải ngồi tù vì chuyện đó. Điều này cũng chứng minh Hà vô tội."
Tôi nhăn mặt, "Nhưng cái lý do gì chị tôi lại bị nghi ngờ là thủ phạm?", giữ hai tay ở trước ngực với nhau.
Thoải mái, đối lập với sự căng thẳng, Thư đang ngửa đầu ra phía sau. Chị ta rũ rũ mái tóc dài đen, rối bời, không được chải chuốt xuống bờ vai trống trải. Lúc bấy giờ, lớp áo rồng phụng bên ngoài đang được thả lỏng quanh vùng cánh tay... Trông Thư vô cùng thư thái. Cứ như vậy, tận hưởng cơn gió lạnh buốt vừa thổi qua.
"Họ điều tra được rằng ở trên xác Vân có dấu hiệu siết cổ. Bởi một sợi dây mỏng, bằng kim loại. In hằn thành vết đỏ sưng."
Và rồi như vậy Thư lại nói ra. Như thể, chị không chả trở ngại gì khi quyết định mình nên nói ra phần nào của sự thật. "Đó là nguyên do họ nghĩ tại sao vụ này trở thành án mạng. Nhưng rồi, luận điểm đó lại bị bác bỏ sau này. Một lũ điều tra viên lởm rởm."
"Vết siết cổ? Tại sao chứ? Làm thế nào?" Tôi ngạc nhiên.
Chỉ thấy chị ta nhún vai, "Chắc là trên đường rơi nó mắc lại ở đâu đó. Cành cây chẳng hạn."
Như vậy, chúng tôi đột ngột im lặng cùng nhau. Sự khó chịu vì một mực không nghĩ rằng Thư đang nói dối mình lại kèm theo với việc không hiểu nổi tầng lớp câu chuyện này thật sự như thế nào? Không thể chỉ được bọc lại bằng những lời nói dối cẩu thả, dễ bị bóc trần, tôi đột ngột nhận ra nó phức tạp hơn thế. Rằng đôi khi, sẽ không nghĩ rằng đó là thật. Hay chỉ là bỡn cợt, hoặc suy đoán vu vơ.
"Hà không có vấn đề thành thật với người khác. Nó chỉ lựa chọn những kẻ mình muốn, rồi sẽ làm tất cả mọi thứ vì kẻ đó. Bất kể là điều gì."
Xem ra, Thư hiểu rất rõ chị hai. Dù gì họ cũng đã lớn lên cùng nhau. Những cô bạn thân sinh tồn tại thành phố lớn, suốt ngần ấy năm.
"Chỉ tôi cách trở thành như vậy đi." Tôi buông câu đùa với Thư.
"Mua cho tao trà sữa, tao sẽ chỉ mày mọi thứ." Ngược lại, chị ta cũng đùa giỡn với mình.
Với nụ cười, Thư rời đi ngay sau giây tiếp theo.