Sân bay Thủ đô.
Thượng Dương vừa hạ cánh, anh đang đứng trước băng chuyền hành lý để đợi lấy vali, thuận tay tắt chế độ máy bay của điện thoại để kiểm tra xem trong hai tiếng đồng hồ bay trên bầu trời vừa nãy lại có thêm tin nhắn mới nào hay không.
Tâm tình của anh hiện tại vừa có chút chờ mong, lại vừa có chút mê mang.
Tâm tình mâu thuẫn này đương nhiên là không có liên quan gì đến công việc của anh cả.
Lần trước khi đến Tây Bắc công tác, anh và người bạn thời đại học vẫn luôn có “Quan hệ không tốt” Kim Húc, đã trao đổi số di động cũng như thêm bạn WeChat của đối phương.
Vào một đêm trước khi trở về, anh bởi vì mượn rượu làm càn, h4m muốn sắc đẹp của bạn học Kim Húc, mơ mơ màng màng mà kéo bạn học Kim Húc cùng mình hôn môi…… nhất định phải nhấn mạnh là do anh “mơ mơ màng màng” đó nha.
Bởi vì anh thật sự không nhớ rõ là có hôn hay không.
Sau khi anh từ Tây Bắc trở về, Kim Húc vẫn chủ động duy trì liên lạc qua WeChat với anh, trên cơ bản đều là gửi tin nhắn hỏi thăm mấy câu không liên quan gì đến công việc hay là có việc gì gấp cả, chỉ là nói một chút về công tác hằng ngày ở đồn công an, có đôi khi còn sẽ nói đùa một hai câu.
Mà Thượng Dương thì lại câu được câu không vô cảm trả lời lại, phảng phất như anh chính là người phát ngôn chính thức, giúp đỡ xây dựng thêm cơ sở vật chất cho công an ở Bạch Nguyên vậy.
Nếu chỉ có như vậy thì cũng được đi, chính là anh luôn cảm thấy có một loại cảm giác mờ ám cổ quái quanh quẩn trong khung thoại.
Rất nhiều lúc anh cũng sẽ nghĩ tới việc hỏi thẳng Kim Húc, rốt cuộc là có hôn? Hay là không hôn đây?
Bất quá, thái độ của Kim Húc lại như không có chuyện gì xảy ra, lỡ như anh thật sự hỏi ra miệng, làm cho tình cảnh càng thêm cổ quái thì biết phải làm sao?.
Giả thiết là đã thật sự hôn, vậy tại sao Kim Húc lại vẫn cứ nhiệt tình như vậy, hơn nữa còn không hề đề cập đến chuyện hôm đó nữa—— cục phó Kim à, cậu cũng quá không thích hợp rồi a.
Giả thiết là không hôn, khi anh hỏi ra vấn đề này, thì Kim Húc sẽ nghĩ gì chứ, có hiểu lầm là anh có ý đồ gì không? —— “Chủ nhiệm Thượng, cậu như vậy cũng rất không thích hợp đi.”
Dù có như thế nào, thì nhất định cũng có chỗ nào đó không thích hợp.
Nếu đối phương không phải là Kim Húc, mà chỉ là một nam sinh nào khác, anh nghĩ rằng mình cũng sẽ không đến mức rối rắm như thế, ngày hôm sau tỉnh lại cũng sẽ không lựa chọn chạy trốn, nếu đổi thành người khác, dù anh thật sự có hôn thì đã sao?
Mấu chốt chính là ở chỗ, giữa anh và Kim Húc vẫn chưa từng thiết lập một tình hữu nghị thân thiết nào thường thấy giữa các nam sinh với nhau.
Khi anh đơn phương dấy lên cảm xúc yêu thích, kính nể, ngưỡng mộ đối với Kim Húc người ta, lại bởi vì bản thân sau khi say rượu loạn tính mà mất đi phẩm hạnh, khiến cho quan hệ giữa hai người nửa đường đột ngột thay đổi, mạnh mẽ tiến tới một thế giới khác sao.
Chuyện này...? Sao lại có thể như thế?
Mang theo cảm xúc phức tạp ở trong lòng, anh đứng trước băng chuyền hành lý, tranh thủ lướt xem đống tin nhắn tồn đọng.
Có của lãnh đạo viện nghiên cứu gửi đến, là tin nhắn liên quan đến công việc.
Có của mẹ anh nhắn, nói hôm nay thú cưng của anh đã đi đại tiện lại bình thường rồi, bệnh viêm dạ dày hẳn là đã chữa khỏi.
Chú chó kia vốn là của Thượng Dương, nhưng anh vẫn luôn đi công tác suốt, nên đại đa số thời điểm đều là mẹ anh nuôi.
Còn có của Viên Đinh, hỏi anh có phải hôm nay về Bắc Kinh hay không, thời tiết ở Bắc Kinh trở lạnh nên nhớ mặc nhiều một chút.
Kỳ thực tập của Viên Đinh đã hết, đã không còn đi theo Thượng Dương nữa, mà được điều đến một bộ phận khác, là tự bản thân Viên Đinh xin với cấp trên, nói là muốn công tác ở tiền tuyến.
Không có tin nhắn của Kim Húc gửi đến.
Trong nửa tháng qua, Thượng Dương đều đi công tác ở Chiết Giang.
Tính ra đã hai ngày rồi, Kim Húc không tìm anh nói chuyện phiếm nữa.
Anh lại lướt xuống dưới, còn có mấy cái tin nhắn quảng cáo, sau đó, ngón tay dừng lại.
Một người bạn quen biết mấy năm trước, nói có việc riêng muốn tìm anh giúp đỡ.
Trên đường từ sân bay về đơn vị, anh trả lời lại hết tất cả các tin nhắn, cuối cùng gọi điện thoại cho người bạn này.
Chuyện mà đối phương nói khiến anh cảm thấy rất bất ngờ.
Buổi chiều gần 6 giờ, sau khi trở về đơn vị xử lý một số việc vặt, Thượng Dương thu dọn xong, ra cửa tan tầm.
Thời tiết rét đậm, nên trời tối rất sớm, còn chưa đến 6 giờ đã y như ban đêm, gió bắc gào thét, anh ụp nón lông của áo khoác ngoài lên trên đầu, che mình kín mít.
Khi ra khỏi cổng lớn, người trực cổng không rõ đây là ai, hướng về anh làm lễ chào một cái, anh nhìn lên, người trực cổng hôm nay có cảnh hàm còn cao hơn cả anh, vì vậy đành phải bỏ mũ xuống, nghiêm, đáp lễ lại một cái.
“Thượng Dương!” Mới vừa làm lễ xong với người trực cổng thì nghe có người gọi tên anh.
Ra khỏi cửa tức là phố đông Trường An, anh nghe theo tiếng gọi nhìn về hướng tây, chỉ thấy một người có vóc dáng cao lớn mặc đồ màu đen, đang đứng ở bên cạnh vành đai xanh ngoài cửa, đội mũ và mang khẩu trang.
Thượng Dương: “?”
Người gác cổng nói: “Đợi ở đây cũng nửa tiếng rồi, tôi bảo cậu ta đăng ký để đi vào, cậu ta lại không chịu, thân hình đã cao lớn thành như vậy rồi, còn ngượng ngùng cái gì nữa chứ.”
Người nọ mở khẩu trang, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, nhìn Thượng Dương nở nụ cười.
Thượng Dương: “!”
Đối phương lại đeo khẩu trang lại.
Nhìn qua thật đúng là có vẻ ngượng ngùng nha.
Thượng Dương bước nhanh tới, vẻ mặt mê mang hỏi: “Cậu? Sao lại ở đây?”
Khẩu trang của người nọ đã che hơn nửa khuôn mặt, nhướng mày, trong đôi mắt chứa đựng đầy ý cười, nói: “Không phải tôi đã nói, cuối năm sẽ đến học tập sao.”
Thượng Dương: “……”
Đầu óc của anh hiện giờ vẫn còn một chút choáng váng.
Nhất là trong khoảnh khắc Kim Húc tháo khẩu trang xuống kia, thậm chí anh còn nghe được một tiếng “ong” vang lên bên tai.
“Ong” cái gì mà “ong”? Phản ứng say máy bay đến bây giờ mới xuất hiện sao?
“Tôi cho rằng 5 giờ rưỡi là các cậu tan tầm,” Kim Húc nói, “Cho nên mới tới sớm.”
Thượng Dương nghi hoặc nói: “Không phải cậu nên cho rằng, tôi còn ở Nam Kinh sao?”
Kim Húc nói: “Cậu từng nhắc đến thứ tư sẽ về, quên rồi à?”
Thượng Dương lại nói: “Cậu đến Bắc Kinh lúc nào?”
Kim Húc nói: “Hai ba ngày rồi.
Hay là cậu cứ dứt khoát còng tay tôi rồi dẫn đi vào tra hỏi luôn đi, có cần phải đứng ở chỗ này thẩm vấn tôi như vậy không?”
Thượng Dương cũng có chút lạnh nên anh ụp lại cái mũ áo lông, lại không biết bước tiếp theo nên làm thế nào, đứng ở nơi đó mắt to trừng mắt nhỏ với Kim Húc một lát, đại khái biết được sở dĩ Kim Húc chờ ở cửa, có thể là vì hơi ngượng ngùng khi đi vào bên trong đơn vị.
Đồng chí công an đang làm nhiệm vụ gác cổng kia kỳ quái đánh giá hai người bọn họ, cũng không biết hai vị này bị làm sao mà cứ đứng ngây ra ở ngoài cửa như đang xem kính chiếu ảnh(*) vậy, bộ thú vị lắm sao.
(*)trò chơi dân gian, đặt ảnh phong cảnh dưới thấu kính, cho xem ảnh qua kính
“Khụ, vậy đến chỗ tôi ở đi? Chỉ cách nơi này mấy bước chân thôi.” Anh nói.
Nhà anh thuê ở ngay phía sau đơn vị, chỉ cách có bảy tám trăm mét.
Khi anh dẫn Kim Húc đi ngang qua viện Bảo tàng Quốc gia, Kim Húc có hơi dừng lại để nhìn cho kỹ tòa kiến trúc to lớn kia một cái.
Thượng Dương nói: “Muốn đi tham quan sao? Mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng.
Bất quá, nếu có triển lãm đặc biệt thì thỉnh thoảng trong Bộ cũng có tổ chức hoạt động tham quan, ngày mai tôi đi hỏi một chút, nếu ngày gần đây có, tôi sẽ thêm tên cậu vào danh sách, có thể đi đường tắt nha.”
Kim Húc nhàn nhạt nói: “Nói sau đi.”
Hắn đánh giá bốn phía, nói: “Hoàn cảnh nơi này tốt thật đó, ở trong văn phòng có thể nhìn thấy ngói vàng của Cố cung không?”
Thượng Dương nói: “Văn phòng của chúng tôi không được, chỉ có thể nhìn thấy nóc nhà cũ ở bên cạnh.”
Kim Húc đeo khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, chỉ dùng một đôi mắt sáng nhìn anh, đôi mắt kia dưới ánh sáng vàng nhạt của đèn đường càng trở nên trong trẻo, rồi lại như có từng cơn sóng gợn trong vắt đang dao động.
Bị đôi mắt sáng ngời của Kim Húc nhìn chăm chú làm Thương Dương cảm thấy mình hơi choáng.
Anh còn thật sự cho rằng Kim Húc có hứng thú với mọi thứ xung quanh, nên chủ động giới thiệu nói: “Khi còn nhỏ nhà tôi ở ngay bên cạnh đại viện, chỉ cần ở nhà là có thể thấy cố cung.
Khi đó phố Trường An còn chưa quản chế nghiêm ngặt như bây giờ, trên quảng trường còn có thể chơi thả diều, bất quá khi đó còn không có phồn hoa như hiện tại, du khách đến tham quan cũng không nhiều bằng hiện tại……”
Chính là không hiểu vì sao anh càng nói thì ý cười của Kim Húc càng thêm phai nhạt, đến cuối cùng chỉ “Ừ” một tiếng.
Hai người đều không nói chuyện nữa, chỉ lặng lẽ đi dọc theo đoạn đường mấy trăm mét này.
Thượng Dương có thể cảm giác được Kim Húc đang có vẻ đặc biệt mất tự nhiên.
Anh chần chờ suy đoán, Kim Húc sẽ không cho rằng mình đang khoe khoang cái gì đó chứ?
“Mấy ngày nay học tập rất bận sao? Ở đơn vị nào thế?” Anh liền đổi đề tài câu chuyện.
Kim Húc nói ra tên của phân cục nào đó, lại nói: “Không bận, đến đây học tập chủ yếu là để mở mang thêm kiến thức về cách làm việc tiên tiến của công an thủ đô, đúng là đa dạng hơn so với địa phương nhỏ của chúng tôi rất nhiều.”
Thượng Dương không tự giác nói: “Thật ra vẫn còn rất nhiều vấn đề, chẳng qua là biểu hiện cho địa phương khác nhìn……”
“Bớt tranh cãi một chút đi,” Kim Húc cắt ngang nói, “Quay đầu lại rót một bụng gió bây giờ.”
Thượng Dương liền ngậm miệng, một lát sau, lại nhịn không được nói: “Hai ngày nay cậu không tìm tôi nói chuyện phiếm, tôi còn tưởng rằng cậu đang bận rộn với vụ án lớn nào đó chứ.”
Kim Húc nói: “Không có vụ án không phải tốt hơn sao? Tôi cũng không mong đợi có vụ án nga.”
Thượng Dương nói: “Ân, cũng đúng.”
Bọn họ đã cách xa phố Trường An một chút, viện bảo tàng và tòa cao ốc đều bị bỏ lại phía sau.
“Sao thế?” Khóe mắt của Kim Húc nhìn về phía Thượng Dương, lại làm ra dáng vẻ lưu manh nói, “Tôi không tìm cậu, cậu có hơi nhớ tôi sao?”
Nghe cách nói chuyện lưu manh quen thuộc này, Thượng Dương bất giác lại thả lỏng, cảm giác mất tự nhiên lúc nãy đã tan đi không ít, cười cười nói: “Vậy thì không có nga.
Vốn dĩ cũng không cần liên hệ mỗi ngày mà.”
Chính anh cũng biết, đây là điển hình của miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.
Hai ngày ở Giang Tô kia, còn có công việc bận rộn nên cũng không rảnh để suy nghĩ.
Chính là sáng nay, khi vừa về đến Bắc Kinh, trong lúc chờ đợi lấy hành lý ở sân bay, mở tin nhắn ra mới phát hiện đã hai ngày nay Kim Húc không có tìm anh, trong vô thức lại có cảm giác ủy khuất như mình bị bỏ quên.
Giống như khi còn nhỏ, có một bạn nhỏ hàng xóm ngày nào cũng qua tìm anh chơi, bỗng nhiên có một ngày lại không tới đến nữa.
Anh cho rằng bạn nhỏ có việc gì đó nên không đến được, kết quả là chờ đến khi anh tìm đến cửa thì người ta đã có bạn khác chơi cùng, còn chơi vui đến mức quên luôn cả anh.
“Cứ thừa nhận là nhớ tôi thì có làm sao?” Giọng điệu của Kim Húc kiểu như: Cậu xem tôi này rất hào phóng thẳng thắng đó nha, nói, “Tôi đã rất nhớ cậu.”
Thượng Dương: “……”
“Cậu vội vàng rời khỏi Bạch Nguyên, nói trong nhà có chuyện, là chuyện gì?” Kim Húc nói.
Thượng Dương: “……”
Anh bắt đầu hối hận vừa nãy không nên nóng đầu mà mời Kim Húc đến chỗ anh ở, hiện tại còn đang ở trên đường trong một không gian trống trải, chờ chút nữa chỉ còn lại hai người bọn họ, chẳng phải là so với hiện tại càng thêm ngượng ngùng, xấu hổ gấp trăm lần hay sao?
Bất quá, anh lập tức nghĩ đến một biện pháp giải quyết, nói: “Tôi gọi điện thoại cho lớp trưởng, kêu cậu ta cùng đi ăn cơm nha.”
Lớp trưởng của bọn họ dạy ở trường đại học công an mà lúc trước bọn họ đã từng học, đồng thời còn tạm giữ chức vụ ở phân cục Hải Điện, thực hành và lý thuyết, thật đúng là không bỏ lỡ cái nào cả.
“Đúng lúc tôi cũng có chút việc muốn tìm cậu ta bàn bạc một chút.” Thượng Dương lấy di động ra, trong lòng nhớ tới chuyện người bạn nhờ giúp ở sân bay, cần phải tìm một vị vừa có quyền chấp pháp, lại vừa phải có năng lực phá án nhất định, hơn nữa còn phải là một vị vô cùng đáng tin cậy cũng như có thể ra tay giúp đỡ.
Lớp trưởng là vô cùng thích hợp nha.
Âm thầm quyết định xong, Thượng Dương liền gọi điện thoại cho lớp trưởng, kêu lớp trưởng đến nhà anh tụ tập một chút, Kim Húc chỉ ở một bên trầm mặc nghe.
“Đúng vậy, là Kim Húc tới……” Thượng Dương đưa điện thoại cho Kim Húc, ý bảo hắn nói một câu với lớp trưởng.
“Là tôi.” Kim Húc cầm điện thoại, nghiêm trang mà không đứng đắn nói, “Có phải cậu đang rất bận hay không? Bận quá thì hôm khác hãy đến, tôi cũng không gấp muốn gặp cậu đâu.”
Thượng Dương đưa tay giật lại điện thoại, quả thực là bỏ mặc Kim Húc, nói với lớp trưởng ở đầu dây bên kia: “Khúc Liệu Nguyên, có phải là huynh đệ hay không? Nếu đúng thì nhất định phải đến.”
Lớp trưởng Khúc Liệu Nguyên ở bên kia cười lớn một trận: “Hai người các cậu sao lại thế này? Rốt cuộc là có cần cái bóng đèn này đến chung vui hay không hả? Nếu không thì hai cậu lại tự thương lượng thêm một chút đi?”.