• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu Bạch!!!  Hi Chi hôm nay không đi học sao?

Nó bước vào lớp không thấy Hi Chi đâu liền quay xuống nhìn Tiểu Bạch hỏi thăm. Tiểu Bạch nghe nó hỏi đang lấy đồ trong cặp cũng phải dừng lại nhìn nó nhớ chuyện cô gọi điện thoại sáng nay nên nói cho nó biết.

- Sáng nay cậu ấy gọi em...nói không khoẻ nên hôm nay cậu ấy nghĩ.

- ừm...( không biết bị làm sao nữa)

Hạ Vi nghe thấy Hi Chi không khỏe liền nheo hàng lông mày lại tâm tình lo lắng. Liền móc điện thoại ra gọi. Nhưng chuông vẫn reo mà không một ai nghe máy cả. Nó sốt ruột liền nhắn tin cho cô " Em ổn chứ?" Nhưng tin gửi đi cũng không có hồi âm. Suốt tiết học nó cứ bồn chồn lo lắng cho cô. Nó cứ 5 phút là nhìn điện thoại xem thời gian trôi. Bây giờ nó chỉ mong sao thời gian trôi mau để kết thúc tiết sớm nó đến tìm cô thôi.

Phía  bên Hi Chi, do hôm qua cô ngâm mình dưới nước tập bơi với nó. Do lần đầu vận động dưới nước lâu như vậy làm cô nhiễm lạnh. Thêm tối qua cô phải thức khuya chơi Liên quân nên sau một đêm bệnh tình càng nặng hơn.

Sáng nay cô phải gượng dậy mệt mỏi không lết chân ra khỏi nhà nổi. Chỉ gọi cho Tiểu Bạch báo để điểm danh dùm cô một buổi thôi. Sau đó cô chỉ nằm mê man trên giường.

Sau khi vừa tan học nó liền lái xe chạy đến tìm cô.

ting tong..ting tong...

Nó bấm chuông liên tục. Bên trong nghe tiếng chuông in ỏi, Hi Chi cố mở mí mắt, lết thân tàn ra mở cửa. Vừa mở cửa ra Hi Chi không thiết tha nhìn tới vẻ mặt lo lắng của Hạ Vi mà liền quay vào trong. Hạ Vi thấy Hi Chi tóc thì rối bù mặt mài xanh sao. Nó liền lo lắng đóng cửa lại hỏi thăm cô:  

- Này..... em không sao chứ?

- Không sao...

Hi Chi mệt mỏi thều thào được vài chữ rồi ngã ra sàn. Hạ Vi thấy vậy liền hốt hoảng chạy nhanh tới đở cô. Cô im lìm nằm trong vòng tay nó. Nó thì ánh mắt lo lắng nhìn con người bên dưới mà kêu lây dậy. 

- Sao sốt cao thế này.

Nhưng có vẽ nó kêu cô cũng không dậy nổi nó bế sốc cô lên tay rồi đi tới giường đặt cô nằm xuống. nó đưa tay sờ trán cô thì mới hốt hoảng khi trán cô đang rất nóng.  Nó liền tìm hộp thuốc trong nhà cô xem có nhiệt kế hay không. Nhưng rất may là có, nó vẫy vẫy rồi đưa vào miệng cô. 

Nó ngồi trông chừng khoảng 5 phút thì lấy nhiệt kế ra xem.

- 39 độ...em muốn chết hay sao mà sốt cao như thế không đi bác sĩ.

Nó nhanh chân chạy đi nấu nước nóng rồi tìm khăn nhúng đắp lên trán cô.Sau đó móc điện thoại gọi  điện cho bác sĩ riêng của nhà cô tới nhà Hi Chi.

- alo..bác sĩ Lý..ông mau tới địa chỉ xjz. Nhanh lên.

15 phút sau bác sĩ cũng đã có mặt tại nhà trọ của Hi Chi. Ông thì ngồi khám cho cô, nó thì đứng 1 bên quan sát mà lòng đầy lo lắng và xót.

- em ấy thế nào rồi.

- Tiểu thư đừng lo cô ấy không có gì đâu. Cô ấy chỉ bị cảm lạnh thôi. Uống thuốc sẽ khỏi.

Bác sĩ đưa thuốc cho nó rồi cáo từ ra về.

- Cám ơn ông.

Tiễn bác sĩ ra về nó nhanh chóng quay vào trong. Nó mang tập về vào băm thịt rồi lại cắt hành. Nó cứ mò trong bếp gần 1 tiếng thì cháo cũng chín. Nó múc ra tô rồi bưng tới giường cô.

- Tiểu Khúc...Tiểu Khúc.

Nó lây cô nhẹ dậy tháo khăn trên trán cô xuống rồi đở cô ngồi dựa vào tường.

- Em ăn chút đi rồi uống thuốc.

Nó mút từng muỗng thổi nguội rồi đưa tới miệng Hi Chi. Hi Chi nhìn ánh mắt ôn nhu và thái độ ân cần  của Hạ Vi tâm tình dù mệt mỏi nhưng lòng vẫn vui. Vô ngoan ngoãn há miệng ăn muỗng cháo mà nó đút.

- ...

Hi Chi ngậm muỗng cháo đầu liền nheo mài khó coi vì nóng.

- Em không sao chứ?....Cháo hơi nóng..em cẩn thận chút.

Nó lo lắng khi thấy Hi Chi nhăn nhó. Hi Chi nhìn nó lo lắng cho mình dù chỉ là ăn nóng 1 chút mà cũng có thể lo lắng nhiều như vậy. Nên cô chỉ lắc đầu nhẹ rồi mở lời:

- Là chị nấu?

- ừm...chứ em nghỉ là ai.

Nó nói chuyện với cô mà miệng thối phù phù muỗng cháo cho thật nguội đưa tới miệng Hi Chi. Cả hai cứ im lặng như vậy người đút người ăn cho tới khi hết cho trong tô.

- Thuốc nè...em mau uống đi.

Nó bỏ chén cháo xuống rồi mở thuốc để vào lòng bàn tay cô.

- Bệnh đến thế mà cố chịu là sao? Bộ muốn chết hả? Em có biết là em sốt đến 39 độ luôn không?

Thấy Hi Chi cứ nhìn mình ôn nhu khiến nó ngại ngùng trở lại mặt lạnh.Nó lên tiếng trách móc cô nhưng thật ra trong lòng chỉ vì lo lắng cho cô quá thôi.

- Tôi đâu có mượn chị tới đây. Giờ cằn nhằn cái gì.

Ăn chút cháo uống thuốc vô vừa khoẻ một chút là liền đấu khẩu với Hạ Vi.

- Nếu tôi không đến kịp thì giờ cô còn ngồi đây trả đũa tôi không. Có lòng tốt mà còn không biết cám ơn.

- Tôi không cần.

- em...biết vậy tôi không đến cho em chết luôn đi.

Nó thịệt là tức ói máu với cô mà nên cũng quay phắt chỗ khác buông lời lạnh.

Hi Chi thấy chọc tức được Hạ Vi rồi nên liền cười mỉm rồi đưa mắt có ý cười nhìn Hạ Vi.

- Chị nỡ???

- sao không...

- (Ánh mắt chị đã bán đứng chị rồi Hạ Vi) Đúng rồi...tôi còn chưa chép bài tuần rồi nữa.

Nói rồi Hi Chi vội tháo chăn định đi xuống giường. Hạ Vi liền ngăn cản cô lại không  cho cô xuống giường.

- Này....việc của em bây giờ là nằm nghỉ...Mọi việc khác cứ để tôi lo.

- Không cần...chị làm rồi than vãn nữa...

Nó không nhường nhịn liền vịnh chặc tay cô ngồi lại giường rồi kê mặt mình tới gần mặt cô mà hăm doạ.

- Nếu em không nghe lời mà cứ cãi tôi....tôi sẽ khiến em im miệng ngay lập tức đó.

Hi Chi đỏ mặt lòng hạnh phúc mà ngồi im lìm không nói gì.

Nó đở cô nằm xuống kéo chăn ngay ngắn rồi đi lại bàn học của cô. Nó tìm tập rồi mở ra nhìn từng nét chữ của cô mà cười ngây ngô. Sau đó thì chép cứ chép bài cho Hi Chi. Hi Chi nằm trên giường phía sau lưng nghiêng người nhìn bóng lưng nó mà cười vui vẻ. Có lẻ với cô ướt muốn bây giờ là thời gian có thể ngừng lại ngay giây phút này. Một lúc sau Hi Chi cũng ngắm thuốc ngủ quên không hay biết.

Hạ  Vi chép bài xong trời cũng dần tối. Nó vương vai cất tập rồi đi lại cạnh giường cô. Nó đưa tay sờ trán cô thấy trán đã mát nó liền cười thoả mãn.

- Đồ ngốc...sau này để tôi chăm sóc em,được không?.

Nó nhìn cô ngủ rồi ôn nhu nắm lấy tay cô mà thủ thỉ một mình. Hi Chi thì tỉnh ngủ rồi nhưng vẫn cố nhắm mắt xem nó muốn làm gì cô khi cô ngủ. Nhưng không ngờ nó lại độc thoại một mình như vậy. Cô rất muốn mở miệng trả lời "được" với nó. Nhưng ngay lúc này chuông đột nhiên reo lên.

Nó quay mặt ra cửa rồi buông tay cô ra đi mở cửa. Hi Chi ậm ực tức tối mở mắt ra ngồi dậy.

- (asi...đứa vô duyên nào mà đến đúng ngay lúc này cơ chứ)

Phía kia Hạ Vi mở cửa ra thì liền thấy cái mặt tên đáng ghét nhất hành tinh.

- Là Thiên Nhân à...vào đi.

Hi Chi xuống giường đứng phía sau Hạ Vi lên tiếng. Thiên Nhân cũng vì thế mà được nước đi vào. Hạ Vi đứng một bên mặt cực kì khó coi đóng cửa lại.

- Tớ nghe Tiểu Bạch nói, cậu không khoẻ nên đến xem sao. Tớ có mang chút cháo tới cho cậu nè.

Thiên Nhân vui vẻ đi đến sofa rồi để một hộp cháo nóng xuống bàn ngồi nói chuyện với Hi Chi.

- Cám ơn cậu nha...nhưng chị Hạ Vi nấu cháo cho tớ rồi.

- (Kkkk. Tiểu Khúc mới không cần cháo của ngươi đó.)

Hạ Vi ngồi một bên như mở cờ trong bụng vì nghỉ mình chiếm thế thượng phong.

- ờ....vậy sao.tớ làm chuyện thừa rồi.

Thiên Nhân có chút không vui nhìn Hạ Vi rồi nhìn Hi Chi.

- Không sao đâu...chị ấy nấu cũng không ngon gì. Nhìn cháo cậu mang tới có vẻ ngon hơn.

Hi Chi phán cho một câu làm Hạ Vi từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Ngồi kế bên mở to mắt nhìn cô. Hi Chi thì vui mừng vì lại chọc được nó 1 lần nữa. Thiên Nhân cũng vui vì lời nói đó.  Nhưng anh ta đâu biết anh ta chỉ là công cụ để cô chọc nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK