Nhưng vừa nghĩ chẳng mấy nữa mình sẽ phải xa rời căn nhà này.
Trình Tân lại thấy không nỡ.
Nếu vậy, trong khoảng thời gian hữu hạn này, cô sẽ bên anh, cố gắng giúp anh vui hơn một chút vậy.
Liêm Đường nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của Trình Tân. Con bé đột nhiên nhiệt tình, dính người hơn hẳn, mỗi lần anh về nhà đều phải mò tới cầu ôm cầu vuốt lông, cọ đầu cọ má các thứ, khiến cho Liêm Đường luôn mặt lạnh như tiền cũng chợt thấy bối rối...
Anh cứ thấy dạo gần đây Tiểu Tiểu lạ lắm, lạ chỗ nào thì anh không thể nói rõ, nhưng... Trước kia thái độ của con bé với anh luôn có hơi cao ngạo, cũng không phải quá xa cách mà chỉ như biến đổi từ một bé con đáng yêu thành thiếu nữ trưởng thành e thẹn, không còn hay làm nũng như khi còn non. Nhưng hai ngày này bỗng nhiên con bé lại dính anh ghê gớm, vẻ như không thể sống xa anh. Đương nhiên, Liêm Đường rất hưởng thụ cảm giác này. Vừa nghĩ bé con rất thích anh, cần anh, cả khi anh đánh răng cũng phải đứng nghiêm trang canh giữ ngoài cửa ngây ngô ngước nhìn mình... Liêm Đường thấy tim mình nhũn cả ra, cảm giác bé con hệt như một cô bạn gái nhỏ bé đáng yêu.
Nét mặt anh ngập ý cười, đánh răng, lau khô tay rồi cúi xuống cấu véo bạn Trình Tân đang mê mẩn ngắm mình.
"Dạo này sao lại ngoan thế? Hả?" Giọng Liêm Đường nghe rất đỗi dịu dàng.
Trình Tân ôm trái tim bé nhỏ ngơ ngác nai con gian nan cưỡng lại sự dụ hoặc của mỹ nam, đầu cúi gằm xuống rúc vào ngực Liêm Đường, không dám ngẩng lên nhìn anh.
Trời ơi, chủ nuôi đang quyến rũ tui kìa!
Cô đồ rằng Liêm Đường đang rắp tâm mưu đồ quyến rũ mình, đâu biết rằng khi thấy mèo yêu bỗng nhiên e lệ duyên dáng ngả vào lòng mình, lồng ngực anh cũng không nén được tiếng than thở... Tiểu Tiểu nhà mình thật dễ thương!
Hết thảy đều có vẻ hoàn mỹ như thế, ấm áp như thế, tựa hồ cuộc sống thế này có thể kéo dài mãi mãi.
Hôm 30, Liêm Đường ôm Trình Tân cùng về Hòa Thụy Hiên. Đang Tết nên trong nhà trang hoàng rực rỡ ấm cúng, những món đồ trang trí mang không khí vui vẻ đầy hi vọng điểm xuyết khắp mọi ngõ ngách trong nhà, những bình hoa ly dịu dàng thanh khiết ngày thường cũng được thay bằng những nụ tầm xuân(*), trúc phú quý.
(*) Nguyên văn 银柳.
Ngay cửa vào bày năm cây quýt nhỏ, bầu không khí tết ngập tràn.
Liêm Đường vào nhà, đóng cửa lại rồi thả Trình Tân xuống sàn, để cô tự đi dạo một vòng.
Đã rất lâu Trình Tân chưa về căn nhà trong khu Hòa Thụy Hiên này, hiện giờ chỉ thấy nơi đây đã khác hẳn khi xưa.
Cô lia mắt quan sát một lượt rồi theo Liêm Đường lên lầu.
Nghe tiếng, Liêm Tiếu mở cửa phòng, hăm hở lao ra chào Liêm Đường: "Anh về rồi ạ, sao anh về trễ vậy, em nghe nói công ty anh nghỉ từ sớm rồi mà?"
Trình Tân lẽo đẽo đeo theo Liêm Đường. Theo cô thấy thì con bé Liêm Tiếu này được gia đình bao bọc kĩ quá nên hơi ngây thơ rồi đấy, hỏi gì cứ như chưa hỏi vậy. Nếu Liêm Đường muốn về, vậy ắt đã về từ sớm. Anh thà ở một mình cô độc trong căn hộ riêng của mình chứ nhất quyết không chịu về đây, có cố gạn hỏi cũng chỉ khiến hai bên thêm lúng túng. Những chuyện đối nhân xử thế kiểu này, Liêm Tiếu vẫn cần học hỏi nhiều. Khó trách khi trò chuyện với em gái, Tống Nhã đã không giấu được lo âu.
Liêm Đường nhìn Liêm Tiếu, đáp: "Còn vướng ít việc. Em được nghỉ từ bao giờ?" Vô cùng thuần thục lái ngoắt đề tài đi.
"Đầu tháng 1 em đã nghỉ rồi, sau đó đi theo chị Nhược Y tới trường chị ấy đang học nghiên cứu sinh rồi về Paris chơi mấy ngày."
"Cũng tốt, anh về phòng thay đồ trước đã."
"Dạ."
Liêm Tiếu đã trông thấy Trình Tân.
Cô nàng ghét Trình Tân là bởi Vương Tuyết Mạn. Nhưng bình tâm suy xét thì, trông con mèo này ngày càng xinh xắn, khiến tâm hồn thiếu nữ trong bất cứ cô gái nào cũng không thể cưỡng lại. Cô nàng cũng không nén được ham muốn lại gần sờ soạng, vuốt lông, dỗ dành Trình Tân.
Còn Trình Tân đương nhiên là không rõ suy nghĩ của Liêm Tiếu nên chỉ im lặng ngoan ngoãn chạy theo Liêm Đường, đồng thời mở to ánh mắt cảnh giác đề phòng Liêm Tiếu.
Liêm Tiếu sượng mặt nạt: "Rõ ràng tao còn nuôi mày một thời gian đấy. Cái đồ vong ân phụ nghĩa này, mới đó đã quên béng chủ cũ rồi hả?"
Liêm Đường khom người nhấc bổng Trình Tân lên, lành lạnh đáp lời: "Có thể do nhớ tới chuyện bị em bỏ đấy."
Liêm Tiếu thoắt cái bối rối. Cô nàng gãi mũi xáp lại bên Liêm Đường, vươn tay vuốt nhẹ lớp lông mượt của Trình Tân: "Tại Vương Tuyết Mạn mà, nếu không phải do Vương Tuyết Mạn thì em cũng đâu giận cá chém lên nó làm gì."
"Đã biết con bé không có lỗi còn trút giận lên nó?" Liêm Đường cười cười, trong mắt ẩn chứa ý chê trách kín đáo.
"Em biết sai rồi mà. Nhưng con nhỏ đó cũng quá đáng lắm." Thực ra, nếu chỉ nói về quà sinh nhật, dù cô có phật ý chê bai quà nhỏ thì cũng sẽ không để ý đến độ tuyệt giao. Nhưng cô ta dám thêm wechat của cậu bạn cô đang tìm hiểu, còn gợi chuyện thả thính tự nhiên như vậy khiến cô không thể nhẫn nhịn. Xui thay, Trình Tân chính là con cá trong hồ, họa đến vạ lây.
Trình Tân nghĩ, Liêm Tiếu đã có thể nhận sai, âu cũng đã không tệ. Thế là liền tạm buông cảnh giác, thả lỏng người mặc cô nàng sờ soạng vài cái.
Liêm Tiếu sờ xong, vuốt xong rồi lại cầm điện thoại về phòng.
Liêm Đường ôm Trình Tân về phòng ngủ của mình. Về đến phòng, anh lập tức vào phòng để đồ lấy quần áo cầm vào phòng tắm.
Liêm Đường ở nhà tổng cộng ba ngày. Mùng 2 Tết, Liêm Đường sang thăm nhà ông bà ngoại.
Bởi đã định sẽ ở bên nhà ông bà ngoại vài ngày nên mang cả Trình Tân theo. Nếu chỉ đi 1 ngày, anh sẽ suy xét để Trình Tân ở lại nhà mình. Nhưng đã quyết phải ở vài ngày, thời gian này giúp việc cũng đã nghỉ tết, không ai chăm sóc cho cô. Nếu để ở nhà, anh sẽ phải chạy đi chạy lại lo chuyện ăn uống cho con bé, chẳng bằng ôm cả theo để tiện chăm bẵm.
