- Cái quái gì đây??? Từ khi nào trong điện thoại mình lại có số cô ta.Sao còn lưu với cái tên gớm như thế này chứ?A.....Đồ biếи ŧɦái...
Cô hốt hoảng nhìn màn hình điện thoại cứ nhấp nhái, tiếng nhạc chuông thì cứ mãi reo lên mà la toán.một lúc sau cuộc gọi thứ hai lại tiếp điện cô.Nên cô mới trấn tĩnh lại mà nghe máy.
- Alo
- Còn giận sao
Sao khi ngồi trong xe suy nghĩ hồi lâu, phải nói là rất lâu nó mới cằm điện thoại lên gọi cho cô.Ngay khi nghe tiếng đầu dây bên kia nó liền có chút vui vì nó không thể tưởng tượng được cô mà phát hiện ra nó đã giở trò với điện thoại cô sẽ bực tức như thế nào chắc sẽ dậm chân đấm ngực giữ lắm.
- Chị muốn đổi thì đổi, Mắc cớ gì tôi phải giận. Tôi có quyền gì mà dám hiận hờn đại tiểu thư chứ
- Sao em mới hết giận đây?
Nghe nó nói vậy cô liền nghĩ ra trò trả thù nó.Nhưng không biết phải làm gì nhưng khi vô tình nhìn thấy đồng hồ điểm 8 giờ rồi nên cô liền nảy ra 1 kế làm khó nó.
- "ư...m.nếu bây giờ chị mà mua sushi, trà sữa,đồ chiên đến cho tôi thì tôi sẽ suy nghĩ lại xem có nên tha thứ cho chị không?."....TÔi không tin giờ 8 giờ tối mà cô chạy đi mua cho tôi đó.
- ...
- Biết khó mà lui rồi sao?
Nó vội cúp máy.Cô nghe tiếng tút tút liền bĩu môi khi dễ nó.Cứ tưỡng nó thấy khó mà chịu lui nhưng không ngờ Hạ Vi một con người không sợ trời không sợ dất thì làm sao lại sợ cái kế nhỏ bé của cô.Ngay khi cúp máy nó liền lái xe đi mua cho cô thật.
ting tog..ting tong
- đừng nói chị ta đến thật nha....ôi trời ơi.Đến thật sao?
Cô đang ngồi đọc sách thì dột nhiên nghe tiếng chuông nhà kêu. Mặt liền tái lại vì nghĩ nó dến vì ngoài nó và Tiểu Bạch ra thì chưa ai biết chỗ trọ của cô cả.Tiểu Bạch giờ này không thể nào đến được.Nên cô vội sỏ dép vào chạy đến cửa nhìn qua chiếc lổ trên cửa mà há hốc mồm khi con người đang đứng trước cửa nhà cô lúc 8 giờ tối bây giờ là 1 cô gái với làn da trắng gương mặt thanh tú.Cũng là người mà cô mới vừa nói chuyện điện thoại khi nãy.Nên cô vội mở cửa ra.
- Tôi vào được chứ?
- Mời vào...
- Những thứ em nói, tôi đều mua đủ hết rồi.
Nó vừa vào nhà tháo giày ra đi nhanh tới sofa bỏ những chiếc túi to nhỏ lên bàn ngồi xuống mở ra cho Hi chi.
- Tôi chỉ nói vậy thôi.chị không cần nghiêm túc vậy chứ.
Hi Chi vẫn còn ngơ người ngoài cửa 1 lúc rồi mới đóng lại đi theo sau nó đến sofa ngồi.Nhìn những món trên bàn nó đang mở ra cô cũng ái ngại vì cô chỉ định trả thù nó thôi ai ngờ nó ngốc đến mức chạy đi mua cho cô thật.
- Không sao? Miễn em hết giận là được rồi.
- đúng rồi.Sao chị lại có số điện thoại tôi? còn dám lưu cái tên biếи ŧɦái như vậy vào điện thoại tôi nữa
Hi Chi ngồi xuống liền hỏi tội nó.
- thì..Hôm bữa ghé nhà cô...tôi chỉ làm một chút động tác thôi...Cái tên đó hay mà.Không phải ai cũng nói vậy sao?
Tay thì đang mở tới hộp đồ chiên thì tay nó chợt ngưng hành động lại khi nghe cô hỏi tới chuyện tốt nó làm.Nên liếc liếc mắt rồi giả bộ không gì mở tiếp trả lời cô.
- asi...Tự phụ...hên là tôi phát hiện sớm đó.
- Đã đổi???
Nó liền nheo mày nhìn cô
- ừ..."Không não" cái tên đó mới hợp với chị đó.
- ....
- ủa mà bộ đồ này.???
Đang trò chuyện thì cô ngó ngó nó mà ánh mắt khó hiểu khi thấy bộ đồ nó đang mặt giống y chan bộ đồ sáng nay nó đi học nên tò mò hỏi.
- Ờ...cả ngày nay tôi chưa về nhà
- đi đâu.
- Phía dưới nhà em
- cả ngày sau.😨
- uk...thôi ăn đi.
- Nói mua cho tôi chứ có cho chị đâu?
Hi Chi liền kéo hết tất cả thức ăn về phía mình chu mỏ nói với Hạ Vi.
- Ờ..thì em ăn đi.tôi đâu có ăn đâu.
Bị cô kéo hết thức ăn về phía mình.Nó quê nhưng cũng lạnh lùng rồi giả bộ lấy diện thoại ra xem gì đó.
-( hi.Đúng là đồ ngốc)...A..
Cô nhìn biểu hiện đáng yêu của nó đột nhiên cười rồi gấp một cục viên chiên đưa trước miệng nó mà kêu A.Nó thấy vậy liền bất ngờ nhìn cô mặt đỏ lên nhìn cô.
- em làm gì vậy?
- A...Mau mở miệng ra nào.
- A...
- Trà sữa chị mua có một ly à...uống chung đi.
- Không cần.tôi không khát.
Tâm tình nó liền dao động. Nó nhìn ly trà sữa rồi vội cúi xuống lấy 1 cục viên chiên bỏ vào miệng nhai nhai.
- Sao vậy??chị sợ tôi lây bệnh cho chị à.
- uk...tôi sợ lây bệnh ngang ngược của em
- huk..không cho chị uống luôn
- ...
- Mà này...tôi thật sự không hiểu sao chị lại tốt với tôi thế.
- thì tôi chỉ muốn giúp bạn cùng bàn thôi.
- vậy thôi?
- uk.
***
Sau hôm đó hai con người oan gia đó cũng dần gần gũi hơn.Khi trong 1 loại cảm giác gì đó ngày càng lớn lên khiến cho họ tin tưởng và cả quan tâm đối phương nhiều hơn.Mọi thứ tưởng chừng tiếp diễn tốt hơn nhưng bản tính chọc ghẹo của Hi Chi vẫn không tài nào bỏ được.
trong tiết học cô đang hí hửng tô mặt cục gom của nó xanh lè lên 1 mặt ghi chữ " Không não".Nó thì đang chút tô màu dòng chữ cần nhớ trong giáo trình nên không để ý cô đang làm gì. cô để nó gần tay Hạ Vi.Bất giác Hạ Vi cầm lên như bình thường để bôi thì bất giác bôi không hết mà trên sách ra toàn màu xanh dương của mực bút. Nó quay sang thì thấy Hi Chi ngồi kế bên đang cười hí hửng.
- ( Đồ ngốc này...tối ngày không học làm ba cái trò con nít này)
Nó nhìn cô đang cười vì hại được mình mà tâm tình nó không tài nào nổi giận được. Vì giờ nụ cười của cô đầy vẻ đáng yêu làm sao nó có thể giận nổi đây.
- ...
Nó cầm chặc cục gom trong tay trái rồi với lấy tay phải của cô đột nhiên nắm chặc để cục gom ở giữa lòng bàn tay của cả hai. Hành động của Hạ Vi làm cho Hi Chi không ngờ tới mắt to tròn nhìn nó, trong khi nó vẫn thản nhiên tay phải ghi bàn tay trái nắm tay cô. Hành động này cũng thu vào mắt của Tiểu Bạch và cả Ôn Nhị.Ôn Nhị ngồi phía dưới mà tâm tình đột nhiên cũng chẳng vui lên nổi.
Hết tiết nó mới chịu buông tay cô ra.Trở về nhà cô nằm ì ra nhớ tới cảnh nó nắm tay cô trong tiết học.RỒi đưa lòng bàn tay phải lên nhìn liền bậc cười khi bây giờ trên bàn tay cô vẫn còn in chữ "Không não".
- Con người này...thật khó hiểu nha...Tại sao mình ở bên cạnh chị ta lại cảm giác rất an toàn, mình không sợ gì cả. Mình luôn cảm thấy dù trời có sập xuống chị ta cũng sẽ bảo vệ mình.A...mình sao vậy nè...sao tự nhiên lại có cảm giác kì quái với chị ta chứ?
Hi Chi suy ngĩ rồi e thẹn một mình nằm trên giường dụi mặt vào gối chân không ngừng dập đập xuống giường.