Ông Ngụy cười xòa: "Lão ăn mày, Tả Long là ai?"
Bên đó im lặng một lát rồi lần nữa lạnh lùng quát: "Tôi làm sao mà biết Tả Long, Hữu Long nào, nửa đêm gọi tới hỏi một cái tên, ông đúng là lão hồ đồ".
Điện thoại cúp ngang, ông Ngụy vẻ mặt lộ ra vẻ đắc ý.
"Lão ăn mày ơi là lão ăn mày, trong lòng ông có ý định gì lẽ nào tôi không đoán được ư? Luận về đầu óc thì có đến tám ông cũng không bằng một tôi, bằng không năm đó kết quả theo đuổi phụ nữ đã không thế này rồi".
"Ha ha, bảo bối mà ông bồi dưỡng ra muốn cho tôi một đòn cảnh cáo, cho rằng tôi không thể biến Tả Long thành cháu rể của tôi sao? Đến lúc đó xem ông khóc thế nào".
Trong ký túc xá trường vẫn còn ánh đèn, vốn là ký túc xá cho bốn người ở, nhưng chỗ Ngụy Tuyết Phi thì biến thành phòng hai người.
Chỉ có cô và Điền Thư Ngữ ở với nhau.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, đang định ngồi lên giường thì giọng nói của Điền Thư Ngữ đột nhiên truyền đến.
"Ông nội Ngụy nói thế nào?"
Ngụy Tuyết Phi có chút bất đắc dĩ, cô nói nhỏ như vậy là vì sợ sẽ đánh thức Điền Thư Ngữ, không ngờ đối phương căn bản vẫn chưa ngủ.
"Dọn ra ngoài ở, tuần sau, đã mua một căn biệt thự sửa lại trong tiểu khu gần trường".
Đêm tối ập xuống, ký túc xá cũng chìm vào im lặng.
Điền Thư Ngữ đột nhiên lăn lông lốc ngồi dậy, nhìn về phía Ngụy Tuyết Phi trong bóng tối, cười nói: "Phi Phi, tớ đã quyết định rồi, để đề phòng thầy Tả có mục đích gì đó mà không ai biết, tớ sẽ đến biệt thự sống cùng với cậu".
"Tùy cậu".
Tả Long có thể có mục đích gì chứ?
Trong nhà không điều tra rõ ràng ngọn nguồn thân phận của Tả Long thì sao có thể đồng ý để anh làm bảo vệ thân cận cho cô.
Có điều việc khiến Ngụy Tuyết Phi cảm thấy kỳ lạ là hai cuộc điện thoại trước sau chỉ cách nhau chưa đến 10 phút, ông nội cô lại đồng ý nhanh như vậy, thậm chí đến yêu cầu gặp mặt cũng không có?
Sự việc hình như không đơn giản như vậy.
Ngày thứ sáu trong trường lúc nào cũng cực kỳ vui vẻ, bởi vì ngày hôm sau là cuối tuần, được nghỉ học rồi.
Trường cấp ba tư thục như Thự Quang tuyệt đối không có chuyện học bù cuối tuần.
Hơn nữa tiết âm nhạc hôm nay, trước cửa kính phòng học còn có mấy người đang đứng, những người này đều muốn học tiết âm nhạc nhưng đã bỏ lỡ thời gian đăng ký.
Việc đăng ký đó phải trực tiếp vào hệ thống trong trường, nên không thể thay đổi được.
Học sinh đã vào chỗ, Tả Long đang chuẩn bị bắt đầu dạy thì một người đột nhiên đi vào: "Ngại quá thầy Tả, vẫn chưa dạy phải không?"
Người đi vào chính là tình địch của anh, Trịnh Thu.
Thoáng quan sát sắc mặt của Ngụy Tuyết Phi, đối phương quả nhiên đã thu hồi vẻ mặt vui vẻ, thế nên Tả Long định phát huy chức quyền thầy giáo của anh.
"Em học sinh này, hình như em không phải là học sinh của tôi nhỉ".
Trên mặt Trịnh Thu tràn trề nụ cười tự tin.
"Thầy Tả, lúc đăng ký trước đây hệ thống đã xảy ra chút sai sót, thầy xem kỹ lại đi".
Tả Long mở máy tính ra xem, học sinh trong lớp âm nhạc quả thật đã thêm Trịnh Thu.
Con bà nó, quan hệ mạnh là giỏi lắm đúng không.
Tả Long cũng không phải là người thích chơi ám chiêu, nếu có tên người ta trong danh sách thì còn làm gì được nữa.
"Ngồi đi, lần sau chú ý thời gian".
Điều nực cười là, một học sinh nam bên cạnh Ngụy Tuyết Phi lại chủ động nhường chỗ cho Trịnh Thu ngồi xuống.
Ngụy Tuyết Phi vẻ mặt chán ghét, đột nhiên đứng lên nói: "Thầy Tả, bụng em có hơi khó chịu, em có thể về nghỉ ngơi không?"
Tả Long gật đầu, con gái nói đau bụng thì rõ ràng là tốt nhất nên nghỉ ngơi rồi.
"Có thể".
Thấy Ngụy Tuyết Phi rời đi, Điền Thư Ngữ cũng không khỏi hung hăng lườm Trịnh Thu một cái.
Ai ngờ Trịnh Thu cũng đột nhiên đứng lên: "Thầy Tả, em có chút việc ra ngoài một lát".
Nói xong căn bản không thèm đợi cho Tả Long trả lời đã đi thẳng ra ngoài.
Sắc mặt Tả Long lạnh lùng: "Đứng lại! Hình như tôi chưa cho phép cậu đi".
Trịnh Thu nhìn Tả Long một cái, lần nữa nói: "Vậy ý của thầy Tả thế nào?"
Bốp!
Tả Long đập mạnh tay xuống mặt bàn: "Cậu tưởng đây là nhà cậu à? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi, ngồi xuống cho tôi!"
Hoàng Mạn và Kiều Mạnh bên dưới đều có chút lo lắng.
Tả Long hoàn toàn không cần phải tích cực như vậy, tên Trịnh Thu này lên lớp chưa từng có giáo viên nào dám quản, thường xuyên muốn đến là đến, muốn đi là đi.
Trịnh Thu vui rồi.
"Thầy Tả, thầy đang nói em sao?"
Tả Long chỉ thẳng tay phải ra.
"Cậu tưởng là gì? Ngồi xuống cho tôi, học sinh thì phải ra dáng học sinh, hiểu chưa?"
Trịnh Thu lắc đầu, lại vẫn cố tình tiếp tục đi về phía cửa lớp.
Tả Long bước hai bước ra khóa cửa lớp lại.
Nhìn ánh mắt có vẻ không tốt lành gì của Trịnh Thu, đột nhiên cười nói: "Em học sinh này, thầy thấy em vẫn nên tôn trọng kỷ luật của lớp đi, em thấy sao?"
Trong lúc nói chuyện, sát khí ngưng tụ thành sợi phóng về phía Trịnh Thu.
Người phía sau lập tức lạnh run.
Lần nữa nhìn về phía ánh mắt của Tả Long, đã hoàn toàn thay đổi.
Bản thân hắn ta cũng là một tay tập luyện, sát khí nồng hậu như vậy chắc chắn là một cao thủ.
Kết hợp với nụ cười nhàn nhạt trên mặt Tả Long, khoảnh khắc này tựa như ma quỷ vậy.
Trịnh Thu cũng không biết hắn trở về chỗ ngồi thế nào nữa.
"Không phải chứ, Trịnh Thu lại phải chịu thua sao, quả đúng là tin tức mới của thế kỷ đấy".
"Xuỵt! Cậu nhỏ tiếng chút đi, cẩn thận bị Trịnh Thu nghe thấy".
Tả Long đã trở về bục giảng bắt đầu tiết dạy của anh.
Ranh con, tưởng anh đây không dùng bạo lực thì không giải quyết được cậu sao?
Điền Thư Ngữ tan học trở về ký túc xá đang líu ríu không ngừng nói với Ngụy Tuyết Phi: "Phi Phi, đúng là hả giận thật đấy, cậu không biết Trịnh Thu lúc đó mặt tối sầm vào như gan heo thế nào đâu, ha ha, thầy Tả uy mãnh thật".
"Được rồi, hắn ta cũng là gieo gió gặt bão, mau thu dọn đồ đạc đi".
Điền Thư Ngữ vừa gấp quần áo vừa cười nói: "A, đúng là không biết thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Ngụy Thị, Phi Phi đây thế nào mới xứng đáng, không biết hưởng thụ chút gì cả".
Ngụy Tuyết Phi đột nhiên nhéo vào bên hông Điền Thư Ngữ một cái: "Chỉ giỏi nói tớ, cậu không phải cũng thế sao..."
Chương 37: Tạo nét và cái kết
“Được rồi, tôi sai rồi, hừ, chỉ biết bắt chẹt đe dọa tôi!”
Trong phòng làm việc, Tả Long chuẩn bị đóng cửa thì thấy Vưu Mẫn Giai.
“Thầy Tả, cái kia… Bên Kỷ Minh không kiếm chuyện với cậu chứ?”
Tả Long thuận tay khóa cửa lại, liếc nhìn Vưu Mẫn Giai đang hơi nhăn nhó.
“Sao vậy? Cô rất mong chờ hắn đến kiếm chuyện với tôi à?”
Vưu Mẫn Giai gấp gáp huơ tay.
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi là…”
Tả Long đã quay người rời đi.
“Phó hiệu trưởng Vưu, lúc trước đúng là có lỗi của cô, nhưng sau này tên Kỷ Minh kia có đến kiếm chuyện với tôi thì đã thành cuộc tranh đấu giữa hai người đàn ông rồi, không còn liên quan gì đến cô nữa”.
Vưu Mẫn Giai ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu không biết đang nghĩ gì.
Trên đường đến quán bar, Tả Long nhận được điện thoại của Lãnh Diệc Hàn.
“Thiên Hồng kia có tin tức rồi sao?”
“Anh Long, có rồi, nhưng chỉ tra được một phân nhánh ở Thanh Châu, tổng bộ thì rất thần bí, khả năng cao là thành lập ở nước ngoài”.
“Không sao, quét sạch một nhánh cũng khiến bọn họ nhớ lâu rồi, gửi địa chỉ cho tôi”.
Lãnh Diệc Hàn bên kia lại bắt đầu ấp úng, Tả Long cười mắng.
“Sao lại lề mề lề mà như vậy? Có gì cứ nói”.
Lãnh Diệc Hàn như có cảm giác không muốn quan tâm đến.
“Anh Long, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt đi, bên phía tôi có người cung cấp thông tin, hắn biết địa chỉ, nhưng bắt buộc là tự mình nói cho anh”.
Tả Long che mặt.
“Tôi nói này, còn có người mà cậu chủ Lãnh không xử lý được sao? Thôi vậy, tối nay… Tối mai đi, tối mai cậu đưa người đến quán bar CV là được”.
Lãnh Diệc Hàn đột nhiên nói nhỏ một câu rồi vội vàng cúp máy.
“Anh Long, chúng ta phải nói trước, vì chuyện này mà tôi cũng dốc hết sức lực nên mới làm như vậy, anh cũng không thể đổ lên đầu tôi đâu đấy”.
Tả Long nghe vậy cũng mù mịt cả đầu.
Anh đến làm việc ở quán bar theo thường lệ, bận tới bận lui liên tục.
Ngay lúc này, có ba người đột nhiên đi vào.
Hai người nước ngoài da đen cao to, vóc người nhong nhỏng khoảng chừng hai mét, kẻ đi phía trước cũng xem như là một người quen của anh.
Chính là Phiền Văn trẻ tuổi hôm đó đi theo cạnh Trịnh Thu.
Nhưng Tả Long bận tối mặt thật sự không nhìn thấy.
Hoàng Mạn cần menu đi qua.
“Xin chào, quý khách muốn gọi gì?”
Phiền Văn dáng vẻ ngang tàng, lại thêm áp lực từ hai người vạm vỡ hai bên, Hoàng Mạn cảm thấy chân cũng run lên rồi.
“Để nhân viên phục vụ kia qua gọi món”.
Hoàng Mạn nhìn theo ngón tay chỉ qua, lại chỉ vào Tả Long, lập tức cười nói.
“Vị khách này, tôi…”
Phiền Văn đột nhiên dựng thẳng lưng, nhìn Hoàng Mạn lùi về sau rồi đụng phải một trong hai tên vạm vỡ kia.
“Muốn ông đây nói lại lần hai sao?”
Hoàng Mạn sợ hãi quay người bỏ chạy.
Phiền Văn cười lạnh chế nhạo.
Hắn thật sự không ngờ hôm nay lại nhận được điện thoại của Trịnh Thu, bảo hắn đến quán bar này kiếm chuyện với tên nhân viên này.
“Nhóc con, vốn dĩ ông đây đã quên hành động vô lễ hôm đó của mày rồi, nhưng không ngờ ngươi lại rơi vào danh sách đen của cậu Trịnh, vậy chúng ta cứ tính toán hết thù mới hận cũ một lần vậy”.
Hoàng Mạn kể lại với Tả Long xong còn nói thêm một câu cẩn thận, Tả Long khẽ cười đi về bên đó.
“Chào mừng quý khách, hôm nay muốn gọi món gì?”
Phiền Văn rút ra hai trăm tệ đập lên bàn.
“Vậy mà vẫn nhớ tôi sao? Không tệ đấy, tôi biết, giá bao ghế dài thấp nhất là hai trăm tệ”.
Tả Long gật đầu.
“Không sai, trí nhớ của rất tốt”.
Phiền Văn cười mà không nói gì, sau lại lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho hai vệ sĩ đứng bên cạnh.
Chỉ thấy hai vệ sĩ lần lượt đặt hai trăm tệ lên ghế dài không có người, sau đó lại đi về.
“Mấy ghế dài này ông đây bao hết, anh lên chia từng chai bia một cho mỗi bàn trước đi”.
Tả Long gật đầu.
“Được”.
Mở cửa làm ăn mà, nếu người ta có tiền mà muốn dùng như vậy thì đương nhiên anh cũng không thể nói gì!
Khi Tả Long để lên mỗi bàn một chai bia xong thì Phiền Văn lại mở lời.
“Lại lấy một chai bia cho mỗi bàn nữa”.
Tả Long kẹp khay bên người, nhìn Phiền Văn bình tĩnh nói.
“Đây là lần cuối cùng, nếu không tôi sẽ xem như là anh đến phá rối, hậu quả sau đó anh căn bản sẽ không muốn trải nghiệm đâu”.
Phiền Văn lại ngồi trên sô pha, bắt chéo chân.
“Yên tâm, sao tôi lại chơi anh được chứ, chắc chắn là lần cuối cùng”.
Tả Long quay người đi lấy bia, sau đó lại để mỗi bàn một chai.
Lúc đi qua ghế dài chỗ Phiền Văn, Phiền Văn lại cười lớn.
“Nhân viên phục vụ này giỏi thật đấy, vậy lại lấy thêm mỗi bàn một chai bia nữa…”
Ầm!
Đột nhiên Tả Long thay đổi, lao qua, dùng khay trên tay đập mạnh vào đầu Phiền Văn.
Hai vệ sĩ thấy vậy cũng đều hành động thì bị Tả Long một thân một mình đánh ngã sõng soài trên mặt đất.
Phiền Văn đang mê man thì bị Tả Long kéo thẳng từ ghế dài ra.
“Mẹ nó, trước giờ chưa ai dám đùa giỡn với ông đây như vậy, hôm nay ông đây đùa chết mày!”
Chị Béo vốn muốn tiến lên ngăn cản thì bỗng đứng lại, chị ta chưa từng thấy Tả Long nổi giận như vậy bao giờ, quả thực là thần chết giáng thế.
Bên này, Phiền Văn đã dần tỉnh táo, hắn vừa tỉnh là mắng Tả Long một câu.
“Mẹ nó, mày dám động Phiền Văn tao đây, tao giết cả nhà mày!”
Bốp!
Tay phải Tả Long nắm lấy cổ áo Phiền Văn nhấc lên không trung, tay trái cầm khay đánh thẳng vào mặt đối phương.
Phiền Văn đau đớn hét lên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng không ngừng trong quán bar.
Khách ở mất bàn còn lại trong quán bar đều rụt cổ lại.
“Nhân… Nhân viên phục vụ này không phải rất dễ chịu à?”
“Đúng vậy, lần trước đều cười với Trần Bì, Thôn Hỏa, có bao giờ nổi nóng như vậy đâu”.
Trạng thái Tả Long hôm nay đã phá vỡ nhận thức của mọi người, ngay cả Hoàng Mạn cũng trừng lớn mắt.
Nhưng mọi người như đều hiểu ra gì đó nhưng hiện tại, ai cũng không dám khuyên can.
Phiền Văn cũng rất cứng, vậy mà còn dám nói năng ngông cuồng với Tả Long.
“Mày chết chắc rồi, Phiền Văn tao không giết mày, thề không làm người! A!”
Ánh mắt Tả Long lúc này giống như một ao nước, tay trái lại vung lên.
Bốp!
Hai má Phiền Văn sưng vù lên, nước mắt cũng rơi xuống khắp nơi.
“Tao… Tao phải giết mày”.
Chương 38: Kìm lòng không đậu
Bùm!
Tả Long lạnh mặt, bắt đầu ra tay, đánh cho Phiền Văn có cảm giác mình sắp chết đến nơi.
Cuối cùng hắn không còn mạnh miệng nữa mà lắp bắp nói.
“Tha… mạng…”
Lúc này một người đàn ông mặc đồ đen trong đó chậm rãi đi qua.
Người này kiêng dè nhìn Tả Long, sau đó bấm gọi vào một số điện thoại.
Lần này Phiền Văn tới đây, ngoài việc Trịnh Thu bảo đến gây chuyện với Tả Long, còn có một yêu cầu nữa chính là đập nát quán bar CV này.
Thế nên có hai chiếc xe Buick đỗ ngay trước cửa quán bar.
Ban đầu Phiền Văn muốn tạo nét trước mặt Tả Long một chút, ai ngờ tạo nét không thành còn bị đánh.
Điện thoại gọi được khoảng mười giây, mười mấy người lao vào trong bao vây lấy Tả Long.
Tả Long làm như không thấy cảnh tượng đó, anh vỗ nhẹ vào gương mặt đã sưng lên của Phiền Văn.
“Này, anh là người đầu tiên khiến ông đây tức giận thành thế này, biết không hả?”
Một người dẫn đầu ở phía sau bỗng rút súng ra, nhắm chuẩn vào Tả Long.
“Buông cậu Phiền ra, nếu không mày sẽ chết”.
Tả Long cười mỉa.
“Mẹ kiếp, mày lấy bật lửa giả làm súng, trí thông minh của mày thấp đến đáng sợ”.
Người này bắt đầu hoảng, không biết sao Tả Long lại nhìn ra được, vội vàng nói.
“Bớt nói nhảm, mày buông cậu Phiền ra, nếu không Thanh Châu này sẽ không có chỗ cho mày dung thân đâu”.
Phịch!
Tả Long bỗng ném Phiền Văn xuống đất.
Ngay khi tên đó cho rằng mình đã uy hiếp được Tả Long thì lại thấy anh kéo cái chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống, bắt chéo hai chân lại với nhau, cười nói với đám người Phiền Văn.
“Vì vài nguyên nhân mà bây giờ tôi không thể giết người nên quỳ xuống dập đầu đi, tôi hài lòng thì anh có thể đi”.
Phiền Văn được hai tên vệ sĩ đỡ đứng lên, tay phải chỉ vào Tả Long.
“Chém… chém chết hắn, chém đi!”
Một đám người cầm dao vừa định bước đến, Tả Long bỗng giơ tay lên hô một tiếng.
“Khoan đã!”
Không biết tại sao đám người này lại ngừng động tác.
Tả Long nhìn điện thoại, sau đó lại nói.
“Tôi cảnh cáo các người, bên ngoài cũng có người của tôi, bây giờ tôi chỉ muốn thấy tên này quỳ xuống dập đầu, các người đừng có mà làm bừa”.
Người bắt đầu trước đó cười khẩy.
“Dọa ai đấy? Bọn tao vừa từ bên ngoài vào, nếu mày sợ thật thì cũng có thể cúi đầu nhận sai với cậu Phiền, không chừng bọn này sẽ bỏ qua cho mày”.
Tả Long cười khổ, ông đây nói thật mà sao không ai nghe hết vậy.
Miệng Phiền Văn chảy máu không ngừng, răng cũng bị rụng mấy cái, lúc này cơn thịnh nộ đã thiêu đốt lý trí của hắn.
“Chém… chém chết hắn cho ông”.
Mọi người đều không để ý khi mà Tả Long hô một tiếng “Khoan đã”, có một bóng người xoẹt qua ngay trước cửa.
Lúc này cánh cửa bỗng bị đẩy mạnh vào.
Một đám người mặc đồ đen lao vào, khí thế đó lập tức khiến đám đông cầm dao bao vây Tả Long sửng sốt.
Người đi đầu chính là ông chủ Khôi có đôi mắt nhã nhặn lịch sự.
Sau khi đẩy đám người này sang bên cạnh Phiền Văn, tất cả những người mặc đồ đen đều cúi người thật thấp chào Tả Long.
“Cậu Long!”
Keng!
Không biết con dao của ai trong số đàn em của Phiền Văn lại rơi xuống đất.
Sau đó là một loạt tiếng keng keng vang lên, mọi người đều vứt dao xuống đất.
Người khác có thể không biết nhưng ông chủ Khôi nổi danh khắp Thanh Châu thì sao họ có thể không biết được?
Càng đáng sợ hơn là ngay cả người có địa vị như ông chủ Khôi mà lại phải gọi thanh niên này một tiếng “cậu Long”.
Ông chủ Khôi đi đến trước mặt Tả Long, rồi nhìn sang Phiền Văn mặt mũi đã sưng thành đầu heo.
“Cậu Long, việc còn lại cứ để tôi giải quyết, đảm bảo cho hắn biến mất”.
Tả Long xua tay, nếu mà chuyện này liên quan đến mạng người thì chẳng phải bộ an ninh đặc biệt sẽ phải cử Mai Quế đó đến điều tra sao.
“Không cần, tôi chỉ muốn hắn cúi đầu nhận sai với tôi thôi, thanh niên bây giờ kiêu ngạo quá, phải dạy dỗ một chút”.
Phiền Văn sợ hãi nhìn ông chủ Khôi, ông ta từ từ tiến đến gần.
“Cậu biết tôi?”
Phiền Văn vô thức gật đầu.
“Ông… ông chủ Khôi, tôi là Phiền Văn!”
Phiền Văn?
Ông chủ Khôi suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
“Cậu là con trai của Phiền Vĩnh Lạc à? Bị đánh thành thế này nên tôi không nhận ra”.
Bốp!
Ông chủ Khôi vốn dĩ còn cười ha ha bỗng giơ tay lên tát thêm một cái.
“Đệch! Cậu dám chọc đến cậu Long à? Có tin ông đây sẽ làm cho bố cậu biến mất luôn không?”
Phiền Văn sợ thật rồi, thế lực ngầm ở Thanh Châu của ông chủ Khôi cực kỳ đáng sợ.
Bố hắn cũng nhờ đi theo ông chủ Khôi phân chia một ít, cũng xem như có chút của cải.
“Ông chủ Khôi, tôi sai rồi”.
Ông chủ Khôi cười mỉa.
“Nên làm gì tự bản thân cậu biết rõ!”
Phiền Văn gật đầu, bắt đầu liên tục dập đầu với Tả Long.
Tả Long gọi ông chủ Khôi sang.
“Tình hình bên Trần Bì thế nào, nói chi tiết cho tôi nghe”.
Sắc mặt ông chủ Khôi hơi khó coi.
“Cậu Long, Trần Đào đó rất lợi hại. Mấy ông trùm có danh tiếng ở Thanh Châu đều bị tên này bắt đến chợ xe cũ của Trần Bì, tối nay sẽ tổ chức một hội nghị, hình như Trần Đào định thống nhất cả Thanh Châu”.
Ông chủ Khôi cũng lo lắng.
Sự cường thế của Trần Đào khiến ông ta hơi bất ngờ, nghe các đàn em của ông ta nói thì tên đó như thần tiên giáng trần, đạn bắn cũng không trúng.
Thế nên nếu Trần Đào muốn thống nhất cả khu vực thật thì ông chủ Khôi chắc chắn là người đầu tiên phải chết.
Cũng may ban đầu Tả Long cũng đã dạy dỗ Trần Bì một trận, nếu không, với hiểu biết của ông chủ Khôi, ông ta chắc chắn Tả Long sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
“Ừ, chờ đi!”
Tả Long xin nghỉ một hôm với Chị Béo, sau đó ra khỏi quán bar CV.
Lúc này Phiền Văn mới dừng động tác, không nói câu nào đã rời đi ngay.
Trên đường đến chợ xe cũ gần nhà ga, Tả Long bỗng vỗ ông chủ Khôi một cái.
“Thích Khôi, ông phải bồi thường tôi một trăm năm mươi đồng tiền lương tổn thất vì xin nghỉ hôm nay đấy!”
Chương 39: Đến nhận lấy cái chết
Ông chủ Khôi dở khóc dở cười, ngày đó ông ta cũng nghe nói đến hành động hiếm thấy này của Tả Long, lập tức vội vàng nói.
“Cậu Long yên tâm, chắc chắn tôi sẽ đền bù tổn thất”.
“Ừ, đợi lát nữa đi làm việc của ông, đến lúc thích hợp, tự nhiên tôi sẽ ra tay”.
Trong đại sảnh chợ xe second-hand của Trần Bì
Mười mấy người lần lượt ngồi trên một chiếc ghế, khuôn mặt chỗ xanh chỗ tím.
Trần Bì và một người đàn ông trung niên khác ngồi ở vị trí đầu.
“Các vị, bây giờ tỏ rõ thái độ đi, nói ra lời trong lòng các vị, tôi và anh tôi đều là người nói đạo lý”.
Trần Bì vừa nói ra, trong lòng mấy đại ca ở bên dưới chỉ muốn một chân đá chết Trần Bì.
Nói đạo lý?
Cưỡng chế trói người ta đến nơi này, lại còn nói là người nói đạo lý?
Nhưng mà, với thực lực của Trần Đào hiện tại, muốn giết ông chủ Khôi thật sự chỉ như giết gà.
Một người đàn ông trung niên mập mạp trong đó chắp tay nói.
“Đại ca Trần Đào, không nói những cái khác, nếu như ông có thể giải quyết chỗ dựa của ông chủ Khôi, Bàn Sơn tôi là người đầu tiên ủng hộ ông”.
Trần Đào nhíu mày nhìn về phía Trần Bì.
Dáng vẻ hăng hái của Trần Bì biến mất, thay vào đó là nghiêm túc.
“Anh, chỗ dựa của ông chủ Khôi là Lãnh Khôn – ông hai nhà họ Lãnh, nhà họ Lãnh này cũng không phải người mà chúng ta có thể chống lại hiện tại”.
Trần Đào khua tay.
“Không sao, sở dĩ nhà họ Lãnh ủng hộ Thích Khôi, không có gì hơn ngoài việc Thích Khôi làm được việc nên làm, đợi ngày mai diệt Thích Khôi xong, tôi sẽ đích thân đến nói chuyện với Lãnh Khôn”.
Trần Bì vô cùng vui mừng, chỉ vào Bàn Sơn.
“Nghe thấy anh tôi nói rồi chứ, ông lựa chọn như thế nào?”
Bàn Sơn chỉ có thể gật đầu.
“Đại ca Trần Đào, Bàn Sơn tôi ủng hộ cậu”.
Trần Bì còn muốn nói chuyện, Trần Đào ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, sau khi đảo mắt nhìn mọi người một lượt thì lạnh lùng phun ra một câu.
“Còn ai có ý kiến?”
Không có một ai trong các lão đại bên dưới dám nhìn thẳng vào mắt Trần Đào.
Hừ! Một đám phế vật, nếu như không phải cần các ông làm việc, thật sự cho rằng mình đủ tư cách để tôi “mời” các ông đến sao?
“Tôi có ý kiến!”
Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên, cửa thủy tinh của đại sảnh bị đập vỡ.
Mấy chục người tiến vào, tất nhiên dẫn đầu chính là ông chủ Khôi.
Tả Long thì xen lẫn trong đám người, đầu tiên anh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Trần Đào được thổi phồng lên tận trời là mặt hàng như thế nào.
Trần Bì lập tức đứng dậy, chỉ vào ông chủ Khôi nói.
“Anh, ông ta chính là Thích Khôi”.
Trần Đào vẫn ngồi đó, sừng sững như núi Thái Sơn, liếc nhìn ông chủ Khôi.
“Ha ha, không ngờ ông cũng can đảm đấy, vừa hay tôi đỡ phải đi một chuyến”.
Đầu tiên ông chủ Khôi nhìn mấy người ngồi trên ghế, hừ lạnh một tiếng.
“Một đám phế vật vô dụng, không biết chuẩn bị nhiều thêm mấy khẩu súng sao?”
Rào rào rào!
Sau lưng ông chủ Khôi có ít nhất mười người lấy súng lục ra nhắm thẳng vào Trần Đào.
Đương nhiên thuộc hạ của hai anh em họ Trần trong đại sảnh cũng không chịu yếu thế, thi nhau móc súng ra.
Ông chủ Khôi cười.
“Trần Đào, nếu đã đi nhiều năm như vậy, vì sao không sống những tháng ngày thoải mái ở bên ngoài luôn đi! Đúng, tôi thừa nhận cậu đánh nhau rất giỏi, vậy hôm nay có phải cậu muốn biểu diễn cách tay không đấu súng cho tôi xem hay không?”
Trần Đào đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, ra vẻ cao nhân không màng sự đời.
“Thích Khôi, ông dẫn ba mươi người đến, hẳn là ai cũng mang theo súng nhỉ, nhưng thuộc hạ của em trai tôi cũng có súng, các ông cũng chỉ chiếm xíu xiu ưu thế thôi, riêng một mình Trần Đào tôi thôi cũng đã đủ để giết sạch thuộc hạ của ông rồi. Súng? Trong mắt tôi cũng chỉ là một loại công cụ mà thôi”.
Ông chủ Khôi cười lớn.
“Trần Đào, xem ra những năm này cậu không học được bao nhiêu công phu, nhưng khoác lác thì học đến thâm sâu vô cùng”.
Trần Đào phân phó Trần Bì ở bên cạnh.
“Dặn người của chú mày đừng ra tay”.
Hắn lựa chọn ra tay, như vậy có thể hoàn toàn trấn áp những lão đại đang ngồi ở đây, khi hắn rời đi, sẽ không ai có can đảm phản bội em trai Trần Bì của mình.
Dứt lời, Trần Đào vung hai tay ra, sau đó cơ thể lập tức chuyển động.
Mười tia sáng sắc bén bay vọt về phía mười thuộc hạ lấy súng ra của ông chủ Khôi, tốc độ còn nhanh hơn cả viên đạn.
Tả Long thầm khen trong lòng, thủ pháp ám khí không tồi.
Phụt phụt phụt!
Kèm theo tiếng kêu vang lên, mười người lần lượt ngã xuống đất, những người khác vừa kịp phản ứng, cũng thi nhau rút súng ra.
Nhưng ánh mắt lại không theo kịp động tác Trần Đào, bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh.
Trần Đào giết vào trong đám người, hệt như sói vào trong bầy cừu.
Thỉnh thoảng có bóng người bị đánh bay ra ngoài, sau khi ngã xuống thì mê man bất tỉnh.
“Wow! Thế này cũng biến thái quá rồi”.
“Mẹ nó, may mà ông đây không phản kháng, xem ra lần này ông chủ Khôi bại rồi”.
Các lão đại không ngừng lau mồ hôi, xem ra, khi Trần Đào bắt bọn họ tới đây, hắn căn bản không dùng bao nhiêu sức lực.
Một bóng người bay ra, bỗng nhiên tất cả đều dừng lại.
Trần Bì kinh ngạc quay đầu nhìn cái ghế bị đập hỏng bên cạnh mình, bên trên có một người đang nằm.
Người đó lại là anh trai Trần Đào của mình.
Xảy ra chuyện gì? Sao anh mình lại bị đánh bay ra ngoài?
Tả Long bên kia xoa xoa cằm.
Mẹ nhà anh, anh đánh người thì cứ đánh người, sao cứ phải đánh đến chỗ của ông đây.
Trần Đào bên kia lật người lại, vẻ mặt rét lạnh nhìn Tả Long đã lộ rõ hình dáng.
“Cậu là ai? Thích Khôi không thể nào có thuộc hạ thực lực như cậu”.
Tả Long nhún vai chìa tay.
“Chuyện này không trách tôi được, ai bảo tư thế vừa rồi của anh vừa khớp, tôi kìm lòng không đậu mà cho anh một đá”.
Câu chuyện bỗng nhiên đảo ngược hoàn toàn khiến tất cả mọi người không kịp chuẩn bị.
Đừng nói Trần Đào buồn bực...”
Dù là những lão đại ngồi kia cũng nhìn Tả Long bằng ánh mắt trông thấy quái vật, sau đó đồng loạt ngó sang phía ông chủ Khôi.
Thảo nào ông chủ Khôi không sợ hãi, hóa ra là mời được cao nhân.
Trông ông chủ Khôi có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đang thấp thỏm không yên.
Mẹ nó, cuối cùng cậu Long cũng ra tay rồi.
Trần Đào cảm nhận được cơn đau đớn âm ỉ nơi lồng ngực, Tả Long này cực kỳ khó đối phó.
“Cậu rất được, lại có thể nhân lúc tôi không chú ý đánh ra một đòn, tôi cho cậu một cơ hội sống sót, quy phục tôi đi!”
Tả Long che mặt, anh có thể không biết xấu hổ hơn nữa không?
Anh đang định nói chuyện, Trần Bì lại chỉ vào Tả Long ngạc nhiên hô lên.
“Là cậu!”
Trần Đào nhíu mày.
“Chú mày biết tên này à?”
Trần Bì điên rồi, lúc trước ở quán bar CV, hắn ta đã thấy được sự lợi hại của Tả Long, nhưng cũng không cần biến thái đến độ ngay cả anh trai mình cũng đánh không lại chứ.
“Anh! Cậu ta chính là người đánh gãy sống mũi em ở quán bar, tên mà em từng nói với anh đó”.
Trần Đào hừ lạnh một tiếng với Tả Long.
“Thôi được rồi, tôi cho cậu một cơ hội, quy thuận hay mất mạng?”
Tả Long cười.