Trường Mao đột nhiên đánh lén, ném thẳng gậy bóng chày trong tay về phía Tả Long, kết quả Tả Long giơ chân ra sau một cái mà tất cả những người còn lại đều không dám nhúc nhích.
Bởi vì gậy bóng chày rắn chắc như thế lại trực tiếp bị một cước đá gãy, đến bản thân Trường Mao cũng phải trợn tròn mắt, nghi ngờ không biết có phải đã cầm đúng một chiếc gậy giả hay không.
Hai phút sau, cửa sau của quán bar CV lại lần nữa mở ra, Tả Long chỉnh đốn lại quần áo rồi đi vào.
Vừa tới quầy bar, bà chủ thật sự của quán bar CV, Vệ Lam cũng vừa hay mở cửa đi vào.
Vệ Lam hôm nay mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, đường xẻ để lộ ra tới tận đùi.
Sự quyến rũ của thục nữ chính là đây.
Vệ Lam cũng nhìn thấy ánh mắt căn bản không hề che giấu vẻ trắng trợn đó của Tả Long, mỉm cười rồi ném ánh mắt xinh đẹp tới sau đó đi thẳng lên tầng hai.
Đúng là báu vật!
Cảm thán một tiếng, Tả Long vừa quay người đã giật nảy mình.
Chỉ thấy Hoàng Mạn bên cạnh đang như anh Trư, há hốc miệng ra, nước miếng run run sắp rớt xuống đất.
"Hừ! Thằng nhóc này, mau đi làm việc đi".
Hoàng Mạn mặt mày đỏ ửng, vội vàng ngại ngùng chạy ra ngoài.
Ranh con, ánh mắt xinh đẹp đó là dành cho tôi đấy.
Tả Long lắc đầu.
Đùng!
Cửa chính của quán bar CV đột nhiên bật mở ra, mười mấy người tay cầm hung khí xông vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung nhiên thấp bé, đeo một sợi dây chuyền vàng to tổ bố.
"Đập cho tao, mẹ kiếp, tên khốn Thôn Hỏa này, làm gãy tay của em trai tao lại còn dám đòi 2 triệu tiền chuộc!"
Người này chính là Trần Bì ở bến xe lửa, cũng là một nhân vật hung hãn, không thì cũng sẽ không chiếm lĩnh cả một khu như bến xe lửa.
Hắn nghe nói Thôn Hỏa vẫn luôn theo đuổi bà chủ của quán bar CV này, cho nên hôm nay mới tới đây quấy phá.
"Dừng lại!"
Đàn em đang định ra tay thì Tả Long đứng ra.
Bà nội nhà nó, hôm nay nếu như thật sự đập nát cái quán bar CV này thì khác nào đập nát bát cơm của Tả Long, đây là chuyện lớn rồi.
Đa số khách khứa đều rất sợ hãi, muốn chạy ra ngoài nhưng cửa ra đã bị đàn em của Trần Bì chặn lại.
Trần Bì chỉ rất đơn giản liếc nhìn Tả Long một cái sau đó vẫy vẫy tay.
Một tên đàn em tay cầm dao xông tới.
Tả Long giơ chân lên đá một cước, tên đàn em đó trực tiếp ngã bay ra ngoài, đồng thời còn đụng ngã vào mấy người nữa mới dừng lại được.
Cảnh tượng này cũng khiến Vệ Lam và chị Béo trên lầu hai nghe thấy động tĩnh liền đi ra ngoài.
Chị Béo chuẩn bị gọi điện thoại cho Thôn Hỏa thì dừng lại.
Chị ta thật sự không ngờ được một nhân viên phục vụ nhìn trông có vẻ yếu ớt như Tả Long lại có thân thủ như vậy.
Có điều nhìn thấy mười mấy tên tay chân của Trần Bì, chị ta vẫn bỏ điện thoại ra để chuẩn bị gọi.
Vệ Lam đột nhiên giơ tay ra cản lại rồi cười nói: "Không cần gọi Thôn Hỏa nữa, một mình cậu ta có thể xử lý được".
Một người có thể dùng dĩa nhựa làm phi tiêu đối phó với mười mấy tên côn đồ tép riu này có lẽ không thành vấn đề.
Sắc mặt Trần Bì rất khó coi, có thể đây chính là cái gọi là chưa ra đến chợ đã hết tiền.
"Lên cho tao!"
Mười mấy tên cùng đồng thanh hô hào rồi xông lên.
Tả Long cũng không khách khí, tay chân đồng đều, lực đạo khống chế vừa đủ, tất cả những người nằm dưới đất đều không thể đứng dậy trong thời gian ngắn.
Trần Bì trợn tròn mắt, chỉ tốn chút sức có một lát như vậy mà mấy đàn em tinh anh của hắn ta đã toàn bộ bị hạ gục.
Nhìn ánh mắt của Tả Long, hắn ta có chút lúng túng.
"Người anh em, không ngờ cậu lại đánh đấm giỏi như vậy, được, hôm nay Trần Bì này sẽ nể mặt cậu".
Sau đó nhìn về phía đám đàn em còn đang kêu rên chửi: "Một đám phế vật, còn không mau đi!"
Tả Long bước vài bước lên phía trước mặt Trần Bì, sau đó đánh ra một đấm.
Xương mũi của người phía sau gãy vang lên thành tiếng, sau đó Tả Long lạnh lùng lên tiếng: "Tôi biết anh chắc chắn không phục, sau này nhất định sẽ còn dẫn người tới đây, nhớ kỹ, nếu như còn để tôi thấy anh tới đây gây sự thì anh sẽ chết chắc đó!"
Giọng giải thích kèm theo sát khí khiến Trần Bì thật sự khiếp sợ.
"Không... sẽ không tới nữa".
Tả Long không quan tâm là thật hay giả, nếu như Trần Bì thật sự dám tới nữa thì lời nói của anh cũng không phải chỉ để nói cho vui.
Cho dù có cái đuôi Mai Quế đó, nếu như Tả Long muốn làm chuyện gì thì sao có thể để cô ta bám theo được.
Sau khi Trần Bì ra khỏi cửa, một vị khách vỗ tay dẫn đến một tràng vỗ tay như thủy triều vang lên.
Tả Long rất lịch sự nói: "Mọi người xin hãy yên tâm, quán bar CV nhất định sẽ mang đế một môi trường thoải mái, tao nhã và an toàn cho khách hàng, để bồi thường tổn thất tinh thần cho các vị, tôi sẽ tặng miễn phí mỗi bàn một ly lưu luyến thanh xuân".
Bốp bốp bốp~
Lại một tràng tiếng pháo tay nữa, mấy cô gái còn độc thân ánh mắt khác thường.
"Đẹp trai quá!"
"Đúng vậy, nếu mình cũng có một người bạn trai biết đánh đấm như thế thì tốt biết bao".
"Này này! Cô nhìn cơ bắp của anh ấy kìa, góc cạnh vừa phải, body của đàn ông thế này quả là hoàn hảo".
"Đồ háo sắc! Không phải cô đang tưởng tượng đó chứ..."
"Đáng ghét!"
Tả Long quay người đi về phía quán Bar cảm thấy hơi hoang mang.
Bà nội của tôi ơi, sao lại lỡ lời vậy chứ.
Một ly lưu luyến thanh xuân có giá 30 đồng, mỗi bàn tặng một ly, trời ơi! Căn bản không đủ tiền mà.
Đúng lúc này, một mùi hương tao nhã bay tới: "Tả Long, tôi đã tính tiền thay cậu rồi, mỗi bàn tặng một ly lưu luyến thanh xuân, giảm giá cho cậu, trả 500 đồng là được".
Tả Long ngẩng đầu lên, gương mặt đau khổ nhìn Vệ Lam.
"Tôi nói này bà chủ, tốt xấu gì tôi cũng vừa giúp quán tránh được một tổn thất kinh tế khá lớn, chúng ta có thể giảm giá thêm chút nữa, 100 đồng được không?"
Vệ Lam bị bộ dạng của Tả Long làm cho cười đến run cả người.
"Được rồi, lừa cậu thôi, đương nhiên là sẽ tính tiền cho tôi rồi, nếu không để bọn chúng đập phá thì cũng tốn không ít tiền".
Tả Long không chút keo kiệt mà hồ hởi nịnh hót: "Bà chủ anh minh!"