• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Lấy lại danh tiếng cho võ thuật

Lấy lại danh tiếng cho võ thuật.

Cái gọi là chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy người, chắc chính là như thế này.

Hết cách rồi, đám học sinh thể dục ấy toàn những người cao to, chặn Tả Long ở hàng sau.

"Lạ thật! Ai đang nói chuyện thế?"

"Đúng vậy, hình như là phát ra từ nơi này".

Tả Long bất đắc dĩ, chỉ có thể vỗ vào người nam sinh cao chừng hai mét trước mặt.

"Bạn học, làm phiền tránh ra một chút, tôi chính là người nói hai chữ vừa rồi".

Quay đầu lại nhìn, có người nhận ra Tả Long, lập tức nhường đường.

"Đây chẳng phải là thầy Tả dạy âm nhạc ở lớp 12 sao?"

"Thầy ấy biết võ à? Nói phét ấy chứ".

Kiều Mãnh mừng rơn, đi thẳng tới chỗ anh.

"Thầy Tả, định lên thật à?"

Tả Long bĩu môi.

"Thừa lời, người ta tới tận nhà sỉ nhục võ thuật rồi, chẳng lẽ tôi còn khoanh tay đứng nhìn được sao?"

Thầy Phác tên đầy đủ là Phác Quyền Hữu. Mới đầu ông ta còn rất mừng, nhưng nhìn thấy Tả Long thì lập tức sa sầm mặt mày.

"Thầy Tả, đây không phải trò đùa, võ thuật không có mắt, làm cậu bị thương thì sao?"

Tả Long bước lên trước hai bước.

"Đơn giản thôi, ông rút lại câu nói vừa rồi, đồng thời xin lỗi võ thuật Hoa Hạ, những bạn học này sẽ là người làm chứng, như vậy thì hai chúng ta cũng không cần đánh nữa".

Phác Quyền Hữu hừ lạnh một tiếng.

"Đừng mơ! Trước khi làm giáo viên, tôi đã từng khiêu chiến mấy bậc thầy võ thuật, kết quả chỉ là một câu mà người Hoa thường nói: tốt mã dẻ cùi, vậy nên võ thuật Hoa Hạ chỉ có thế mà thôi. Nhậm Minh thua Kiều Mãnh là vì cậu ấy học hành không đến nơi đến chốn, chưa lĩnh ngộ được cái tinh túy của Taekwondo".

Tả Long không phản bác được câu nói này.

Xã hội thời nay có một số người tự nhận là "bậc thầy", thích được chú ý tới.

Cái gì mà một đấm nát đá, dùng khí công làm người ta bị thương, kết quả chỉ là làm trò hề, gián tiếp ảnh hưởng tới võ thuật được lưu truyền lâu đời của Hoa Hạ.

Đã không nói được, vậy thì chỉ có thể dùng nắm đấm làm thước đo.

"Được, chúng ta so tài để biết bản lĩnh. Nếu ông thua, ông phải xin lỗi trước mặt mọi người. Nếu tôi thua, tôi sẽ thừa nhận Taekwondo lợi hại, được chứ?"

Thấy thái độ của Tả Long kiên quyết như thế, Phác Quyền Hữu chỉ có thể đồng ý đọ sức.

Trong số các học sinh ở bên dưới, chỉ có Kiều Mãnh là trông rất bình thường, một số người thể hiện rõ sự lo lắng ra mặt.

"Sao tôi cảm thấy thầy Tả cũng có chút bản lĩnh thật vậy nhỉ?"

"Ai biết được".

"Theo ý tôi, miễn cưỡng ra vẻ ta đây mới là đáng xấu hổ nhất, lát nữa nhìn thấy máu chắc là sẽ khóc ngay ấy chứ".

Nhậm Minh như đang xem kịch vui:

"Hừ! Một giáo viên dạy âm nhạc mà lại dùng cách này để nổi bật, đúng là ngớ ngẩn".

Sau khi hoàn thành nghi lễ chào hỏi, có lẽ Phác Quyền Hữu muốn kết thúc cuộc chiến nhanh chóng nên chân trái ông ta sải một bước dài, chân phải thì đá một cú đá nghiêng hết sức bình thường.

Ông ta còn cố tình giảm bớt sức lực nữa.

Tả Long dịch chuyển sang bên cạnh, đồng thời nói to:

"Nhìn cho rõ, đây là cách di chuyển trong võ thuật Hoa Hạ".

Động tác này đủ để nhìn ra được rằng Tả Long biết võ thật.

Trong mắt Phác Quyền Hữu lập tức sục sôi ý chí chiến đấu, công kích càng mãnh liệt hơn.

Nhưng thật đáng tiếc, ông ta tấn công liên tục suốt một phút mà không thể chạm vào góc áo của Tả Long.

Lúc này, Phác Quyền Hữu vừa giật mình lại vừa phẫn nộ. Ông ta đột nhiên nhảy bật lên, dùng một động tác được coi là có độ khó cao trong Taekwondo, bay lên không trung và đá xoáy.

Trong mắt Tả Long lóe lên một tia sáng, lật người và tung ra một cú đá.

Không có kỹ xảo dư thừa nào cả, chỉ cần một chữ duy nhất trong Tiệt Quyền Đạo: Nhanh!

"Nhìn cho rõ, đây là cách đá trong võ thuật Hoa Hạ".

Còn chưa nói hết câu thì cú đá đã ập tới rồi.

Tung chiêu sau nhưng lại tới trước, Tả Long giáng một đá vào bụng của Phác Quyền Hữu, khiến ông ta bay ra ngoài, lăn vài vòng mới dừng lại được.

Nếu Tả Long không giảm bớt sức lực thì cú đá này dư sức khiến ông ta đi đời nhà ma.

Cái gì gọi là khí phách?

Đến lúc này, những lời bình luận về Tả Long mới kết thúc.

Nhậm Minh trợn mắt há hốc mồm. Gặp phải Tả Long, Taekwondo mà hắn vẫn lấy làm tự hào biến thành một trò cười.

Phác Quyền Hữu, người mà hắn coi là cao thủ đỉnh cao, còn không đỡ nổi một cú đá của người ta.

"Mạnh quá!"

"Đỉnh của chóp, đây mới là võ thuật Hoa Hạ, hay!"

Bốp bốp bốp!

Có người đi đầu, tiếng vỗ tay lập tức vang lên.

Tuy rằng ở đây có một số học viên Taekwondo, nhưng bọn họ cũng bất giác vỗ tay.

Dù sao, chân học Taekwondo, nhưng tim thì vẫn hướng về Hoa Hạ.

Hai học viên đỡ Phác Quyền Hữu đứng lên.

Ông ta bắt đầu nhìn Tả Long bằng ánh mắt e sợ.

Giờ phút này, nụ cười trên mặt Tả Long đã biến mất. Anh lạnh lùng nói:

"Xin lỗi đi!"

Mặc dù vẫn không cam lòng, nhưng thực sự là Phác Quyền Hữu đã thua, ông ta chỉ có thể cắn răng nói:

"Tôi xin lỗi vì đã có những lời lẽ và hành động sỉ nhục võ thuật Hoa Hạ, xin lỗi!"

Tả Long gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Đám đông vô thức nhường đường, như đang chào đón một dũng sĩ vừa chiến thắng trở về.

Đến phòng học âm nhạc, Kiều Mãnh vẫn còn lải nhải phía sau, Tả Long rất bất đắc dĩ.

"Cậu nói đủ chưa hả? Một người đai đen Taekwondo mà cậu đã hưng phấn thế rồi sao? Có chí hướng lên chút có được không?"

Kiều Mãnh cười hê hê.

"Thầy Tả, lão đại thì đương nhiên là không quan tâm rồi, nhưng em hả hê lắm, ha ha".

"Cút đi, ai là lão hả! Nói lung tung nữa là tôi vả miệng đấy nhé".

Tả Long sờ gần một ngàn tiền mặt trong túi, đột nhiên nói:

"Có phải gần đây có cửa hàng bán điện thoại second hand không?"

Kiều Mãnh gật đầu.

"Có, anh không chú ý à? Cách phía nam của quán bar CV không xa có một cửa hàng".

Buổi trưa, Tả Long tùy tiện ăn ít đồ, mang "khoản tiền kếch xù" tới cửa hàng điện thoại.

Lúc đứng ở phía xa xa, anh đã nhìn thấy biển hiệu, trên đó viết "điện thoại second hand".

Đúng lúc này, một người trung niên đột nhiên lao ra từ cửa hàng điện thoại ấy, sau đó nhảy lên chiếc xe điện ở cửa, lái về phía Tả Long.

Một cô gái chạy ra khỏi cửa hàng, vừa đuổi theo vừa hô hào:

"Cướp!"
Chương 32: Sóng gió lại nổi lên

Thậm chí Tả Long còn thấy được sắc mặt đắc ý của người đàn ông trung niên kia.

Trong hoàn cảnh bình thường, khi gặp phải loại người này căn bản là đuổi không kịp, bởi vì tất cả đều có chuẩn bị mà đến.

Nhưng mà, điều xui xẻo là ông ta cứ lao về phía Tả Long.

Người qua đường cũng bó tay hết cách với loại chuyện này, huống hồ bây giờ hăng hái làm việc nghĩa thì cũng phải suy xét trên thực lực bản thân, lỡ như người ta còn có kẻ giúp đỡ thì sao?

Đột nhiên, Tả Long di chuyển, bước ra hai bước rồi bay lên cao, chân phải đá thẳng ra ngoài, quả thật là một cú đá hoàn hảo.

Bịch!

Người đàn ông trung niên trợn mắt ngoác miệng, lồng ngực của ông ta tiếp xúc thân mật với chân của Tả Long, cả người bay ngược ra sau.

Xe điện cũng va vào một chiếc thùng rác ở ven đường.

Thế này cũng được sao?

Người qua đường đều ngạc nhiên không thôi, mấy ông lão còn giơ ngón tay cái về phía Tả Long.

Cuối cùng cô gái kia cũng đuổi kịp.

Tả Long vừa thấy đã rất vui, vậy mà lại là cô gái khóc thút thít mà anh gặp ở trong khuôn viên trường lần trước, vẫn đeo kính như vậy.

“Thầy… thầy Tả!”

Cô ta có thể không khiếp sợ sao? Cú đá này, người bình thường chắc chắn không đá ra được, đặc biệt là sau đó còn tiếp đất một cách hoàn hảo.

Đúng lúc có một cảnh sát giao thông đi tuần đến nơi này, sau khi đơn giản nói lại tình huống, người đàn ông trung niên trực tiếp bị mang đi trong tiếng la hét thảm thiết.

“Thật khéo, em tên là gì?”

Cô gái vừa mới cất điện thoại di động của cửa hàng vào trong túi, nghe thấy câu hỏi thì nở nụ cười xán lạn.

“Cảm ơn thầy Tả, em tên là Lâm Tuệ, là bạn cùng phòng của Mục Lâm”.

Tả Long chỉ vào cửa hàng điện thoại di động cách đó không xa.

“Đó là do nhà em mở sao?”

Lâm Tuệ gật đầu.

“Vâng, em thường giúp đỡ trông cửa hàng một lát vào mỗi buổi trưa, để bố mẹ ra ngoài ăn gì đó, thầy Tả, thầy lợi hại quá”.

“Chuyện nhỏ thôi, đúng lúc tôi muốn mua một chiếc điện thoại di động second-hand, giới thiệu cho tôi đi”.

Nghe thấy như vậy, Lâm Tuệ dứt khoát lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra, sau đó giơ lên.

“Thầy Tả, nếu không có thầy thì chiếc điện thoại di động này cũng mất rồi, vậy tặng thầy coi như quà cảm ơn”.

Tả Long vội vàng xua tay.

“Vậy không được, em đây là đang hối lộ thầy giáo nha, hơn nữa số tiền dự trù của tôi cũng không mua nổi Iphone 6, cho dù là hàng second-hand”.

Mười phút sau, Tả Long cầm lên một chiếc Nokia 208 dạng cục gạch trong cửa hàng điện thoại di động, không ngừng đánh giá.

Dựa theo giới thiệu của Lâm Tuệ, mặc dù chiếc điện thoại di động này là đời cũ, nhưng dùng Wechat thì không vấn đề gì.

Hơn nữa sau khi giảm giá chỉ còn hai trăm tệ, quả thật hoàn hảo.

Dù sao tài chính của Tả Long chỉ có bảy trăm, món đồ như điện thoại di động lại là thứ vô cùng cấp thiết, nhưng anh cũng không thể dốc toàn bộ tiền túi vào việc mua điện thoại di động được.

“Ừ, vậy cái này đi, một chiếc điện thoại di động không tồi”.

Nhìn thấy Tả Long đặt tiền xuống rồi rời đi, Lâm Tuệ hơi khó hiểu.

Thật ra cô ta cũng từng nghe Mục Lâm nhắc đến thầy Tả này, bây giờ tiếp xúc sơ qua thì thấy anh thật sự rất đặc biệt.

Sau khi đăng ký sim điện thoại xong, cú điện thoại đầu tiên của Tả Long gọi cho Lãnh Diệc Hàn.

“Tôi nói này Lãnh Huyết, bây giờ lời của ông đây không có tác dụng phải không?”

Lãnh Diệc Hàn bên kia đang định nổi cáu, sau khi nghe ra giọng của ai thì vội vàng cười nói.

“Anh Long, ai dám nói lời của anh không có tác dụng hả, tôi xử hắn”.

Tả Long cười mắng.

“Nói nhảm ít thôi, tôi bảo cậu điều tra tổ chức của Thiên Hồng chó má kia, vì sao còn chưa có kết quả gì?”

Nghe thấy câu hỏi này, Lãnh Diệc Hàn cau mày.

“Anh Long, hình như Thiên Hồng này có chút địa vị, là một tổ chức ngầm mới thành lập. Anh cho tôi thêm chút thời gian, chắc chắn tôi có thể tra ra hang ổ của bọn hắn”.

Tả Long im lặng một lát.

“Được rồi, tôi cho cậu một tuần, tra không được thì tự giác đến tìm tôi nhận phạt”.

Cúp điện thoại, Tả Long vừa mới quay người đã thấy một bóng hình quen thuộc đứng đằng sau anh.

“Tôi biết hang ổ của Thiên Hồng ở đâu!”

Đau đầu quá! Lại là Mai Quế kia, mặc dù dáng dấp cô được lắm, nhưng cũng không thể bám ông đây mãi không rời như vậy chứ.

“Tôi nói này người đẹp, ăn bữa cơm thôi mà, không cần giám thị tôi hoài vậy chứ, còn nữa, nếu biết, cô sẽ tốt bụng nói cho tôi hay sao?”

Mai Quế gật đầu.

“Đương nhiên là không rồi, vì vậy tôi cần số điện thoại di động của anh, sau đó tôi mới nói cho anh”.

Tả Long do dự, cuối cùng vẫn đọc số điện thoại di động ra.

Mình có thể không cần lo lắng, nhưng phía Vệ Lam thì luôn phải đề phòng cẩn thận, thế nên vẫn cần giải quyết sạch sẽ mới tốt.

Lấy được điện số điện thoại di động, Mai Quế nháy máy xác nhận xong quay người rời đi.

“Cảm ơn, như vậy là có thể nắm giữ chính xác hành tung của anh rồi, còn nữa, anh không biết là không thể tin tưởng lời của phụ nữ hay sao?”

Mẹ nó!

Tả Long điên rồi, quyền hạn của cô lớn như vậy, thông báo cho tổ chức điều tra một chút thì sẽ chết sao? Còn đi lừa gạt tôi hết lần này đến lần khác.

Chơi xấu lừa gạt được số điện thoại của Tả Long, trong lòng Mai Quế quả thật hơi đắc ý.

Lập tức gọi một cú điện thoại.

“13… tiến hành định vị 24/24 số điện thoại này cho tôi”.

“Đã rõ”.

Mai Quế đang định cúp điện thoại, bên kia bỗng nhiên lên tiếng.

“Mai Quế, không được! Hình như trong điện thoại của số này không có chức năng định vị, vì vậy chúng tôi cũng không cách nào định vị”.

“Cái gì?”

Cho đến lúc này, Mai Quế mới nhớ ra, có vẻ như chiếc điện thoại Tả Long cầm là một chiếc cục gạch vô cùng cũ kỹ lạc hậu.

“Tả Long đáng chết, anh chờ đó cho tôi!”

Tả Long về đến trường học, đang chuẩn bị chợp mắt trong văn phòng một lát, Vưu Mẫn Giai lại tìm đến cửa, khuôn mặt giăng đầy sương giá.

“Thầy Tả, Phác Quyền Hữu từ chức rồi”.

Tả Long bĩu môi.

“Cái tên Cao Ly này hay khoác lác lắm mà, sao lòng tự trọng lại yếu ớt như vậy, tôi cũng không mạnh tay”.

Vưu Mẫn Giai nhìn thấy dáng vẻ này của Tả Long, tay phải bỗng nhiên đập lên bàn làm việc.

Bộp!

“Tả Long, cậu là một thầy giáo âm nhạc, vì sao lại can thiệp vào chương trình học của các giáo viên khác, bởi vì việc làm của riêng cậu mà khiến cho trường cấp ba Thự Quang chúng ta mất đi một người thầy tốt, Phác Quyền Hữu chính là giáo viên do trường học dốc sức mời từ Cao Ly về đây dạy”.

Tả Long khua khua tay.

“Tôi nói nè phó hiệu trưởng Vưu, cũng không phải chuyện lớn gì, mời lại một giáo viên Taekwondo khác, hoặc là dứt khoát dừng dạy môn này chẳng phải là được rồi sao”.

“Cậu…”

Vưu Mẫn Giai giận điên lên.

Tả Long đứng dậy, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Vưu Mẫn Giai, cảm thấy cũng là một kiểu quyến rũ khác.

“Phó hiệu trưởng Vưu, đúng sai phải trái trong lòng tự hiểu, yên tâm, tôi tuyệt đối không phải loại người thích gây phiền toái”.
Chương 33: Không phải vậy

Vưu Mẫn Giai không nói gì thêm, chỉ xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Cô ta bỗng nhận ra hình như mình không còn cách nào xử lý Tả Long này, cứ như là khắc tinh của nhau vậy.

Trong căn phòng VIP của bệnh viện tư nhân nổi tiếng ở Thanh Châu, Kỷ Minh nằm trên giường xem tivi.

Vốn dĩ không có việc gì, kết quả sau khi bác sĩ nói hắn bị chấn động não nhẹ, tự dưng lại bắt hắn phải nhập viện quan sát.

Bốp!

Kỷ Minh ném điều khiển vào tivi.

“Cái tên Tả Long đó, đợi đấy cho ông”.

Trường cấp ba Thự Quang, lúc còn hai mươi phút nữa là vào giờ học, Lâm Tuệ đến văn phòng của Tả Long.

“Thầy Tả, qua chuyện hôm nay, em nghĩ thầy là người đáng tin cậy, em muốn nói với thầy chuyện này, liên quan đến Mục Lâm”.

Tả Long gật đầu.

“Ừ, em nói đi”.

Lâm Tuệ sắp xếp lại lời nói.

“Thật ra Mục Lâm trước giờ không muốn chữa bệnh vì không có tiền, nhưng anh của cậu ấy lại nói không thể bỏ qua cơ hội lần này nên anh trai cậu ấy mới chấp nhận sự theo đuổi của một cô gái - con gái của chủ tịch công ty Thiên Mã”.

“Người nhà đó đồng ý chi trả chi phí điều trị cho Mục Lâm, nhưng lại đưa ra rất nhiều yêu cầu vô lý, cụ thể là gì thì em không biết, em cũng vô tình nhìn thấy nhật ký trong ký túc xá của Mục Lâm nên mới biết được”.

Nói đến đây Lâm Tuệ nhìn Tả Long, đôi mắt đã ngân ngấn nước.

“Thầy Tả, em nghĩ thầy không phải là người bình thường, xin thầy giúp Mục Lâm! Em có thể nhìn ra ý định tự sát của cậu ấy trong từng hàng chữ, không muốn để anh trai của mình hy sinh hạnh phúc cả đời vì mình”.

Tả Long thở dài.

Anh quả thật không phải người bình thường, nhưng với thân phận hiện giờ cũng không còn cách nào khác.

Lão ăn xin kia sẽ không quản mấy chuyện vớ vẩn này, hình phạt cho nhiệm vụ thất bại cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng anh có thể nói Lãnh Diệc Hàn góp vốn giúp đỡ, tiếc là bây giờ có lẽ Mục Lâm đã đến Mễ rồi, mọi chuyện đã muộn.

“Lâm Tuệ, em nói chuyện này hơi muộn rồi”.

Lâm Tuệ lắc đầu.

“Không, không muộn! Theo như trong nhật ký của Mục Lâm, lần này đi Mễ sẽ không thành công, có lẽ vài ngày nữa cậu ấy sẽ về lại thôi ạ”.

Tả Long lặng im một lúc.

“Được rồi, nếu Mục Lâm quay về thật, thầy sẽ nói chuyện với em ấy một lần”.

“Cảm ơn thầy Tả”.

Tả Long mỉm cười.

“Em cũng đừng khóc nữa, Mục Lâm có thể có một người bạn thân như em cũng là may mắn của em ấy, lên lớp đi”.

Hôm nay phòng làm việc của anh cũng náo nhiệt thật, Lâm Tuệ vừa đi, Hoàng Mạn đến.

“Anh Long, một đàn em của Thôn Hỏa đang ở trước cổng trường đòi tìm anh, hình như có việc gấp, không biết lấy đâu ra số điện thoại của em, bảo em đến tìm thầy”.

Người của Thôn Hỏa tìm mình có việc gấp? Thú vị đấy.

Dù sao hôm nay cũng không có tiết, đi xem một chút cũng không sao.

Đi đến cổng trường, Tả Long mỉm cười.

Thế mà lại là Trường Mao từng bị anh dạy dỗ đó, cánh tay bị bó thạch cao.

“Vào trong rồi nói”.

Dẫn Trường Mao vào trong bảo vệ, Tả Long nói với bác bảo vệ.

“Bác ơi, cháu nói chuyện với cậu ta một chút, bác đừng để ý tới nhé”.

Bác bảo vệ xua tay.

“Không sao, nên khuyên bảo một chút thôi, chàng trai còn trẻ như thế mà đã ra ngoài lăn lộn trong xã hội, tôi cho cậu…”

Tả Long lập tức giơ tay lên.

“Được rồi mà, bác ơi, trước tiên để cậu ta nói xong với cháu, rồi bác muốn dạy dỗ thế nào cũng được”.

Mặc dù bây giờ trông Tả Long cực kỳ hòa nhã, nhưng Trường Mao vẫn hơi lo lắng.

“Anh Long, vì bị ông chủ Khôi chặt một cánh tay, bây giờ anh Thôn Hỏa còn đang ở bệnh viện không đến được, bảo tôi đến nói cho anh chuyện này”.

“Nói đi”.

Trường Mao nuốt nước bọt.

“Anh Long, sáng sớm hôm nay, Trần Bì ở trạm tàu hỏa dẫn theo một đám người đến chỗ bọn tôi cứu em trai hắn ra rồi, chém bị thương mười mấy anh em bọn tôi, lúc sắp đi còn nói bảo anh Thôn Hỏa rửa sạch cổ đợi đi, vì Trần Đào đã về rồi”.

“Trần Đào?”

Bác bảo vệ đột nhiên thốt lên hai chữ này.

Tả Long lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Bác ơi, lẽ nào năm đó bác cũng là người trong giang hồ à?”

Bảo vệ vỗ ngực.

“Nói thừa, Tiểu Tả, tôi nói cho cậu biết năm đó, nếu không phải vì một chuyện này thì cậu nghĩ tôi sẽ lui khỏi giang hồ sao?”

Tả Long cảm thấy thú vị.

“Bác à, vậy bác nói xem rốt cuộc Trần Đào này là ai?”

Bảo vệ cầm cái bình sứ lớn uống một ngụm nước, sau đó ngồi thẳng lưng.

“Tiểu Tả, Trần Đào này chính là anh ruột của tên Trần Bì, năm đó cũng từng theo đàn em của đàn em tôi một thời gian, sau đó thì đi theo Thạch Thiên, đi một cái là đi luôn hai mươi mấy năm, bây giờ có lẽ cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi”.

Trường Mao kinh ngạc.

“Bác, bác cũng biết cả Thạch Thiên?”

Ông bác bảo vệ cười khẩy không nói gì.

Tả Long giơ ngón cái ra.

“Quả nhiên bác của cháu vẫn là bác của cháu, Trường Mao nói tiếp đi”.

“Lúc đó Thạch Thiên biết võ, bây giờ Trần Đào trở về chắc chắn đã học thành tài, anh Thôn Hỏa biết anh cũng đã dạy dỗ Trần Bì ở quán bar CV nên bảo anh cẩn thận một chút, ông chủ Khôi đã có ý định tối mai đi gặp mặt Trần Đào”.

Tả Long đứng lên vỗ mông.

“Chuyện có chút xíu à”.

Xoay người định đi bỗng nhớ đến gì đó anh lại nói.

“Thôi vậy, thân phận hiện giờ của mình không thích hợp, ngộ nhỡ giúp người xong trường lại bị làm loạn thì không hay, bảo Thích Khôi tối mai đến quán bar CV đón tôi, đến lúc đó tôi đi cùng với ông ta”.

Trường Mao vui mừng.

“Cảm ơn anh Long”.

Sau khi Trường Mao đi rồi, ông bác bảo vệ bỗng kéo Tả Long lại.

“Tiểu Tả, Thạch Thiên không dễ chọc vào đâu, cậu có chắc là muốn làm vậy không?”

Tả Long có hơi bất lực.
Chương 34: Hai sát thủ

"Ông bác à, thật sự không phải là cháu muốn gây chuyện, là trước đó đã xảy ra chút xung đột với Trần Bì, nếu như không nhận dịp giải quyết sớm thì thật sự sẽ lan tới trường, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cháu".

Ra khỏi phòng bảo vệ, Tả Long ngược lại đúng là không ngờ được ông bác nhìn có vẻ bình thường này cũng đã từng có một thời hiển hách như vậy.

Bảy giờ, quán bar CV mở cửa.

Tả Long lại vào vai diễn của anh, chỉ có điều tạm thời không có người mà thôi.

Lúc này, Điền Thư Ngữ và Ngụy Tuyết Phi lại tới, vẫn ngồi ở bàn số ba.

Có thể nhìn ra vẻ không tình nguyện trên mặt Ngụy Tuyết Phi.

"Phi Phi, cậu đừng không vui nữa mà, đây là lần cuối rồi".

Ngụy Tuyết Phi bất đắc dĩ.

"Thư Ngữ, chúng ta giờ dù sao cũng đang là học sinh, sao mấy ngày gần đây cậu hay tới quán bar này vậy, còn như vậy lần nữa là tớ sẽ về nhà ở đó".

Điền Thư Ngữ vội vàng xin tha: "Haiz, đây là lần cuối rồi mà, Phi Phi tốt của tớ, cậu đưa ra ý kiến cho tớ đi, tiệc sinh nhật rốt cuộc có nên mời thầy Tả không?"

"Đó là chuyện của cậu".

Lúc này, Tả Long cũng đi tới.

"Hai em học sinh, muốn uống gì nào?"

Hai cô hoa khôi lần nữa tới đây, Hoàng Mạn đương nhiên muốn tới phục vụ, nhưng kết quả cậu ta lại đang phải phục vụ một người đàn ông trung niên vừa vào cho nên chỉ có thể để Tả Long tới.

"Hừ!"

Điền Thư Ngữ vô duyên vô cớ hừ lạnh một tiếng, lại là Ngụy Tuyết Phi gật đầu nói: "Thầy Tả, phiền thầy cho hai ly lưu luyến thanh xuân là được".

Tả Long mỉm cười.

"Ở đây đừng gọi là thầy Tả, gọi Tả Long là được, đợi chút nhé".

Sau khi Tả Long đi, Ngụy Tuyết Phi gõ vào đầu Điền Thư Ngữ một cái: "Phục cậu thật, người ta chơi trò mập mờ với bà chủ xinh đẹp, có chỗ nào khiến cậu không thoải mái hay gì?"

Điền Thư Ngữ bĩu môi: "Hừ! Dù sao cứ thấy đàn ông trăng hoa là tớ thấy bực mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao tớ rối rắm như vậy đó".

Lúc đi qua bàn của người đàn ông trung niên đó, Hoàng Mạn cũng vừa hay order đồ xong.

Bước chân thoăn thoát của Tả Long đột nhiên dừng lại, bởi vì người đàn ông trung niên này vừa đánh mắt nhìn về phía bàn số ba.

Mặc dù cực kỳ khó thấy nhưng vẫn bị Tả Long phát hiện ra.

Đến đây vì hai đại hoa khôi này sao?

Nếu như đúng là sát thủ thì coi như rất chuyên nghiệp, không hề để lộ chút sát khí nào, hay là chỉ theo dõi thôi?

Mang giấy gọi đồ đến quầy bar để điều rượu, tầm nhìn của Tả Long vẫn dán chặt vào người đàn ông trung niên.

Ngụy Tuyết Phi là nhân vật mục tiêu của anh, tình huống thế này thế nào cũng phải chú ý chút.

Cửa quán bar lần nữa bị mở ra, một thanh niên đi vào. Tay phải của hắn ta cầm móc khóa trang trí, tay trái cầm một cuốn sổ nhỏ màu đỏ.

Thân phận thế nào vừa nhìn là biết.

Loại người này thường xuyên nhìn thấy nhất trên tàu điện ngầm, trong cuốn sổ viết tên người tàn tật, mời anh mua móc khóa trang trí, mua thì anh là người tốt, không mua thì người ta sẽ giơ ngón tay cái lên với anh, ý là anh trâu bò thật, đến người tàn tật mà cũng ngó lơ.

"Tả Long, lưu luyến thanh xuân xong rồi, mang tới cho bàn số ba đi".

Đi được một nửa đường, người tàn tật đó đã gần đến bàn số ba.

Tấm rèm vừa được kéo ra, Tả Long thầm nghĩ một tiếng không ổn rồi, nháy mắt tay phải rút ra ném hai ly lưu luyến thanh xuân tới.

Việc bộc lộ sát khí vừa nãy khiến Mục Long nhận ra người tàn tật này vậy mà lại là một sát thủ.

Một điểm hàn mang lóe lên, đột nhiên tăng tốc như vậy.

Cho dù là Ngụy Tuyết Phi có luyện võ cũng rõ ràng đã không thể tránh kịp, chỉ đành trơ mắt ra nhìn con dao găm bay về phía trái tim của mình.

Thình thịch!

Đầu tiên là một tiếng va chạm, một ly lưu luyến thanh xuân trực tiếp đập lên cổ tay phải của tên sát thủ cải trang làm người tàn tật này, khiến cho phương hướng phóng dao bị thay đổi, cực kỳ nguy hiểm cắt sượt qua cánh tay của Ngụy Tuyết Phi.

Thình thịch!

Một ly lưu luyến thanh xuân còn lại liên tiếp bay đến, trực tiếp đánh trúng vào đầu tên sát thủ này.

Lúc hai ly lưu luyến thanh xuân bị ném ra, thân hình của Tả Long cũng đồng thời chuyển động, vặn lưng xoay người lần nữa ném chiếc khay về một phía khác.

Là người đàn ông trung niên đó, tay phải của hắn ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khẩu súng lục gắn giảm thanh, góc độ cũng nhắm vào Ngụy Tuyết Phi.

Hai vụ âm mưu giết người.

Hàn mang trong mắt Tả Long bắn ra bốn phía, rốt cuộc là kẻ nào, đây là cục diện giết người nhất định phải dồn người ta vào chỗ chết.

Người đàn ông trung niên này rõ ràng thân thủ không tệ, cơ thể lắc sang một bên đã tránh được chiếc khay của Tả Long, nhưng thời cơ đã mất, đồng thời từ trong phân lượng hai ly rượu vừa nãy đã nhìn ra được nhân viên phục vụ Tả Long này không phải người thường.

Nòng súng chuyển hướng định giải quyết chướng ngại vật này trước.

Tốc độ của Tả Long cực kỳ nhanh, thời gian ném cái khay đủ để anh đến vị trí đã xác định.

Sát thủ dùng lực bóp cò súng nhưng không có bất cứ âm thanh nào phát ra, hắn ta kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn, súng vẫn là súng trước đó nhưng quan trọng là không thấy cò súng đâu nữa.

Tả Long trước mặt hắn ta tay phải khua khua trong không trung, một thứ màu đen xuất hiện.

"Đang tìm cái này à?"

Thứ đang lắc lư trong không trung đó nghiễm nhiên chính là cò súng.

Sát thủ lần nữa không thể tin nổi nhìn khẩu súng lục một cái.

Việc này sao có thể? Bản thân căn bản không có bất cứ phản ứng nào đã bị đối phương bẻ gãy cò súng.

Thình thịch!

Tả Long không chút khách khí, đấm một quả lên mặt tên sát thủ này, đối phương kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.

Do vẫn còn một tên sát thủ nữa phải giải quyết nên anh không có thời gian rảnh rỗi.

Quay đầu lại nhìn, Tả Long mỉm cười, anh quên mất Ngụy Tuyết Phi cũng là một người luyện võ.

Tay sát thủ bị trúng hai ly rượu đó đã bị Ngụy Tuyết Phi đá cho ngất xỉu rồi.

Lúc này, Ngụy Tuyết Phi cũng quay người lại, vừa hay nhìn thấy ánh mắt của Mục Long.

Nhất thời vô cùng phức tạp, căn bản không ngờ được một thầy giáo âm nhạc như Mục Long lại có thân thủ như vậy.

Cô cách tên sát thủ gần như vậy mà cũng không phản ứng kịp nhưng Tả Long đang ở tận quầy bar lại có thể phát sau mà đến trước.

Điền Thư Ngữ lúc này thò đầu từ chỗ ngồi ra, nhìn thấy hai tên sát thủ bị ngất trên sàn thì không kiềm chế được mà vỗ ngực.

"Đáng sợ quá! Phi Phi, cậu đắc tội với ai à?"

Ngụy Tuyết Phi không nói gì, mà đi đến trước mặt Tả Long, cực kỳ chân thành nói: "Thầy Tả, cảm ơn ơn cứu mạng".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK