• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đơn hàng này dù thế nào cũng phải bắt lấy, nếu không ông ta sợ mình sẽ đập đầu vào tường mất.

“Kẻ hèn này là chủ tịch công ty Thiên Mã, Mã Nguyên”.

Lãnh Diệc Hàn nghe thấy vậy, chân mày anh ta nhíu sâu hơn, anh ta nhìn Mục Thiên Thành.

“Người anh em, không phải cậu nói công ty Thiên Mã là của nhà cậu sao? Xem ra là tôi hiểu lầm rồi”.

Nói xong, anh ta lấy hợp đồng đưa cho thư ký đằng sau.

Mã Nguyên nóng nảy, ông ta kéo cánh tay Mục Thiên Thành và nói với Lãnh Diệc Hàn.

“Cậu Lãnh, hiểu lầm rồi, bây giờ Thiên Thành là con rể tôi, công ty Thiên Mã này chính là của cậu ấy, ngày mai tôi soạn thảo quyết định bổ nhiệm để Thiên Thành làm tổng giám đốc công ty Thiên Mã, đồng thời sẽ chia cổ phần để Thiên Hành trở thành một trong những cổ đông của công ty Thiên Mã”.

Lãnh Diệc Hàn cười một tiếng.

“Ồ, thì ra là như vậy, vậy Thiên Thành cậu ngày mai đến tập đoàn Lãnh Thị tìm tôi, đến lúc đó chúng ta ký hợp đồng, tôi có chút việc gấp, không quấy rầy nữa”.

Mãi đến khi Lãnh Diệc Hàn rời đi, đám người vẫn không nói ra được một câu.

Trái tim Mã Nguyên đập thình thịch không ngừng, thầm oán hận liếc nhìn Mục Thiên Hành.

Cậu có mối quan hệ này tại sao không nói sớm?

Đúng lúc đó, anh Vương mặt đầy ảo não đột nhiên đứng dậy.

Ánh mắt nhìn về phía cửa chính còn khoa trương hơn so với lúc nhìn Lãnh Diệc Hàn!

Vẻ mặt ông ta như vậy làm mọi người nhức đầu một trận, chẳng lẽ lại có nhân vật lớn đến?

Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Võ Thiên thân cao hai mét cũng dẫn theo mấy người bước nhanh về bên đó.

Lần này anh Vương không đi ra ngoài nghênh đón, ngược lại trợn tròn mắt.

Cậu cả nhà họ Võ sao lại xuất hiện ở đây.

Ánh mắt của những người khác đều là nghi ngờ, thật lòng không quen biết người này.

Sở dĩ anh Vương biết cũng là vì một lần cơ duyên trùng hợp.

Một năm trước, một người bạn của ông ta ở Hải Môn muốn mở một sòng bạc, kéo ông ta hợp tác cùng.

Lúc ấy bọn họ cùng đi thăm hỏi bố của Võ Thiên.

Theo như người bạn kia của ông ta nói, muốn mở sòng bạc ở Hải Môn, nếu như nhà họ Võ không gật đầu, vậy thì sòng bạc kia đừng nghĩ có thể tiếp tục kinh doanh.

Ở nhà họ Võ cũng gặp được Võ Thiên, chiều cao khủng khiếp này quả thực để lại ấn tượng sâu sắc với ông ta.

Lúc ấy ông ta đã hỏi bạn mình một câu.

“Nhà họ Võ lợi hại như vậy à? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe nói qua”.

Lời nói của bạn ông ta khiến anh Vương kinh hãi trong thời gian rất dài.

“Ai ai cũng biết Kim Cảng trong ba đảo có gia tộc Lý Thị, nhưng không biết thật ra còn có một gia tộc hoàn toàn có thể sánh vai với gia tộc này, đó chính là gia tộc Võ Thị của Hải Môn”.

Hành động của Võ Thiên gần như giống với Lãnh Diệc Hàn, cũng là một cái ôm.

“Người anh em tốt, cậu cuối cùng cũng kết hôn rồi”.

Cuối cùng Mục Thiên Thành phát giác ra được chuyện không bình thường, giống như có một vị cao nhân đang âm thầm giúp đỡ anh ta.

Mục Lâm xoay người nhìn Tả Long, nước mắt nhòe đi.

“Thầy Tả, cảm ơn thầy”.

Tả Long cười nói.

“Chuyện nhỏ, nguyện vọng của em không phải là khiến anh trai mình có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc? Em cứ coi thầy Tả là ngôi sao băng đi”.

Mã Nguyên bên đó vắt nát óc cũng không nghĩ ra Võ Thiên này có lai lịch gì.

Vào lúc còn đang nghi ngờ, anh Vương đi qua nói nhỏ vào tai ông ta mấy câu.

Trong nháy mắt biểu cảm của Mã Nguyên biến thành không thể tưởng tượng nổi.

Võ Nguyên chỉ vào mấy người phía sau, hắn nói với Mục Thiên Thành.

“Anh em tốt, nghe nói công ty Thiên Mã làm rất xuất sắc ở mảng vận tải đường bộ, vừa hay tập đoàn Thịnh Đường chuẩn bị mở một công ty Logistics vận tải đường biển, tôi tin rằng có công ty Thiên Mã gia nhập liên minh, chắc chắn sẽ tạo ra thành tích rất nhanh chóng”.

Tập đoàn Thịnh Đường!

Bốn chữ này vừa nói ra, người đang ngồi cũng không bình tĩnh được.

Tập đoàn Thịnh Đường chính là một công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, thực lực cực kỳ hùng hậu.

Không có ai cảm thấy Võ Thiên đang nói dối hoặc giả mạo.

Chuyện này không ai dám đi đùa dai như vậy, nếu không tưởng rằng người làm kinh doanh dễ trêu thế sao?

Mã Nguyên phát hiện mình không có cách nào hít thở nổi.

Hạnh phúc tới quá mức đột ngột, ông ta dường như nhìn thấy công ty Thiên Mã bắt đầu từ thời khắc này bước lên đỉnh cao chân chính.

“Bọn họ là đội ngũ của công ty Thịnh Đường tôi, về sau sẽ ở lại bàn bạc công việc cụ thể với công ty Thiên Mã, tôi đi trước”.

Cùng với việc Võ Thiên rời đi, toàn bộ phòng tiệc cũng yên lặng như tờ.

Từng ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn về phía Mã Nguyên.

Lúc này, giám đốc Lâm trang điểm đậm đột nhiên đứng lên đi đến bên cạnh Mục Thiên Thành, trên mặt mang theo nụ cười nồng hậu.

“Aiz ya, Thiên Thành à, tôi đã sớm nhìn ra cậu là nhân tài tuấn tú chân chính, Hiểu Phi bên cậu nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc”.

Tập đoạn Thịnh Đường xa tận chân trời, nhiều nhất cũng là tăng chút thực lực cho công ty Thiên Mã.

Nhưng lại không giống với nhà họ Lãnh.

Ngộ nhỡ thật sự kết thù hận, nếu như nhà họ Lãnh muốn chèn ép một gia tộc thì dễ như chơi vậy.

Mục Thiên Thành nhìn thấy dáng vẻ của giám đốc Lâm, từ tận đáy lòng xuất hiện một loại cảm giác hãnh diện.

Nhờ sự dạy dỗ tốt của gia đình từ nhỏ đã không cho phép anh ta lợi dụng mối quan hệ rất mơ hồ này để thừa thắng truy kích.

“Cảm ơn giám đốc Lâm”.

Ngay sau đó, người làm ăn trực tiếp vây quanh Mục Thiên Thành và Mã Hiểu Phi thành từng đám, nói đủ các lời ca ngợi.

Anh Vương đứng bên cạnh Mã Nguyên, ánh mắt oán trách nhìn ông ta.

“Mã Nguyên, xem ra ông quên người anh này rồi, con rể ông có quan hệ như vậy mà ông lại giấu giếm, sao hả? Sợ tôi gây phiền phức cho ông hả?”

Mã Nguyên cười khổ.

“Anh Vương, tôi là cái loại vong ân phụ nghĩa đó sao? Thật sự tôi không biết thằng con rể này có sức mạnh như vậy”.

Xem ra không phải nhà họ Mã tuyển con rể này, chắc hẳn là bọn họ bám víu vào con rể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK