Tỉnh lại lúc mới hửng sáng, trời quang đãng sau cơn mưa. Trình Tân hé mắt, ngáp một cái dài thật dài. Bây giờ, mỗi lần tỉnh dậy, chuyện đầu tiên cô làm chính là kiểm tra xem mình có biến hình hay không. Sau đó, đập vào mắt là những cái chân và chiếc đuôi đầy lông, cùng với cơ thể...
Được rồi, ngủ một giấc, quả nhiên đã trở về hình dáng cũ, hệt như cô đã đoán vậy.
Rồi đi rửa mặt súc miệng sạch sẽ. Vệ sinh cá nhân xong, Trình Tân lững thững bước ra khỏi phòng.
Vừa bước chân qua ngưỡng cửa phòng ngủ đã nghe mùi thơm phức xộc vào mũi.
Hôm nay, bởi vì Liêm Đường đã báo dì giúp việc tới sớm để dọn dẹp nhà cửa nên bây giờ, trong phòng khách và trên hành lang đều đã sạch bong sáng bóng, không dây một hạt bụi.
Đến cả bữa ăn sáng cũng đã được chuẩn bị tươm tất.
Lúc này, Liêm Đường đang ngồi bên bàn ăn, vừa đọc tin tức trên máy tính bảng, vừa cầm thìa khuấy nhẹ cháo trong bát.
Bát cháo này được chuẩn bị cho Trình Tân, định để nguội thêm một lúc rồi hẵng cho cô dùng.
Ngay lúc anh đang chăm chú đọc báo, bóng Trình Tân vụt lóe, giây lát đã nhảy phóc lên đùi anh.
Liêm Đường cúi đầu rũ mắt, nhìn vào bạn Trình Tân đang thân thiết ngước mắt trên đùi mình, vò nhẹ đầu cô: "Ngủ ngon không?"
"Meo -- "
"Đừng gấp, cháo vẫn còn nóng, cứ để thêm lúc nữa, sắp được ăn rồi."
Trình Tân gật gật đầu, lại giương mắt nhìn bát cháo trên bàn đầy mong ngóng. Thơm quá, hình như còn có mùi thịt, không biết là thịt gì nhỉ?
Chẳng qua, bất kể là loại thịt gì, cô đều có thể ăn tuốt. Hà hà.
Mặc dù phải thành khẩn khai ra chuyện mình có thể biến hình khiến cô có hơi cảm giác bị động, nhưng cũng có chỗ tốt là có thể công khai mặc sức ăn đồ ngon, không cần phải ngày ngày gặm thức ăn cho mèo, thức ăn cho mèo, thức ăn cho mèo thêm nữa.
Có vẻ như Liêm Đường cũng đã nhận ra, rằng dạo gần đây Trình Tân mãi chỉ ăn thức ăn loài người mà chê bôi các thức bổ sung dinh dưỡng và thức ăn cho mèo linh tinh, nên trong lòng có hơi băn khoăn. Anh hỏi: "Không ăn thức ăn cho mèo sẽ không sao thật chứ?"
Để Trình Tân có thể "giãi bày thổ lộ", Liêm Đường đẩy máy tính bảng tới trước mặt cô, mở mục ghi chú.
Trình Tân chồm chân trước gõ chữ cành cạch, nhưng vì diện tích tiếp xúc của chân lên màn hình hơi lớn nên thường xuyên gõ sai.
Đợi cô gõ xong một câu, cháo đã âm ấm vừa miệng.
"Yên tâm, tôi đâu phải là mèo bình thường. Tôi là bé mèo lợi hại có thể biến hình cơ mà. Còn cái gì thì từ từ sẽ ăn hết, nhưng sau này anh không cần mua thêm mấy thứ đó thêm nữa. Tôi nghĩ là, tôi sẽ thích, sẽ vui hơn nếu được ăn thức ăn của con người, lại còn khỏe mạnh hơn, chạy nhảy cũng như có gió dưới chân ấy!"
Trình Tân gõ một câu rất dài. Liêm Đường đọc xong mà không nhịn được cười.
Sau đó chỉ đáp lại cô có một chữ: "Được."
Thấy Liêm Đường cười, Trình Tân liền mở cờ trong bụng.
Liêm Đường đặt cô lên bàn, lấy kéo cắt nhỏ mấy miệng thịt trong bát, bỏ vào cái đĩa nhỏ của Trình Tân.
Trình Tân vừa sung sướng húp cháo, vừa thỏa mãn nhai rau cắn thịt.
Thấy Liêm Đường không vội vàng ăn trước, mà còn chăm bẵm phục vụ mình thế này, chẳng hiểu sao... Cô có cảm giác, nhìn Liêm Đường bây giờ, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh khi đã làm cha...
Hẳn cũng chỉ thế này thôi nhỉ?
Ha ha, không biết con của Liêm Đường sẽ trông thế nào nhỉ? Nhất định là dễ thương lắm.
Hầu hạ chu đáo cho Trình Tân xong rồi, Liêm Đường mới bắt đầu cầm đũa dùng bữa.
Bữa sáng đã giải quyết xong, Liêm Đường thay quần áo đi ra. Thấy Trình Tân đờ đẫn ngồi chầu chực trước cửa, anh nghĩ một lát rồi hỏi: "Em cứ trốn trong nhà mãi không thấy buồn sao? Có muốn đến công ty đi dạo một vòng không? Cho khuây khỏa một chút?"
Công ty ấy à...
Hình như đã lâu lắm rồi chưa tới.
Thật ra, mỗi lần Liêm Đường đi làm, cô thui thủi một mình trong căn nhà rộng cũng thấy rất trống vắng, rất tẻ nhạt.
Cho dù một người có tự lạc quan, tự tìm thú vui cho mình thế nào thì sẽ vẫn có lúc mệt mỏi buồn chán. Những lúc thế này, tự động viên mấy câu, lên tinh thần là việc vô cùng quan trọng.
Dường như có một giọng nói từ sâu trong óc đang rủ rỉ dụ dỗ Trình Tân, bảo cô hãy mau đi cùng anh.
Trình Tân lưỡng lự mấy giây rồi lập tức gật đầu, meo meo đồng ý.
Được chứ được chứ.
Thấy Trình Tân đã gật đầu, Liêm Đường nói: "Được rồi, để phòng trường hợp em bỗng nhiên biến thành người, không bằng cũng mang theo cả mấy bộ quần áo đặt sẵn vào tủ đồ trong phòng nghỉ vậy, chuẩn bị trước cũng chẳng hại gì."
"Meo -- " Trai đẹp suy nghĩ thật chu đáo! Anh là tuyệt nhất!
Cứ quyết định vậy đi!
Qua lần lựa chọn quần áo cho Trình Tân vào hôm qua, Liêm Đường đã tự giác rõ ràng số áo của cô. Anh lặng lẽ đi thu xếp quần áo và giày cho cô, gấp gọn gàng vào túi và xách cả tới công ty.
Đến nơi, Trình Tân vẫn dai dẳng cùng ngồi cắm mắt vào màn hình máy tính với anh hồi lâu. Tất nhiên, những thứ số liệu trên đó thì phần lớn đều được tự động lọc bỏ cả. Cô chỉ xem một lúc mà đầu óc đã quay cuồng, sau cùng cam chịu mò về phòng nghỉ leo lên giường nằm ườn.
Trình Tân chiếm cả cái giường lớn, vừa tự ru ngủ, vừa suy nghĩ?
Rốt cuộc là tác nhân nào khiến cô biến hình được đây?
Hình như đó đều là những lúc cô đã thấm mệt, hoặc khi ngủ say mới biến hình?
Sau khi nhận ra manh mối này, cô lại bắt đầu hồi tưởng. Trước mỗi lần biến thân, trong người có cảm giác gì khác thường gì không nhỉ.
Nghĩ một hồi đã lăn quay ra ngủ.
Lúc 10 giờ, Liêm Đường có một cuộc họp.
Cuộc họp đang tiến hành thì có Tống Nhược Y theo mẹ bước vào phòng tiếp khách.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn có mẹ con hai người.
Tống Nhược Y lo lắng ngập ngừng: "Mẹ, không cần phải qua tận đây làm gì, anh họ sẽ không để ý tới chuyện ấy đâu."
Mẹ Tống Nhược Y, Vương Thu Vũ chỉ cười ung dung, nhẹ vỗ tay con gái, bảo: "Con chỉ có học hành là giỏi, còn ra xã hội, giao tiếp sao lại thật thà quá thế? Phải nhanh nhẹn lên, tự tạo cơ hội cho mình chứ. Mẹ biết con da mặt mình, ngại tự tìm đến, vậy hôm nay chúng ta chỉ đi dạo phố, rồi trùng hợp đi ngang qua nên mới thuận đường ghé vào, cơ hội tốt thế còn gì? Người tài giỏi đẹp trai như anh họ của con ấy, không có nhiều đâu, nhất định phải tranh thủ giữ cho chặt vào."
Tống Nhược Y nhớ tới lần trước, lúc mình và Liêm Tiếu lúng túng rời đi, rồi giọng nữ đã nghe được kia nữa, trong lòng lại thấy nao nao. Nếu bây giờ, cô nói với mẹ rằng có khả năng anh họ Liêm Đường đã quen bạn gái, có thể mẹ sẽ thôi ngay ý định này. Nhưng hiếm hoi lắm mới có một cơ hội để tới tận đây, cô không muốn cứ thế rời đi khi chưa thể thấy mặt anh một lần.
Cuộc họp kết thúc vào 1 tiếng sau.
Vừa trở lại phòng làm việc, trợ lý đã thông báo có người thân tới tìm.
Anh nhìn đồng hồ, dặn trợ lý: "15 phút sau hãy cho họ vào." Dặn xong, trợ lý cũng đã đi xa, Liêm Đường liền vào phòng nghỉ.
Mà lúc này, Trình Tân đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngày, và rất say.
Từ lúc Liêm Đường còn đang họp, cô đã đột ngột biến thành người.
Hơn nữa, cô đã mơ hồ mò ra được chút ít quy luật và dấu hiệu khi biến hình.
Những lúc cô đang mệt mỏi, khả năng biến đổi là rất lớn. Đương nhiên không có nghĩa là tất cả những lúc mệt sẽ đều có thể biến hình. Đây là một.
Hai, chính là trước khi biến hình, trong cơ thể sẽ bùng lên cảm giác nóng rực, chỉ loáng cái đã biến mất, rất nhanh, chắc chỉ khoảng hai giây.
Nếu cả hai điều này đều xuất hiện, tức là cô chắc chắn sẽ biến thành người chỉ ngay sau đó, nếu không thì cũng chẳng cách lúc biến hình bao xa.
Liêm Đường không ngờ sau lần biến hình trước, Trình Tân lại nhanh biến thêm lần nữa như vậy. Vì dù sao, lần trước, khoảng cách giữa hai kì biến thân của cô cách nhau khá xa, còn lần này thì chỉ mới qua mười mấy tiếng.
Lần này, Trình Tân cũng mặc một cái váy. Khi chọn đồ, Liêm Đường cảm thấy mặc váy rất tiện, lại không cần mang nhiều cái, cũng coi như một kiểu lười vặt.
Chiếc váy lần này là một cái đầm liền màu xanh biếc bó eo, phía trong là lớp vải lót bằng tơ lụa, mát lạnh sát vào da, ẩn dưới lớp lưới rủ mềm đang dịu dàng lay động; kiểu áo hở vai làm lộ ra phần xương quai xanh thanh mảnh, tay áo lửng, ống loe. Màu sắc nhẹ dịu thế này rất phù hợp với người da trắng, vừa tôn da lại rất có thần.
Nhưng vì đang ở trong phòng, Trình Tân chỉ đi một đôi dép trắng. Chứ nếu đổi bằng giày cao gót, hẳn trông sẽ còn thanh thoát duyên dáng hơn hẳn.
Cô dựa người trên sô pha, cầm máy tính bảng của Liêm Đường lướt web. Tóc dài xõa vai, mấy sợi vương vất trước ngựa, mấy sợi đi lạc sau lưng, hoàn toàn là dáng vẻ một em gái ngoan lành nhà bên, vừa tươi trẻ dịu dàng lại dễ thương, gần gũi vô cùng. Tuy cảm giác này không thể diễn tả rõ, nhưng trải nghiệm thị giác thì vẫn rất dễ chịu.
Liêm Đường vừa đẩy cửa đã được chiêm ngưỡng ngay một cảnh tượng thế này, lập tức, một thứ gì đó nhanh chóng mọc mầm, bén rễ sâu trong tim.
Trình Tân ngoảnh lại theo tiếng động, vừa thấy là Liêm Đường liền đứng ngay dậy, lon ton chạy tới trước mặt anh khoe khoang.
"Xem này! Tôi lại biến hình rồi! Quần áo ở đây chỉ có váy, tôi chọn một cái mặc đại thôi, chắc không xấu chứ?"
Liêm Đường chầm chậm hồi thần, lại gần cô: "Đẹp lắm, đã tìm ra được quy luật biến đổi chưa?" Trước đó họ đã từng thảo luận về vấn đề này, đương nhiên là Trình Tân gõ chữ, anh nói chuyện.
Trình Tân bám sát theo anh, cùng vòng về chỗ sô pha ngồi xuống cạnh Liêm Đường, đáp: "Cảm giác như cũng sắp tìm ra rồi. Anh có nhận thấy không nhỉ? Hình như mỗi lần tôi biến thành người đều là những lúc mệt mỏi rã rời, rồi từ lần này lại liên tưởng tới cảm giác của những lần biến hình trước thì, mỗi khi sắp sửa biến hình, trong người đều thấy nóng lên, kiểu nóng rát hừng hực ấy, nhưng chỉ một loáng là hết liền, cỡ mấy giây thôi, nên cũng rất khó nhận ra." Thật ra, Trình Tân lại thấy cảm giác nóng rát đó rất giống kiểu bốc hỏa xuất hiện mỗi lần đến tháng, chính là cái loại bốc hỏa vào khoảng một tuần trước mỗi kì ấy. Là cái loại cảm giác bức bối trong người, lòng bàn tay lòng bàn chân bừng lên như lửa đốt. Nhưng lại nghĩ, dù gì người đối diện cũng là đàn ông, không cùng giới tính, nói mấy cái thứ triệu chứng đến tháng kiểu này thì, cứ thấy thế nào ấy. Thế là lập tức đổi lời thành chỉ còn cảm giác khô nóng.
Liêm Đường vuốt cằm suy tư: "Có thể tìm được phần nào quy luật, cũng đã là một biến chuyển tốt. Lát nữa sẽ có người tới, em, ừm, giúp tôi một việc được không?"
Trình Tân thoáng sửng sốt, thấp thỏm hỏi lại: "Tôi giúp được gì cho anh à? Nếu được thì chắc chắn tôi sẽ giúp." Nói xong, cô lại càng bồn chồn hơn. Dù sao, cô cũng chẳng hay biết gì về công việc của Liêm Đường, hay của những người anh tiếp xúc, biết giúp thế nào được cơ chứ? Nếu bảo làm một chân phụ giúp phiên dịch tiếng Pháp thì đã chẳng hề gì. Hồi trước, vì kiếm tiền nên cô học hành rất chăm chỉ, từng nhận dịch thuật không ít các sáng tác nổi tiếng bằng tiếng Pháp.
Nhận thấy vẻ căng thẳng trên nét mặt Trình Tân, Liêm Đường dịu giọng trấn an: "Đừng lo, lát nữa, bất kể nghe thấy cái gì, em cũng chỉ cần mỉm cười là được?"
"Thật á?" Đơn giản như vậy?
"Đúng vậy. Còn bây giờ, đi pha giúp tôi một ly cà phê được không?"
"Được!" Pha cà phê thì có gì khó! Trong phòng nghỉ có đầy đủ dụng cụ để pha cà phê. Trình Tân gật đầu đồng ý, đứng dậy đi về phía quầy bếp, bắt đầu công việc pha chế cao cả.
Liêm Đường thì đứng dậy ra ngoài trước, vừa đi còn vừa ngoảnh lại dặn Trình Tân: "Cẩn thận bỏng đấy."
"Người ta không có ngốc thế đâu! Anh đi làm việc đi, pha xong tôi sẽ bưng ra cho."
"Làm phiền rồi!"
"Phiền phức gì chứ, khách sáo quá đi!" Trình Tân cười tươi hơ hớ trong khi tay chân vẫn nhanh nhẹn khuấy đảo. Quên nói, trước kia cô cũng từng làm thêm ở quán cà phê, mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ, đến rang xay cà phê cô còn làm được nữa là.
Liêm Đường đẩy cửa phòng nghỉ bước ra. Cửa vừa khép, Vương Thu Vũ và Tống Nhược Y đã nối đuôi bước vào.
Trên tay Vương Thu Vũ đeo chiếc túi xách hiệu Chanel, mặc cái quần ống rộng màu tro xám và chiếc áo tay lỡ kiểu cúc giữa phục cổ, mái tóc ngắn uốn xoăn rất mốt, trông có vẻ là một người phụ nữ thời thượng.
Tống Nhược Y thì diện bộ váy màu vàng tơ không tay, khoác thêm lớp áo khoác dài chống nắng tinh khôi, phối kèm túi xách đính ngọc trai chói lóa.
Vừa gặp Liêm Đường, Vương Thu Vu đã niềm nở cười hỏi: "Không đường đột quá chứ? Bác đi dạo phố với Nhược Y, sực nhớ mới cuối năm ngoái con bé vẫn còn đang thực tập ở công ty cháu nên nhân tiện tới cám ơn đôi câu. Lần đó thực sự đã làm phiền cháu rồi."
Liêm Đường cũng khách sáo cười đáp: "Chuyện nhỏ thôi ạ, bác gái đừng bận tâm làm gì. Mời bác và em ngồi." Dứt lời, trợ lý đã bưng đồ uống vào, đặt xuống trước mặt mẹ con hai người.
Liêm Đường cũng ngồi xuống chiếc sô pha đối diện.
Tống Nhược Y chủ động thăm hỏi Liêm Đường: "Anh họ vẫn tốt ạ, lần trước đã làm phiền anh nhiều quá."
"Đều là người nhà cả, không cần khách sáo thế." Giọng Liêm Đường vẫn đều đều, lễ phép tôn trọng, không một chút thất lễ. Nhưng nếu tinh tế thì vẫn có thể cảm nhận được đôi chút khoảng cách trong sự lịch thiệp này.
Vương Thu Vũ rất hài lòng với thái độ của Liêm Đường. Người đàn ông tốt thế này, phải nên ghép thành đôi với con gái mình mới đúng.
"Bác cứ bảo Nhược Y mời con bữa cơm để cám ơn mãi. Mà con bé này, phải mỗi tội hay xấu hổ, cứ nói sợ làm ảnh hưởng tới công việc của con -- " Vốn ý Vương Thu Vũ định nói tiếp là, dù gì hôm nay cũng đang có thời gian, nếu đã gặp, vậy nên cùng đi ăn bữa cơm linh tinh.
Lời còn chưa dứt, từ phía phòng nghỉ đã truyền ra một giọng nữ khiến bất cứ ai cũng không thể phớt lờ.
Đều là phụ nữ, Vương Thu Vũ cũng không thể phủ nhận, cô gái này quả thật vô cùng xinh đẹp, đúng là thu hút mọi ánh nhìn. Ngũ quan dù sắc sảo, nhưng vẫn mang vẻ đẹp đặc trưng kiểu Trung Hoa, đã làm nét sắc bén tây phương kia dịu dàng đi phần nào, cả dáng vóc cũng không thể soi mói.
Trình Tân bưng cà phê đi tới cạnh Liêm Đường, đặt cà phê xuống trước mặt Liêm Đường, lại cùng mỉm cười đối mắt với anh sau đó mới lễ phép ngồi xuống đối diện hai người kia, mỉm cười, gật đầu chào hỏi.
Liêm Đường đã nói rồi, cứ cười là được.
Vương Thu Vũ đánh giá Trình Tân, lại không nhịn được đánh mắt quan sát con gái.
Tống Nhược Y ngậm miệng như hến, mắt mở trừng trừng nhìn đăm đăm vào Trình Tân.
Chỉ so sánh về ngoại hình, cô đã thua rồi.
Liêm Đường thoải mái giới thiệu: "Đây là bạn gái cháu, tên là Tiểu Tiểu, chắc bác và em còn chưa gặp cô ấy bao giờ nhỉ. Tiểu Tiểu, mau chào hỏi bác gái và em họ đi." Nói xong còn nhìn Trình Tân bằng ánh mắt rất mực dịu dàng, tha thiết.
Tuy rằng Trình Tân chỉ muốn tặng ngay cho Liêm Đường một cái lườm cháy mặt, nhưng cũng biết giờ phút này phối hợp với anh mới là thượng sách. Thế là vẫn ngoan ngoãn mỉm cười thân thiết: "Chào bác gái, chào em họ."
Mặt mũi Tống Nhược Y u ám, ủ dột. Trước đó, cô còn định làm như không hay biết gì, dù gì anh họ vẫn chưa công khai giới thiệu cơ mà.
Vẫn còn ôm hi vọng may mắn.
Nhưng bây giờ, nghe lời khẳng định chắc nịch từ miệng anh, cô đã thực sự tuyệt vọng.
Giọng nói cô nghe thấy lần trước, hẳn chính là của cô gái này rồi. Xem ra, họ đã qua lại với nhau từ rất lâu. Đến cả khi đi làm, anh họ cũng dẫn cô ấy theo.
Hơn nữa, nhìn hình ảnh liếc mắt đưa tình của họ mới nãy, lòng cô đã quặn lên ê ẩm vì ghen tị và hâm mộ.
Vương Thu Vũ vẫn còn khá trấn tĩnh, cười hỏi: "Trông cô bé xinh quá, đã dẫn về gặp ba mẹ gì chưa?"
Mặt Liêm Đường không mảy may biến đổi: "Cô ấy chưa chịu về ra mắt sớm quá, còn định thêm thời gian nữa, lại tìm cơ hội thích hợp rồi tính tiếp. Nhưng mà, dù thế nào, cháu cũng nghe cô ấy cả." Trong giọng nói lộ rõ yêu chiều.
Lúc Vương Thu Vũ và Tống Nhược Y dợm bước rời đi, Liêm Đường còn giữ lại: "Không bằng buổi trưa cùng đi dùng cơm, coi như tiếp đãi bác và em."
Vương Thu Vũ đáp: "Không cần đâu, bác mới nhớ là còn chút việc, không quấy rầy cháu làm việc thêm nữa."
"Đã vậy, thì lần sau rảnh rỗi lại cùng đi."
Người đã đi hết. Trình Tân nhìn Liêm Đường.
"Bạn gái? Vừa nãy bị anh dọa gần chết luôn..." Đến tận lúc này, tim Trình Tân vẫn đang đập thình thịch rối loạn trong lồng ngực. Vương Thu Vũ và Tống Nhược Y đều giật mình khi nghe những lời ấy, nhưng cô cũng đâu hơn gì. Có khác là, cô ngụy trang tốt hơn họ thôi.
Liêm Đường ngắm dáng vẻ bối rối vỗ ngực của Trình Tân, tay bưng cà phê mà ý cười trong mắt đã tràn cả ra ngoài. Anh nhấp một ngụm, nói: "Pha rất ngon, cám ơn."
Được khen, Trình Tân kiêu ngạo hất cao cằm. Đương nhiên rồi, dù gì cũng là người từng làm thêm tại quán cà phê, không ngon mới lạ đó.