Mẹ Liêm Đường tên Triệu Vô Ưu, trên có 3 người anh, có ông nội là Nguyên soái tham gia dựng nước, cha là Tổng tư lệnh. Từ nhỏ bà lớn lên trong đại viện, bởi là đứa con tuổi muộn, sinh ra khi bố mẹ đã hơn 40 nên nghiễm nhiên trở thành cô con gái út được cả nhà yêu thương chiều chuộng. Lên đại học, bà gặp Liêm Vĩnh An hồi ấy còn là cậu sinh viên từ thành phố nhỏ lên kinh đô cầu học. Lúc trẻ, Liêm Vĩnh An khôi ngô đẹp trai, thư sinh nho nhã, lại thêm tài hoa hơn người, là một nhân vật phong vân trong trường thời ấy, được biết bao thiếu nữ thầm thương nhớ si mê. Triệu Vô Ưu cũng là một trong số đó.
Hai người đến với nhau không chút trắc trở. Tài tử giai nhân cùng sánh bước, trở thành cặp tình nhân nổi tiếng khắp vườn trường. Người từng trông thấy không ai không phải thốt lên cảm thán rằng quả là một đôi trời đất tạo nên.
Liêm Vĩnh An là kẻ nhạy bén lại có óc kinh doanh, ngay từ đại học đã tạo dựng được công ty riêng. Sau khi tốt nghiệp, dựa vào năng lực của mình, ông nhận được trợ giúp từ Quỹ Đầu tư Thiên thần, lại bán công ty thành lập hồi đại học của mình để đổi lấy 6 triệu Nhân dân Tệ, quyết đoán từ bỏ ngành nghề đã theo đuổi bao năm để chuyển sang lĩnh vực bất động sản, rồi cứ thể phất thẳng, trở thành ông trùm thương nghiệp thế hệ mới, học sinh kiệt xuất của trường. Nhân kỉ niệm 100 năm thành lập, ông tài trợ một số tiền lớn xây dựng hai tòa nhà mới cho trường cũ, trở thành doanh nhân mới nổi có sức ảnh hưởng nhất trong nước. Sự tích huy hoàng đó khiến ông trở thành đối tượng được bao người tôn trọng sùng bái, là tấm gương và động lực cho biết bao học sinh nghèo hiếu học.
Sau khi tốt nghiệp, Liêm Vĩnh An kết hôn với Triệu Vô Ưu. Cuộc hôn nhân đó mang đến cho ông một mạng lưới quan hệ khổng lồ, những mối quen biết giúp ông càng thuận lợi thăng tiến. Chỉ cần nghe nói tới chức con rể Triệu gia, chồng của Triệu tứ tiểu thư là sẽ có biết bao kẻ chủ động giúp đỡ mở đường, sự nghiệp lên như diều gặp gió, bước vào thời kì đỉnh cao của đàn ông. Trong lúc sự nghiệp phát triển nhanh chóng, Liêm Vĩnh An đắm chìm vào những cuộc xã giao bất tận. Vì yêu chồng, Triệu Vô Ưu chưa từng có nửa lời oán thán, nhưng dù vậy vẫn khó tránh cảm giác mệt mỏi nhọc lòng trước một cuộc sống hoàn toàn xa lạ, ngày ngày gượng gạo tươi cười tiếp đãi những con người giả dối mà trước kia vẫn luôn khinh thường, tổ chức những buổi tiệc liên miên nối liền cho những bạn làm ăn hợp tác với Liêm Vĩnh An. Sau 5 năm kiên nhẫn, Triệu Vô Ưu chợt thấy mất phương hướng và hi vọng với hôn nhân. Người chồng sặc mùi rượu, lúc nào cũng khuyên bảo bà tiếp đãi bạn bè của ông ta; chuỗi ngày tháng toàn những cuộc hội hè tiệc rượu với những con người xa lạ vì danh lợi này, có phải cuộc sống bà vẫn mong mỏi xưa nay?
Chàng trai có bận rộn thế nào cũng dành chút thời gian dỗ dành bà, chàng trai có mệt mỏi thế nào cũng nhớ gửi một tin nhắn chọc bà vui vẻ, chàng sinh viên bà thích khi xưa, có còn là người bên cạnh này không?
Tình yêu đã phai nhạt như thế.
Triệu Vô Ưu không còn nghe lời Liêm Vĩnh An mà tổ chức những buổi tiệc theo ý ông ta nữa. Bà không muốn tiếp chuyện những vị phu nhân luôn chực chầu moi móc gia đình bà, các mối quan hệ của bà, các vị mà dù lời nói có đoan trang lịch thiệp thế nào thì vẫn luôn bóng gió ý tứ gán ghép con họ cho con trai con gái của những người anh trai của bà nữa. Bà căm ghét cuộc sống mà phải luôn duy trì nụ cười đoan trang thân thiện và nhất mực phối hợp với chồng làm những việc khiến mình khó chịu.
Điều này khiến Liêm Vĩnh An rất phật lòng.
"Chúng ta là vợ chồng, như hai mà một, em không giúp anh chẳng lẽ muốn những cô gái khác khoác tay anh cùng đi dự tiệc sao?"
"Nhưng Vĩnh An, em mệt lắm rồi. Sao anh không thể nghĩ cho em dù chỉ một chút thôi? Em muốn được nghỉ ngơi. Nhiều lúc em thấy mình chỉ như một cô diễn viên cùng diễn với anh thôi chứ chẳng phải vợ anh? Anh có yêu em không? Có yêu em thật không? Anh chưa từng nghĩ rằng em sẽ mệt ư?"
"Vậy chẳng lẽ anh không mệt? Chỉ có mình em mệt mỏi chắc? Nhưng con người mà, đã đứng ở vị trí cao rồi thì sẽ càng muốn leo lên chỗ cao hơn, em dừng lại nghỉ một lát thôi là sẽ bị kẻ khác đạp lên ngay. Anh phải làm kẻ đứng trên mọi người, anh không muốn khom lưng luồn cúi trước bất cứ kẻ nào, chỉ có trở thành kẻ mạnh nhất mới có thể đứng ở chỗ cao nhìn xuống những kẻ khác."
"Nhưng có những việc có thể giải quyết đơn giản hơn hẳn mà. Anh không cần tự ép mình như vậy. Dựa vào bản thân là không sai, nhưng không cần thiết. Anh có biết những giấy phép của anh bây giờ đều là do Triệu gia mà có không. Cho dù anh khinh thường sử dụng quan hệ, nhưng một khi thành chồng em, thành con rể Triệu gia, vậy dù không nói ra nhưng cũng đã vô tình hưởng thụ những đặc quyền này... Không phải nói không cần là nó sẽ không có... Sao anh cứ phải làm những chuyện phản kháng ngây thơ như vậy chứ? Còn bắt em phải phối hợp với anh, cùng diễn với anh. Em đã mệt mỏi vì phải lo nghĩ cho cái lòng tự ái cỏn con của anh lắm rồi. Hồi trước em còn tưởng anh là người không để ý những chuyện vặt vãnh thế này, còn tưởng anh tiến bộ thấu suốt. Hóa ra là em đã sai."
"Cô tưởng tôi cần những thứ này lắm à? Cô đấy, tốt nhất là thôi ngay cái dáng vẻ Đại tiểu thư đó của mình đi. Bây giờ cô là vợ tôi, không phải tứ tiểu thư của Triệu gia ngày xưa nữa, cũng bỏ ngay cái thái độ kiêu ngạo, những bệnh công chúa của thiên kim tiểu thư kia đi. Đừng có để tôi phải ngứa mắt."
"Liêm Vĩnh An anh thật quá đáng. Anh có còn là chàng trai tôi biết ngày xưa không?"
Bà vốn kiêu hãnh, ông cũng kiêu ngạo. Hai người cùng có cái tôi lớn đương nhiên sẽ chia tay trong không vui.
Không ai chịu cúi đầu, vợ chồng mà chẳng khác người dưng nước lã.
Kết quả cuối cùng là một tờ giấy ly hôn.
Rõ ràng cãi nhau gay gắt như vậy nhưng lúc kí tên cả hai đều bình thản chỉ như đang cùng dùng chung một bữa ăn, một bữa ăn bình thường chẳng quan trọng, cũng chẳng còn mâu thuẫn. Dẫu sao, cuộc sống vợ chồng bằng mặt chẳng bằng lòng như vậy cũng đã kéo dài tới ba bốn năm.
Lúc mẹ bỏ đi không chút mảy may lưu luyến, cậu bé Liêm Đường có thể sẽ buồn bã, tổn thương. Nhưng với Liêm Đường khi trưởng thành thì chẳng hề gì.
Tình cảm giữa cha mẹ, người con trai như anh nào có thể phán xét, cũng không có tư cách phán xét, chỉ có thể để cậu bé khi ấy chậm rãi trưởng thành, hiểu chuyện, tự vượt qua đổ vỡ. Nhưng dù ba hay mẹ thì vẫn để ý đến đứa con này. Nên khi biết những lợi ích mẹ đã tranh giành cho mình và những điều kiện hà khắc dành cho mẹ kế và con của mẹ kế trên hợp đồng ly hôn đó, anh không thể thốt được một lời trách cứ.
Mặc dù Triệu gia có thành kiến với Liêm Vĩnh An nhưng lại luôn yêu thương đứa cháu trai hiểu chuyện kín tiếng này. Thậm chí, vì ba mẹ ly dị từ tuổi nhỏ mà Triệu phu nhân còn thương cháu ngoại hơn cháu nội mấy phần.
Triệu phu nhân là thiên kim cành vàng lá ngọc điển hình. Thời bà còn trẻ, luật pháp vẫn chưa sửa đổi thành chế độ như ngày nay, cả ông nội và cha bà đều có mấy người vợ lẽ, em trai em gái cùng cha khác mẹ nhiều đến độ không thể nhận mặt hết. Từng chứng kiến biết bao chuyện đen tối lén lút để tranh giành tài sản đếm không xuể khiến bà không thể yên tâm để đứa cháu ngoại duy nhất lẻ loi ở lại nhà họ Liêm. Lòng người còn cách một lớp da bụng, ai biết bà mẹ kế này có phải ả đàn bà độc ác cay nghiệt hay không? Dẫu sao, những thứ chuyện xấu xa thế này, bà đã thấy quá nhiều rồi.
Con gái đã dứt áo bỏ đi đến tận nước ngoài, chẳng thèm nghe hỏi gì tới con trai. Nhưng người bà ngoại này thì có thế nào cũng không nguôi lo lắng cho máu mủ của con gái. Huống hồ, thằng bé còn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, chỉ chọn những chuyện vui vẻ nói ra chứ chưa từng tiết lộ than thở với họ nửa lời. Có lúc, Triệu phu nhân chỉ mong thằng bé ngang bướng, ích kỉ một chút như thằng anh họ đầu gấu láo toét, chẳng coi ai ra gì của nó. Như vậy thì người khác sẽ phải kiêng kị.
Vì mối e ngại của bà ngoại nên hồi bé, Liêm Đường thường xuyên được cậu đón về nhà cũ Triệu gia chơi một thời gian cho bà yên lòng, nhất là kì nghỉ hè và nghỉ đông là hầu như ở riệt nhà ngoại, cùng lớn lên với các anh em họ ngoại. Vì vậy, về mặt tình cảm, Liêm Đường có hơi nghiêng về ông bà và các thân thích bên ngoại hơn, mỗi dịp cuối năm đều dành ra mấy ngày nghỉ về thăm ông bà.
Còn ông bà nội, nhà họ Liêm có truyền thống Nho học, ông bà nội đều là giáo sư thanh quý. Cả hai ông bà đều không ưng mẹ anh, cảm thấy mẹ anh có rất nhiều thói hư tật xấu của nhà giàu điển hình như ham vinh hoa xa xỉ, yếu đuối mỏng manh, đến chuyện ly hôn cũng cho là do tính khí thiên kim tiểu thư của con dâu mới khiến hôn nhân bế tắc đổ vỡ. Vậy nên, dù có thích đứa cháu này thì vẫn không qua được rào cản mang tên con dâu. Hơn nữa, sau khi về hưu hai ông bà mải mê thực hiện kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới của mình, ít khi ở trong nước, đến tết cũng khó có thể gặp mặt chứ đừng nói tới lúc bình thường. Vậy nên, đã lâu rồi Liêm Đường chỉ có thể liên lạc với ông bà nội qua internet.
Lời tác giả:
Liêm Đường: Hình như có gì đó không đúng...
Editor thì ghét chương này!