• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 57: Giải quyết xong chi nhánh Thanh Châu

Nhìn thấy khẩu AK47 trợ thủ đắc lực của Tả Long, khóe mắt ông lão kia như nứt ra.

"Nhóc con, lẽ nào mày cho rằng hai khẩu súng kia có thể ngăn cản tao giết mày chắc?"

Ông lão kia vừa nói xong, trên người chợt tỏa ra một luồng khí thế.

Khí thế ấy lập tức thổi bay tro bụi trong phòng.

Tả Long vui vẻ.

"Không tệ đó chứ, vậy mà lại là võ giả đỉnh phong".

Ông lão này mạnh hơn cái tên Trần Đào kia rất nhiều.

Nội kình của võ giả đỉnh phong sẽ biến đổi thành một loại cương khí vờn quanh người, đao kiếm khó có thể phá nổi.

Chẳng hạn như giờ Tả Long cầm AK47, nếu cách xa hơn một chút và phát nào cũng có thể bắn trúng ông lão kia thì vẫn sẽ làm ông ta bị thương, thậm chí bắn chết được ông ta.

Nhưng ở khoảng cách gần như vậy, dù có bắn trúng hết cũng không thể nào phá hủy được cương khí bảo hộ kia.

Ông ta kinh ngạc:

"Cũng không hổ với cái tên Long Vương đó, vậy mà có thể nhận ra cảnh giới của tao. Xem ra, bản lĩnh của mày cũng không chỉ giới hạn trong cái loại múa đao bắn súng như lính đánh thuê".

Tả Long cười, sau đó giơ hai khẩu AK47 lên.

Ông lão nhíu mày: "Gàn bướng ngu xuẩn, hay là mày không biết sự đáng sợ của cương khí bảo hộ!"

Tả Long khẽ lắc đầu, nói: "Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ dùng nắm tay đánh chết ông, giờ chỉ là định giải quyết mấy con tôm thôi".

Bụi mù bị ông lão thổi bay, Tả Long nhìn thấy trong góc hai bên trái phải còn có hai người một nam một nữ còn sống, chỉ có điều đều bị thương nặng.

Lời của Tả Long đương nhiên cũng bị họ nghe được, đều mở miệng cầu cứu: "Trưởng lão cứu tôi với!"

Bằng, bằng!

Sau hai tiếng súng, giữa trán một nam một nữ kia lập tức trúng đạn, nằm vật ra đất.

Bắn xong, Tả Long ném hai khẩu AK47 xuống đất, sau đó nhìn ông lão kia nói: "Ông già kia, đừng bảo tôi không kính già, giờ ông nói cho tôi điều tôi muốn biết thì tôi có thể khiến ông ra đi một cách nhẹ nhàng!"

Hai tay ông lão kia vung lên, đánh về phía Tả Long: "Bớt nói nhảm, thể hiện ra bản lĩnh thật đi!"

Bước chân ông ta di chuyển theo một quỹ đạo kỳ lạ, trông thì thong thả, nhưng thực ra lại rất nhanh đã xông tới trước mặt Tả Long.

Tay phải ông lão hóa thành chưởng đập vào ngực anh.

Tả Long khẽ nhích chân phải, cơ thể nghiêng qua một bên tránh thoát.

"Miên chưởng, được đó, cũng có một chút thần vận!"

Ông lão bị Tả Long lập tức nói ra được tên chưởng pháp thì vừa sợ vừa giận, hai tay lại hóa thành chưởng múa may phát động tấn công như vũ bão.

Tả Long né tránh vài cái rồi nắm tay phải thành quyền bỗng đấm ra.

"Quyền đối chưởng, để ông đây nói cho ông biết cái gì là nghiền áp về sức mạnh!"

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên giữa hai người, Tả Long vẫn đứng lù lù tại chỗ.

Song ông lão kia lại liên tục lùi về phía sau bảy tám bước, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Vẻ mặt ông ta nhìn Tả Long đã tràn ngập sự hoảng sợ.

Một quyền trông như bình thường kia, vậy mà nội kình của Tả Long đã đập tan cương khí bảo hộ của ông ta. Giờ, vẫn còn đấu đá lung tung trong cơ thể ông ta.

Phụt!

Ông lão phun ra một ngụm máu tươi, mặt mày uể oải xám xịt.

"Ông già kia, biết điều thì ngoan ngoãn khai ra đi, không thì thủ đoạn tra tấn ép hỏi của tôi cũng rất thú vị đó".

Đối với loại người luyện ra được cương khí thì ít nhất với cảnh giới trước mắt của tả Long dùng kim châm là không thể làm gì đối phương.

"Ha ha!"

Ông lão bỗng ngửa mặt lên trời cười to.

"Tả Long! Mày thật sự rất mạnh, giữa những cao thủ mà tao thấy thì mày tuyệt đối có thể lọt vào top 3. Nhưng mà, mày không nên chọc đến Thiên Hồng bọn tao, dù mày có là Long Vương thì sao?"

Ông ta nhìn chòng chọc vào Tả Long, mặt mày đầy vẻ mê mẩn gằn ra mấy chữ: "Bởi vì Thiên Hồng là thần, mày, chắc chắn phải chết!"

Tả Long khẽ lắc đầu, ông lão này cũng tàn nhẫn ghê, không ngờ lại trực tiếp tự sát.

Hơn nữa, với mức độ tàn nhẫn đó, dù Tả Long có thể ngăn cản ông ta tự sát thì cũng chẳng hỏi ra được cái gì.

Anh tìm tòi một vòng trong phòng khách, ngoài một phần tài liệu liên quan đến mình không có bị nổ nát ra thì chẳng còn tìm được thông tin gì có tác dụng hết.

Tả Long thả một mồi lửa rồi xuống núi.

Chi nhánh Thanh Châu của Thiên Hồng đã bị xóa sổ, dù thế nào thì ít nhất trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn Vệ Lam sẽ không bị đe dọa đến tính mạng.

Trong thời gian giảm xóc ấy, Tả Long cũng sẽ không từ bỏ việc điều tra trụ sở chính của Thiên Hồng.

Đối với căn miếu cũ nát này mà nói thì nó giống như chẳng có gì thay đổi.

Chỉ có cái bóng đèn đang lắc lư trong gió như đang kể lại nơi này đã từng xảy ra điều gì đó.

Khi anh trở lại câu lạc bộ Phú Bão thì đã là 0 giờ đêm.

Tả Long vừa đi đến cửa lập tức vui vẻ.

Lý Kỳ kia cũng thật sự hết lòng với công việc của mình, vậy mà còn ở ngoài cửa.

"Cậu cũng được đấy!"

Lý Kỳ nghe Tả Long khen, lập tức cảm thấy dù cho trông chừng thêm một đêm nữa cũng sẽ không câu oán hận.

"Anh Long quá khen".

"Ừ, cậu trở về đi".

Sau khi bước vào, ba người kia vẫn nằm sấp trên bàn như là đang ngủ.

Tả Long sờ trán, thở ra một hơi.

"Haiz, dậy đi, ba tên nhóc kia chắc chắn sẽ lại quậy cho xem!"

Bên trong phòng nghỉ, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, cả đám đều thở phì phì.

Tả Long bất đắc dĩ: "Được rồi, đều là con nít à? Quậy đủ chưa?"

Ba người vẫn không nói câu nào.

Vất vả lắm mới có được một cơ hội như vậy, thế mà lại bị anh Long kính yêu của họ trực tiếp cho leo cây.

Tả Long đứng dậy lấy 5 rương bia đến.

"Được rồi, một chọi ba, nếu mấy người có thể uống gục tôi thì lần sau nếu có chuyện như này nữa chắc chắn sẽ dẫn mấy người theo".

Ba người lập tức sáng mắt.

"Anh Long, đây là anh nói đấy nhé".

Hải Hân gật đầu như con gà mổ thóc.

"Anh Long, nếu uống gục được anh thật thì tôi có thể dùng cơ hội lần sau để đổi lấy một buổi tối ngủ chung với anh không?"

Tả Long trợn trắng mắt: "Đi sang một bên chơi đi, mấy người mở bia đi, tôi gọi điện cái đã".

Trước khi xuất phát đi núi Ải Lang, anh đã gọi điện cho Vệ Lam xin nghỉ một đêm. Với tình hình như này thì xem ra tối nay có lẽ cũng không về được.

"Chị Lam, có lẽ tối nay tôi không về được đâu. Chuyện Thiên Hồng đã giải quyết xong rồi, tạm thời sẽ không có nguy hiểm, chị có thể về nhà ở".
Chương 58: Quay trở lại trường học

Vệ Lam ở đầu dây bên kia im lặng một lúc mới mở miệng nói: "Biết rồi, cậu cũng cẩn thận nhé".

Tại 6002 chung cư Washington, Vệ Lam nằm trên cái sô pha mà Tả Long hay ngủ, tay phải vuốt ve màn hình di động.

Chị có thể về nhà ở.

Bởi vì câu này, không biết tại sao Vệ Lam lại bỗng nhiên hơi hận Thiên Hồng kia, vậy mà lại bị giải quyết một cách dễ dàng như vậy.

Nhưng nghĩ lại, khóe miệng Vệ Lam lại khẽ nhếch lên rồi nói thầm một câu: "Tiểu Long, tôi chính là bà chủ nha, cậu nói không tính".

Cũng trong một khu chung cư cách chung cư Washington không xa, tại lầu hai căn biệt thự ở phía Đông gần hồ nước nhất.

Ngụy Tuyết Phi nằm trên giường, tuy trễ thế này nhưng cô vẫn không thấy buồn ngủ chút nào.

Cốc, cốc, cốc!

"Phi Phi, cậu ngủ chưa?"

"Chưa".

Điền Thư Ngữ mở cửa bước vào, sau đó chui vào trong chăn của Ngụy Tuyết Phi.

"Phi Phi, cậu nói xem khi nào thì thầy Tả mới có thể đến bảo vệ chúng ta?"

Ngụy Tuyết Phi cạn lời.

"Thư Ngữ, hình như thầy Tả đến để bảo vệ tớ mà, ban nãy đâu có ai đuổi giết cậu đâu".

Điền Thư Ngữ thè lưỡi.

"Ai nói không có, hình như anh trai tớ sẽ xin phép về vào ngày sinh nhất tớ, thật là tệ hết sức".

Ngụy Tuyết Phi gõ đầu Điền Thư Ngữ một cái.

"Cậu đó! Kia chính là anh trai ruột của cậu, có thể từ xa xôi trở về mừng sinh nhật cho đã tốt lắm rồi, cậu còn..."

"Hừ! Anh ấy chính là một con khủng long hình người, cảm thấy bất cứ người đàn ông nào đến gần tớ đều có mục đích xấu xa hết, ghét ghê luôn".

Giờ phút này, Tả Long trong miệng mọi người đang điên cuồng cười to.

Hai chân anh đạp lên mấy rương bia rỗng, nhìn ba người nằm sấp trên bàn nói:

"Ha ha, trước giờ ông đây mà uống rượu thì chưa từng sợ ai, nếu Bạo Hùng có mặt ở đây, có lẽ mấy người còn có chút cơ hội!"

Tả Long dọn dẹp chút rồi một trái một phải kẹp lấy Lãnh Diệc Hàn và Võ Thiên đi lên khu nghỉ ngơi trên lầu.

Thu xếp cho hai người xong, anh lại khiêng Hải Hân lên.

Tả Long vừa đặt Hải Hân lên giường rồi chuẩn bị rời đi thì tay phải bỗng bị nắm lấy, rồi nghe thấy Hải Hân lẩm bẩm: "Anh Long, đừng mà, em rất thích anh, đừng mặc kệ Hải Hân, đừng mà..."

Tả Long thầm lắc đầu, khẽ đắp chăn cho Hải Hân, dịu dàng vuốt ve trán cô ta, nhẹ giọng nói: "Hải Hân, thật sự không cần cố chấp với tôi như vậy, tin rằng cô sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình".

Khoảnh khắc khi cửa phòng đóng lại, khóe mắt Hải Hân đang nằm trên giường mơ hồ có một giọt nước mắt chảy xuống.

Ngày hôm sau, khi Tả Long lại đặt chân đến trường cấp ba Thự Quang, cảm giác được bầu không khí thanh xuân kia thì không khỏi hít sâu một hơi.

Vừa tới văn phòng, Võ Thiên đã gọi điện thoại tới, định xin Tả Long làm mình ở lại thêm mấy ngày, nhưng đều bị anh nghiêm túc từ chối.

"Anh Long, được rồi, nếu anh đến chỗ nào trên Tam Đảo thì nhớ phải báo cho tôi biết đó. Với lại, hôm nay Hải Hân có gì đó hơi lạ, giờ chắc đã lên máy bay rồi".

Sau khi cúp máy, Tả Long buồn cười, lẽ nào cô nhóc Hải Hân kia bỗng dưng nghĩ thông? Có điều, anh cứ cảm thấy là lạ.

Lúc này, văn phòng không có đóng cửa bỗng xuất hiện một bóng người.

Thực ra, Vưu Mẫn Giai đã đến từ sớm, cô ta chỉ lẳng lặng đánh giá người đàn ông đang nghe điện thoại thôi.

Sáng hôm qua, bố cô ta đã về nhà.

Đầu tiên là lặp đi lặp lại bảo đảm với cô ta rằng sau này chắc chắn sẽ cai đánh bạc, sau đó ép hỏi về người con rể thần kỳ mà ông ấy hoàn toàn không biết kia.

Điều này khiến Vưu Mẫn Giai hết sức xấu hổ.

"Cô Vưu, có chuyện gì à?"

Vưu Mẫn Giai khẽ cắn môi, Tả Long có ơn quá lớn với cô ta nên cô ta không biết phải trả lại như thế nào.

Một người có thể tùy tiện sai khiến loại người như Lãnh Diệc Hàn thì chắc hẳn cũng không thiếu cái gì.

"Thầy Tả, vào tiết học buổi chiều của anh, trụ sở chính của tập đoàn giáo dục sẽ cử người đến nghe giảng và chấm điểm".

Tả Long không ngờ giáo viên còn có một cuộc thi như vậy.

"Tập đoàn giáo dục? Chấm điểm?"

Vưu Mẫn Giai gật đầu.

"Từ nhà họ Lãnh và vài danh môn vọng tộc khác dẫn đầu sáng lập nên một tập đoàn giáo dục tư nhân của tỉnh Vọng Bắc. Trường cấp ba Thự Quang chính là một thành viên trong đó. Mỗi một giáo viên mới đến nhận chức, trụ sở chính quy định sẽ cử người tới nghe giảng chấm điểm. Nhưng đây vẫn chỉ là hình thức, chưa từng có người nào tới nghe giảng, nên..."

Tả Long cười nói: "Nên cô lo người đến không có ý tốt sao?"

Thấy Vưu Mẫn Giai gật đầu, anh xua tay nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Vưu đã báo trước cho tôi, Tả Long tôi có nắm chắc, bất cứ ai tới nghe, e rằng cũng sẽ nghe nghiện thôi".

Cùng lúc đó, trên một hành lang của khu dạy học, Trịnh Thu đang nói chuyện với một người.

"Cậu Trịnh cứ yên tâm đi, đã sắp xếp hết rồi, cái người tên Tả Long kia chắc chắn sẽ không vượt qua được cửa ải này đâu. Hơn nữa, đây là quy định lúc trước tập đoàn giáo dục đã lập nên, nhà họ Lãnh cũng không làm gì được. Dù sao, tập đoàn giáo dục cũng không phải của nhà họ Lãnh, còn có ba nhà khác nữa".

Trịnh Thu trầm giọng nói: "Ừ, làm tốt lắm, cứ vậy đi".

Trịnh Thu cúp điện thoại, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh.

Dám làm Trịnh Thu tôi mất mặt như vậy, Tả Long anh là người đầu tiên đó.

Nếu tên rác rưởi Phiền Văn kia không làm gì được anh, vậy tôi sẽ ra tay với công việc của anh, rồi chậm rãi chơi, dù gì tôi cũng có rất nhiều thời gian.

Tiết âm nhạc buổi chiều, Tả Long thấy Mục Lâm vẫn xuất hiện ở vị trí cũ thì cực kỳ vui vẻ, song trong lòng cũng không khỏi cảm thấy hơi đáng tiếc, lẽ nào bệnh của Mục Lâm hoàn toàn không thể trị được ư?

Mục Lâm có một sự sùng bái cùng cực với Tả Long.

Buổi trưa, anh trai cô ta có gọi điện đến và đã thật sự ký được bản hợp đồng kia với tập đoàn Lãnh Thị.

Cứ thế, anh trai Mục Thiên Thành của cô ta và Lãnh Diệc Hàn là anh em tốt với nhau lại càng được xác thực, do đó địa vị của nhà họ Mục cũng trực tiếp bay lên đến vị trí thứ nhất.

Mà mọi thứ đều là công lao của người thầy thần bí như thầy Tả.

Lúc này, Kiều Mãnh và Hoàng Mạn cũng đến.

Tả Long khẽ gật đầu, huấn luyện chạy bộ của Kiều Mãnh cũng ổn rồi, có thể tiến hành bước huấn luyện tiếp theo.

Đương nhiên, Ngụy Tuyết Phi và Điền Thư Ngữ cũng sẽ không bỏ qua tiết âm nhạc của Tả Long.

Người đến cuối cùng là Trịnh Thu, hắn ta thế mà lại cực kỳ lễ phép chào hỏi Tả Long.

"Em chào thầy Tả!"

Tả Long cười nói: "Bạn học Trịnh Thu, xem ra em vẫn rất thích âm nhạc nhỉ".
Chương 59: Câu hỏi hiếm gặp

Trịnh Thu gật đầu.

"Tiết học đó của thầy Tả khiến em vô cùng hứng thú, đương nhiên không muốn bỏ qua".

Thấy Trịnh Thu ngồi xuống, Tả Long âm thầm gật đầu,

Trịnh Thu này biết co biết duỗi, quả thực không dễ đối phó.

Đang định bắt đầu tiết học thì Vưu Mẫn Giai dẫn theo một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi vào.

Người đến đeo một cặp kính mắt gọng vàng, ánh mắt cực kỳ sắc bén, mang lại cho người ta một cảm giác cứng nhắc cổ hủ.

"Thầy Tả, vị này là thầy Tần, Tần Phấn, là thầy giáo được tập đoàn Giáo Dục phái tới dự giờ".

Tả Long đi tới đồng thời giơ tay phải ra.

"Chào mừng thầy Tần tới khảo sát trường cấp ba Thự Quang chúng tôi".

Tần Phấn mặt không cảm xúc, bắt tay cho có lệ với Tả Long một cái.

"Ừ, không cần quan tâm đến tôi, cậu cứ làm tốt công việc giảng dạy của mình là được, giữa giờ có thể tôi sẽ xen kẽ một vài câu hỏi".

"Không vấn đề".

Tả Long xoay người, chửi thầm nghĩ mẹ kiếp, thật đúng là tưởng mình hơn người à.

Buổi học chính thức bắt đầu, Tả Long ôm đàn ghi-ta khởi động một hai nhịp.

"Hôm nay thầy sẽ giới thiệu với mọi người về ghi-ta, tin rằng rất nhiều nam sinh không còn lạ lẫm gì với đàn ghi-ta. Trong cuộc sống học sinh mà các em hướng tới có phải đã từng có một hình ảnh, ôm đàn ghi-ta vừa đàn vừa hát khiến rất nhiều người đẹp nhìn đến mòn con mắt không".

Câu nói này khiến đám học trò cười ầm lên, rất nhiều nam sinh cũng không khỏi gật đầu.

"Thầy, thầy đúng là lợi hại, chính vì cảnh tượng đó nên em mới học chơi đàn ghi-ta đấy".

Tả Long mỉm cười, chỉ vào em học sinh vừa lên tiếng: "Em học sinh này, em có thể lên đàn một bài không, đừng ngại".

Đúng lúc học sinh đó đang do dự thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

"Thầy Tả, thân là giáo viên âm nhạc, nếu như chủ đề bài học hôm nay là ghi-ta vậy thì ắt hẳn thầy phải hiểu biết sâu sắc về lịch sử và cách vận dụng của đàn ghi-ta đúng không?"

Tới rồi!

Tả Long liếc nhìn Tần Phấn vừa lên tiếng một cái, thằng cháu trai này lại vội vàng vậy ư?

"Đương nhiên rồi".

Tần Phấn tiếp tục nói.

"Được, đây sẽ là câu hỏi đầu tiên của tôi, người được gọi là Beethoven của âm nhạc ghi-ta là vị đại sư nào?"

Câu hỏi này vừa đưa ra, đám học sinh đều không ngồi yên được nữa, âm thầm bàn luận.

"Có nhầm không vậy, câu hỏi như vậy mà cũng hỏi được?"

"Chém gió, tớ học ghi-ta năm năm rồi, mẹ kiếp ai mà biết được có người được gọi là Beethoven ghi-ta gì chứ".

"Thầy Tả làm sao mà biết được, sao tớ cảm giác như Tần Phấn này có vẻ đang muốn làm khó thầy Tả nhỉ".

Biểu cảm trên mặt Trịnh Thu không thay đổi, trong lòng âm thầm thích thú.

Hắn ta rất thích Tần Phấn này, hoàn toàn đã phát huy tinh thần không biết xấu hổ tới cực hạn, câu hỏi như thế này đúng là không chê vào đâu được.

Tần Phấn đẩy gọng kính vàng của mình lên.

Ha ha, chơi với tôi à, ranh con cậu quá non rồi, nếu như cậu có thể trả lời được câu hỏi này vậy thì Tần Phấn tôi chẳng phải đã phí thời gian nghiên cứu câu hỏi về các loại nhạc cụ cả một đêm sao.

Tả Long đầu tiên giơ tay lên ra hiệu cho cả lớp yên lặng, sau đó nhìn về phía Tần Phấn, vẻ mặt lộ ra có chút lúng túng.

Tần Phấn thấy vậy trong lòng mừng thầm, lập tức lên tiếng: "Thầy Tả, nếu như không trả lời được cũng không sao, chỉ có thể chứng minh rằng thầy nghiên cứu về đàn ghi-ta chưa đủ sâu thôi".

Tả Long phảng phất như hơi chút ngại ngùng.

"Thầy Tần, không phải tôi có ý đó, bởi vì câu hỏi này đúng là tôi biết thật".

Tả Long nói xong, phản ứng đầu tiên của Tần Phấn là tuyệt đối không thể.

Câu hỏi hiếm thấy như vậy mà cậu cũng biết ư? Cậu thật sự cho rằng mình là bách khoa toàn thư à?

Tả Long nở một nụ cười vô cùng hiền hòa.

"Người được mệnh danh là Beethoven của âm nhạc ghi-ta chính là Fernando Sol, người Tây Ban Nha, ông ấy là một trong những nhạc sĩ và nhạc trưởng ghi-ta cổ điển có nhiều tác phẩm nhất trong gần 200 năm đổ lại đây, không biết thầy Tần có hài lòng với câu trả lời này của tôi không?"

Đám học sinh ngơ ngác, mặc dù bọn họ không biết đáp án chính xác nhưng thấy Tả Long trả lời vô cùng tự tin, gãy gọn thì có lẽ là thật.

Tần Phấn mặt biến sắc, nhưng ngay một giây sau đã khôi phục lại, giọng nói có chút đắng chát: "Cậu nói không sai".

Xôn xao!

Lúc này cả lớp đương nhiên không thể keo kiệt tiếng vỗ tay của mình.

Điền Thư Ngữ nói khẽ vào tai Ngụy Tuyết Phi: "Wow! Thầy Tả đẹp trai quá".

Tả Long nở một nụ cười nhàn nhạt.

Con mẹ nó, may là ông đây có một lần nghe qua có một người chơi ghi-ta nhắc đến cái tên này, bằng không hôm nay đúng là gay go rồi.

"Em học sinh đó, giờ em có thể lên chơi một bài rồi, có giấc mơ âm nhạc thì phải được cất cánh, lẽ nào em học ghi-ta chỉ là để một mình trốn trong phòng lén chơi sao?"

Bị Tả Long nói như vậy, em học sinh đó đột nhiên có cảm giác tràn đầy tự tin, đứng dậy đi lên bục giảng.

Học sinh đó vốn khá căng thẳng nhưng vào khoảnh khắc ôm đàn ghi-ta thì đột nhiên khí chất cả người liền thay đổi.

Cậu ta chậm dãi chơi bài người bạn cùng bạn, rõ ràng là cực kỳ hợp hoàn cảnh.

Học sinh bên dưới đều rất chăm chú lắng nghe, duy nhất chỉ có hai người là tâm tư không ở đó.

Một người là Trịnh Thu, lúc này hắn ta còn đang bận hận Tả Long đến nghiến răng ken két. Tên vô dụng Tần Phấn này không những không làm khó được Tả Long, ngược lại còn bị người ta thuận thế đáp trả một đòn vô cùng tươi mát thoát tục.

Người còn lại chính là Tần Phấn, anh ta lúc này đang vắt hết óc để nghĩ xem nên làm thế nào để đối phó với Tả Long.

Đặt câu hỏi dường như đã không còn tác dụng nữa, đến câu hỏi ít thấy như vậy mà Tả Long cũng biết, những câu hỏi đơn giản khác chắc chắn không làm khó được Tả Long.

Đột nhiên, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía nam sinh đang chơi đàn ghi-ta, lập tức trong lòng lại nảy ra một kế.

Tiết học tiếp theo vô cùng thuận lợi, Tả Long suýt chút nữa đã quên mất còn một nhân vật nữa là Tần Phấn.

Khi chỉ còn khoảng 30 phút nữa là hết giờ, giọng nói bị Tả Long quên đi lại lần nữa vang lên: "Thầy Tả, thiết nghĩ thầy cũng phải có vài phần phong phạm của nghệ sĩ biểu diễn đàn ghi-ta nhỉ".

Trong lòng Tả Long cười khẩy, tên đê tiện này, còn nói hẳn nghệ sĩ nữa? Nâng ông đây lên cao như vậy là muốn lát nữa ngã cho đau ư?

"Thầy Tần quá lời rồi, tôi không dám nhận hai chữ nghệ sĩ này".

Tần Phấn đột nhiên đứng lên, sau đó chậm rãi bước lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK