• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Nhị suy nghĩ một lát rất lâu liền quyết chạy đến Trương gia tìm  Vĩ Đình.

Vĩ Đình nhận điện thoại liền chạy ra mở cửa thì thấy Ôn Nhị đang thở hồng hộc trước mặt.

- Này...Giờ này kiếm tôi chi thế cô hai...Ấy ấy... một mình Tiểu Bạch là đủ rồi nha...nha.

Nhưng người ta nói bệnh điên khi nó ngấm vào máu thì lúc nào cũng có thể bộc phát ra. Vĩ Đình giả bộ e thẹn đưa tay sờ sờ má mình mà nói Ôn Nhị. 

- tôi không ăn đồ cúng...tôi đang có chuyện muốn hỏi cô đây.

Ôn Nhị phát bệnh với độ điên và tự tin của Vĩ Đình rồi. Nhưng chuyện gấp thì nên giải quyết nhanh nên không đôi co với Vĩ đình làm gì.

- quan trọng?

Vĩ Đình thấy ôn Nhị nghiêm túc nên cũng nghiêm túc lại hỏi. Ôn Nhị ánh mắt lo lắng chỉ gật đầu lia lịa.

- ( Bạch yêu dấu của mình ăn  tối chưa ta.) Chuyện quan trọng...nghe có vẻ căng nha. Chuyện quan trọng phải vắt óc suy nghĩ...mà suy nghĩ thì sẽ tốn calo lắm?.

Vĩ Đình giả bộ nghiêm mặt lo lắng vuốt vuốt cằm. Ôn Nhị nhìn điệu bộ láo cá của người kia liền hiểu ra mọi chuyện.

- Tôi với cô ra nhà hàng vừa ăn vừa nói.

Nghe Ôn Nhị nói thế mắt Vĩ Đình liền sáng lên như đèn xe hơi  đồng ý ngay.

- ok.đợi tôi 1 chút...

Vĩ Đình chạy vội vào trong lấy áo khoát rồi chạy ra đi theo Ôn Nhị.Vừa vào xe ngồi Vĩ Đình vội lên tiếng.

- Này..tôi biết chỗ  này ngon lắm..chạy đi tôi chỉ cho.

Vĩ Đình vừa gài dây an toàn vừa nói với Ôn Nhị. Ôn Nhị cũng thấy bình thường nên lái đi theo hướng dẫn của cô. Vì dù gì giờ nó cũng đang nhờ vả người ta nên  chìu một chút cũng không sao.Nhưng lái một hồi thì Ôn Nhị càng nheo mày lo lắng khi đường đang chạy cứ như đang chạy tới nhà ai đó. 

- Stop!!!

Đột nhiên  Vĩ Đình kêu to Ôn Nhị cũng vì vậy mà đạp thắng nhanh lại. Ôn nhị quay mặt sang nhìn thì há hốc mồm và mặt như ai vừa bôi tro vào vậy. Vì bên cạnh xe Ôn Nhị bây giờ là căn biệt thự to lớn của Bạch gia lúc này nó mới hiểu ra.

- helllo!!!

Một âm thanh vui vẻ và một cái mặt đáng ghét đang tươi cười lú đầu vô nhìn Ôn Nhị. Ôn Nhị thì liếc người kia muốn rớt con mắt cười không nổi.

- Trương...Vĩ....Đình!!! Cô dám chơi tôi.

Ôn Nhị tức tối  nhìn  Vĩ Đình mà gằn giọng ánh mắt hung tợn nhìn cô chăm chăm.  Tiểu Bạch vừa vào ngồi cạnh Vĩ Đình thì liền tươi cười.

- Này!!! mặt vậy là sao? Đình Đình nói với tôi là tự nhiên cô lên cơn điên mời chúng tôi ăn ở nhà hàng 5 sao nên tôi mới bỏ cơm nhà mà đi đó.

Tiểu Bạch cũng không vừa, vừa vào nói 1 tràng còn nhấn mạnh chữ 5 sao nữa. Ôn Nhị nghe tới 5 sao liền nhói lòng hai tay siết chặc hít thở đều.

- ( Nếu không vì tương lai xuân xanh của mình...Mình thề sẽ tống hai con điên này vào trại thương điên ngay và liền) ok..i"m fine

Ôn Nhị cố gắn trấn tỉnh lại rồi cố gắng cười nhưng  nụ cười trông rất khó coi rồi lái xe phóng đi.  Khùng thì khùng chứ  không tới mức bức ép bạn mình cuối cùng họ chỉ tới một quán nướng bình thường. Sau một màn gọi món và rượu thì cũng chỉnh tề lại nghiêm túc nói chuyện.

