• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Mềm thật

Thế mà lại có tay bắn tỉa muốn giết tôi?

Mấy giây sau, Tả Long bò ra ngoài trước, Mai Quế thấy vậy vội vàng kéo lại.

“Anh chán sống à!”

Tả Long cười nói.

“Không sao, những sát thủ chuyên nghiệp, đặc biệt là tay bắn tỉa, bắn một phát không trúng chắc chắn sẽ rút chạy ngay lập tức”.

Quả nhiên, sau khi Tả Long bò ra, cũng không có động tĩnh gì.

Mai Quế đi sát theo sau, vừa đứng lên vừa lẩm bẩm.

“Kỳ lạ, chẳng lẽ là nhằm vào anh? Tôi không có kẻ thù gì mà”.

Tả Long bất lực.

Bà chị à, rõ ràng là nhằm vào cô đấy, được không.

Nếu là đến tìm Tả Long thì sẽ không phiền phức như vậy.

Khi súng bắn tỉa vừa nhắm chuẩn vào Tả Long thì anh có thể cảm nhận được.

Thấy Tả Long không nói gì, bỗng nhiên Mai Quế nghĩ đến bất kể thế nào thì Tả Long cũng đã cứu mạng cô ta, đang định cười cảm ơn, bỗng nhiên liếc thấy một vệt đỏ thẫm.

Chỉ thấy bên vai trái của Tả Long có máu tươi nhỏ xuống.

“Anh bị thương rồi!”

Thấy Mai Quế chỉ vào bả vai của mình, Tả Long xua tay.

“Chỉ trầy da thôi, không sao, chốc nữa máu sẽ ngừng chảy”.

Đột nhiên Mai Quế quát lớn một tiếng.

“Không được! Phải băng bó, dù sao anh cũng bị thương vì tôi, tôi phải chịu trách nhiệm”.

Phòng 6002 chung cư Washington.

Tả Long cởi áo dính vết máu, Mai Quế bày thuốc và dụng cụ y tế mua về từ cửa hàng thuốc ra.

Thư giãn gân cốt một chút, Tả Long đang định thưởng thức thân hình với đường cong gợi cảm của Mai Quế, đột nhiên cơ thể co mạnh về phía sau.

“Cô muốn làm gì hả?”

Tay phải Mai Quế cầm kim dừng lại trong không trung, nhìn Tả Long với ánh mắt kỳ lạ.

“Khâu chứ còn làm gì, đừng cử động lung tung”.

Tả Long đưa tay sờ lên trán của Mai Quế.

“Chị gái à, cô không sốt mà, đã nói là chỉ bị thương ngoài da, cô khâu cái gì hả, làn da nõn nà của tôi làm sao có thể để loại kim nát này hủy hoại”.

Mai Quế hằm hằm nhìn Tả Long một cái, làm tư thế định đặt kim xuống, ai ngờ lùi lại một chút rồi bỗng nhiên bổ nhào về phía Tả Long.

Tả Long khẽ nghiêng nhẹ người, đương nhiên Mai Quế nhào vào hư không.

Nhưng nhìn thấy sắc mặt mỹ nữ hình như không được tốt lắm, nên Tả Long lại đưa tay phải ra.

Trùng hợp là cánh tay của anh ngăn cản vào đúng chỗ không nên chạm vào, chỗ được gọi là cấm địa thứ hai của phụ nữ.

Mềm quá!

Trong lúc Tả Long âm thầm đánh giá, bỗng một tiếng thét kinh thiên động địa vang khắp chung cư.

“A! Tả Long, tôi phải giết anh!”

Mười phút sau.

Mai Quế một tay chống nạnh không ngừng thở gấp, căn chung cư to bằng cái mông ấy vậy mà dù thế nào cô ta cũng không bắt được Tả Long.

“Mai Quế, tôi thực sự không cố ý, tôi không đỡ cô thì cô sẽ đập mặt xuống đất đấy”.

Mai Quế tức giận vô cùng.

“Tả Long, có giỏi thì anh đừng chạy”.

Tả Long xòe hai tay.

“Tôi không phải kẻ ngốc, tại sao không chạy chứ?”

Mai Quế đã rất muốn khóc.

“Anh lợi dụng sàm sỡ tôi như vậy, để tôi đánh một trận thì chết à”.

Tả Long nghiêm túc suy nghĩ.

“Sẽ chết đấy!”

Mai Quế hoàn toàn bị chọc tức đến ngốc nghếch, đá đổ hòm thuốc, sau đó đạp cửa đi ra ngoài.

“Tả Long, tôi nguyền rủa anh mất máu đến chết, anh cứ đợi đấy!”

Bành!

Cùng với âm thanh đạp cửa, bóng dáng xinh đẹp cũng biến mất, Tả Long vẫn còn đang nhớ lại cảm giác vừa nãy.

Ừm, ít nhất cũng phải size D trở lên.

Dọn dẹp căn nhà sạch sẽ, Tả Long thay quần áo, đang định mở cửa, anh bỗng cau mày.

Thật kỳ lạ, Mai Quế là người của bộ an ninh đặc biệt, lại có người dám ám sát, chậc chậc!

Anh nhớ lúc đó còn làm lính đánh thuê, rất nhiều tổ chức nước ngoài đều ra tử lệnh, tuyệt đối không cho phép động đến người của bộ an ninh đặc biệt

Không ngờ trong nước lại có người to gan như vậy, thú vị đây.

Bệnh viện tư nhân Hoa Quang.

Tuy đã hơn chín giờ tối, nhưng Kỷ Minh hiếm khi vui vẻ tung tăng nhảy nhót qua lại trên hành lang.

Bởi vì cuối cùng hắn đã thuyết phục được mẹ hắn, ngày mai có thể xuất viện rồi.

Lúc đi qua một phòng bệnh VIP, Kỷ Minh âm thầm lắc đầu.

Trong đó có một người khuôn mặt bị đánh như đầu heo, đúng là quá thê thảm.

Đầu heo trong mắt Kỷ Minh chính là Phiền Văn.

Trong phòng, sau khi băng bó bước đầu, đầu Phiền Văn chỉ lộ ra mấy bộ phận quan trọng, toàn bộ phần còn lại đều bị băng bó kín mít.

Mẹ của Phiền Văn ở một bên sụt sùi khóc lóc.

Con cái nhà ai bị thành như vậy, ai làm mẹ cũng phải đau lòng.

Khi Kỷ Minh bên ngoài định cất bước đi về phòng bệnh của mình, một người trung niên trọc đầu hùng hùng hổ hổ đi về phía bên này.

Nhìn Kỷ Minh một cái, người trung niên này dừng bước chân.

Sau khi nhìn kỹ xác nhận lần nữa, ông ta vui mừng đi về phía Kỷ Minh.

“Cậu là cậu Kỷ ở thành phố Thanh Đằng phải không?”

Kỷ Minh nhìn hồi lâu cũng không nghĩ ra người trung niên này là ai.

“Ông là?”

“Cậu Kỷ, tôi là Phiền Vĩnh Lạc đây, ba năm trước tôi làm tài xế cho chủ tịch Kỷ ở thành phố Thanh Đằng một thời gian”.

Kỷ Minh nhớ lại hình như thực sự một người như vậy, nhưng hình như ông ta làm không lâu lắm thì đã đi mất.

“Ồ, hình như có một người như vậy”.

Phiền Vĩnh Lạc thấy Kỷ Minh không được vui lắm, lại thêm ông ta cũng đang có việc gấp, cho nên chào hỏi xong rồi quay người đi vào phòng bệnh đó.

Trong phòng bệnh, mẹ Phiền Văn nhìn thấy Phiền Vĩnh Lạc đi vào, liền đứng lên chỉ vào Phiền Văn khóc nói.

“Vĩnh Lạc, ông xem Tiểu Văn bị đánh thành thế này, ông nhất định phải báo thù đấy”.

Khuôn mặt của Phiền Vĩnh Lạc lại tái xanh, nhìn thấy đôi mắt đáng thương lộ ra bên ngoài vải băng bó của con trai của mình, đột nhiên giơ chân đạp đến!

“Ông điên rồi à!”

Mẹ Phiền Văn vội vàng ngăn Phiền Vĩnh Lạc, ông ta lớn tiếng mắng.

“Đồ không ra gì! Chọc vào ai không được, lại chọc đến ông chủ Khôi, vừa nãy ông chủ Khôi gọi điện cho bố, vô cùng không hài lòng với bố, vãi!”

Phiền Văn sợ hãi há miệng, nhưng lại không thốt ra được một câu.

Cuối cùng ngồi xuống, Phiền Vĩnh Lạc không lên tiếng nữa.

Con trai của mình suýt nữa làm hỏng chuyện lớn của mình.

Tả Long vốn không biết ông ta đưa hai kẻ thù của mình đến cùng một bệnh viện, lúc này đang ngân nga điệu nhạc sắp đi đến quán bar CV.

Nhìn đồng hồ trên điện thoại, đúng mười giờ tối.
Chương 42: Ấm ức

Nếu không phải Mai Quế cứ muốn trị thương cho anh, có lẽ anh cũng không làm lỡ nhiều thời gian như vậy.

Đẩy cửa đi vào, Tả Long giật mình.

Không hổ là thứ sáu, cả quán bar chật kín.

Lúc này đội nhạc đang biểu diễn bài không còn do dự của Beyong, cũng tính là làm nóng toàn hội trường.

Đầu tiên là anh lên văn phòng tầng hai, Chị Béo và Vệ Lam đang ngồi bên trong không biết nói chuyện gì, sau khi điểm danh xong, anh liền ra phía sau thay quần áo.

Vừa đi đến quầy rượu, Hoàng Mạn đưa cho Tả Long một cái khay, sau đó lấy năm chai bia nói.

“Anh Long, đây là bia của băng ghế số hai”.

Tả Long trêu chọc nói.

“Bạn học Hoàng Mạn, to gan thật, lại dám sai cả thầy”.

Hoàng Mạn rụt cổ, sau đó nhỏ giọng nói.

“Không phải đâu anh Long, phó hiệu trưởng Vưu ngồi một mình ở băng ghế số hai, đã uống mười chai bia rồi, em không khuyên được, cho nên bảo anh đi thử xem”.

Vưu Mẫn Giai? Mươi chai bia?

Cơ bản là đã đủ độ với một cô gái rồi.

Cầm năm chai bia, Tả Long đi về phía băng ghế số hai.

Ngước mắt nhìn, quả nhiên xuất hiện bóng dáng của Vưu Mẫn Giai.

Hôm nay Vưu Mẫn Giai cởi bỏ trang phục vest chuyên nghiệp, mặc một chiếc váy liền thân màu đen.

Khuôn mặt đỏ ửng sau khi uống bia vô cùng quyến rũ.

Nhìn thấy Tả Long, Vưu Mẫn Giai cười ngốc nghếch, sau đó kéo mạnh Tả Long vào ngồi bên cạnh.

“Thầy… thầy Tả, uống với tôi đi”.

Say thật rồi.

Đây là phản ứng đầu tiên của Tả Long.

Phản ứng thứ hai chính là mềm thật.

Lúc này Vưu Mẫn Giai gần như dính sát vào người Tả Long.

Sau khi thầm đọc mấy câu thần chú tĩnh tâm, Tả Long vội vàng nói.

“Chủ nhiệm Vưu, cô uống nhiều rồi, để tôi đưa cô về nhà”.

Vưu Mẫn Giai gần như bị câu nói này kích thích, bưng ly rượu uống cạn một hơi, sau đó tự chế giễu nói.

“Nhà ư? Vưu Mẫn Giai tôi không có nhà, không có bố…”

Vừa dứt lời, điện thoại của cô ta đổ chuông.

Vưu Mẫn Giai nhận điện, chỉ nghe mấy giây đã lớn tiếng hét lên.

“Không! Con không nghe, mẹ! Mẹ đừng nói với con nữa, để ông ấy chết ở Ma Cao đi”.

Tắt máy, Vưu Mẫn Giai không kiềm chế được nước mắt, bò lên bàn thút thít.

Tả Long lúng túng, khuyên nhủ người đang khóc không phải là sở trường của anh.

“Chủ nhiệm Vưu…”

Bốp!

Bỗng nhiên Vưu Mẫn Giai thay đổi tư thế, trực tiếp gục lên vai Tả Long, dường như nói với Tả Long, lại như tự lẩm bẩm.

“Tại sao? Tại sao ông ấy vẫn đi đánh bạc, chẳng lẽ hai năm trước thua năm triệu ở Ma Cao vẫn chưa đủ sao? Hu hu, tôi thực sự không gánh nổi, tôi chỉ là phụ nữ thôi”.

Tả Long nhẹ nhàng vỗ lưng Vưu Mẫn Giai, thở dài.

Người phụ nữ mạnh mẽ cũng có lúc yếu đuối.

“Tôi muốn gặp Tả Long, tôi muốn uống với rượu với cậu ta…”

Nói mãi nói mãi, Vưu Mẫn Giai lại thở ra âm thanh đều đặn.

Ngủ luôn rồi.

Đặt Vưu Mẫn Giai lên sofa, Tả Long nâng hai chân của cô ta lên ghế muốn để ta ngủ với tư thế thoải mái.

Có lẽ là vì Vưu Mẫn Giai uống nhiều nên cử động lung tung, váy dài co lên trên sofa, vừa nâng chân đã coi như nhìn thấy hết những thứ cần nhìn.

Tả Long ngạc nhiên xong lại bật cười.

“Chủ nhiệm Vưu, không ngờ cô còn có trái tim thiếu nữ”.

Bởi vì anh đã nhìn thấy chiếc quần bên trong hình hello kitty.

Dọn dẹp xong, Tả Long đi ra khỏi băng ghế.

Lúc này bên ngoài rất đông người, có thể có học sinh của trường cấp ba Thự Quang.

Nếu bế Vưu Mẫn Giai đi ra ngoài, có lẽ sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta, chỉ có thể để cô ta chịu thiệt nằm ngủ trên sofa.

Vừa mới kéo rèm lại, vừa quay người ra, Tả Long đã sợ giật thót mình.

Chỉ thấy Vệ Lam không biết xuất hiện phía sau anh từ lúc nào, đang nhìn anh với ánh mắt hài hước.

“Chị Lam, tôi không uống rượu”.

Vệ Lam chỉ vào băng ghế.

“Ồ? Tôi nhớ trong băng ghế này là một mỹ nữ, anh đi vào ngồi hết năm phút, có thể nói với tôi đã xảy ra chuyện gì không?”

Tả Long bất lực, cười rồi đi ra ngoài.

Lúc đi sát qua người Vệ Lam, tay phải của Tả Long nhanh chóng vỗ lên mông của Vệ Lam, đồng thời để lại một câu.

“Chị Lam, theo dõi việc riêng của người khác là thói quen không tốt, lần này coi như là phạt chị”.

Vệ Lam nhìn bóng dáng Tả Long với ánh mắt trách móc, ngay cả bản thân cô ta cũng không phát hiện khuôn mặt mình hiện lên sắc đỏ ửng.

Về đến quầy rượu không lâu, Tả Long nhìn thấy hình như Hoàng Mạn đang cãi nhau với một người, nên vội vàng đi đến.

“Nói cho tên nhóc cậu biết, tôi uống rượu ở quán bar này chưa từng phải trả tiền”.

Vừa đi đến thì nghe thấy lời nói hống hách của thanh niên đó.

Lúc này, Lý Minh, một nhân viên phục vụ có thâm niên lâu nhất nhanh hơn Tả Long một bước, đến trước mặt hai người.

Đầu tiên là kéo Hoàng Mạn ra, sau đó cười nói với thanh niên đó.

“Anh Trương, nhân viên mới đến chưa hiểu chuyện, anh đi thong thả”.

Anh Trương đó nhìn cũng chỉ gần hai mươi tuổi, nghe thấy vậy lại ngồi xuống.

“Tôi vẫn chưa đi, cậu, tiếp tục lên rượu cho tôi, tôi muốn mười thùng”.

Hoàng Mạn hơi ấm ức, nhưng vẫn bị Lý Minh kéo ra, vừa hay đụng phải Tả Long.

“Anh Long”.

Nói ra cũng buồn cười, trước đây Lý Minh cứ mở mồm là gọi Tiểu Long, bây giờ sau khi trải qua mấy lần cũng đổi thành anh Long.

“Có chuyện gì thế? Cô quen biết à?”

Lý Minh thở dài nói.

“Cụ thể tôi cũng không rõ, tóm lại bà chủ đã dặn dò, hóa đơn của người này đều tính cho cô ấy”.

Tả Long đang định tiến lên, đột nhiên Vệ Lam xuất hiện, đồng thời kéo cánh tay của Tả Long.

“Tiểu Long, nể mặt chị Lam, chuyện này cậu đừng quản”.

Vệ Lam nhìn thấy cảnh này từ xa, chỉ sợ người đó sẽ chọc đến Tả Long.

Trầm ngâm một lát, Tả Long gật đầu.

Nhưng hình như có người không muốn.

Anh Trương đó thấy Vệ Lam xuất hiện, ánh mắt sáng lên đi đến.

“Chị dâu, đã đến rồi thì uống với tôi hai ly đi”.

Chị dâu?

Tả Long hiểu ra, là em trai của người chồng quá cố người ta.

“Được, chuyện nhà của chị, tự giải quyết đi”.

Tả Long nói xong, định kéo Hoàng Mạn đi, nhưng Hoàng Mạn vẫn nhìn anh Trương với ánh mắt vô cùng ấm ức.
Chương 43: Thế lực ngầm

Cũng coi như đã chọc giận anh Trương rồi.

“Mày còn nhìn cái mẹ mày à! Vãi, chị dâu, đuổi việc tên nhân viên này cho tôi, cái thứ không biết điều”.

Sắc mặt Vệ Lam sầm xuống.

“Trương Cuồng, đây là quán bar của tôi, chú đừng quá đáng quá”.

Tôi khinh!

Trương Cuồng nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

“Quán bar của chị? Chẳng phải là anh trai tôi mở cho chị à, di chúc của anh ấy, đến bây giờ chị cũng không cho tôi xem, tôi còn nghi ngờ rất có khả năng anh trai tôi đã chuyển quán bar này cho tôi rồi đấy”.

“Chú…”

Vệ Lam tức phát điên.

Chồng quá cố của cô ta nho nhã lịch sự, không biết tại sao lại có một em trai lưu manh nanh nọc như vậy.

Chỉ tính riêng mỗi năm hắn uống rượu miễn phí ở chỗ cô ta cũng lên đến mấy trăm ngàn.

Quan trọng là mỗi lần hắn không đến một mình, mà còn dẫn theo một đám người đến ăn không uống không.

Sợ việc gì thì việc đó xảy ra.

Chỉ thấy gần mười người ngồi rải rác ở mấy bàn bên cạnh cùng đứng lên.

Trong đó có một người bấm khuyên tai, cánh tay phải xăm hình rồng đi đến vỗ vai Trương Cuồng cười nói.

“Đây là chị dâu của cậu à, rất đẹp đấy”.

Khuôn mặt Trương Cuồng nở nụ cười.

“Hải Ca khách sáo rồi”.

Sau đó hắn quay đầu nhìn sang Vệ Lam.

“Chị dâu, đây là đại ca mới của tôi, mau chào Hải Ca đi”.

Tả Long dứt khoát đứng khoanh hai tay.

Hình như là một vở kịch hay, em chồng không biết xấu hổ như này cũng thật ít thấy.

Hải Ca nhìn Vệ Lam từ trên xuống dưới, chép miệng nói.

“Bà chủ, rất đẹp đấy, Thôn Hỏa mất một cánh tay, đã là phế nhân, chi bằng sau này tôi bảo kê địa bàn này? Yên tâm đi, điều kiện của anh đây chắc chắn tốt hơn Thôn Hỏa”.

Sở dĩ Hải Ca này dám chê bai Thôn Hỏa, là vì Thanh Châu sắp có biến lớn.

Các lão đại bị Trần Đào, anh trai của Trần Bì bắt đi, lúc đó sẽ nghiêm khắc thống nhất tình hình.

Cho nên ông chủ Khôi đã không còn đáng sợ, Thôn Hỏa, đàn em thuộc hạ của ông ta càng không còn đáng sợ nữa.

Bốp!

Hải Ca đang dương dương tự đắc, đột nhiên bị tát một cái.

Tả Long tát xong liền nhìn sang Vệ Lam một cách vô tội.

“Chị Lam, xin lỗi, chị có thể nhịn được, tôi không nhịn được”.

Lại nhìn sang Hải Ca đang trong cơn lửa giận, khuôn mặt Tả Long nở nụ cười tà dị.

Mẹ kiếp, mày còn dám trêu chọc cả người phụ nữ đang chơi trò ám muội với ông đây? Muốn chết hả!

Bất kỳ ai bị ăn một phát tát trước con mắt của mọi người đều sẽ nổi giận như sấm.

Đương nhiên Hải Ca cũng vậy, thuộc hạ của hắn cũng đều cầm chai rượu lên.

Trương Cuồng kinh ngạc một hồi rồi nhìn Tả Long như nhìn một người chết.

Lại dám chọc vào Hải Ca, hắn rất nổi tiếng đấy.

Đúng lúc này, một đoạn nhạc chuông đột nhiên vang lên, Hải Ca vội vàng xua tay.

Nhạc chuông này không đơn giản, đây là nhạc chuông mà hắn cài đặt dành riêng cho đại ca của hắn, chỉ sợ đến lúc không nhận được điện thoại thì sẽ bị đánh.

“Đại ca”.

“Ừm, trong vòng nửa tiếng phải quay về trụ sở, lão đại muốn mở cuộc họp, đừng đến muộn”.

“Biết rồi đại ca”.

Tắt máy, Hải Ca hằm hằm nhìn Tả Long một cái.

“Nhóc con, nhỡ kỹ tao đấy, mày chết chắc rồi”.

Trương Cuồng ngạc nhiên.

“Hải Ca, bỏ qua như vậy à?”

Hải Ca đánh một quyền vào lồng ngực Trương Cuồng.

“Không được chất vấn tôi, đi theo tôi, dẫn cậu đi gặp lão đại”.

Chỉ có nửa tiếng, hắn không dám đến muộn.

Tình huống xảy ra đột ngột khiến Tả Long thấy kỳ lạ, vốn tưởng rằng phải động chân động tay chứ.

“Hoàng Mạn, có sao không?”

Nghe thấy lời hỏi của Tả Long, Hoàng Mạn vẫn rất ấm ức.

Tả Long không nhịn được vỗ lên sau ót của Hoàng Mạn.

“Một người đàn ông như cậu có thể rộng lượng chút không, chút ấm ức vậy mà đã không chịu nổi rồi? Sau này làm sao xông pha xã hội”.

Sau anh đó khoác vai Hoàng Mạn, ngón tay chỉ về phía hội trường.

“Nhìn đi, thực ra quán bar nhỏ này cũng có thể coi là hình ảnh thu nhỏ của xã hội, ở đây có thể gặp được đủ mọi loại người, tự trải nghiệm đi, nếu ngay cả cửa ải này mà cậu cũng không vượt qua được, sau này cũng sẽ không có thành tựu lớn gì”.

Nói xong, Tả Long kéo Vệ Lam đi lên văn phòng tầng hai.

Chị Béo đang cắn hạt dưa xem tivi, nhìn thấy Tả Long nháy mắt với chị ta, liền trừng mắt nói.

“Làm gì?”

Tả Long cạn lời.

“Chị Béo, mượn chỗ quý báu của chị nói chuyện với chị Lam mấy câu được không?”

Chị Béo hừ một tiếng.

“Hừ! Đúng là được chị Lâm chiều hư rồi, thôi, nể tình cậu duy trì trị an quán bar, chiều ý cậu một lần”.

“Cảm ơn chị Béo”.

Đóng cửa lại, Tả Long đi thẳng vào vấn đề chính.

“Chị Lam, có cần tôi cảnh cáo em trai chồng quá cố của chị không”.

Vệ Lam vội xua tay.

“Không cần đâu, có lẽ quan niệm của chú ấy có hơi…”

Tả Long trực tiếp đứng lên.

“Tôi biết rồi”.

Không biết tại sao, lúc đó anh đã phát hiện ra.

Ánh mắt Trương Cuồng nhìn Vệ Lam chắc chắn không bình thường, gần giống với ánh mắt của Hải Ca đó.

Nhìn bóng dáng Tả Long bỏ đi, trong lòng Vệ Lam đột nhiên trống rỗng.

Ở bên khác, Hải Ca gần như đạp ga hết cỡ.

Quán bar CV cách trụ sở còn một đoạn đường nữa, cho nên nếu không tranh thủ thời gian, hậu quả của việc đến muộn sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Cũng coi như là đến kịp lúc, Hải Ca dẫn theo Trương Cuồng ngoan ngoãn đứng phía sau gã đàn ông ngồi đầu tiên sau vị trí thủ lĩnh.

“Đại ca”.

“Ừm, lại thu nhận đàn em à?”

Hải Ca cười nói.

“Vừa mới thu nhận hôm qua, có con mắt, con người cũng lanh lợi, có vài việc có thể giao cho cậu ta làm”.

Trương Cuồng vui mừng, vội vàng cung kính nói.

“Chào đại ca”.

“Theo Tiểu Hải làm việc cho tốt, tôi không bạc đãi bất kỳ anh em nào, được rồi, lão đại đến rồi”.

Cửa phòng được mở ra, một quả cầu thịt mập mạp đi ra, vết bầm tím trên mặt vẫn hơi rõ ràng, đó chính là Bàn Sơn.

Cái mông núng nính ngồi lên chiếc ghế thái sư trên bục, Trương Cuồng thực sự lo sợ chiếc ghế liệu có bị đè hỏng không.

Tất cả mọi người đứng lên.

“Lão đại!”

“Ngồi đi”.

Bàn Sơn nhìn quanh mọi người một lượt, trầm giọng lên tiếng.

“Trần Đào đã biến mắt, tình hình Thanh Châu không thay đổi, vẫn là ông chủ Khôi đứng đầu, các cậu đều khiêm nhường cho tôi”.

Lời vừa nói ra, đương nhiên những người phía dưới đều xì xào bàn tán.
Chương 44: Tinh tế

Sau đó Bàn Sơn hắng giọng rồi nói tiếp.

"Còn nữa, quán bar CV gần trường cấp ba Thự Quang, sau này nếu để ông đây biết được tên quái nào dám gây chuyện ở đó thì đừng trách tao đưa mày đến trại chó, nhớ kỹ điều này cho tao!"

"Vâng!"

Phịch!

Hải Ca và Trương Cuồng cùng lúc quỳ xuống đất.

Bàn Sơn không vui, nhìn người đàn ông vạm vỡ đang ngồi, chửi mắng.

"A Tráng, con mẹ nó trong nhà có người chết à?"

Người đàn ông vạm vỡ tên A Tráng đang ngồi lập tức đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn hai người như bị liệt kia rồi đáp.

"Thưa đại ca, không có".

Bàn Sơn vỗ tay cầm ghế.

"Mẹ nó, không có thì hai tên đàn em kia ở quỳ lạy ai thế! Đúng là thứ mất mặt”.

A Tráng tức giận đến mức đá mạnh mỗi người phát.

"Đứng lên cho ông, đồ phết vật!"

Trương Cuồng đang định nói thì ánh mắt của Hải Ca đột nhiên đảo quanh, vội vàng siết chặt cánh tay của Trương Cuồng rồi đứng dậy.

"Đại ca, thực xin lỗi, chân bị nhũn ạ".

Sau khi tan họp, Hải Ca lại một lần nữa đạp ga hết cỡ, Trương Cuồng ngồi bên ghế phụ vẫn đang lẩm bẩm một mình.

"Xong đời rồi, chết thật rồi, sắp bị tống vào trại chó rồi".

Bốp!

Hải Ca bất ngờ tát hắn một phát.

"Câm miệng! Có sống sót được hay không phụ thuộc vào biểu hiện của mày đấy. Đợi lát nữa mày đi tìm chị dâu mày khóc lóc cầu xin cho tao. Dù sao tao mặc kệ mày dùng cách gì. Nếu không lấy được bằng chứng chị dâu mày đã tha thứ cho mày thì ông đây sẽ giết mày trước.

Chết tiệt, chị dâu mày có chống lưng lớn như vậy, tại sao một người chú em như mày lại không biết cái rắm gì hết vậy.

Còn làm đàn em của tao, tao làm đàn em mày thì đúng hơn.

Khi bọn họ đến quán bar CV thì đã gần đến giờ đóng cửa nên toàn bộ quán không có khách nữa.

Chỉ có Tả Long và một vài người phục vụ đang quét dọn vệ sinh.

Vệ Lam đang ngồi trên quầy rượu, ánh mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Tả Long.

Đúng lúc này, Hải Ca và Trương Cuồng lao vào.

Tả Long rất vui, được thôi, nể mặt bọn mày quay lại gây chuyện sau khi khách đã đi hết, tao có thể đánh nhẹ tay chút.

Ai ngờ hai tên này đều không hề để ý đến Tả Long, trực tiếp đi về phía Vệ Lam.

Tả Long định ngăn bọn họ lại thì Trương Cuồng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Vệ Lam cái phịch.

"Chị dâu, tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi sẽ không bao giờ đến quán bar của chị gây chuyện nữa!"

Vệ Lam hoàn toàn sững sờ, đây là đang hát vở kịch nào vậy.

Trương Cuồng tưởng Vệ Lam đang suy nghĩ gì, vội vàng nói tiếp.

"Chị dâu, tôi hứa, tôi thề, đời này tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào quán bar CV nữa. Xin hãy tha thứ cho tôi, đại ca của tôi có thể làm chứng”.

Hải Ca cũng vừa cười vừa toát mồ hôi lạnh.

"Cô chủ, lúc trước thật sự là hiểu lầm, tôi cũng đã nhận ra sai lầm. Đều là do rượu làm cho hồ đồ. Cô xem một ngàn tệ này là tiền bồi thường được không?"

Tả Long nhìn cảnh này dường như nghĩ đến điều gì đó, bước tới chỗ Vệ Lam, mỉm cười.

"Chị Lam, người ta thành khẩn như vậy, chị còn không hài lòng sao?"

Cuối cùng Vệ Lam cũng sực tỉnh, cô ta quay người lại, vội vàng chạy tới đỡ Trương Cuồng đứng dậy, nhưng đối phương lại điên cuồng quỳ gối lùi lại.

"Chị dâu, nếu chị không hứa với tôi, tôi sẽ không đứng dậy”.

Vệ Lam bất lực.

"Tôi hứa, mau đứng dậy đi”.

Trương Cuồng như trút được gánh nặng, đứng dậy cùng Hải Ca xin lỗi thêm lần nữa rồi chạy ra khỏi quán bar CV như một cơn gió.

Đừng nói là Vệ Lam, ngay cả Hoàng Mạn và Lý Minh cũng đều nhìn đến nỗi há hốc mồm miệng.

Giây trước còn huênh hoang ngạo mạn, giây sau đã sợ giống như bậc con cháu.

Vài phút sau, trong quán bar CV chỉ còn lại Tả Long và Vệ Lam.

Tả Long nhìn Vưu Mẫn Giai vẫn đang nằm ngủ say trên bàn, anh có chút đau đầu.

Bây giờ muốn đưa về, quan trọng là ngay cả địa chỉ cũng không có.

Ánh mắt quét tới Vệ Lam, cuối cùng trong lòng cũng có cách.

Trong phòng 6002 của chung cư Washington, Tả Long cẩn thận đỡ Vưu Mẫn Giai lên giường.

Sau đó kéo chăn ra nhẹ nhàng đắp lên.

Vệ Lam ở phía sau nghiêm túc nhìn từng động tác của Tả Long, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng người lúc đánh nhau cực kỳ hung hăng như Tả Long lại có một mặt tinh tế như vậy.

"Chị Lam, tối nay phiền chị chăm sóc chị ấy rồi, chuyện quan trọng nhất là sáng sớm ngày mai nhất định phải giải thích cho chị ấy hiểu. Tôi không muốn mang tiếng giậu đổ bìm leo đâu”.

Vệ Lam che miệng cười.

"Cậu được đấy nhỉ Tiểu Long, chủ nhiệm Vưu quả thực là một đại mỹ nữ, cộng thêm chị Lam này, thật sự có thể ngồi nhưng không loạn sao?"

Tả Long đưa ngón tay sờ cằm Vệ Lam.

"Mấu chốt là không ngồi thì sao có thể loạn được chứ?"

Vệ Lam cắn môi, đột nhiên đẩy nhẹ Tả Long một chút, đối phương trực tiếp ngồi trên sô pha.

Sau đó Vệ Lam nhanh chóng ngồi lên đùi Tả Long, ôm chặt cổ anh quyến rũ nói.

"Bây giờ thì sao?"

Tả Long thật sự không ngờ Vệ Lam lại bạo gan như vậy, anh đột nhiên ôm cô ta đứng dậy.

"Chị Lam, chị đang tự châm lửa đốt mình đấy”.

Vệ Lam cúi đầu đang định nói gì đó thì Tả Long đã từ từ đặt cô ta xuống giường.

"Ngày mai không được quấy rầy tôi đâu đấy, khó khăn lắm mới gắng gượng đến cuối tuần, nhất định phải ngủ một giấc thật ngon”.

Tả Long quay lại nằm trên ghế sô pha, anh có chút bốc hỏa.

Mẹ kiếp, suýt chút nữa đã không kiềm chế được.

Khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, trong phòng 6002 của chung cư Washington.

Vưu Mẫn Giai xoa nắn huyệt thái dương tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ.

Cảnh tượng đập vào mắt cô ta khiến trong lòng cô ta đặt câu hỏi đầu tiên là, mình đang ở đâu?

Nhìn sang một bên, gương mặt Vệ Lam lọt vào tầm mắt.

Cô ta không giật mình kêu lên, bởi vì ít nhất có một người phụ nữ đang ngủ bên cạnh cô ta.

Nhìn kỹ lại một lần nữa, cuối cùng cô ta cũng nhận ra hình như là cô chủ của quán bar CV.

"Tỉnh rồi sao?"

Vệ Lam đột nhiên mở mắt ra khiến Vưu Mẫn Giai giật mình, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười.

"Ừm, cảm ơn cô tối qua đã cho tôi ở lại, uống nhiều quá”.

"Đây không phải là nhà của tôi”.

Nói xong, Vệ Lam chỉ vào sô pha phía sau.

Vưu Mẫn Giai đứng dậy nhìn sang phía đó, tất nhiên cô ta cũng lập tức nhìn thấy Tả Long đang cởi trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK