Vương Tuyết Mạn chạy vội về nhà, thấy Trình Tân đang thoi thóp thì hốt hoảng ôm bộ đồ lòng run rẩy đi tìm đồ ăn mèo và sữa bò.
"Mau ăn, ăn, ăn đi nào!" Chỉ sợ chậm thêm chút nữa là cái mạng mèo này sẽ đi tong, cơ hội hiếm hoi có được cũng tan biến theo.
Trình Tân ngửi thấy mùi thức ăn mèo lởn vởn đầu mùi mà xúc động chảy hết cả nước mắt nước mũi, nhưng giờ cô không đủ sức để khóc nữa rồi, phải giữ chút sức ăn thức ăn cho mèo thôi.
Lần đầu tiên cảm thấy được ăn thức ăn mèo là việc hạnh phúc đến vậy!
Ngon quá đi!
Có lẽ là thức ăn ngon nhất cô từng được ăn!!!
Xúc động!
Hóa ra Vương Tuyết Mạn vẫn chưa quên cô, còn biết là trong nhà có một bé mèo sắp chết đói!
Thôi vậy, nể tình cô còn nhớ được tôi còn ở nhà, tôi liền không tính toán chuyện cô bỏ đói tôi nữa.
Trình Tân: Cứ cho là tôi muốn tính toán thì có thể làm gì... Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Đành tạm chấp nhận vậy.
Nhưng xin nhớ cho, bình sinh cô không phải người cam chịu số phận.
Chính là kiểu người mà, tin chắc mệnh là do mình chứ không do trời ấy!
Có điều, từ khi thành mèo... liền... không thể không... tạm thời... cam chịu một chút xíu vậy...
Mặc dù biết ăn ngấu nghiến quá nhanh là không tốt, nhưng Trình Tân không để ý được nhiều thế nữa.
Cô nhai nuốt mấy miếng liền mới từ tốn lại, nhấp một ngụm sữa, cảm giác váng đầu tay chân thoát lực đó đã vơi đi đôi chút.
Vương Tuyết Mạn vuốt lông Trình Tân, miệng cứ lầm bầm nói mãi.
"Bảo bối nhỏ thấy khá hơn chưa? Đợi con ăn uống no rồi mẹ mang con đi tắm, thay đồ đẹp, thơm phức đi tìm ba con nhé."
Lúc ấy Trình Tân vẫn đương nhai thức ăn cho mèo, vừa nghe tới chữ "mẹ" liền phun luôn ra ngoài, vụn thức ăn bắn tứ tung.
Vương Tuyết Mạn ngại bẩn rụt tay lại, miệng xệ xuống nói: "Mày ăn, ăn cho đàng hoàng chứ, đừng có phun lung tung... Thật mất vệ sinh!"
Trình Tân lia mắt quét căn phòng một lượt, lôi thôi bừa bộn thế mà Vương Tuyết Mạn còn dám chê cô mất vệ sinh?
Chị hai của tôi ơi, chị nhìn kĩ lại cái thùng rác của chị xem đã bao nhiêu ngày không đổ rồi đi, ruồi muỗi bu đầy kia kìa, còn trên cái bàn trang điểm của chị ấy, toàn là lon bia rỗng, hộp giấy đựng gà rán bừa ra đấy! Còn cả miếng bông tẩy trang đầy vết son môi kia nữa... chậc chậc... bà chị khẽ động tay vứt nó đi cũng không được hả?
Còn nữa, bày đặt kêu mẹ cái quỷ gì!
Thanh niên ưu tú hào hoa phong nhã của xã hội tương lai như bà chị, em gái đây sao xứng làm khuê nữ nhà chị?! Thật là không dám không dám đâu, bảo tôi gọi một tiếng chị Vương còn được á!
Trình Tân vừa thầm sỉ vả vừa cúi đầu tập trung nhai thức ăn cho mèo, bây giờ cô chẳng muốn nói gì hết.
Nếu không phải cô đã liếm cái bát đựng thức ăn của mình sạch bong sáng bóng, thì không chừng Vương Tuyết Mạn cũng chẳng nhớ phải rửa bát thường xuyên.
Tóm lại, một câu thôi, phức tạp vô cùng.
Đợi đến khi Trình Tân ăn uống no đủ, Vương Tuyết Mạn dặm lại phấn rồi xách lồng dẫn Trình Tân tới tiệm thú cưng tắm rửa.
Vương Tuyết Mạn nhiệt tình như thế khiến Trình Tân cứ có cảm giác như mình sắp bị mang lên pháp trường tới nơi, loại cảm giác này rất đáng sợ, cô âm thầm đề cao cảnh giác.
Về đến nhà đã là ba bốn giờ chiều, Vương Tuyết Mạn thấy Trình Tân đã trở lại dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu, da lông như tuyết trắng dịu ngoan lúc trước, hài lòng mang cô về.
Vào nhà, dọn qua loa khu vực quanh sofa trong phòng khách, thấy không còn lôi thôi như bình thường mới ôm Trình Tân ra khỏi lồng, đặt trên sofa, mở điện thoại chụp tanh tách một hồi, sau cùng còn quay một đoạn clip ngắn chừng năm giây.
Sau đó lựa mấy tấm ưng ý gửi cho Liêm Đường, gửi luôn cả đoạn clip.
Vương Tuyết Mạn: Anh Liêm Đường xem đi ạ, bé vẫn khỏe, ngày mai em mang sang đưa anh.
Vương Tuyết Mạn mới gửi hình đi được mấy phút Liêm Đường đã gọi lại, Vương Tuyết Mạn đặt Trình Tân xuống, mang gương mặt e thẹn vui sướng chạy vào phòng ngủ, mở cửa, nhận cuộc gọi, nằm trên giường nghe điện thoại.
Từ ống nghe vọng tới giọng nói dịu dàng ẩn hiện, anh nói thẳng: "Cô Vương có thể nói yêu cầu của cô được không?" Như dòng điện lưu đã hòa tan sự lạnh nhạt trong ấy, khiến Vương Tuyết Mạn cảm như mình đã thất thủ vào tay giặc.
"Thật ra thì, yêu cầu này không phải chuyện khó với anh Liêm Đường đâu, anh có thể... giả, đóng giả bạn trai... cùng tham gia buổi tiệc tối mai với em được không?"
Thật ra Vương Tuyết Mạn định nói đóng giả người yêu, nhưng lời đến đầu môi lại đổi thành bạn trai (bạn tiệc), lỡ nói người yêu, cô tin, người khác cũng sẽ không tin, chẳng may chọc tới Liêm Tiếu, cô ta lại gây chuyện khiến cô khó xử trước mặt mọi người thì mất nhiều hơn được.
Bạn trai thì bạn trai vậy, cho thỏa lòng một lần là được.
Buổi tiệc đó do Bạch nhị tiểu thư, một nhân vật làm mưa làm gió trong trường tổ chức. Vị Bạch nhị tiểu thư này thích tổ chức party trước giờ, lại không giới hạn gia thế bối cảnh, nhưng do có thân phận địa vị nổi bật bày ra đó, ba là người có tiếng trong chính giới, mẹ làm quan ngoại giao, cậu có quân hàm cao trong quân đội, ông nội bà nội càng không cần phải nhắc, đều là người lai lịch lớn cả, vậy nên đại đa số những người có thể tham dự tiệc của cô ấy đều là người có thân phận bối cảnh không tầm thường, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài người là người được Bạch nhị tiểu thư tương đối thưởng thức, ví như nhân vật phong vân tài hoa nào đó trong trường, hoa khôi hotboy, học bá gì đó, thi thoảng còn có cả nghệ sĩ, nghe nói tiểu thịt tươi đang nổi Chu Lạc, hồi còn chưa ai biết đến đã từng tham dự party của Bạch nhị tiểu thư, tóm lại là hầu hết những người trẻ tuổi có chút danh tiếng ở thủ đô, cơ bản đều đã từng xuất hiện trong party của cô ấy.
Còn bản thân cô đây không có danh tiếng như Liêm Tiếu, nhưng nhờ là bạn thân của Liêm Tiếu nên cả bốn người các cô đều được mời. Nhưng trước khi mời cô và Liêm Tiếu còn là bạn thân, sau khi mời, lại không phải nữa... Chuyện này nói ra rất lúng túng.
Không tham gia, cô thấy tiếc nuối, dẫu sao vẫn có thể mượn cơ hội này quen biết không ít người.
Còn nếu đi, lại sợ bị chê cười nói xấu.
"Cô nói tới party của Bạch Cửu Cửu?" Liêm Đường nhớ loáng thoáng rằng Liêm Tiếu có nói tối mai sẽ tham dự party, của Bạch Cửu Cửu. Anh vẫn có chút ấn tượng với cô bé Bạch Cửu Cửu đó, là em họ của Chương Kính Chi, tính cách giống Chương Kính Chi, cũng thích kết bạn, náo nhiệt. Anh từng gặp cô bé đó lúc nhỏ, nhớ là một cô bé cứ líu ra líu ríu mãi. Nhưng cái hôm lễ trưởng thành tròn mười tám tuổi của cô ấy Chương Kính Chi cũng có kéo mấy người họ qua dính chút náo nhiệt lại thấy đã trở nên dịu dàng điềm tĩnh hơn không ít.
"Đúng đúng đúng, chính là buổi tiệc của Bạch nhị tiểu thư." Quả nhiên, cũng chỉ có người thân phận như anh Liêm Đường, mới có thể nhắc tới Bạch nhị tiểu thư Bạch Cửu Cửu bằng giọng điệu như nhắc tới một đứa nhóc như vậy.
"Anh biết rồi, mai anh sẽ tới đúng giờ."
"Thật ạ? Vậy cảm ơn anh nhiều nhé." Vương Tuyết Mạn hết sức vui vẻ, sau khi hai người hẹn thời gian xong xuôi rồi cô nàng vẫn ôm chặt điện thoại không nỡ cúp.
Hôm sau, mới sớm tinh mơ Vương Tuyết Mạn đã thức dậy sửa soạn, đắp mặt nạ, xem hơn nửa tập phim thần tượng, chờ đợi vật vã mãi mới tới năm sáu giờ chiều. Vương Tuyết Mạn thận trọng lấy từ tủ quần áo một bộ lễ phục đắt tiền đã chuẩn bị từ trước.
Khoác lên mình bộ váy màu lam nhạt, điểm thêm dây chuyền và khuyên tai ngọc trai, để lễ phục phối hợp hài hòa với trang sức, Vương Tuyết Mạn còn để ý chọn kiểu trang điểm nhẹ nhàng trẻ trung.
Chuẩn bị xong xuôi, Vương Tuyết Mạn xách theo Trình Tân xuống nhà.
Hôm qua anh Liêm Đường săn sóc vô cùng, còn bảo cô không cần qua đó, anh ấy sẽ lái xe tới đón.
Vì chuyện này mà Vương Tuyết Mạn kích động trằn trọc cả đêm đến ba bốn giờ sáng mới ngủ được, nếu không phải sợ mắt sẽ thâm đen, không chừng đã thức trắng cả đêm.
Đợi đến lúc Vương Tuyết Mạn ra tới ngoài tiểu khu, đã là bảy rưỡi tối.
Một chiếc Bentley đen dừng ngay trước mắt.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, cánh cửa bên ghế phụ lái mở ra, Liêm Đường xuống xe, mắt nhìn chăm chú vào Trình Tân đang díp mắt buồn ngủ trong lồng.
Nhóc con này, lớn hơn cao hơn nhiều rồi, chợt có cảm giác như viên sữa nhỏ lớn lên biến thành đại cô nương.
Để tỏ thành ý, Vương Tuyết Mạn dùng cả hai tay đưa lồng cho Liêm Đường.
"Anh, tặng anh này, anh nhìn bé ấy xem, em nuôi rất tốt nhỉ!" Mắt Vương Tuyết Mạn bừng sáng, rạo rực nhìn Liêm Đường.
"Cảm ơn."
Liêm Đường nhận lồng, mở cửa sau cho Vương Tuyết Mạn.
Liền đó Vương Tuyết Mạn thấy một khuôn mặt đang ngơ ngác nhìn mình... Chương Kính Chi?
???
Chương Kính Chi?
Giả đúng không?
Không phải người thật đúng không?
Vương Tuyết Mạn e dè lui về sau một bước, suýt ngã luôn ra đất.
"À -- anh ấy --"
Chương Kính Chi nở một nụ cười theo thói quen, chói lóa khiến người ta không mở nổi mắt.
Sao có thể là Chương Kính Chi!
Tại sao Chương Kính Chi lại ngồi trong xe!
Liêm Đường nâng tay ý mời Vương Tuyết Mạn lên xe.
Sau khi khởi động xe, Liêm Đường nói: "Xin lỗi cô Vương, tối nay tôi có việc đột xuất, nhưng để không ảnh hưởng tới việc tham dự tiệc của cô, tôi đã cố gắng tìm một người bạn trai khác, cô thấy có được không?
"Là... là... Chương Kính Chi ạ?" Đến giờ Vương Tuyết Mạn vẫn chưa thể tin được, cứ lắp ba lắp bắp, cô đang vô cùng khiếp sợ, ngỡ như mình đang nằm mơ.
Còn một người khác cũng đang chưa thể tin được giống thế, không, chính xác là mèo.
Từ lúc thấy Liêm Đường mở cửa xe bước xuống là cô đã ngơ ra luôn rồi.
Sau đó thấy Chương Kính Chi ngồi trong xe, cô sợ đến nép sát vào góc lồng, mắt mở to nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ, lực sát thương max phía sau.
Quỷ gì vậy!
Tại sao thần tượng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô vậy!
Đang lúc mơ màng, nghe thấy anh trai đẹp trai lên tiếng.
Bạn trai?
Thần tượng của cô sắp làm bạn trai của Vương Tuyết Mạn?
Mẹ ơi!
Tại sao không phải là bạn trai của tôi hả?
Tại sao?
Liêm Đường nhìn vào trong lồng, bạn nhỏ Trình Tân đang ra sức vặn vuốt bẻ cửa, đầu cứng ngắc nhìn chằm chằm Chương Kính Chi, cái mặt mèo sắp bị thanh sắt cửa lồng kẹp biến dạng luôn rồi.
Hở, còn ra vẻ như kích động lắm thế này?
Chương Kính Chi lịch thiệp gật đầu với Vương Tuyết Mạn xong liền quay sang Trình Tân trong tay Liêm Đường, tiếp tục phong độ ngời ngời phóng mị:lực, cũng duỗi tay sờ mó móng vuốt với ra ngoài lồng của Trình Tân.
"Wow, mềm quá đi." Ý chỉ đệm thịt của Trình Tân.
Liêm Đường chuyển lồng ra xa, không để Chương Kính Chi sờ mó Trình Tân thêm nữa.
Vương Tuyết Mạn nắm chặt tay vịn cửa xe, nép mình vào góc tạo bởi cửa xe và lưng ghế, đến giờ cô vẫn chưa hoàn hồn được... Nét mặt ngơ ngác... Tới nơi.
Hội sở tư nhân an ninh cẩn mật.
Cô khoác tay Chương Kính Chi, vào hội sở...
Trời ạ...
Vương Tuyết Mạn cố hết sức kiềm chế, nghiêng đầu liếc về Liêm Đường đã bắc cầu thay mình, nét mặt kích động nói: "Cảm ơn anh!" Nói xong ôm chặt tay Chương Kính Chi trong nỗi hưng phấn cùng cực.
Trình Tân víu chặt cửa lồng, trơ mắt nhìn thần tượng của mình khoác tay cô gái khác rời đi...
"Meow..." Sao không phải là tôi...
"Meow..." Về ngay! Không được đi!
Đi gần đến cửa hội sở, trước khi biến mất sau lối vào, Chương Kính Chi vứt lại cho Liêm Đường cái liếc mắt phẫn hận.
Im lặng nói với anh bằng khẩu hình: "Vô sỉ!" Ngắn gọn là, anh bị Liêm Đường lừa tới đây, vất vả lắm mới rút ra được chút thời gian riêng tư, lại bị người ta coi là quà đáp lễ tặng đi? Còn tên kia, ở lại ôm mèo?
Dầu gì tớ cũng là nhân vật giá trị tiền triệu đấy nhé?!
Liêm Đường mỉm cười đối mắt với Chương Kính Chi, cũng vẫy tay chào anh chàng, sau đó không chút do dự xoay người, mở cửa xe ngồi vào.
Chương Kính Chi dõi mắt nhìn theo bóng xe tung bụi mù mất hút, nụ cười trên môi vẫn còn đó, nhưng trong bụng thầm cắn răng nghiến lợi.
"Đồ vô sỉ! Coi bố hiền lành ngây thơ dễ bắt nạt hả? Cái gì mà gọi bố tới nựng mèo, mẹ, rõ ràng là coi bố thành đá lót đường đem bán rồi một mình nựng mèo! Đồ mặt dày không biết xấu hổ! Thật trơ trẽn!"
Tác giả có lời muốn nói:
Liêm Đường ôm mèo: Chúc đại minh tinh chơi vui vẻ.
Chương Kính Chi: Đã bảo là gọi bố tới bế mèo nựng mèo rồi cơ mà, cuối cùng lại thành đi gặp em họ của bố???