Trình Tân tập trung xem ti vi, Liêm Đường đặt ly nước lên bàn, tranh thủ đi sắp xếp lại các loại thuốc bổ hiện đang đặt trên tủ giày.
Và cả những thứ Chương Kính Chi mua cho Trình Tân trước khi qua nhà Vương Tuyết Mạn đón cô về cũng thế, tất cả đều còn để trên xe, anh mang hết chúng vào nhà.
Lúc mới rời khỏi bệnh viện thú cưng, anh còn mua bát thức ăn và bát đựng nước mới, mua cả cát mèo và các vật dụng cần thiết khác.
Rửa sạch bát, xếp vào trong tủ khử trùng, Liêm Đường lại đi chuẩn bị bữa tối cho Trình Tân, tức trộn thức ăn mèo.
Trộn đều rồi đặt vào một chỗ sàn gần tường, đổ đầy nước, tìm một chỗ để cát mèo, đợi Trình Tân no nê rồi chỉ cho cô chỗ đi vệ sinh.
Làm hết những việc liên quan tới Trình Tân, Liêm Đường mở tủ lạnh, bắt đầu giải quyết bữa tối cho mình.
Trong tủ có sủi cảo đông lạnh, cả ngày hôm nay đều quay như chong chóng lo chuyện Trình Tân, không làm nổi bữa tối cầu kì nữa. Anh đành lấy sủi cảo ra, bật bếp đun nước, đợi nước sôi rồi bỏ sủi cảo vào.
Độ mười phút sau, mùi thơm sủi cảo dần bay ra.
Trình Tân chun mũi, chớp mắt đã bị thu hút, dán dính ánh nhìn vào anh chàng điển trai đang đứng trước bàn bếp. Anh đeo cái tạp dề màu đen đơn điệu, chỉ lờ mờ thấy sườn mặt yên tĩnh và cánh tay cầm muôi khuấy sủi cảo trong nồi, tâm trí Trình Tân bị hình ảnh này cuốn hút, lấp đầy.
Tin chắc rằng bất cứ cô gái nào được ngắm một người đàn ông vào bếp, hơn nữa còn là người đẹp trai dường ấy, tuyệt diệu đến vậy, đều không thể khống chế ánh mắt mình rời khỏi bóng dáng anh.
Còn cả mùi thơm đang ngập khoang mũi lúc này, không khí như vậy, hình ảnh như vậy.
Quả là sự khiêu khích ghê gớm với Trình Tân.
Trình Tân đứng người dậy, không chút chần chờ nhảy xuống sô pha, chảy bổ về phía phòng bếp.
Cào cấu bấu víu vào gấu quần Liêm Đường, miệng phát ra những tiếng meo meo làm nũng đứt quãng.
Mới nãy chỉ là mùi từ vỏ bánh sủi cảo thôi, giờ còn ngửi thấy cả mùi của nhân trong bánh nữa, Trình Tân càng ngửi càng hăng máu.
"Meo --" Thơm quá đi.
"Meo --" Tôi cũng muốn ăn! Cho tôi ăn một miếng thôi được không, xin anh đó, mau nhìn tôi này, tôi cũng muốn ăn sủi cảo.
Liêm Đường đậy nắp nồi, cầm muôi lui người về sau, cúi xuống nhìn Trình Tân đu bám quanh mình nãy giờ.
"Muốn gì đây hả?" Trong mắt thấp thoáng ý cười.
"Meow --" Đương nhiên là muốn ăn sủi cảo rồi, anh đang nấu sủi cảo đúng không hả, tôi ngửi thấy mùi rồi đó nha, thơm thơm thơm quá đi.
Trình Tân vừa kêu vừa ra sức chớp chớp đôi mắt tròn moe hết sức của mình, người thì vẫn dính sát vào cổ chân Liêm Đường, cọ phần cạnh cổ vào Liêm Đường cầu xin.
Tôi muốn ăn sủi cảo lắm lắm.
Tôi đã không được ăn đồ ăn của con người từ lâu lắm lắm rồi.
Cho tôi ăn một miếng xíu xiu thôi cũng được mà.
"Nhóc muốn ăn à?"
Vừa nghe Liêm Đường hỏi thế, Trình Tân lập tức đứng thẳng, rướn hai chi trước bám chặt ống quần Liêm Đường, ngửa cổ trông lên anh, kêu meo meo không ngừng.
Thông thường, sau khi mèo trưởng thành, dù ít dù nhiều tiếng kêu cũng không còn mềm mại như khi còn non mà nghe sẽ thô, dày hơn. Nhưng âm thanh phát ra từ cổ họng Trình Tân thì vẫn mong manh mềm yếu y hồi còn là mèo con khiến người nghe thương xót, nhất là những lúc bị đôi mắt tròn nhuộm sắc xanh thẳm như biển sâu kia chăm chú xoáy vào, có là người rắn rỏi hơn nữa cũng phải mềm lòng, tự nguyện nghe theo mọi yêu cầu.
Đáng tiếc, có vẻ như chiêu làm nũng này của Trình Tân không đạt được hiệu quả tối đa rồi. Liêm Đường chỉ khẽ gật đầu mà không ừ hử gì, nhấc nắp nồi, khuấy thêm lượt nữa rồi nói: "Chín rồi."
Trình Tân nuốt đầy miệng nước miếng.
Muốn ăn ghê, nước mắt giàn giụa thế này mà vẫn phải trơ mắt ngóng trông Liêm Đường tắt bếp bày bàn, chả thèm bố thí cho mình một cái liếc mắt.
Vớt sủi cảo ra bát, Liêm Đường lại lấy cho mình ly nước trái cây, chẳng quan tâm tới vẻ mặt tội nghiệp của Trình Tân, dửng dưng ngồi vào bàn.
Bắt đầu thôi.
Trình Tân bò tới bên cái ghế trống, lấy hết sức lực nhảy theo đường tay vịn lên ghế, sau đó rướn hai chi trước, ló đầu lên mặt bàn quan sát Liêm Đường.
Nhưng Liêm Đường vẫn lẳng lặng dùng sủi cảo, hoàn toàn bơ đẹp Trình Tân.
Trình Tân giận luôn, dỗi luôn, hờn luôn, buồn quá, thất vọng quá, đau khổ quá.
Cuối cùng bất chấp nhảy mạnh một cái, giậm chân xuống bàn. Cự ly nhảy rất cao rất xa, khiến Liêm Đường thoáng khựng lại, nhìn cô tìm tòi, khẽ nhíu mày vẻ như rất bất ngờ.
Nhóc con này đã có thể tự nhảy lên bàn mà không cần người giúp rồi?
Quả nhiên không còn là một cô bé nữa.
Trình Tân dịch mông sát lại bên tay Liêm Đường, mũi ngửi mùi sủi cảo và nước trái cây, tâm trí vẫn miệt mài cặm cụi khom lưng vì mỹ thực, đủ kiểu ton hót lấy lòng, chớp mắt bán moe, sờ mó lung tung.
"Muốn ăn sủi cảo?"
"Meow --" Đúng đúng!
Liêm Đường im lặng nhìn Trình Tân, động nĩa xiên một viên sủi cảo, quơ quơ trước mặt Trình Tân, "Muốn ăn?"
"Meooo --!"
Đầu Trình Tân dán luôn vào viên sủi cảo, sủi cảo đi đâu đầu chạy theo đó như đám trẻ chơi trò rồng rắn lên mây, hình ảnh vừa đáng yêu lại buồn cười.
Liêm Đường không nhịn được.
Ngay hồi nãy đã suýt không nhịn được rồi, giờ lại càng không thể nén được ham thích chọc ghẹo nhóc con đáng yêu này.
Anh đứng dậy vào tủ bếp lấy một cái đĩa nhỏ, còn săn sóc cắt sủi cảo thành ba miếng nhỏ ra bỏ vào đĩa, đặt đĩa lên bàn, ngay trước mặt bạn Trình Tân đang dán mắt vào mỹ thực.
"Của mày đấy."
Trình Tân chẳng buồn khách sáo, há to miệng ngoạm một phát hết một phần ba viên sủi cảo.
Đồ ăn vừa vào miệng chạm vào lưỡi, Trình Tân đã xúc động sụt sịt, dù rằng chính cô cũng không biết mắt mình đang "nhỏ dãi", chỉ chuyên tâm nhắm mắt rên rỉ thưởng thức mỹ thực, mặt mày thỏa mãn, đáng yêu nhìn là muốn ghẹo.
Liêm Đường thấy mấy giọt nước mắt của Trình Tân, thốt nhiên ngẩn người, ánh mắt có nét khó hiểu, vươn tay lau đi vệt nước trên mặt mèo.
"Hử? Khóc à?"
Khóc á? Trình Tân vụt mở mắt, quay sang Liêm Đường.
Anh nói gì cơ?
Dáng vẻ cứ như từ trên trời rơi xuống.
Liêm Đường buồn cười vì phản ứng này của cô, hỏi: "Ăn ngon quá nên chảy nước mắt luôn à?"
Cái gì?! Tôi mà chảy nước mắt á?!
Nhận ra trên mặt mình có vệt nước thật, Trình Tân lúng túng xấu hổ quơ vuốt lau mặt, Liêm Đường rút khăn giấy, ra hiệu cho cô đứng yên.
Trình Tân nghe lời không nhúc nhích, ngoan ngoãn để Liêm Đường lau sạch nước mắt cho mình.
Liêm Đường tỉ mỉ lau sạch, nhẹ nhàng xoa đầu cô, bảo: "Ăn từ từ thôi, đừng nóng vội thế chứ, còn nhiều lắm." Giọng nói đó dịu dàng đến nỗi khiến xương cốt cô nhũn hết cả ra, đuôi mèo mềm nhừ không nâng lên nổi luôn rồi.
"Meo --" Hì hì, Trình Tân ngẩng đầu nhìn lên Liêm Đường, tặng một nụ cười.
Liêm Đường gãi cằm cô.
Dưới lớp phủ của ánh đèn màu vàng quất ấm áp, một người một mèo tĩnh lặng qua bữa, hình ảnh tươi đẹp yên bình.
Trình Tân ăn liền hai cái sủi cảo, vừa ăn vừa cảm động, lại càng nhiệt huyết dính Liêm Đường hơn hẳn.
Trình Tân có dự cảm, cả đời này cô cũng không thể trở thành một bé mèo cao quý lãnh diễm phong phạm hơn người được rồi.
Đứng trước đồ ăn ngon, cao quý lãnh diễm gì chứ, xéo hết đi!
Cô! Chỉ! Muốn! Ăn! Ngon! Uống! Say! Thôi!
Bảo cô giả làm chó cũng được nữa là!
Dầu gì, giờ cô là một con mèo mà... Có phải người đâu... Tôn nghiêm là cái gì, có ăn được không?
Không ăn được?
Không ăn được còn nói cái rắm gì? Xê sang bên đi!
Ăn hết hai cái sủi cảo, tất nhiên là vẫn chưa được thỏa mãn lắm đâu. Sau đó bị Liêm Đường xách lên thả xuống sàn nhà, nghe anh thúc giục, Trình Tân cũng mở khẩu vị bắt đầu chiến tới bát thức ăn mèo trộn dịch dinh dưỡng.
Mặc dù so với sủi cảo, thức ăn cho mèo có kém hơn một chút.
Nhưng sau lần bị Vương Tuyết Mạn bỏ đói trước đó, thái độ của Trình Tân với thức ăn mèo liền tốt hơn rất nhiều, không còn mang vẻ mặt bị ép ăn như trước nữa.
Tóm lại, hôm nay, thật là một ngày tuyệt vời!
Ăn uống no nê rồi, Trình Tân tung ta tung tăng chạy về sô pha xem ti vi tiếp, ấn móng vuốt xuống điều khiển, chuyển kênh.
Trong phòng khách chỉ có một mình cô, chàng đẹp trai Liêm Đường hẳn đã về thư phòng lo chuyện của anh rồi.
Cô phải làm một bé mèo ngoan ngoãn ít nói, không quấy rầy khi anh làm việc, cô sẽ tự kiếm việc khác cho mình làm.
Ví như là, xem tin giải trí, hoặc phim truyền hình.
Giờ này chính là khung giờ vàng, Trình Tân mở kênh Dứa(*) rồi vứt điều khiển sang một bên.
(*) Tức kênh Dứa Bắc Quảng (北广菠萝台) thuộc đài truyền hình Bắc Kinh.
Hiện kênh này đang chiếu một bộ phim cổ trang đồ sộ.
Đội hình diễn viên thừa nhan sắc, quần áo trang sức cầu kì, lời thoại không não tàn, tình tiết hợp lý mà vẫn không thiếu drama, xem rất cuốn hút, phim hay kích thích.
Xem.
Đến khi Liêm Đường giải quyết xong công việc đi ra, màn hình ti vi đang tỏa ánh huỳnh quang, bé mèo trên sô pha đã nhắm mắt say giấc, dựa người vào gối, đuôi rủ xuống bên rìa sô pha.
