• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm sau Hi Chi dậy rất sớm, cô nhanh tay dọn dẹp những thứ đồ đôi của cả hai bỏ vào thùng đem giấu đi trước khi Hạ Vi thức giấc.

Hạ Vi cuối cùng cũng thức đi vào đánh răng thì ly vẫn còn nó đánh răng rồi thay đồ đi ra. Nó định cùng cô đi rướt mẹ Hi Chi. Nó vừa đi ra cửa nhìn vào kệ treo dép thì phát hiện đôi dép gấu đã mất tích. Nó trở nên buồn nhưng cũng đành im lặng không nói gì thêm. Tâm thì buồn mà bề ngoài phải tỏ vẻ bình thường như không gì.

Nó lần theo địa chỉ mà Hi Chi đưa rồi đến nhà chị họ rướt mẹ cô. Quả thật khi xe nó vừa tới thì có một người phụ nữ đã đứng đợi sẵn. nhìn vẻ ngoài như một người phụ nữ vùng quê nhưng ăn mặt cũng rất ra dáng. Nó và Hi Chi vội xuống xe đi tới.

- Mẹ..,đưa túi xách đây con cầm cho.

Hi Chi chạy vội tới tươi cười nhìn bà rồi cầm túi xách bà. Hạ Vi đi tới cũng lẽ phép cúi chào bà.

- Con chào dì

- Để tôi...

Hạ Vi nắm tay Hi chi như một thói quen mỗi khi thấy Hi Chi cằm vật nặng. Nhưng khi nó làm vậy Hi Chi liền nhăn mày lo lắng. Nó liền rút tay lại ngay nhưng quá muộn mẹ cô đã thấy mọi thứ, bà nhìn mà nheo mày khó hiểu nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Thế là cả ba đều lên xe.Không khí trên xe căn thẳng trông thấy. Hi Chi ngồi phía sau với mẹ mình. Hạ Vi thì cầm tay lái lái xe. Mẹ Hi Chi thấy không khí trong xe có vẻ khác bình thường lại sinh nghi.

- Thế con tên gì? Là bạn của Hi Chi nhà ta à.?

Đường Bích Vân đột nhiên nhìn hướng phiá tay lái tươi cười hỏi chuyện. Hi Chi nghe mẹ hỏi tới Hạ Vi thì lòng liền bất an không biết Hạ Vi có háo thắng mà nói thật hay không nữa.

Hạ Vi nghe bà hỏi chuyện mình nên cũng lễ phép nhìn vào kính chiếu hậu trong xe trả lời. nhưng  với câu hỏi thứ hai thì lại khiến lòng nó không vui.

- Dạ..Con tên Trương Hạ Vi..Con là...là bạn của Hi Chi ạ.

Nó chần chừ một lúc mà cắn răng trả lời mối quan hệ của họ chỉ là bạn thôi. Câu trả lời khiến người hỏi nghe cũng bình thường nhưng sau với người trả lời lại đau đến thấu xương. Hi Chi nghe nó trả lời trong giọng nói có chút đau thương. Cô cũng buồn lây cô ngồi dựa ra sau nhìn ra ngoài che đi vẻ mặt buồn bã của mình. Mẹ Hi Chi không chú tâm vào câu trả lời mà lại tập trung ánh mắt nhiều hơn vào sắc mặt hai đứa trẻ. Lúc này bà chắc chắn tụi nhỏ có gì đó không bình thường rồi.

Một lúc sau họ cũng về tới nhà trọ Hi Chi.

- Cám ơn con nhiều nha.Con có bận gì không? lên nhà Hi Chi uống miếng nước rồi hẳn về.

- dạ thôi ạ....con còn có việc ạ...để khi khác ạ. Chào dì con về.

Hạ Vi chào tạm biệt mẹ cô rồi đưa mắt nhìn Hi Chi một cái rồi mới chịu vào xe lái đi. Mẹ Hi Chi và cô cũng lên nhà.

Hạ Vi lái xe về nhà với vẻ mặt buồn ngồi mệt mỏi ở sofa suy nghĩ. 

- ( Tiểu khúc...sao em làm vậy?....lẽ nào tôi chỉ có thể yêu em trong bóng tối thôi sao? )

Hạ Vi đau buồn ngồi suy nghĩ mà thương tâm.

***

Hai người ở nhà bắt đầu có biến cố mà ở nơi xa có hai kẻ ở nước ngoài vui vẻ đi du lịch.

- Dậy...dậy nào...

Vĩ đình đứng kế bên ghế sofa kéo Tiểu Bạch dậy để đi chơi. Trong lúc đó thì Tiểu Bạch vẫn cứ say ngủ chẳng màn.

- 5 phút nữa.

Tiểu Bạch bị quấy rối liền nắm tay Vĩ Đình trong vô thức kéo xuống. Vĩ Đình bị kéo mất trớn liền ngã nhào lên người Tiểu Bạch. Ánh mắt Vĩ Đình mở to khi mặt đang nằm trên ngực Tiểu Bạch. Tim cô nhanh hơn mặt đỏ hơn. đầu óc trống rỗng chỉ biết nằm im trên người nó.

Một lúc sau cô mới bừng tỉnh vội đứng ngại ngùng chỉnh trang lại quần áo. Rồi đi tới giường lấy cái gối của mình.

- Đồ xàm xỡ...đồ biếи ŧɦái

Cô cằm gối ném vào mặt say ngủ của Tiểu Bạch giọng trách móc nhưng giọng nói không như mọi khi là ghét mà là có chút gì đó e thẹn của nữ nhân. Tiểu Bạch cuối cùng cũng dậy. Nó nhanh chân đi vào tắm thay đồ rồi đi ra.

Cả hai vui vẻ rời khỏi khách sạn. Đi chơi Seoul một vòng rồi đi ngang giang hàng bán thức ăn vặt cả hai cười tích mắt ghé vào.

Tiểu Bạch  mua một hộp bánh gạo cho Vĩ Đình rồi cả hai cùng đứng ăn.

- Nè...

Tiểu Bạch đột nhiên gấp một cọng bánh gạo đưa tới trước miệng Vĩ Đình. Vĩ Đình mở to mắt bất ngờ vì hành động này của nó.. Cô nhìn miếng bánh gạo rồi nhìn Tiểu Bạch cuối cùng cũng chịu mở miệng ra định cắn. Nhưng ngay lúc này Tiểu Bạch liền rút tay lại bỏ miếng bánh đó vào miệng mình.

- Cô nghĩ tôi đút cô ăn thiệt sao? Mơ đi...

Tiểu Bạch nhay miếng bánh trong miệng bĩu môi chọc ghẹo Vĩ Đình. Vĩ Đình bị một vố quá đau cô tức quá phùng hai má ấm ức rồi cầm đũa gấp lia gấp lịa những cái bánh còn lại trong hộp cho vào miệng mình mà không  màng là nước sốt dính đầy miệng mình.Tiểu Bạch nhìn miệng Vĩ Đình dính đầy nước sốt của bánh gạo liền lấy khăn giấy chấm chấm lau đi.

- Bộ cô là con nít sao?

Tiểu Bạch chú tâm nhìn môi Vĩ Đình mà lau đi một cách ôn nhu. Mặt gần mặt làm Vĩ Đình một lần nữa dính thính rồi.

Sau đó cả hai cùng nhau đến tháp N  Seoul còn gọi là tháp Namsan. Cả hai đi xe lên núi chơi rồi lân la vài vòng. Đột nhiên Tiểu Bạch dừng chân ở sân thượng ngay lối vào của tháp.BHTT Tự Vit Nhỏ Cùng Bàn Em Yêu Chị - chương 35

- Này..tôi nghe nói ở đây những cặp tình nhân ghi tên họ lên ổ khóa rồi móc lên thì họ sẽ yêu nhau mãi mãi đó.

Tiểu Bạch nhìn những chiếc móc khóa treo lủng lẳng trên khung sắt mà ôn nhu nói chuyện với Vĩ Đình. Vĩ Đình thấy nhiều móc khóa cũng tò mò đi tới xem măn mò từng cái ổ khóa. 

- Cô cần một ổ không? Cô ghi tên cô và người yêu cô lên đây. Rồi móc lên, biết đâu chừng chuyện thần bí này có thật.

- Tôi không tin đâu...tôi tin hai người yêu nhau nắm chặc tay nhau thì bên nhau trọn đời thôi.

Vĩ Đình lắc đầu cười với Tiểu Bạch rồi đi nơi khác. Tiểu Bạch nhìn cô chẳng nói gì chỉ cười thôi.

Một lúc sau hai người cũng xuống núi đi vòng vòng các nơi nổi tiếng. Đi xong trời cũng tối Tiểu Bạch và Vĩ Đình mới chịu ghé vào Hongdae chơi. Cả hai mê mẫn với rất nhiều thứ về đêm tại đây.Ăn uống vui chơi cho đã rồi Cả hai mới ra về khác sạn.

Thời tiết về đêm thật lạnh Vĩ Đình đi cạnh Tiểu Bạch dù mặt áo ấm rồi nhưng hai bàn tay lại không hề bao lại cô cứ đan hai tay xoa xoa ma sát tạo hơi ấm. Tiểu Bạch đi cạnh thấy vậy vội đứng lại giữa đường cằm hai bàn tay Vĩ Đình mà xoa xoa rồi đưa lên hà hơi. Tiểu Bạch cứ im lặng làm mà không quan tâm Vĩ Đình đang nhìn mình chăm chú thế nào. 

- ( Tên đáng ghét này đôi lúc sau lại dịu dàng thế nhỉ...Những lúc như thế này nhìn cô ta đẹp thật.)

- Sắp về tới khách sạn rồi. 

Tiểu Bạch lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Vĩ đình rồi đi tiếp. Tiểu Bạch lấy bao tay phải của mình bao vào tay phải của Vĩ Đình. Tay phải nắm lấy tay trái của Vĩ đình bỏ vào túi áo. Hai bàn tay nắm tay nhau bỏ vào túi giữ ấm như thế trên đường. Vĩ Đình ngại ngùng không biết làm gì chỉ im lặng để Tiểu Bạch nắm tay mình dắt đi về khách sạn thôi. 

Một lúc sau cả hai cũng về tới khách sạn. Vĩ Đình nhanh chân chui vào nhà tắm tắm nước nóng cho ấm người lại. Tiểu Bạch thì đành ngồi bên ngoài đợi cô tắm.nhưng rồi cuối cùng Tiểu bạch cũng được tắm. Cả hai tắm ấm xong người thì chui lên giường trùm chăn người thì ngồi co ro trên ghế.

- Này..lại đây...trong chăn ấm hơn.

Vĩ Đình nhìn Tiểu Bạch ngồi co ro cũng tội nghiệp nên liền lên tiếng nhìn Tiểu Bạch nói chuyện. Tiểu Bạch thấy vậy liền nhảy lên giường chui vào chăn cùng Vĩ Đình vì giờ nó quá lạnh rồi.

Trời thì lạnh cả hai ngồi xát vào nhau đắp cùng tắm chăn tìm hơi ấm của nhau. Vĩ Đình như bị điểm nguyệt, ngồi một chỗ cứ cúi gầm mặt bất động. Một lúc Vĩ đình ngủ quên đi trên vai Tiểu Bạch. Tiểu Bạch thấy cô ngủ rồi liền nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi đắp chăn cho cô. Trong lúc vô thức nó đắm chìm vào vẻ mặt đáng yêu lúc ngủ của Vĩ Đình.

- Tiểu quỷ....ngoan như bây giờ chẳng phải nhìn đáng yêu hơn sao?

Tiểu Bạch đưa tay vuốt những sợi tóc vương trên mặt Vĩ Đình rồi trong một lúc không kiểm soát nó nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái rồi mới chịu đi lại ghế ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK