Nếu chỉ đi một tuần hoặc nửa tháng, có lẽ Liêm Đường sẽ suy xét gửi nhờ Trình Tân ở nhà bạn hoặc tiệm thú cưng. Nhưng lần này, anh thậm chí còn chưa định được mình sẽ ở nước ngoài bao lâu, lại lo nhóc con sẽ lầm tưởng rằng mình bị chủ bỏ, đồng thời càng lo cô không quen với nơi ở mới. Quan trọng nhất là, kì thực anh chỉ bận rộn nhiều nhất 10 ngày, những ngày còn lại hoàn toàn được rảnh rỗi thả lỏng. Đã vậy, anh liền nghĩ, không bằng dẫn cả con bé theo, dù sao chỉ cần có đầy đủ giấy tờ cho thú cưng thì kiếm một chỗ trên máy bay cũng không khó.
Lâm Như Ngọc ngồi trong văn phòng, nụ cười trên khóe môi chưa từng tắt bóng. Qua lớp cửa kính, Tống Nhược Y đang ngồi ngay bên ngoài.
Lúc biết Liêm Đường sẽ ra nước ngoài, không ai vui vẻ hơn cô.
Nghe nói phải ở bên đó gần 1 tháng mới quay về. Đến lúc đó, cô gái nhỏ Tống Nhược Y đây cũng nên thu dọn đồ đạc rời đi rồi.
Điều này có nghĩa gì?
Nghĩa là Liêm Đường chẳng hề có chút cảm giác nào với Tống Nhược Y, càng không có ý định phát triển sâu thêm mối quan hệ này nên mới bay ra nước ngoài tránh nạn.
Ai nấy đều là người thông minh.
Dạo này, Lâm Như Ngọc đang lúc được thời đắc ý.
Còn ân cần hỏi han khoe mẽ đủ thứ với cô nàng Tống Nhược Y buồn tình, nhằm tăng cường cảm giác tồn tại.
Chuyện Liêm Đường đi công tác nước ngoài rất rất lâu đó, đương nhiên Tống Nhược Y cũng biết. Anh có ý gì, cô không phải đứa ngốc, nào có thể không hiểu. Anh không có chút ý tứ gì với cô.
Cô thở dài nặng nề, chỉnh sửa xong mớ tài liệu rồi lại chán nản nằm bò ra bàn, mở điện thoại cập nhật status mới.
Status cũ là: Tới công ty nam thần thực tập rồi! Quyết tâm theo đuổi nam thần!
Trong đó còn nhắc tới hàng hà sa số các ưu điểm của nam thần, ví như phong độ lịch sự này, rất cao rất đẹp trai này, sống mũi thẳng và đôi mắt sâu, chỉ một cái nhìn cũng đủ khiến tim cô xao xuyến.
Ban đầu mọi người còn nhiệt tình ủng hộ, không ít người đã lưu dấu bài viết chờ cô update.
- - Chưa được bên nhau mấy ngày, nam thần đã ôm mèo bỏ nhà ra đi rồi. Hâm mộ con mèo kia quá, muốn biến thành mèo để được nam thần vuốt ve mỗi ngày quá. Hình như nam thần không thích mình nên mới đi công tác lâu như vậy, chắc phải chờ khi mình sắp đi mới chịu về. Thi thoảng mình lại nghĩ, có phải vì dính tới cô nên anh ấy mới không thích mình hay không... Lần trước nói với mọi người rồi đó, cô mình là mẹ kế của anh ấy.
Có người bình luận: "Mối quan hệ rắc rối quá nhỉ. Nếu đã là mẹ kế, vậy tôi thấy cơ hội không lớn à. Nếu mẹ kế của tôi có ý giới thiệu cháu gái của bà ta cho tôi, vậy dù người đó có tốt cỡ nào tôi cũng kệ tất. Một câu hỏi thôi, cô bạn là tiểu tam thượng vị hay sau khi dượng cô và vợ cũ chia tay rồi mới đến với nhau?"
Tống Nhược Y trả lời: "Dượng thích cô tôi, sau đó ly hôn với mẹ ruột nam thần rồi theo đuổi cô tôi. Nhưng khi đó dượng và mẹ ruột nam thần đã ly thân sẵn rồi... Còn chi tiết, con cháu như tôi sao biết được, mà cũng chẳng ai nhắc tới chuyện đó. Nhưng có vẻ rất phức tạp." Vì đang giấu tên nên Tống Nhược y mới dám nói nhiều như vậy. Thông minh như cô nàng, trong lúc giải thích quan hệ trong nhà cũng đã lược đi rất nhiều thông tin và thêm thắt vài chi tiết tung hỏa mù, tránh cho dân mạng lần theo dấu vết tìm được tên thật, gây phiền toái cho cô và dượng.
"Chậc chậc, vậy lão dượng của cô cũng cặn bã phết nhở. Còn chưa ly hôn đã để ý nàng thơ khác rồi."
"Bạn lầu trên hơi vô duyên rồi đấy. Tình yêu đâu phải muốn là kiểm soát được, nếu đã phát hiện thích người khác, không ly hôn thì thành lừa dối mẹ nam thần à?"
"Có lý... 1 Like!"
"Nhưng vẫn thấy ba nam thần hơi cặn bã, hơn nữa, tui không nghĩ người cô của chủ pic hoàn toàn trong sạch... Nói nghiêm trọng một chút thì chính là kẻ thứ ba."
"Nếu đúng như thế, đặt mình vào vị trí của nam thần để suy nghĩ, tôi mà là anh ta cũng sẽ không thích nổi cô gái do mẹ kế giới thiệu đâu, nhất là khi ba nam thần cũng chấp nhận cô ta. Trong lòng anh ta chắc chắn sẽ có khúc mắc, biện giải thế nào cũng không thể phủ định sự vô trách nhiệm của ba mình được."
Tống Nhược Y thở dài thườn thượt, càng đọc càng thấy nhức đầu. Nếu không phải cháu gái của cô thì sẽ không có cơ hội quen biết anh, nhưng nếu vì là cháu gái của cô mà... bị anh lạnh nhạt... Cô lại càng buồn hơn.
Có lẽ, một vài việc thực sự không thể cưỡng cầu, cho dù cô không cam tâm.
Nhưng dù thế nào, đợi anh trở về, cô vẫn phải thử một lần cuối.
Thế là, sau hơn 20 ngày, cuối cùng Liêm Đường và Trình Tân cũng trở về trong sự trông ngóng của biết bao người.
Vừa nghe nói ngày mai Liêm Đường sẽ về công ty, Lâm Như Ngọc đã nhanh chân chạy tới gợi chuyện với Tống Nhược Y ngay buổi chiều hôm đó.
"Nhược Y, dạo này vẫn ổn chứ? Đã xong phần tư liệu chưa?" Y như một người chị rất mực thân thiết.
Tống Nhược Y chỉnh tập tài liệu mới in cho ngay ngắn, tươi tỉnh đáp lời: "Gần xong hết rồi."
"Em nghe gì chưa?"
"Gì vậy ạ?"
"Mai anh họ em về công ty rồi đó, mong đợi không nào?" Lâm Như Ngọc thầm quan sát biểu cảm của Tống Nhược Y.
Nghe được chuyện liên quan tới Liêm Đường, tim Tống Nhược Y hẫng nhẹ một nhịp, sau đó lập tức tăng tốc đập dồn dập như trống đánh.
Còn 3 ngày nữa là phải rời khỏi nơi này rồi. Cô không nỡ đi. Cô còn chưa được ở bên người ấy bao lâu, sao có thể cứ ra đi trong tiếc nuối thế được.
Tống Nhược Y cười đáp: "Vậy ạ? Tốt quá, đúng lúc có một vấn đề cần thỉnh giáo anh ấy. Dượng sợ em không dám, còn nhấn mạnh có chuyện gì thì nhất định phải hỏi anh họ cơ. Dượng bảo anh giỏi lắm." Chỉ mấy câu đã nói rõ thân phận khác biệt của mình.
Quả thật, Lâm Như Ngọc không có lợi thế thân phận và những mối quan hệ có thể chống lưng cho mình như Tống Nhược Y.
Nhưng theo cô, Tống Nhược Y vẫn còn non lắm, chỉ cần một cái nhìn và Liêm Đường sẽ lập tức bỏ qua kiểu con gái như cô ta. Nghĩ tới đó, Lâm Như Ngọc chợt đắc ý.
Vì cô có tự tin.
Song, nói đi cũng phải nói lại. So với Tống Nhược Y, Liêm Đường đâu có thích cô hơn bao nhiêu. Thậm chí họ còn chưa từng đi ăn cơm uống nước riêng với nhau.
Cô không phải đứa ngốc, ắt đã nhìn ra đó là vì Liêm Đường chưa từng cho cô cơ hội để làm điều đó. Nhận ra anh không thích Tống Nhược Y chỉ càng làm cô nhìn rõ ràng hơn vị trí của mình trong lòng người kia. Cô và Tống Nhược Y, chẳng ai hơn gì nhau.
Chỉ là, tình yêu khiến người ta mờ mắt, khiến người ta không dám tỉnh táo chấp nhận vị thế của mình.
Liêm Đường và Trình Tân đặt chân về nhà khi đã tối muộn. Một người một mèo ăn linh tinh lót dạ, đi tắm, sau đó Liêm Đường lau khô lông cho Trình Tân rồi cả hai cùng ôm nhau chìm vào mộng đẹp.
Sau chuyến bay đường dài, lại còn ngồi xe một quãng khá xa từ sân bay về nhà, Trình Tân đã thấm mệt.
Vùi đầu vào khuỷu tay anh ngủ say sưa.
Do ngủ sớm, hôm sau cả hai đều dậy từ tinh mơ.
Lần này ra ngoài, Liêm Đường không bỏ Trình Tân vào lồng mà ôm luôn trong ngực. Sau khi đã an vị trên xe, Liêm Đường nhận một cuộc gọi.
Trình Tân nghe thấy Liêm Đường nói thế này: "Vâng là tôi, bác sĩ Trần đúng không?"
"Đúng vậy, tôi đã đặt hẹn phẫu thuật vào tháng giêng này."
Bác sĩ Trần? Là bác sĩ Trần ở bệnh viện thú cưng đó hả? Phẫu thuật gì vậy?
Cho ai?
Trình Tân mải miết suy đoán.
"Đúng, phẫu thuật triệt sản, ngày 3 tháng 2 à? Vậy cũng được."
Phẫu thuật triệt sản?!
Phẫu thuật triệt sản gì vậy?!
Tuyệt đối không thể là Liêm Đường. Anh ta còn chưa kết hôn sinh con mà! Sao có thể triệt sản được!
Với thính giác vô cùng bén nhạy của mình, thông qua cuộc trò chuyện của Liêm Đường với đầu dây bên kia, Trình Tân nghe ra được, bác sĩ Trần đó chính là vị bác sĩ vẫn làm kiểm tra mỗi tháng cho cô ở bệnh viện thú cưng.
Nếu vậy thì cái phẫu thuật triệt sản quỷ quái đó! Là hẹn trước cho cô hả?!
"Meo..." Hổng có chịu đâu!!!