Liêm Đường vẫy tay trên không trung, trong ánh sáng tối mờ, một hình chiếu giả tưởng có các phím mô phỏng điều khiển hiện ra. Anh chạm vào chữ tắt máy trên ấy, ti vi phụt tắt.
Liêm Đường không đánh thức cô, để mặc cô nằm ngủ trên sô pha, khẽ khàng đi về phòng ngủ.
Hôm sau, bạn Trình Tân ngủ sớm lờ đờ hé mở cặp mắt ướt nước.
Nằm ưỡn bụng trên sô pha, đầu xoay qua xoay lại, không nhớ nổi mình đang ở đâu?
Chỗ nào thế này?
Mình là ai?
Mình đang ở đâu?
Vươn vai, ngáp dài, Trình Tân bò dậy, bước từng bước không tiếng động trên sàn nhà. Mãi mới nhớ ra, cô đã chạy từ chỗ Vương Tuyết Mạn tới được nhà của chàng đẹp trai nhà cô rồi.
Nơi này không phải nhà họ Liêm khiến cô phải bó tay bó chân đó, mà là ngôi nhà chỉ có chàng đẹp trai của cô thôi.
Vừa nghĩ đã thấy vui rồi.
Trình Tân ra chỗ đặt cát mèo giải quyết vấn đề tế nhị. Cùng lúc đó, Liêm Đường cũng mở cửa phòng ngủ bước ra, cũng trùng hợp lia mắt về cái góc Trình Tân đang đứng giải quyết đó.
Sống lưng Trình Tân cứng đờ, quay đầu trừng Liêm Đường.
Nhìn gì vậy hả, tôi đã là người phụ nữ trưởng thành rồi đó, anh có biết phải lịch sự tránh đi không hả?
Trình Tân sưng mặt lên, vừa giận vừa lúng túng.
Liêm Đường cứ nhìn Trình Tân mãi là vì, hôm qua, anh vốn không hề chỉ cho Trình Tân chỗ để cát mèo, cũng chưa từng bảo cô phải đi vệ sinh vào cát mèo..(*)
(*) Dịch theo nguyên văn bản gốc. Đoạn này có thể tác giả nhầm, do đầu chương có nói đã chỉ chỗ để cát vệ sinh sau khi cho Trình Tân ăn.
Thế mà giờ cô nàng vẫn rặt cái vẻ quen cửa quen nẻo tự đi giải quyết nhu cầu sinh lý.
Liêm Đường không nhìn lâu, anh rời mắt đi, mang vẻ mặt "Nhà có con gái mới lớn" vui vẻ vào phòng bếp.
Hôm nay là thứ hai, dù giờ còn sớm, nhưng Liêm Đường vẫn không chuẩn bị bữa sáng phức tạp. Anh chỉ làm một ly sữa bò lạnh, thêm phần sandwich, ăn uống đơn giản rồi đi chuẩn bị nước và đồ ăn mèo cho Trình Tân.
Liêm Đường quan sát Trình Tân ăn uống, vuốt sống lưng cô bảo: "Buổi trưa tao không về, tầm hai ba giờ sẽ có người tới quét dọn vệ sinh, tao đã dặn cô ấy thêm đồ ăn và đổi nước cho mày, tối khoảng chín giờ về, chừng nào về sẽ mang cá khô nhỏ cho mày nhé." Tất nhiên Liêm Đường hiểu rằng Trình Tân chỉ là mèo, không thể hiểu được tiếng người, nhưng phong cách anh sống cùng Trình Tân đã như thế từ trước rồi, dần biến thành thói quen trò chuyện với Trình Tân, báo rõ lịch trình của mình.
Đằng nào lát nữa anh cũng phải đi làm, trong nhà sẽ chỉ còn một mình nhóc con này, nghĩ thôi đã thấy cô đơn nhường nào, nên anh quan tâm thêm mấy câu, cô có nghe hiểu hay không cũng chẳng sao, anh chỉ mong nhóc nhà anh có thể cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của mình.
Cũng giúp cô hiểu rõ, từ nay về sau, cô đã là bé mèo có người yêu thương.
"Meow --" Vừa nghe có cá khô để ăn, Trình Tân đang lủi thủi nhai thức ăn cho mèo lập tức sáng mắt, cọ cọ vào lòng tay Liêm Đường.
Liêm Đường nhìn cô, chỉ bỏ lại một câu: "Nhóc ăn hàng --" rồi đứng lên, về phòng thay quần áo.