Kim Húc nói: “Khó nói lắm, gặp phải mấy vụ án khó gặm này, một lần thẩm vấn có thể phải mất cả đêm.”
Thượng Dương chờ mong bên phía Lịch Kiệt có thể hỏi ra cái gì, nhưng cũng biết dù có sốt ruột cũng vô ích, thẩm vấn nghi phạm là một trận chiến ác liệt, vừa phải tấn công lại phải chú ý phòng thủ, bên nào sốt ruột trước thì bên ấy liền thua.
Anh nói: “Cậu muốn ở chỗ này chờ phải không? Tôi sẽ ở lại cùng cậu, tuy không thể giúp cái gì, nhưng dù sao bây giờ trở về thì cũng sẽ không ngủ được.”
Việc điều tra để phá vụ án này đã đi đến bước ngoặt cuối cùng rồi, rất có thể đêm nay chính là trận chiến cuối cùng.
“Cậu ở đây, cũng là đã giúp tôi một chuyện lớn rồi.” Kim Húc khó lòng mà giải thích cảm xúc đã qua, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại câu nói mới vừa rồi, hắn bắt giữ được một tia sáng trong dòng suy nghĩ hỗn độn của mình, nói, “Nếu suy đoán của chúng ta đều đúng…… Vu Đào mới là thủ phạm chính trong vụ án giết người vứt xác này, nhưng trên hung khí, còn có xe van đã trở thành chứng cứ, cũng chưa hề lưu lại dấu vân tay của hắn ta.”
Thượng Dương nói: “Có lẽ trước đó hắn ta đã lên kế hoạch rất tốt, cho nên vẫn luôn mang bao tay trong toàn bộ quá trình giết người cùng vứt xác.”
Kim Húc nói: “Việc này không nhất thiết phải lên kế hoạch cẩn thận, có một số người từ khi sinh ra đã rất có thiên phú trong lĩnh vực phạm tội rồi.”
Vừa rồi qua kính một chiều, biểu hiện của Vu Đào khi đối mặt với sự thẩm vấn của nhóm công an hình sự có kinh nghiệm phong phú phải nói là rất bình tĩnh, điều này đã làm cho Thượng Dương cảm thấy không thể tưởng tượng.
Hắn ta có thể thật sự đúng là loại người như Kim Húc vừa nói kia.
Thượng Dương nói: “Còn có một vấn đề khác mà tôi cảm thấy vẫn nghĩ chưa thông.
Nếu Lưu Vệ Đông chỉ là tòng phạm, thì tại sao gã lại cố ý lộ mặt ở dưới camera an ninh? Cho dù là vì để tương lai công an có thể tìm được gã, sau đó lại phát huy kỹ năng diễn xuất nhằm dẫn dắt hướng điều tra của công an xuống hố.
Nhưng mà, làm như vậy, có phải đã quá mạo hiểm rồi hay không? Dựa theo sự miêu tả của cậu về gã, Lưu Vệ Động là một con người không có gan làm việc lớn, gã thật sự sẽ làm chuyện như thế này sao?”
“Gã không có can đảm giết người, nhưng có lẽ gã rất có gan mạo hiểm.” Kim Húc hiển nhiên đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nhìn Thượng Dương giải thích nói, “Gã là một tên nghiện cờ bạc nặng, loại người này sẽ có một loại tâm lý ăn may mà người bình thường khó có thể hiểu được, dù có đem mạng ra đánh cược thì vẫn sẽ tin tưởng vững chắc là lần tiếp theo mình nhất định có thể thắng toàn bộ trở về.
Sau khi làm sai chuyện nào đó, tâm lý của người bình thường sẽ là hối hận, tìm cách khắc phục lỗi lầm đó, nhưng những tên nghiện cờ bạc thì sẽ không, bọn họ bình thường sẽ tiếp tục sai lầm, khi mà liên tục phạm sai lầm như vậy chẳng những có thể khiến họ che giấu đi tâm lý áy náy đã làm sai trước đó, đồng thời còn có thể dùng một niềm tin kỳ lạ để tự thôi miên bản thân rằng, lần này mình nhất định có thể trở mình.”
Thượng Dương tưởng tượng, nói: “Loại tâm lý này cũng không hiếm thấy, không ít người sẽ như vậy.”
Kim Húc nói: “Cho nên, dân cờ bạc có rất nhiều tính cách ẩn, chỉ là khả năng tự chủ của mỗi người khác nhau, khi đối mặt với cám dỗ thì có mạnh có yếu.
Lưu Vệ Đông là điển hình trong tính tự chủ kém, lòng ham hư vinh lại mạnh, người như vậy một khi dính đến cờ bạc, bình thường đều khó có thể quay về con đường đúng đắn.”
Hắn lại nói về vụ án: “Nếu giả thiết Lưu Vệ Đông thật sự cũng chỉ là tòng phạm, gã cố ý để camera an ninh quay đến mình, ngoại trừ tâm lý đánh cược ra, tôi đoán còn có một phần nguyên nhân, đó là Vu Đào hứa sẽ chia cho gã nhiều tiền hơn.
Chỉ cần lộ mặt ở dưới camera an ninh, việc này còn nhẹ nhàng hơn so với việc phải đi lừa tiền của Tôn Lệ Na.
Huống chi, dù sao Giả Bằng Phi cũng không phải là do gã giết, tương lai nếu thật sự bị điều tra ra chân tướng, cùng lắm thì gã sẽ khai Vu Đào ra.
Nhưng có lẽ vào lúc đó, gã hoàn toàn không ngờ được là Vu Đào cũng đã lên kế hoạch xong, sau khi rời khỏi nhà của Giả Bằng Phi, người thứ hai phải chết chính là gã.”
“Thật ra cũng chưa chắc gã đã bị Vu Đào giết mà?” Thượng Dương nói, “Có lẽ gã chỉ là trốn ở đâu đó, không dám lộ diện mà thôi.”
Kim Húc gật đầu nói: “Nếu còn sống thì đương nhiên càng tốt, đợi đến khi tìm được thì còn có thể dùng pháp luật để xét xử gã.”
Thượng Dương nghe giọng điệu của hắn thật tự nhiên, lại thấy vẻ mặt của hắn cũng thản nhiên như thế, xem ra đã thật sự buông bỏ mọi chuyện trong quá khứ lâu rồi.
Tính cách rộng lượng cùng biểu hiện chính trực không vụ lợi dựa trên đạo đức nghề nghiệp này, là một phẩm chất hiếm có khó tìm.
“Có điều, tôi thật sự không quá lạc quan,” Kim Húc lại nói, “Nếu Vu Đào thật sự tạo ra một bàn cờ như vậy, còn có thể lưu cho Lưu Vệ Đông con đường sống sao?”
Thượng Dương rơi vào trầm mặc, anh biết Kim Húc đã nói đúng.
“Lúc chiều tôi đã thẩm vấn Vu Đào, vừa rồi lại bị sư phụ của tôi thẩm tra, vẻ mặt và lời nói của hắn ta trong cả hai lần này, rõ ràng đều giống như đang nói,” Kim Húc nhướng mày, khuôn mặt đẹp trai lưu manh pha lẫn chút buồn bực, nói, “Công an chúng mày không có cách nào bắt được tao đâu, tao không để lại bất kỳ một manh mối nào để cho chúng mày điều tra đến trên đầu tao đâu.
Tặc mẹ nó.”
Câu cuối cùng của hắn là một câu chửi tục tiếng địa phương, Thượng Dương có thể nghe hiểu được, cũng có ý mắng quốc gia.
Kim Húc nói: “Dùng từ không quy phạm, tôi tự thú, lãnh đạo mắng nhẹ chút nha.”
Thượng Dương: “……”
Nhiều năm như vậy, kinh nghiệm thực tế công tác ở tiền tuyến của anh quá ít, cơ hội để thực sự tiếp xúc với kẻ phạm tội cũng thưa thớt đến đáng thương, lý luận suông với những cái gọi là “Kinh nghiệm công tác”, cũng chỉ đủ để lấy ra hù Viên Đinh mà thôi.
Lĩnh vực chuyên môn của anh là nghiên cứu xây dựng cùng quản lý hệ thống an ninh trật tự của đội ngũ công an.
Lấy ra để làm hình sự thì liền có vẻ như lấy trứng chọi đá.
Thượng Dương nói: “Rất ít khi nghe cậu nói tiếng địa phương quê nhà của mình nha, còn dễ nghe như vậy nữa.”
Vụ án đã đi đến bước ngoặt cuối cùng, hiện tại có muốn giúp đỡ cũng không còn cơ hội, thôi thì cứ nói mấy câu lời hay ý đẹp để cổ vũ cho công an tuyến đầu vậy, tóm lại cũng không bị xem như là nói chuyện phiếm đi.
Hơn nữa, giọng địa phương Quan Trung này đúng là rất hợp với khí chất của Kim Húc nha, khi nói câu thô t.ục ngắn gọn kia, vẫn mang theo khí chất độc đáo cùng dáng vẻ soái khí ngất trời chỉ thuộc về Kim Húc.
“Nói tiếp chuyện vừa nãy đi,” Thượng Dương nói, “Nếu Vu Đào thật sự không để lại một chút sơ hở nào, nếu bên phía đội trưởng Lịch cũng không thẩm vấn ra được cái gì, thì chẳng phải chúng ta không còn cách nào để bắt hắn ta sao?”
Kim Húc nói: “Cũng không hẳn là không có một chút sơ hở nào.”
Hắn dùng ngón tay chỉ hướng bảng trắng, Thượng Dương nhìn theo, hắn đang chỉ chính là ảnh chụp của hung khí, cây cuốc kia.
Thượng Dương nghi hoặc hỏi: “Nó chỉ có thể chứng minh là Lưu Vệ Đông giết người thôi mà.”
“Nó được đặt ở trong nhà Giả Bằng Phi khi nào, đây là một sơ hở rất lớn.” Kim Húc thân cao chân dài, hắn gần như ngồi lên trên bàn ngay khi vừa mới dựa vào, hắn khoanh tay, tự vấn tự đáp, “Chắc chắn không phải là ngày Vu Đào và Lưu Vệ Đông cùng nhau chạy xe van trở về, Lưu Vệ Đông là một tên không thông minh, nhưng cũng không phải là một kẻ ngốc, Vu Đào không thể lộ liễu đến mức mang theo hung khí có dính máu về nhà họ Giả ở ngay trước mặt gã.
Như vậy, thời điểm nó được đặt ở nơi đó, chỉ có thể là chuyện của ngày hôm sau.”
Thượng Dương nói: “Ý của cậu là nói vào ngày hôm sau, một mình Vu Đào đã đến nhà của Giả Bằng Phi thêm một lần nữa, là vì để lại cây cuốc kia ư?”
Kim Húc nói: “Hắn ta được Lưu Vệ Đông dẫn đi một lần, buổi tối còn men theo đường nhỏ ra khỏi thôn, vậy thì nhân lúc trời tối, lại đến thêm một lần nữa, cũng coi như là ngựa quen đường cũ đi.”
Hắn tạm dừng mấy giây, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Thượng Dương, đồng thời hiểu được, hai người bọn họ là đang nghĩ đến cùng một điểm.
Thôn trang họ Chu, người sống trong thôn đại đa số đều là họ Chu, bao gồm cả Chu Ái Quân vì bị trúng gió mà nằm liệt nửa người và cả ông chủ mở xưởng gia công thực phẩm kia.
Buổi chiều, khi Kim Húc đến thôn này, mục đích đầu tiên là đến nhà của Chu Ái Quân để thu thập tin tức, vậy mà ma xui quỉ khiến thế nào lại còn bắt được Vu Đào ở xưởng thực phẩm.
Sắp đến nửa đêm 12 giờ, cả nhà ông chủ Chu đều đã đi vào giấc ngủ, cổng ngoài sân bỗng nhiên bị gõ vang.
Ông chủ Chu tưởng là hàng xóm trong thôn tới tìm ông ta uống rượu đánh bài, bên ngoài còn thật lạnh lẽo nên ông ta quấn áo lông màu đỏ tím của vợ mình đi ra mở cửa, vừa hùng hùng hổ hổ la: “Đêm hôm khuya khoắt, ai đó!”
Vừa mở cửa ra, ông ta nghẹn cơn giận lại, là công an Kim mới gặp lúc chiều, còn dẫn theo một vị công an trẻ tuổi chưa từng gặp bao giờ.
“Xin lỗi, đã muộn thế này còn quấy rầy ông.” Công an Kim đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng đến mục tiêu, nói, “Bình thường tài xế Vu Đào đã lái chiếc xe nào của ông? Chiếc xe đó hiện tại đang ở đâu?”
Vu Đào làm tài xế, thay ông chủ Chu lái chính là một chiếc SUV, một sản phẩm trong nước.
Hắn ta không phải người trong thôn, khoảng cách từ nhà đến đây có hơi xa, ngày thường liền ở luôn trong xưởng gia công, chiếc xe thì đậu ở sân sau của xưởng gia công.
Ông chủ Chu đi phía trước dẫn đường, Kim Húc và Thượng Dương đi theo phía sau, ba người cùng đi một đường đến xưởng gia công.
“Hồi chiều này, sau khi các cậu dẫn cậu ta đi thì cũng không có ai đụng vào chiếc xe này hết.” Từ khi ông chủ Chu bước ra khỏi cửa cho đến bây giờ đã phủi sạch quan hệ đến lần thứ một trăm linh tám rồi, “Mặc kệ cậu ta có phạm tội gì, tôi thật sự không biết cái gì hết nga.”
Kim Húc nói: “Ông nên suy nghĩ làm sao để đối phó với vụ trốn thuế trước đi thì hơn!?”
Hắn đang nói chính là vụ ông chủ Chu vì muốn miễn giảm thuế mà làm giả hợp đồng thuê người tàn tật kia.
Ông chủ Chu nói: “Thật sự là có rất nhiều xí nghiệp làm như vậy lắm, chúng tôi làm ăn cũng không dễ dàng gì.
Thời hạn hợp đồng của Chu Ái Quân cũng chỉ đến cuối năm nay, tôi bảo đảm sang năm sẽ không bao giờ làm lại loại chuyện nữa đâu!”
Kim Húc cười lạnh nói: “Một năm này ông tiết kiệm được tới mấy vạn tệ, mà chỉ chia cho ông ấy có hai ngàn, cái này hợp lý không?”
Ông chủ Chu hiểu ra, nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Chỉ với mấy câu đối thoại ít ỏi này, cũng đã làm cho Thượng Dương hiểu được tình hình đại khái, muốn nói chút gì đó nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Kim Húc lại hỏi: “Vu Đào mang tiền tham ô ở trong sổ sách của xí nghiệp để làm tiền vốn cho vay nặng lãi, việc này ông có biết không? Có tham gia vào không? Cho vay nặng lãi là hành vi trái pháp luật, chắc là ông cũng biết chứ?”
“Không biết, không tham dự, biết trái pháp luật mà.” Ông chủ Chu mặc áo lông vũ của phụ nữ, vốn dĩ đã có hơi buồn cười, khi bị hỏi đến trên đầu đã toát đầy mồ hôi hột, thoạt nhìn liền càng thêm chật vật mấy phần.
Thượng Dương nói: “Gần đây Vu Đào có hành động gì khác thường không?”
Anh vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện, bây giờ lại bỗng nhiên mở miệng như vậy, ông chủ Chu liền nhìn anh một cái, nói: “Không có gì…… À, cậu ta mới chia tay với người yêu rồi, cái này có tính là khác thường không? Cậu cũng là cảnh sát sao?”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc nói: “Công an Thượng đang hỏi ông, ai bảo ông hỏi lại hả?”
Ông chủ Chu xấu hổ mà lau lau mồ hôi trên đầu, thành thật nói: “Chưa từng thấy công an nào có khí chất hảo như vậy a.”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc lại còn cười phụ họa theo: “Đúng không? Tôi cũng chỉ quen được có một người như vậy thôi đó.”
Thượng Dương nói: “Công an Kim, xin nói chính sự đi.”
Kim Húc hỏi ông chủ Chu: “Người yêu của Vu Đào cũng ở trong thôn các ông sao?”
“Không phải,” Ông chủ Chu còn đang liếc trộm Thượng Dương, nói, “Hình như hai người bọn họ quen ở trong huyện, tôi còn từng gặp cô gái kia hai lần, hai người bọn họ vẫn luôn khá tốt, còn nói muốn kết hôn với nhau nữa, nhưng không biết lý do gì mà lại chia tay, khi tôi hỏi Vu Đào, cậu ta cũng không muốn nói.
Những cái khác cũng không có gì bất thường.”
Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã đến bên ngoài xưởng gia công, cách rào chắn cửa, bọn họ liền thấy được chiếc SUV đang đậu ở trong sân kia.
Thượng Dương cùng Kim Húc liếc mắt nhìn nhau.
Vu Đào muốn đem hung khí giết người, tức là cây cuốc có dính máu đặt lại ở trong nhà của Giả Bằng Phi, thì nhất định sẽ không thể lộ liễu vác cây cuốc như vậy đi bộ đến mấy chục dặm trong đêm được.
Khả năng cao nhất là lái xe đậu ở một nơi cách nhà của Giả Bằng Phi không xa, sau đó xuống xe và đi bộ men theo đường nhỏ vào thôn.
Sau khi đặt cây cuốc ở trong nhà của Giả Bằng Phi thì lại men theo đường nhỏ trở lại xe, tránh khỏi camera công nghiệp, lặng lẽ lái xe rời đi.
Bản thân hắn ta không có ô tô, bình thường có thể lái cũng chính là lúc làm tài xế, chỉ có thể sử dụng một chiếc xe của ông chủ Chu này.
Bảo vệ canh xưởng cũng bị đánh động đến nhao nhao, đến đây cùng nhau vây xem náo nhiệt với ông chủ.
Bọn họ không biết hai vị công an này muốn tìm cái gì, nhưng cũng thật tích cực biểu hiện, một chọi một hỗ trợ bật đèn pin, nhìn công an Kim và công an Thượng lần lượt khám xét chiếc xe từ trong ra ngoài.
“Nơi này.” Thượng Dương đứng ở đuôi xe, chỉ vào cốp xe SUV đang mở ra, ý bảo Kim Húc tới xem.
“Đây là……?” Kim Húc lại gần, nhìn vào nơi Thượng Dương nói.
Với mẫu xe này, cốp và đuôi xe được nối liền với nhau, từ cốp xe có thể nhìn được đến lưng ghế dựa của hàng ghế sau.
Thượng Dương chiếu thẳng đèn pin vào lưng ghế, nơi đó có một chỗ vẫn còn nguyên hình dấu lõm do bị v4t cứng chống vào, lớn hơn so với đồng tiền xu hai vòng.
Hai người đứng ở nơi đó, đại khái có thể tưởng tượng ra được, phía sau của chiếc xe này đã từng bị miễn cưỡng nhét một cây cuốc có cán dài vào.
Cán và đầu cuốc bị cưỡng ép đặt ở hàng lưng ghế phía sau, trong thời gian đi đường mấy chục dặm, ở giữa lớp da trong đã hình thành dấu đàn hồi không dứt.
“Gọi bộ phận kỹ thuật đến đi,” Thượng Dương nói, “Có lẽ sẽ tìm được vài dấu vết trực tiếp hơn.”
Kim Húc nhíu mày nói: “Hắn ta sẽ không để máu dính trên chiếc xe này đâu.”
So với cây cuốc là vật thật, có lẽ có thể chứng minh vết lõm mờ mờ sau lưng ghế này là do cán cuốc tạo thành, nhưng mà…… muốn kết tội thì vẫn chưa đủ hữu dụng.
Thượng Dương nói: “Hắn ta sẽ dùng một thứ gì đó để bọc cây cuốc lại, tránh việc lưu lại chứng cứ ở trong xe, đúng không? Chỉ cần tìm được thứ bọc ở bên ngoài đó…… Aizz.”
Mặc kệ là túi nilon hay là thứ gì khác, nhất định đã sớm bị xử lý sạch sẽ rồi.
Một bảo vệ phía sau đột nhiên mở miệng nói: “Tôi biết Vu Đào đã dùng thứ gì bọc cây cuốc này.”
Kim Húc và Thượng Dương đồng thời quay đầu lại nhìn ông ta.
Ông chủ Chu cũng thật ngạc nhiên.
Bác bảo vệ hơn 50 tuổi kia nói: “Thật đó, ngày hôm đó tôi đứng ở cổng nhìn thấy cậu ta đi ra, cũng không thấy rõ cậu ta đã cầm cái gì bỏ vào trong xe, khi đứng từ xa nhìn thì chỉ thấy đó là một thứ rất dài, tôi tưởng cậu ta trộm cái ống mới mua ở trong nhà xưởng, cho nên mới đến nhìn xem, lúc đó thấy được là một cây cuốc đã dùng bao nilon bọc lại đầu, cậu ta bọc cũng không chắc, tôi còn giúp cậu ta giữ lại.
Sau đó thì cậu ta liền lái xe đi.”
Biểu cảm của Kim Húc và Thượng Dương càng nghe càng kinh ngạc.
Bảo vệ hỏi: “Cậu ta sao lại bị bắt vậy?”
“Cho nên,” Kim Húc nói, “Ông đã đụng vào cây cuốc kia sao?”
Bảo vệ nói: “Cán, giữ cho cậu ta bọc lại cho chắc, sợ nó sẽ rơi ra trong xe.”
Kim Húc nói: “Đó là chuyện xảy ra vào lúc nào?”
Bảo vệ nghĩ nghĩ, nói: “Hôm trước, lúc đó trời cũng sắp tối rồi.”
Thời gian kia, một thi thể giới tính nam vừa bị phát hiện ở trong bãi đất có đầy cỏ hoang không bao lâu.
Thượng Dương còn dẫn theo Viên Đinh, từ ga tàu hỏa Bạch Nguyên đi đến hiện trường vứt xác.
Kim Húc đứng ở trong bụi cỏ, ngoài ý muốn phát hiện người chết cũng không phải là Lưu Vệ Đông như là hắn đã nghĩ lúc ban đầu.
Người chết còn chưa được xác nhận thân phận.
Trong nhóm WeChat địa phương cùng vòng bạn bè trong cả thành phố Bạch Nguyên, đều đang lan truyền tin tức ở vùng ngoại thành đã phát hiện ra một thi thể giới tính nam vô danh.
Còn hung thủ chân chính đã kịp quyết định trước khi công an điều tra ra được nhà của người chết, đã vội vàng mang hung khí có dấu vân tay của người chịu tội thay đến nơi mà công an sắp điều tra đến.
Pháp y đã thu thập được trên cây cuốc dính máu kia tổng cộng ba nhóm vân tay, chia ra bao gồm một nhóm thuộc về người chết Giả Bằng Phi cùng một nhóm thuộc về người bị tình nghi là hung thủ Lưu Vệ Đông, còn có một nhóm cho đến nay vẫn chưa có đầu mối, trước đó vẫn luôn bị coi nhẹ là do một người qua đường Giáp nào đó từng đụng đến dụng cụ làm nông này mà thôi.
Không nghĩ tới chính là dấu vân tay của bác bảo vệ trong lúc vô tình đã lưu lại.
Hành động vô tình này, đã đủ để lật đổ tất cả những lời nói dối của Vu Đào rồi.
“Thật sự tốt quá rồi.” Thượng Dương nói.
Ngoại trừ câu này ra, trong tức thời, anh cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có cảm xúc hưng phấn đang dâng trào khi biết vụ án này chắc chắn đã được phá, anh nâng tay lên giống như đang cổ vũ mà vỗ vỗ vào lưng của Kim Húc.
Sau khi bỏ tay ra, thì Kim Húc lại cầm lấy cổ tay của anh.
Hắn cảm nhận được tâm tình của Kim Húc cũng đang phấn khích, bởi vì ngón tay của Kim Húc rất dùng sức, lại còn run rẩy nữa.
Kim Húc chỉ nắm lấy vài giây ngắn ngủi liền buông ra, nhìn anh cười một cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia phảng phất như có cả ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ có thể giản lược lại bằng một câu: “Thật sự là quá tốt rồi.”.