Trình Tân nhai xong đĩa cá khô, cảm giác tế bào vị giác của mình sống lại hết cả.
Rồi không lâu sau đó, cô ngửi thấy mùi tỏi, mùi rau cải... Không nhịn được hít vào một hơi thật sâu.
Thơm!
Thơm quá đi!
Cô cũng muốn dè dặt một chút lắm, dù sao cũng đã ăn cả đĩa cá khô rồi mà.
Nhưng khi mùi cánh gà coca cùng tập kích, dè dặt mất luôn rồi.
Cô thật sự không thể khống chế mình không đi về phía phòng bếp được.
Đôi chân này như không còn của cô nữa.
Cô không thể kiểm soát được tâm trí mình **.
Trời ơi!
Trình Tân!
Mày phải tĩnh tâm! Phải dè dặt!
Mày là mèo tiên đấy!
"Meo--" Muốn ăn.
Trình Tân bồn chồn đi qua đi lại, mâu thuẫn trong lòng, thầm nhủ mình phải dè dặt nhưng cơ thể đã thành thật sát lại bên Liêm Đường, còn ngước đầu kêu meo meo nhắc nhở.
Liêm Đường trút cánh gà vào đĩa, nghe thấy tiếng kêu thì cúi đầu, vừa xới cơm vào bát vừa nói: "Tính làm gì thế hả?" Biết rồi còn hỏi.
"Meo--" Tôi muốn ăn.
Mùi cơm thơm quá đi, hồi trước ngày nào cũng ăn nên không cảm thấy, đến giờ đã lâu lắm chưa được ăn rồi, đột nhiên cảm thấy mùi cơm trắng thơm thơm thơm quá đi.
Cái gì cũng thật là thơm thơm quá.
Bụng Trình Tân kêu lên ọt ọt.
Đến tép tỏi dùng dở ngay bên cũng khiến Trình Tân thấy mà rơi lệ.
Đây chính là vị khói lửa nhân gian.
Đã ở nhân gian, cũng nên dính chút khói chút lửa.
Tôi muốn ăn cơm cơm.
Tôi muốn ăn thịt thịt.
Tôi muốn ăn rau cải.
Nhưng lần này, Liêm Đường hỏi xong rồi không để ý tới cô nữa.
Trình Tân không làm gì được, chỉ biết cắn gấu quần Liêm Đường, ý đồ khiến anh chú ý.
Liêm Đường xới cơm xong, chuẩn bị vào bàn ngồi, chợt phát hiện có tên nhóc nào đó đang cắn quần mình, vừa cắn còn vừa kéo về phía ngược lại, không để anh đi.
Liêm Đường buồn cười, quay lại ngắm bạn nhỏ đang ngồi bệt trên sàn, móng vuốt quắp chặt quần anh, miệng cũng cắn nghiến ống quần không nhả.
"Làm gì vậy hả?" Liêm Đường nhẹ hất chân nhưng nhóc con nhất quyết không buông răng nhả móng, anh bóp mông kéo ra cũng không buông, cái đuôi dài xù lông phe phẩy qua lại theo hình chữ s.
"Nhóc là cô bé ngoan, không được như vậy." Liêm Đường cầm bát đũa, ấm giọng khuyên nhủ, lời nói dịu dàng thân thiết.
Trình Tân mở to hai mắt, say đắm ngắm nhìn nụ cười ý nhị và nét mặt dịu dàng kia, omg(*)! Ôi trái tim cô thất thủ rồi!
(*) Viết tắt của Oh my god
Tại sao phải cười với tôi chứ!
Mỹ nam kế này thật quá đáng!
Nhưng mà tôi chọn tương kế tựu kế!
Trình Tân lỏng miệng, buông vuốt.
Cuối cùng Liêm Đường cũng rút được chân ra, ngồi vào bàn.
Anh vừa ngồi xuống cái đứa sau lưng lại bắt đầu giả vờ ngây thơ meo meo đuổi tới.
Nhảy hai ba cái đã chình ình trên bàn.
Trình Tân nhẹ phẩy cái đuôi mượt lông linh hoạt, khẽ khàng bước từng bước nhẹ êm ái tới bên đĩa đồ ăn, sau đó giở lại ngón cũ, lấy gò má cọ vào mu bàn tay Liêm Đường.
"Meo--" Anh đẹp trai ơi, em cũng muốn ăn cơm, ăn cải, ăn cánh gà, hi vọng anh có thể cảm nhận được nỗi niềm của em gái trong tiếng meo này.
Liêm Đường đang định động đũa gắp thức ăn cũng phải ngừng lại.
Anh lặng nhìn Trình Tân cọ xong liền trợn mắt thật to nhìn mình, trầm tư một lát rồi nói: "Hôm nay mày đụng vào máy tính bảng của tao rồi? Hử?" Nói xong gặp một miếng ngồng cải bỏ vào bát.
Ánh mắt Trình Tân di chuyển theo miếng cải trên đũa.
Sau đó khựng lại hai giây, ủ rũ cúi đầu.
- - Anh đẹp trai ơi, em gái hổng có biết anh nói gì hết trơn á, máy tính bảng gì đó em gái cũng chưa từng thấy, em gái chỉ là bé mèo nhỏ nhỏ muốn ăn cơm cơm thôi à!
Liêm Đường vừa nhai cơm vừa im lặng quan sát, Trình Tân vẫn ôm khư khư vẻ mặt "không sai, chính là tôi, mặc dù tôi cúi đầu không meo tiếng nào nhưng chuyện đó đúng là tôi làm đấy", ngậm miệng cúi xuống nhìn bốn cái chân mèo, không hé một lời.
Trình Tân chưa đánh đã khai, cái đầu nhỏ nhìn quanh quất, Liêm Đường dùng đũa gõ nhẹ lên đầu cô, nói:
"Nhìn cái là rõ rồi, còn giả vờ gì nữa." Liêm Đường nghiêm mặt dạy mèo, cảm thấy mình vừa quái đản vừa buồn cười.
Mặc dù đang dạy dỗ Trình Tân nhưng trên mặt Liêm Đường không hề che giấu ý cười và vẻ dung túng bất lực.
Trình Tân bị gõ thì nhanh tay nâng một móng lên che đầu lại, xoa một lúc lại tiếp tục thành thật nhìn xuống chân.
Cô hơi chột dạ.
Sau đó nghĩ, không ngờ Liêm Đường bỏ hoang weibo mấy tháng mà cô mới đăng có một buổi anh đã biết chuyện, nhanh vậy cơ à?
Rõ ràng không hề đăng nhập tài khoản, sao lại biết được...
Thất sách... Thất sách...
"Meo--" Đáp lại một tiếng yếu ớt, không dám dày dạn đòi ăn thêm nữa.
Liêm Đường hỏi bất thình lình quá khiến Trình Tân không kịp chuẩn bị tâm lý, hoàn toàn không ngờ rằng trai đẹp sẽ biết chuyện nhanh như vậy.
Cô nghĩ là, dựa theo sự thờ ơ với weibo của chàng đẹp trai này đây, ít nhất cũng phải một tháng sau...
Nên bây giờ cô sợ thiệt đó.
Liêm Đường nhìn phản ứng của Trình Tân mà lắc đầu, không để ý tới cô nữa, tập trung ăn cơm.
Trình Tân ủ rũ một hồi rồi tiếp tục nuốt một ngụm nước miếng, lại không chịu nổi cám dỗ ngẩng đầu, ánh mắt đảo tròn nhìn từng hột cơm trắng tơi mọng nước, oa ôi, nhìn thôi đã biết ăn rất ngon rồi, nhai nó vào chắc phải sướng lắm.
Sướng!
Nhất định là sướng lắm!
Trình Tân mải miết dõi mắt nhìn miệng Liêm Đường, nhìn cả tay, cả bát đũa, nhìn tận hột cơm trong bán.
Muốn đập bàn, muốn ăn cơm.
Muốn ăn cánh gà.
Cái gì cũng muốn.
"Meo--" Trình Tân lã chã nước mắt ngóng nhìn Liêm Đường, đập đập bàn chân vào mu bàn tay anh.
Liêm Đường không nhìn Trình Tân nhưng cũng đã bị hành động của cô khiến cho phải đè trán, không nén được cười.
"Sao mày lại... Đáng yêu vậy chứ?" Hoàn toàn là lời xúc động phát ra từ tận thâm tâm.
Trình Tân nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt to, cặp đồng tử màu lam kia như tự phát ra âm thanh "bling bling", cố tính bán moe, hi vọng anh trai đẹp trai nể mặt em gái đây đáng yêu thế này mà cho em ăn mấy miếng, em gái muốn ăn lắm lắm cơ.
Liêm Đường đặt bát đũa xuống, thở dài duỗi tay xoa đầu Trình Tân, mặt lộ vẻ "thua nhóc rồi". Anh bước lại nơi để cái đĩa mới được dùng đựng cá khô, mang vào bồn rửa trướt nước qua, lấy khăn lau sạch rồi về lại bàn ăn.
Liêm Đường gắp một xêu cơm bỏ vào, gắp thêm miếng cánh gà, thấy phần sốt trên gà chợt ngẫm nghĩ một lúc, sau đi lại bàn bếp, nhúng miếng gà vào nước mới đun sôi cho ra hết nước dùng rồi mới đặt vào đĩa.
Làm xong hết, vừa ngồi xuống tính ăn tiếp đã phát hiện nhóc con lòng tham không đáy kia còn đang hướng mắt dòm ngó đĩa ngồng cải xanh xanh kia.
Liêm Đường nhướn mày: "Ồ, cái này cũng muốn thử luôn à?"
"Meo..." Tôi không kén ăn đâu - ánh mắt chói lòa ngóng nhìn ngồng cải, không tiếng động thể hiện khát vọng.
"Lòng tham không đáy..." Liêm Đường thì thấy cô là rất muốn ăn mới đúng, chỉ nói vậy rồi gắp một cọng ngồng cải đặt vào cái đĩa nhỏ đã chất đầy, còn cẩn thận nhặt sạch tỏi ra, quả là rất chu đáo.
Trình Tân thầm hoan hô trong lòng, bắt đầu hưng phấn chiến đấu.
Ôi, oa --
Cơm này ngon quá.
Bữa cơm ngon nhất cô được ăn từ nhỏ đến giờ luôn.
Muốn khóc.
Hạnh phúc ghê, được ăn cơm rồi.
Cánh gà cũng rất ngon.
Mặc dù nước sốt đã bị trụng hết sạch nhưng mùi thịt vẫn còn nồng, không có nước sốt gì cô cũng ăn được hết đó! Ăn hết cả đĩa kia cũng được luôn!
Ngồng cải cũng ngon lắm luôn.
Anh trai đẹp trai ơi! Anh có phải thần ẩm thực không?
Phải lâu lắm rồi Trình Tân chưa được ăn thức ăn loài người, giờ nếm một miếng đã muốn sùng bái là Liêm Đường là thần ẩm thực luôn rồi.
Thật ra ấy, chỉ là lâu quá cô không ăn mấy món ăn nên giờ mới xúc động vậy thôi, thậm chí còn cảm thấy tài nấu nướng của Liêm Đường tuyệt nhất trần đời.
Thật ra nữa ấy, giờ chỉ cần ai cho cô món gì không làm từ bột mì thôi là cô đều tôn người đó làm thần ẩm thực tuốt.
Liêm Đường bị Trình Tân nhìn bằng đôi mắt lệ nóng doanh tròng kia cũng thấy khó hiểu.
Anh cầm đũa, chống cằm nhìn lại, cảm giác như mắt Trình Tân lại đang chảy nước mắt rồi.
"Mày thật là... Bé mèo kì lạ nhất tao từng thấy..." Dĩ nhiên, cũng là cô bé đáng yêu nhất, còn ăn được cả rau... Anh phục thật rồi.
Lần đầu tiên Liêm Đường có loại kích động muốn kêu đối phương là "Siêu đáng yêu" thế này, đúng là lần đầu tiên trong đời, trước giờ từng thấy nhiều người gọi con người sự vật quanh mình là đáng yêu anh đều thờ ơ cả, hoàn toàn không chút cảm giác.
Nhưng đứng trước Trình Tân, trông thấy mỗi một hành động của cô, thậm chí mỗi một ánh mắt, anh đều cảm thấy: Siêu đáng yêu....
Nếu có thể, Tiểu Tiểu nhà anh có thể làm biểu tượng cho chữ "moe" luôn rồi.
Không, là biểu tượng siêu moe.
Liêm Đường ngồi lặng người ngắm Trình Tân ăn cơm.
Ngắm hồi lâu chợt không nhịn được lấy điện thoại ra, chụp lại dáng ăn của Trình Tân, từ trước tới giờ chưa từng có thứ gì có thể khiến anh cảm thấy đáng yêu như vậy, cũng không có hứng thú chụp hình bất cứ thứ gì nhiều lần đến thế. Tiểu Tiểu nhà anh, thật sự đã khiến anh phá lệ rất nhiều lần. Mọi chuyện với nhóc con đều như việc tự nhiên phải làm.
Đáng yêu thế này, cũng nên chia sẻ.
Chụp xong đăng luôn vào trong group.
Chương Kính Chi đang rảnh rỗi mốc meo gửi tới vô số dấu chấm than thể hiện sự kích động điên cuồng: Tớ nhất định, lập tức, bây giờ, phải tới nhà cậu ngay!
Liêm Đường: Tớ từ chối.
Lãnh Trạc: Yên tâm, cậu ta đang thu show, có bay cũng không tới được.
Liêm Đường: Rất tốt.
Chương Kính Chi: Tuần tới! Tuần tới chắc chắn tớ có bay cũng phải tìm được Tiểu Tiểu! Phải bế, phải nựng này!
Liêm Đường: Ok, tuần tới tớ dẫn nó đi nghỉ phép.
Dịch Viễn Sơn: Làm tuyệt lắm.
Lãnh Trạc: Làm tuyệt lắm.
Chương Kính Chi: Lần trước cậu đồng ý để tớ nựng bé mèo đó rồi! Kết quả lại dám mang bán tớ cho phụ nữ!
Dịch Viễn Sơn: Mặc dù cảm giác có thể đã bỏ lỡ gì đó nhưng vẫn phải nói rõ, tuần tới bọn tớ sẽ cùng đi nghỉ phép nhé.
Lãnh Trạc: Đúng, bọn mình, thêm Tiểu Tiểu nữa.
Liêm Đường: Đúng vậy.
Chương Kính Chi: Được, tuyệt giao.
Lãnh Trạc: Đây là cái giá vì đã vào showbiz, chấp nhận đi.
Dịch Viễn Sơn: Đây là cái giá vì đã vào showbiz, chấp nhận đi.
Liêm Đường: Đi thu chương trình đi, đừng có khóc nhè nữa.
Chương Kính Chi giận tới đau răng, trong một khoảnh khắc như thế anh chàng thật hối hận vì đã vào showbiz! Song ngay khi MC đọc đến tên mình thì suy nghĩ ấy đã nhanh chóng tan thành mây khói, anh chàng chỉnh lại áo quần, vừa lên sân khấu vừa ung dung phóng điện khắp chốn, đón nhận từng tràng vỗ tay nhiệt liệt và những tiếng la hét ái mộ mỗi lúc một to hơn.
- - Thôi vậy, luôn có vài thứ phải buông bỏ, vì cái showbiz này thật sự rất cần kiểu đàn ông vừa cao to đẹp trai lại tài năng giỏi giang không thể bắt bẻ như mình đây, đây chính là sứ mệnh cao cả của những mỹ nam tử như anh chàng.
Đợi một người một mèo dùng cơm xong, Trình Tân khoan khoái nằm phơi bụng trên sô pha ợ hơi.
Hạnh phúc ghê...
Hôm nay lại được ăn cơm cơm... Còn được ăn thịt gà... và cả ngồng cải tuyệt hảo.
Thật ra trước kia cô không có thích ăn ngồng cải đâu, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy ngồng cải là thứ ngon nhất mình từng ăn.
Không phải một trong.
Ít nhất hiện giờ là như vậy.
Đến khi Liêm Đường thu dọn xong đi ra Trình Tân mới chuyển từ tư thế ưỡn bụng sang nằm sấp, nhìn chàng đẹp trai cơm cha áo mẹ Liêm Đường bằng cái vẻ rất chi là chân chó.
Còn Liêm Đường thì đang có ý tới hỏi tội đây.
Anh chỉ tay lên bàn, Trình Tân dõi theo đầu ngón tay anh... Thấy cái máy tính bảng nằm ngay bên, lập tức chột dạ tránh mắt đi.
Anh nói: "Bây giờ chúng ta có thể nghiêm túc bàn tiếp chuyện này..."
- -- ----
Tác giả: [...] Trước có nói ở chương 2 rồi đó. Đây không phải mèo bình thường, văn chương hư cấu thôi nên định là cho Trình Tân ăn được hết mọi thứ nha. Moah moah, đương nhiên rồi, thực tế mọi người đừng có cho mèo ăn như trong truyện, còn tại sao thì tui không giải thích đâu nha.