- Sao??? Lý đại tiểu thư muốn biết gì của chị dâu tôi đây?

Vĩ Đình chỉnh tề ngồi nhìn Ôn Nhị  mà nói 1 câu xanh rờn trúng tim đen người đối diện. Tiểu Bạch thì ngồi kế bên chỉ xem và nướng thịt cho vĩ Đình ăn thôi. Ôn Nhị nghe cô nói trúng tim đen liền xanh mặt bất ngờ.

- Sao cô biết tôi hỏi chuyện Gia Linh?

- Trên mặt cô ghi nguyên chữ Gia Linh kìa.

Thật ra chẳng có gì mẹ Gia Linh cũng không tỉnh đâu, được Ôn nhị thổ lộ thì về liền kể cho vĩ đình nghe hết. Nên mọi chuyện Vĩ Đình đều biết tuốt thôi.

- Tôi muốn biết hết về con người chị ấy.

Ôn Nhị cũng thành thật mà nghiêm túc  nói. Tiểu Bạch nướng thức ăn cho vợ cũng phải dừng tay mà chen vào.

- Này...cậu không sợ Hạ Vi sẽ làm như lời Đình Đình nói hôm bữa với cậu sao?

Tiểu Bạch trừng mắt nhớ chuyện mai chỗ đó của Vĩ Đình nói hôm bữa. Ôn Nhị nhớ tới liền tái mặt cầm ly rượu ực một hơi lấy bình tỉnh.

- Giờ chị ấy có gϊếŧ tôi....tôi...tôi cũng muốn biết.

Ôn Nhị mạnh miệng tuyên bố, Vĩ Đình nghe vậy liền hứng thú hơn cắn miếng thịt rồi từ từ ôn nhu  nói.

- Gia Linh..tôi không biết nhiều. Chị ấy tên đầy đủ là Đoàn Gia Linh. 20 tuổi. giới tính nữ. Sống ở Mĩ.

Vĩ Đình lại  trêu tức mà kể những thứ cơ bản nhất của Gia Linh cho Ôn Nhị nghe. 

- Cái đó ai không biết...Tôi muốn biết chuyện trước đây của Hạ Vi và chị ấy kìa.

Ôn Nhị không cầm lòng  hơi hấp tấp một chút vào vấn đề ngay.  Tiểu Bạch không biết gì về Gia Linh hết cũng chưa từng hỏi Vĩ Đình. Nên giờ ngồi đây chỉ biết chăm sóc cho cô vợ của mình thôi.

- Đình Đình...Ở đây cũng ngon ha

Tiểu Bạch vừa cắt miếng thịt tình cảm bỏ vào chén cho Vĩ Đình mà cười nói. Vĩ Đình đâu thua biết  Tiểu Bạch cũng đang muốn ghẹo Ôn Nhị nên cũng phối hợp theo.

- ừm...mai mốt rủ chị hai đi ăn..

- ừm...ăn miếng rau đi nè.

Tiểu Bạch hết chăm thịt lại chăm nước rồi chăm rau. Hai người đối diện cứ cười cười nói nói khiến Ôn Nhị như nổi đóa lên mà hét.

- NÀY...

- hihi...Từ từ cô không nghe có thực mới vực được đạo à.

Tiểu Bạch với Vĩ Đình không nhịn nổi cười khi âm  mưu đã thành công. 

- Vậy hai người ăn no đi rồi nói..

Ôn Nhị cũng chào thua ngồi cho hai con người kia ăn no bụng rồi hỏi tiếp. thế là sao 1 tiếng ngồi ăn uống nó nê.

- Này..Ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi. Giờ nói tôi biết được chưa?

Ôn Nhị ngồi đợi suốt 1 tiếng cũng cảm thấy nôn nóng nên vừa thấy mọi thức ăn được ăn sạch liền nhìn Vĩ Đình buông lời.

- Chị Gia Linh là người con gái mà chị hai tôi rất cưng chìu..HẾT

Vĩ Đình chỉ buông duy  nhất 1 câu ra rồi nhúng vai kết thúc. Ôn Nhị nghe mà giận đỏ mặt tím tai.

- HẾT...cô ăn cho no giờ nói có một câu hết là xong à.

- chứ tôi có biết gì đâu. Gia Linh là người của chị hai.Cô muốn biết thì hỏi chị tôi đi.

- Cô....

Ôn Nhị bị hai con điên kia chơi 1 vố đau đớn. Ăn cho một đống rồi chả cho biết nổi 1 thông tin gì quan trọng hết. Đành xem như mình xui rồi đi tính tiền rồi ra về.

*** 

phía bên đây 3 con người ăn uống tám chuyện. Bên kia trong căn phòng của một ngôi nhà nhỏ có 1 cô gái ngồi buồn rười rượi nhớ nhung người yêu.

- Không não...em nhớ chị. Không có chị nơi này chẳng còn hơi ấm...cũng không còn tiếng cười đùa nữa. Em  phải sống sao đây.

Hi Chi nằm úp mặt xuống giường đưa tay vuốt tấm ga bên cạnh mình. Cứ như cô đang tìm mùi hương quen thuộc hơi ầm ngày nào của ai kia. Kẻ nhớ người không lẽ không.

- (Hi Chi..bên cạnh người ta em có vui không?...người đó có biết tính em ương bướng mà dỗ dành em lúc em giận. Người ấy có biết em hay mất ngủ mà nhắc em uống sữa ngủ sớm không?....Người ta có yêu em nhiều như tôi không?)

Hạ Vi ngồi trong khuôn viên nhà cầm ly rượu nhìn vào đêm đen mà buồn rầu. Nước mắt cũng thế mà rưng rưng khoé mi. Những cơn gió lạnh thổi qua làm cho tim nó càng thêm đau hơn.

Gia Linh đứng trong nhà nhìn bóng lưng người kia trong đêm đen mà lòng chạnh đi.

Gia Linh cầm áo khoát đi ra ngoài tới chỗ Hạ Vi khoát lên người nó rồi ngồi xuống cùng nó.

- Ngoài này lạnh lắm đó.

Hạ Vi bị cô làm cho giựt mình chớp chớp mắt che đi con mắt đang rưng rưng của mình.

- ( Cậu giấu gì chứ? cậu vì cô ta mà đau lòng....còn tôi vì cậu mà đau lòng.) Cậu lại uống rượu?

Gia Linh nhìn con người trước mặt mà ánh mắt buồn lòng thắt lại. Nhưng với mối quan hệ hiện tại cô không thể nào bộc bạch ra được.

- Một chút thôi...cậu chưa ngủ sao? Có tâm sự.?

Hạ Vi cũng không phải mới biết Gia Linh ngày đầu nhìn sắc mặt cô nó liền biết có chuyện.

- Hôm nay...Ôn Nhị...đã tỏ  tình với tớ.

Gia Linh cũng không giấu diếm cúi mặt mệt mỏi nói cho nó biết. Hạ Vi nghe cũng biết rõ là cô sẽ từ chối vì với tính tình của Gia Linh sẽ không động tâm với ai mới gặp 1 2 lần được.

- Tớ biết cậu chưa thể chấp nhận. nhưng Ôn nhị là 1 cô gái tốt.Cậu thử 1 lần mở lòng cho em ấy 1 cơ hội xem sao. Biết đâu dần dần cậu sẽ có tình cảm thôi

Hạ Vi thực chất không hiểu tâm tình của Gia Linh nên cứ việc bình thản chia sẽ với cô. Còn Gia Linh nghe nó nói thì khó chịu đến mức muốn nhấn nước nó luôn.

- ( Cậu đang đẩy tớ cho người khác sao? Hạ Vi...cậu muốn làm tớ tức chết phải không?) Cậu thật chất không hiểu.

Nói rồi Gia Linh ấm ức bỏ vào trong nhà. Hạ Vi ngồi nhìn Gia Linh khó chịu mà chả hiểu cái chi rứa hết.

- Đồ chết bầm...ta ghét ngươi..ghét ngươi.

Gia Linh về phòng ấm ức mắt rưng rưng muốn khóc ôm gối đánh không thương tiếc miệng thì vẫn lầm bẩm trách  móc. Đang lúc hậm hực trách móc thì điện thoại Gia Linh liền sáng đèn. Cô liền cầm lên xem thì đó là tin nhắn từ một số điện thoại lạ.

- " Tôi thích chị, mặc kệ cho chị có đồng ý hay không. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ theo đuổi chị."

- " Tôi sẽ cạnh tranh công bằng với Hạ Vi"

Đó là tin nhắn của Ôn Nhị gửi tới, Gia Linh đọc xong lòng cũng không khỏi thở dài rồi cất đi không thèm trả lời người kia lấy một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK